Chương 85: Gặp mặt người quen cũ
27/04/2025
10
8.3
Tại bệnh viện Thần Á, Tôn Diệp mang theo một giỏ trái cây đi vào, tiến vào phòng bệnh nhìn về người con gái đang nằm ở đó hắn có phần do dự, ánh mắt băng lãnh thoáng qua một chút nhu tình.
Tôn Diệp mãi không quyết, không biết có nên đi vào hay không, lúc này cô gái ở bên trong cảm nhận thấy có người nhìn mình nên quay đầu, khi thấy người ngoài kia là Tôn Diệp thì mỉm cười, nụ cười dịu nhẹ như gió xuân làm Tôn Diệp ngẩn ngơ càng thêm ngơ ngẩn.
Biết bản thân chẳng thể trốn tránh Tôn Diệp chỉ đành đi vào để giỏ trái cây ở một bên rồi ngồi xuống dùng ngữ khí lạnh nhạt hỏi: “Chiều ra viện sao?”
“Ừ, chiều nay em ra viện, anh chở em về nhà được không?” Đối với thái độ của Tôn Diệp cô gái không mấy để tâm hỏi lại.
Cô gái liếc mắt nhìn qua mong muốn nhận được cái gật đầu nhưng thứ cô chờ đợi được chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, Tôn Diệp ngồi đó không nói không rằng chỉ nhìn vào cô, anh mắt lạnh lùng làm cô khó chịu.
Qua một lúc trầm lặng cô gái không chịu được nữa đổi chủ đề khác: “Nghe nói anh đã giải quyết được vụ kì án rồi, chúc mừng anh.” Âm thanh nhẹ nhàng, giọng điệu điềm đạm, cô gái trông không khác gì bình thường bất quá nếu chịu nghe kĩ sẽ nghe ra được giọng cô ấy đang run lên nhè nhẹ.
“Tất cả đều chết, không thể tra tiếp.” Tôn Diệp lắc đầu đáp.
“Vậy sao, hiếm khi thấy anh chịu bỏ cuộc, xem ra đây không phải thứ con người có thể tra ra được.”
Nói đến đây bầu không khí hai người lại lần nữa trầm xuống cô gái thấy thế thì cười cười miệng không ngừng nói, cô gái tìm đủ chuyện để nói tiếp, hết chuyện xảy ra khi nằm viện đến chuyện gia đình, cô gái nói rất nhiều, có điều Tôn Diệp ngồi đó không đáp lại dù chỉ một câu, hắn ngồi đó cứ lẳng lặng nhìn vào cô.
Cảm nhận rõ sự bất thường, cô gái nhìn Tôn Diệp mà do dự, cô biết rõ mục đích Tôn Diệp đến đây nên cô mới cố câu giờ, cố tìm đề tài để bịt miệng đối phương, bất quá khi nhìn hắn thế này cô không chịu được, cô thể nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Anh có gì muốn nói với em sao?”
Tôn Diệp không đáp ngay, hắn do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Sau này em đừng lại gần anh nữa.”
Cô gái giật mình sửng sốt không hiểu, nụ cười trên môi cũng từ từ lặng xuống, không biết qua bao lâu cô mới có thể lên tiếng hỏi: “Tại sao?”
“Ở gần bên anh em sẽ gặp nguy hiểm, lần này em có thể thoát, lần sau không may mắn được nữa đâu.” Tôn Diệp bình thản trả lời chỉ là bên trong đó chất chứa rất nhiều nỗi niềm.
“Em vẫn không hiểu, em không sợ.” Cô gái cắn chặt môi dưới ngữ khí quyết liệt, ánh mặt quật cường không chịu từ bỏ.
Tôn Diệp nhìn vào ánh mắt đó, không gian quanh hắn như tĩnh lặng, hắn ngồi đó nhìn người trước mặt, nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng vẫn là yên lặng đứng lên rời đi, khi gần ra khỏi cửa hắn nhỏ giọng thì thào: “Tùy em! Chiều nay anh sẽ qua đón.”
Âm thanh nhỏ yếu nhưng cô gái vẫn nghe được, cô bất giác mỉm cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Trong lúc Tôn Diệp đang bận tâm về chuyện tình cảm của bản thân thì ở một vùng thôn quê có một người mặc vest đen thắc cà vạt đỏ, tay xỏ găng, mắt đeo kính, trên lưng mang theo một ống đựng tranh dài, người này là Trần Phán, sau khi giải quyết xong Bùi Thanh hắn liền đến đây tìm người nhưng khổ một nỗi hắn không biết người ta hiện tại đang ở đâu.
“Chủ nhân, người có chắc là ở phía trước không, Khả Như mệt lắm rồi.” Khả Như đi theo Trần Phá ai oán lên tiếng, đi theo Trần Phán mấy ngày hôm nay cô bị người ta dí chạy không ít lần, cô thật sự hối hận khi theo chủ nhân đi đến tận nơi đây.
“Chắc chắn!” Trần Phán lên tiếng khẳng định.
Đi được một đoạn đường nữa, ở phía nơi xa Trần Phán thấy có mấy người đang chăm sóc vườn hoa, chỉ tay về những người kia hắn lên giọng: “Qua thăm dò họ một chút đi.”
