Chương 111: Vây bắt.
27/04/2025
10
8.3
Tôn Diệp nhìn một lượt thấy không có ai dám lại gần liền cảm thấy thật vô vị, đưa mắt nhìn qua Trần Phán, gã lên tiếng hỏi: “Trần đại sư muốn lên thử không?”
Trần Phán nghe hỏi thì lắc đầu, nói: “Không ai dám lên đâu, không bằng ngươi ra tay giết hết mọi người ở đây luôn đi cho lẹ.” Nói đến đây Trần Phán kẽ nhếch môi ẩn ý cười.
Tôn Diệp thấy nụ cười kia thì thầm oán trong lòng, hắn muốn tìm đường chết chứ có muốn giết người đâu, mà có muốn đi nữa cũng không làm được, chấp tay lên ho khan một cái Tôn Diệp ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thấy hôm nay trời không có trăng, cũng chẳng có sao liền lên giọng than thở: “Hôm nay sắc trời âm u, khí tiết se lạnh chẳng có chút gì thơ mộng, thật không thích hợp để giết người, không bằng qua ngày khác ta tới lấy mạng các ngươi đi." Dứt lời, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đây Tôn Diệp quay lưng rảo bước rời đi.
Hành động của Tôn Diệp làm cả đám người ngơ ra, họ thật không hiểu, chạy tới nói năng ngông cuồng muốn giết người, sau khi mọi người chuẩn bị tâm lý chạy trốn thì quay đầu bỏ đi, đây là ý gì?
Dù không biết đối phương nghĩ như thế nào nhưng một trận vừa rồi cũng đủ để mọi người phải kinh hãi, không ai dám xem thường mà đi ra cản bước Tôn Diệp, không thấy người ta đứng nguyên tại chỗ cũng đủ để cho viện binh người chết kẻ bị thương đó sao? Nếu thật xuất thủ thì ai địch lại được, dây vào lỡ đâu chọc giận người ta khiến người nổi giận giết tới thì khi đó mới thật là khổ.
Tuy nhiên Trần Phán không nghĩ như vậy, hắn biết rõ năng lực của Tôn Diệp đến từ đâu, nếu đoán đúng hiện tại Tôn Diệp chưa thể nào khống chế được toàn bộ sức mạnh của bản thân, chỉ là hắn không hiểu tại sao đối phương lại chạy tới nơi đây? Nhìn về đám người Sigma-3 ở bên kia Trần Phán càng không hiểu, cảm thấy Tôn Diệp như muốn ra tay giúp đỡ hắn, nhưng vì sao chứ? Hay đã nghĩ nhiều rồi Tôn Diệp là có ý đồ gì khác.
Càng nghĩ Trần Phán càng không hiểu nổi trong đầu Tôn Diệp đang nghĩ gì, cuối cùng Trần Phán chỉ đành từ bỏ, thật sự không hiểu nổi Tôn Diệp, khi này hắn ngước mắt về đám người đối diện lên giọng bảo với đám thuộc hạ: “Xông lên! Bắt toàn bộ người lại.”
Tôn Diệp bỏ đi viện binh te tua, dẫu còn mấy người trông cũng được nhưng đa phần chủ lực trong trận chiến vừa rồi đã bị trọng thương, đám còn lại người của hắn lo nổi, lợi dụng lúc địch nhân sa cơ thất thế bồi cho địch nhân một đao chính là phương châm chiến đấu hiệu quả nhất, bây giờ không đánh lên chờ đám người hồi phục rồi mới đánh chẳng phải là thiệt thân.
Đám thuộc hạ xông tới, lúc này người trung niên từ bỏ trị liệu dấn thân tiến lên trước hô lớn: “Trần Phán đừng làm quá, chúng ta hãy ngồi xuống thương lượng.” Cuộc diện hiện tại quá bất lợi phe bên này, nên người trung niên mới như thế sốt sắng sợ Trần Phán nổi sát tâm.
Trần Phán nghe thế cười lạnh, hô: “Thương lượng thì cũng được nhưng ông có thể nhìn qua bên này một chút được không?”
“Đội trưởng người nhìn sai hướng rồi ở bên này, ở bên này cơ.”
Sau khi được thuộc hạ chỉnh lại hướng, người trung niên mặt đối mặt với Trần Phán muốn nói chuyện thương lượng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị đám thuộc hạ của Trần Phán bu lại người đánh, người đá, kẻ trói trong giây lát từng người từng người trong Sigma-3 bị cuốn lại như cái bánh chưng lăn lốc trên mặt đất.
