Chương 110: Bất khả chiến bại.

27/04/2025 10 8.3

Hắn từng muốn làm cảnh sát, muốn giúp người, kết quả hắn trở thành một tên sát nhân, từ bỏ nghề nghiệp theo đuổi ước mơ hắn lại bị người phủ phàng lừa dối, bất lực muốn chết thế mà đến chết cũng chẳng thể được.

Tôn Diệp chính là thế, chính là một lòng muốn quyên sinh, tuy nhiên thần chết lại cạch mặt không chịu thu người, chẳng có cách nào chết được Tôn Diệp càng thêm quyết ý muốn đâm đầu vào đường chết để đi, dẫu bây giờ có chút khác xưa bên cạnh có một người con gái muốn ở bên hắn, nhưng càng vì thế hắn càng nhất định phải chết, ở bên người con gái ấy quá lâu hắn sợ một ngày nào đó sẽ hại chết con gái nhà người ta.

Bất quá số trời không chiều lòng người, mấy năm nay Tôn Diệp đã gây thù chuốc oán khắp nơi mà chẳng có tác dụng, trái lại người chết vì hắn càng ngày càng thêm nhiều, đặc biệt là thời gian gần đây năng lực bắt đầu trở nên mạnh hơn, muốn chết càng khó khăn hơn trước.

Quay về hiện tại đưa mắt nhìn những người trông khá nguy hiểm ở bên kia, Tôn Diệp trông mong những người họ có thể tạo được kì tích, chỉ là khi nãy băng nhân thất thủ đã khiến mọi người đối với Tôn Diệp trở nên cảnh giác cao độ, dù băng nhân khi được cứu ra không có chuyện gì vẫn còn sống đó nhưng chẳng ai dám vọng động khinh xuất, thấy thế Tôn Diệp nhếch môi nói: “Nào, nào thời gian đã bắt đầu, hãy thể hiện khả năng của mình đi, hãy để ta chiêm ngưỡng khả năng của các ngươi đi lũ giòi bọ, sâu kiến thấp kém.”

Tôn Diệp lên tiếng khích tướng, quả nhiên một thành viên bên Sigma-3 không nhịn được nữa tiến lên trước, chỉ thấy tay người này hiện lên các tia lửa điện, tia điện càng lúc càng mạnh dưới sự điều khiển của đối phương hướng tới Tôn Diệp đánh tới, tuy nhiên không rõ lý do tia điện đột nhiên chuyển hướng đánh trật qua nơi khác, đánh thẳng xuống đất tạo thành một vụ nổ lớn.

Đối phương nhăn mày, không tin tà tiếp tục phát động tấn công, toàn thân gã giờ đã bao quanh bởi tia điện, mây đen trên trời cao tụ lại, từng tia sét xẹt đánh trên tầng mây thắp sáng cả bầu trời tăm tối, cuồng phong bắt đầu nổi lên, khí thế đối phương tụ lại càng mạnh, khi gần hướng tới Tôn Diệp đánh một kích toàn lực thì cả người gã bỗng trở nên vô lực ôm bụng, khí thế đến nhanh tan nhanh, mây mù cũng trong chốc lát bay đi.

Thành viên Sigma-3 thấy đồng đội đang tấn công thì đột ngột ngừng lại, cảm thấy nghi hoặc một người trong số họ lo lắng tiến lên ân cần hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”

“Không biết đột nhiên thấy đau bụng quá, mau dìu ta về.”

“Ngươi đau thế nào?” Người đồng đội dìu gã về tiện thể hỏi nhưng đối phương không trả lời chỉ một mặt nhăn nhó bước đi cũng trở nên rất kì lạ, khi về tới chỗ đứng người này không nhịn được bèn thả lỏng người, tiếng 'bẹt bẹt' theo đó to nhỏ vang lên, gã vì thế mặt mày có phần thoải mái được một chút, bất quá sắc mặt rất nhanh lần nữa trở nên khó coi hơn, gã cảm thấy ở phía sau có gì đó ươn ướt, mà đồng đội đều đã tránh xa bịt chặt mũi.

Thấy người lên lại chẳng thể làm gì được, Tôn Diệp thở dài, khinh bỉ nói lớn: “Các người chỉ có vậy thôi sao, thật làm ta thất vọng, hay là lên hết một lượt đi.”

Thành viên Sigma-3 nghe vậy thì tức tối lại chẳng dám làm liều, một người đến một người đều thất thủ, có thể thấy được người trước mặt thực không thể xem thường, đám người chỉ có thể đưa mắt nhìn về người trung niên đứng trên cùng đây là đội trưởng của họ, muốn đánh hay lui đều phải do ông ấy quyết định.

Người trung niên không lập tức quyết định mà nhìn qua Trần Phán thì thấy người ta không biết từ lúc nào đã dẫn đám thuộc hạ lui ra xa, ngỏ ý không muốn can dự vào, siết chặt tay người trung niên lưỡng lự, thực chất ông ấy đến đây không phải để đánh nhau chỉ muốn giảng hòa, bất đắc dĩ mới phải cần động thủ để thị uy mà thôi, thấy người trước mặt đến ông tưởng là viện binh của Trần Phán nên cho người trấn áp hạ uy phong đối phương xuống không ngờ đụng phải một tấm thiết bảng.

Giờ suy nghĩ kỹ lại người trung niên thấy không đúng lắm, Trần Phán đối với người này bài xích có thừa, càng là đối phương từ đầu đến cuối cũng không nói về chuyện giúp đỡ ai cả, nghi hoặc người trung niên lên giọng hỏi: “Câu thanh niên, không nhất thiết phải động tay chân, mục đích của cậu đến đây là gì, là muốn giúp bên đó sao?”