Khả Như một mặt không tình quyện, cô nàng lưỡng lự không biết có nên hay không thế nhưng nhìn lại thấy Trần Phán sắc mặt không vui cô đành cắn khẽ môi tỏ vẻ quyết ý xong tới, vừa mới đi qua mọi chuyện cũng chẳng có gì, chỉ khi cô nàng thổi một làn hơi lạnh vào những người đó thì mới bắt đầu có chuyện.
Chỉ thấy tròng mắt của những người làm nông chất phác nổi lên phong mang bạch sắc, một sức mạnh vô hình theo đó trói buộc muốn khống chế Khả Như, có điều chừng này thì thấm tháp gì với Khả Như, dùng một ít sức cô đã phá tan được xiềng xích.
Khả Như chống nạnh cười ha ha tự đắc muốn thổi tiếp, ngay lúc này một luồng khí thế khủng bố mạnh mẽ áp xuống người Khả Như, một âm thanh đầy nội lực vang vọng: “Làm càn!"
Khả Như bị áp đảo khí thế vội vã bỏ chạy, một đường quấn quanh trốn sau lưng Trần Phán, cơ thể rung lên nhè nhẹ.
Trần Phán cảm nhận khí thế kia thì khéo môi nhếch lên, hắn tiến lên trước lớn giọng quát: “Các ngươi dám tấn công người của ta sao?”
“Ngươi là ai dám to gan sai người_ Mẹ kiếp!” Người này khi biết mình đang nói chuyện với ai thì không tự chủ được lên tiếng chửi thề.
Nghe đến câu chửi thề Trần Phán sắc mặt thâm trầm nhìn tới, người trước mặt hắn là một trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, góc cạnh, người trung niên tên là Linh Trung hắn từng gặp qua, cũng từng giao đấu một lần với đối phương.
Linh Trung nhìn Trần Phán sắc mặt thay đổi liên tục, lúc thì tức giận lúc thì sợ hãi, phải mất một hồi lâu trên gương thô kệch kia mới nở lên một nụ cười gượng gạo, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Trần Phán ngữ điệu ung dung, thần sắc thản nhiên hỏi lại đối phương: “ Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?”
Một câu hỏi tới Linh Trung sắc mặt đỏ bùng chỉ tay vào Trần Phán tức giận nói không thành tiếng: “ Ngươi_ Ngươi_”
Linh Trung thở hổn hển ra mấy hơi trong lòng giận dữ đã bình tâm trở lại, nhìn vào Trần Phán gã một mặt bất lực lên tiếng: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp trưởng thôn.”
Trần Phán đối với yêu cầu của Linh Trung không lên tiếng từ chối, Linh Trung thấy thế dẫn đường, dẫn người đi vào trong nhà để người chờ ở phòng khách còn bản thân gã đi vào báo tin.
Ở trong phòng Trần Phán đầu cúi xuống nhắm mắt định thần như một lão tăng nhập định, trong lòng suy tính lát nữa phải làm sao cho thích hợp, bên cạnh Khả Như lại không chịu yên, cô nàng khó chịu chọc chọc qua Trần Phán.
Trần Phán khó chịu mở mắt nhìn, lại thấy Khả Như đang hướng về phía mình bĩu môi sau đó cô nàng đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, theo ánh mắt cô nàng Trần Phán nhìn qua đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy hung tàn của những người đứng ở bên ngoài đang nhìn tới, những người ngoài đó thần sắc dữ tợn như muốn lột sống Trần Phán, bất quá khi thấy hắn nhìn về phía mình thì cả đám co giò bỏ chạy, trong thoáng chốc sân bãi bên ngoài liền trở thành một mảnh trống vắng.
Trần Phán nhíu mày thu lại ánh mắt, một lần nữa trở về trạng thái lão tăng nhập định, đối với những người này hắn không mấy để tâm, chỉ là một đám hiếp yếu sợ mạnh mà thôi, một cái nhìn của hắn đủ trấn áp tất cả.
Không lâu sau Linh Trung đi ra dẫn đường đưa Trần Phán vào chỗ họp mặt nơi trưởng thôn đang có mặt ở đó, trên đường Linh Trung mồ hôi chảy ròng, mắt liên tục liếc nhìn về sau, một mặt khẩn trương lo sợ, khi đưa Trần Phán đến nơi Linh Trung bèn chạy nhanh rời đi không dám ở lại lâu.
Trần Phán lắc đầu, hắn có ăn thịt đối phương đâu cần gì sợ đến vậy, không nghĩ nhiều nữa Trần Phán mở cửa đi vào trong, bên trong ngồi hơn chục người tất cả đều trông rất quen mặt, thực lực cũng không tồi.
Nhìn mấy người họ Trần Phán có phần không hiểu, hắn mới tới thôi không thể nào bọn họ có đủ thời gian tụ tập nhiều người đến vậy, hẳn đây là đang bàn nghị quyết sách đúng lúc hắn đến chen ngang vào.
Sự trùng hợp này đối với hắn mà nói không có lợi, bất quá không có nhiều vấn đề, nếu là khi xưa còn có chút rắc rối chứ hiện tại họ không dám quang minh chính đại gây chiến cùng hắn, quá lắm cũng là một mũi dao nhỏ đâm lén sau lưng mà thôi, hắn giờ không sợ ngược lại còn có phần rất mong chờ.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan