Chương 86: Kẻ dị lai.

27/04/2025 10 8.3

Hai hàng ghế trải dài hai bên, người ngồi trên đó ai nấy đều nhìn Trần Phán, ánh mắt của họ giận dữ, hung tàn so với những người bên ngoài càng dữ tợn hơn nhiều.

Ở trên cùng có một lão già râu tóc trắng bạc, tuy người này không hung tàn như những người khác , có điều tay lão ta đã vô thức nắm chặt thành ghế chứng minh rõ lão ấy không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trần Phán đi lên phía trước, hay tay dang rộng, khuôn mặt cười cười nhẹ nhàng thân thiết lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Đối với lời chào của Trần Phán mọi người ngồi chỗ này không ai nói gì, không ai hưởng ứng lời chào của hắn, thấy vậy Trần Phán nhếch môi tay nâng lên chỉnh chỉnh cái mắt kính, ngữ khí không hề đổi thay vẫn rất nhẹ nhàng, hỏi: “Nhiều người như thế này, là muốn vây giết ta sao?”

Trần Phán bình tĩnh nhưng những người ở đây thì không, nhất là khi nghe đến hắn hỏi thì mọi người không ngồi yên được nữa, ai nấy đều có phần rục rịch bất quá họ không dám làm càn chỉ đưa mắt nhìn về lão già ngồi trên cùng, chờ quyết định của lão ấy.

Lão già ánh mắt hiện rõ tinh minh, suy nghĩ một vòng liền lắc đầu ngỏ ý không nên hành động khinh xuất, sau thẳng thừng nhìn về Trần Phán trực tiếp hỏi vào vấn đề chính: “Ngươi đến đây là có chuyện gì? Nói thẳng đi không cần vòng vo.”

“Chỉ có Linh Duật ông hiểu ta, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, ta chỉ muốn hỏi một số thông tin mà thôi.”

“Nói!”

“Mấy ngày trước ta có đụng độ với một thực thể trông giống pho tượng, bên trong sử dụng xương người làm vật dẫn, tốc độ thực thể rất nhanh, đặc biệt hơn hết ta nghi ngờ nó là nhân tạo, có kẻ nào đó đang cố phạm luật tạo ta thực thể huyền bí.” Trần Phán vừa nói vừa quan sát biểu hiện của tất cả những người ở đây xem thử có ai có biểu hiện gì lạ thường hay không, tiếc thay hắn không quan sát được gì, không có ai có phản ứng bất thường.

Ban đầu Trần Phán từng nghĩ bức tượng trong nhà của trợ lý Quang là một sản phẩm vô tình, là ngẫu nhiên sinh ra trong lúc phong cấm Minh Nguyệt, thế nhưng khi hắn thấy quyển sách trong căn hộ của Bùi Hải hắn lại nghĩ khác.

Quyển sách đó là một bản ghi chép thí nghiệm về việc tách biệt ý thức và thể xác ra làm hai tồn tại riêng biệt, một trong các thí nghiệm nổi bật được ghi trong đó là tạo ra một tác phẩm điêu khắc có ý thức riêng của chính nó.

Nhìn vào quy trình tạo tác phẩm điêu khắc, Trần Phán cảm thấy sự việc của Minh Nguyệt e rằng còn có uẩn khúc nên mới tới nơi đây.
Nơi đây là một trong ngũ tộc liên minh, Linh gia.

Không chỉ có vậy, Linh gia còn là nơi chuyên bắt nhốt và ghi chép thông tin của các thực thể, nói cho dễ hiểu nơi này là một nhà tù chuyên giam giữ các thực thể không thể bị tiêu diệt hoặc các thực thể có giá trị nghiên cứu cao.

Trần Phán nghi ngờ quyển ghi chép vô tình phát hiện kia là từ nơi này truyền ra nên mới cất công tới, mục đích chủ yếu hắn đến là tra hỏi thông tin, tiện thể xem xét Linh gia có đang nguyên cứu về gì việc chế tạo thực thể hay không.

Việc chế tạo thực thể huyền bí với mục đích làm hại con người là điều cấm kỵ, bất kì tổ chức hay cá nhân nào phạm vào đều phải diệt trừ, nếu Linh gia phạm vào, đây sẽ là một lý do cực tốt để hắn có thể ra tay, chuyện năm xưa hắn vẫn còn chưa quên, cơ hội tới tay hắn không dự định sẽ bỏ qua.

Phát hiện ánh mắt dò xét của Trần Phán, Linh Duật như hiểu được mục đích của đối phương đến nơi này, ông ta có chút trầm mặc, hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta đang cố tình chế tạo thực thể?”

Trần Phán cười như không cười đáp: “Đúng vậy!”

Muốn tạo thực thể không phải chuyện dễ, phải có kiến thức, có hiểu biết chuyên sâu, cùng thí nghiệm lập đi lập lại nhiều lần mới may ra thành công.

Để có kiến thức, để làm nghiên cứu tất nhiên cần phải có đối tượng thí nghiệm, mà ở đâu có thể tìm ra được đối tượng tốt hơn ở cái nhà tù chứa đầy thực thể này được.