Tôn Diệp nghe thế nhếch môi lắc đầu nhấn mạnh từng chữ: “Ta nói chưa rõ sao, ta đến đây để giết tất cả các ngươi.” Giơ tay lên nhìn vào lại đồng hồ hắn nói tiếp: “Qua năm phút rồi, không còn nhiều thời gian đâu.” Dứt lời Tôn Diệp từng bước đi lại gần chỗ người trung niên, vẻ mặt hắn nguy hiểm, động tác như muốn động thủ.

Thấy không thể nói chuyện người trung niên phất tay cho người dàn trận tấn công, chỉ thấy một người phụ nữ lên trước những vật quanh người cô ấy đều trôi nổi như không bị trọng lượng tác động, cách xa hơn một chút mọi vật đều trở nên nặng đến bất thường, người phụ nữ đưa tay theo đó trọng lượng những vật quanh người Tôn Diệp tăng lên nhanh chóng, bản thân Tôn Diệp cũng cảm thấy có chút nặng, khi hắn thấy người phụ nữ có thể làm tổn thương mình thì không hiểu ra sao người phụ nữ đột nhiên ói ra máu, da dẻ nứt toát, máu chảy lênh láng, trong phút chốc hơi thở tắt hẳn, đồng đội phía sau chạy vội lên đem người lôi ra sau chữa trị, kích tim.

Cùng lúc đó một thành viên khác của Sigma-3, người này cầm kiếm, sát khí cực thịnh, đứng ở nơi xa giơ kiếm lên cao muốn chém kiếm khí từ xa chém đôi kẻ địch thì bất thình lình trên trời cao một tia sét đánh xuống đánh ngay vào gã, trong giây lát cả người gã cháy đen ngã xuống, không rõ sống chết thế nào.

Một thành viên khác nhẹ nhàng bay lên, xung quanh đối phương từ trong hư vô hiện lên các các loại vũ khí bén nhọn có hình thù khác nhau, chỉ thấy đối phương chỉ tay về Tôn Diệp vũ khí theo đó bay tới tấn công hắn, tuy nhiên vũ khí bay tới lại rẽ thành hai hướng găm vào mặt đất, qua đợt tấn công Tôn Diệp đứng đó không chút trầy xước.

Thấy thế đối phương lại tăng thêm số lượng vũ khí, một bầu trời dày đặc khí tài lao xuống Tôn Diệp nhưng vẫn như cũ không làm gì được người ta, không chịu thua cuộc đối phương lại thêm lần nữa xuất chiêu, chỉ là khi này tay chân đối phương đột nhiên co lại ngã xuống dưới, miệng sủi bột mép như bị giật kinh phong.

Một bên khác, một thành viên nắm trên tay hỏa cầu muốn ném qua, một người thi thuật trên trời hiện lên một vòng bạch quang chiếu sáng, khi hai người họ chuẩn bị phát động công kích Tôn Diệp thì bị người trung niên chặn lại, vẻ mặt nghiêm trọng người trung niên hô lớn: “Tất cả lui xuống.”

Nhìn chằm về Tôn Diệp khi tất cả thành viên trong đội lùi về sau, ông ấy phát động lực lượng tấn công qua, chỉ thấy người trung niên hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tôn Diệp, không gian xung quanh theo cái nhìn của ông hiện lên nếp gấp, bầu không khí rung động rạn nứt, cảnh tượng hoành tráng vô cùng nhưng khi vết nứt gãy đến gần người Tôn Diệp thì mọi thứ dần bình phục lại, người trung niên bỗng ôm chằm hai mắt lăn lộn trong đau đớn, máu từ mắt chảy xuống hai hàng dài, thấy thế thuộc hạ người trung niên vội vàng chạy tới ôm đội trưởng về sau chữa trị.

Tôn Diệp thất vọng tràn trề, cả đám người này trông giống như là nguy hiểm nhất ở nơi đây mà sao lại như thế yếu nhớt, hay bọn họ chỉ là tốt thí không phải trùm cuối, nghĩ thế Tôn Diệp đảo mắt một vòng hô to: “Còn ai muốn lên không, thời gian không còn nhiều đâu, ta thật sự sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây đó.” Hô hào một hồi, bất quá chẳng ai đáp lại lời Tôn Diệp cũng chẳng có ai tiến lên tấn công hắn.

Ở nơi xa, một người thuộc hạ áp sát lại gần Trần Phán nhỏ giọng hỏi: “Boss kiếm đâu ra viện binh lợi hại như thế?” Nói đến đây gã giơ giơ ngón cái thán phục.

“Không phải viện binh.” Trần Phán lắc đầu dừng lại một chút rồi nói: “Lát nữa hắn giết lên, các ngươi mệnh ai nấy chạy, sinh tử tại số ta không lo được đâu.”

“Hả!”

Người thuộc hạ ngơ ra, không chỉ gã mà những người thuộc hạ khác nghe thấy thế cũng ngơ người, cả đám lùi nhanh ra sau chuẩn bị tinh thần bỏ trốn, mà ở trong căn cứ người chỉ huy quan sát viện binh bên mình mới tới chưa lâu đã bại thảm thì cấp tốc lần nữa thu dọn lại đồ đạc chuẩn bị chạy nhanh.

mưa gió phong ba không bằng hết truyện xem
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025