Không chỉ có như vậy, Linh gia có bề dày lịch sự về nghiên cứu thực thể, bọn họ có rất nhiều tri thức và ghi chép ưu khuyết điểm, cũng như có các nhận định về quá trình hình thành của thực thể, đây là tri thức quý báu, là nền tảng căn cơ cho việc chế tạo thực thể.

Một nơi cực kì hoàn hảo như nơi này có chuyện xảy ra không đến đây hỏi thì còn đến đâu được nữa, huống hồ trước kia đã xuất hiện rất nhiều vụ chế tạo vô nhân tính mà truy đến cùng lại dính líu không ít đến Linh gia.

Linh Duật nghe Trần Phán trả lời thì cúi đầu, khéo miệng mơ hồ khẽ giật giật, đối với câu trả lời của Trần Phán ông ấy không ngạc nhiên, bất quá người trước mặt không thể dùng hai từ 'thẳng tính' để hình dung, đối phương đến không có thiện chí xử lý không khéo sẽ rất phiền phức.

Qua một lúc suy nghĩ, Linh Duật ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh rời đi, Trần Phán thấy vậy cảnh giác lên cao.

Người rời đi rất nhanh trở về, trên tay còn mang theo một tập tài liệu đưa tới trước mặt Linh Duật rồi nhỏ giọng bên tai ông ấy mấy câu, sau đó mới chịu ngồi về lại chỗ của mình.

Linh Duật nhìn về tập tài liệu, mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện rõ lên mặt, không biết qua bao lâu Linh Duật nói: “Thứ ngươi miêu tả đúng là có trong hồ sơ ghi chép, có điều hiện vật đã bị tiêu hủy từ lâu.” Vừa dứt lời Linh Duật liền ném hồ sơ trong tay qua.

Trần Phán bắt lấy, nhìn vào bên trong xem xét một lượt hắn liền không âm không dương, ngữ khí đều đều hỏi: “Đây là bị tiêu hủy của ông sao?” Ngữ điệu là thế nhưng trong lời nói đâu đó ẩn ẩn sự tức giận.

Dưới cùng ghi chép có ghi rõ: ‘Thực thể không có giá trị nghiên cứu, lại có mức sát thương vật lý cao cần tiêu hủy, Quá trình tiêu hủy_’.

Ở dưới quá trình tiêu hủy nên ghi chép về thủ tục, phương thức tiêu diệt mới đúng, thế nhưng hắn lại thấy một trang giấy bị bỏ trống, nhìn theo kiểu nào cũng nhìn ra được có ẩn tình bên trong, Linh gia đang muốn che giấu một thứ gì đó.

Linh Duật mặt mày phức tạp đến cực độ, sau lại tự cười giễu cợt lên tiếng giải thích: “Thực thể trong hồ sơ đáng ra phải bị tiêu trừ, bất quá trong lúc thực hiện có chút biến cố.”

“Biến cố gì?”

“Đây là bí mật của Linh gia, ngươi không nên hỏi nhiều.” Linh Duật ngữ khí quyết liệt, rõ ràng không muốn nói với người ngoài như Trần Phán biết.

Trần Phán trầm mặc, lạnh lùng nhìn Linh Duật ngữ khí chẳng kém phần quyết liệt nói lại: “Chuyện Linh gia ta không quan tâm, nhưng đây đã không phải chỉ là chuyện của mình Linh gia các ngươi nữa.” Nói đến đây lam sắc rực lửa hiện lên trong tròng mắt.

Linh Duật ban đầu có phần giật mình , không nghĩ rằng đối phương manh động đến thế, bất quá ông cũng không chịu yếu thế, mắt hiện phong mang bạch sắc nổi lên cực thịnh, những người khác thấy thế đều đứng dậy cả người phát ra uy áp của bản thân.

Trần Phán nhếch môi ném tập tài liệu trên tay xuống, đem ống đựng giấy phía sau kéo ra để trước ngực chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

Thấy cảnh trước mặt, tình thế có vẻ sắp chiến tới nơi, Linh Duật khi này tâm tư xoay chuyển cả trăm lần, mọi cách nghĩ ra đều khiến cho ông ấy khó xử, vốn là người đứng đầu một tộc ông luôn là mạnh dạn đưa ra quyết định không chút do dự, ông luôn cho rằng bản thân là người quyết đoán nhưng giờ ông lại không biết nên làm gì mới tốt.

Đánh là không đánh lại người ta, đừng thấy ông quyết liệt thì nghĩ ông không sợ, đối với Trần Phán ông kiêng kỵ hơn bất kì ai, nhưng nếu thuận ý đối phương nói ra thì lại càng không được.

Khi thấy sự tình sắp thoát khỏi khống chế, Trần Phán sắp lấy đồ trong ống đựng kia ra, lúc này Linh Duật nhìn vào thực thể nãy giờ đang trốn sau lưng đối phương, ánh mắt ông ấy liền hiện lên điểm tinh quang.
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025