Người trung niên ấm ức đã bảo thương lượng cũng được sao giờ lại trói người: “ Trần Phán đừng làm càn, đây chỉ là một nhóm nhỏ lẻ quân lực của tập đoàn Valravn thôi, mấy người chúng ta cũng chỉ là một biệt đội lính cơ động, lực lượng phía tập đoàn và tổ chức lớn mạnh cỡ nào ngươi không tưởng tượng được_” Người trung niên tức giận quát to nhưng chưa nói hết câu đã bị Trần Phán chen ngang vào: “Biết rồi, biết rồi, mấy người lợi hại được chưa.”
Nói đến đây Trần Phán nhìn về đám thuộc hạ của mình hạ lệnh: “Còn chần chờ gì nữa, xông vào căn cứ bắt người mau lên kẻo bọn họ chạy hết bây giờ.”
Người trung niên nghe Trần Phán nói thế lòng càng thêm tức tối, đối phương rõ ràng chẳng nghe lột vào tai câu nào, càng nghĩ người trung niên càng tức, vốn nghĩ có thể êm đềm giải quyết mọi chuyện ai dè lồi ra đâu một tên chắn ngang, vô duyên vô cớ tới phá đám cuối cùng dẫn đến thảm bại, nghĩ đến đây ông cảm thấy khó chịu buột miệng nói: “Ngươi sẽ hối hận.”
“Ô! Ta sẽ hối hận sao?” Trần Phán nghe người trung niên nói, ý cười như không cười, nhấc chân đá vào bụng người trung niên một cái rồi nói tiếp: “ Năm xưa ông là người hăng hái đánh ta nhiều nhất, ta còn chưa có kết sổ với ông đâu, giờ hai mắt mù rồi còn dám mạnh miệng_” Ngồi xuống Trần Phán lấy tay bóp miệng người trung niên đang co ngúm lại vì đau dưới mặt đất, ghì giọng bảo: “ Có tin ta giết ông luôn không?”
“Đội trưởng”
“Đội trưởng, mau thả đội trưởng ra.”
Các thành viên Sigma-3 thấy người trung niên bị đánh thì muốn lao tới cứu người nhưng tất cả đã bị khống chế đâu có di chuyển được chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc, tức giận xen lẫn thù hận nhìn chằm chằm vào người Trần Phán.
Trần Phán nhìn qua thấy mấy ánh mắt đó hắn không tức giận trái lại thán phục người trung niên có được những thuộc hạ thật trung thành, bất quá thán phục thì thán phục nhưng tay bóp vào mặt người trung niên càng thêm ghì thêm mạnh hơn, cảm nhận đau đớn ở mặt người trung niên không hoảng sợ mà còn phun ra một ngụm nước miếng lên người Trần Phán cười khẩy chế giễu: “Năm đó không có ta ngươi đã bị tổ chức tiêu diệt từ lâu rồi còn ở đó thù với hận, bây giờ không may bị bắt thì sao? Giết ta ngươi cũng không có ngày sống tốt lành.”
Lau đi nước bột dính trên người nụ cười tại môi Trần Phán càng thêm phần sâu: “Yên tâm ta không giết mấy người đâu, đem mấy người ra đổi chác có lời hơi nhiều.” Hắn nói.
“Muốn đổi cái gì?” Người trung niên tò mò hỏi.
“Một quyển sách, ông thấy thế nào?”
Quyển sách? Người trung niên không hiểu, lúc sau như nghĩ ra cái gì đó ông cười lên một cách đầy khinh bỉ: “Mạng của chúng ta đâu có giá hời như thế, thứ đó bây giờ đang có bao nhiêu thế lực săn đón, muốn lấy được chúng từ trong tay hội đồng chỉ có nước nằm mơ giữa ban ngày thì may ra.”
“Nếu thêm mấy người ở đây với một thanh kiếm, một cái găng tay, một đôi giày, một cái mắt kính thì sao?”
Người trung niên nghe thế trầm mặc, mấy cái mạng này thì đúng là không đổi được nhưng thêm mấy món tạo vật lại khác, bất quá_: “Mấy món đó vốn dĩ là của tổ chức, ngươi không thấy nhục mặt khi sử dụng, giờ còn đem nó ra đổi.” Chục năm trước mấy món tạo vật này là hàng của tổ chức nhưng bị Trần Phán lấy đi coi như vật đền bù, bây giờ lại đem chúng ra đổi chác, đây không phải là quá mức ti tiện?
“Không nhục mặt, mà thôi không nhiều lời nữa vài ba hôm tới ông cứ ở lại chỗ tôi, tôi sẽ đón tiếp ông thật chu đáo, cực kì chu đáo.” Nói mấy chữ cuối Trần Phán nhấn mạnh từng chữ.
Thật ra sự có mặt viện binh kéo tới là chuyện dự liệu được từ trước, khi đó hắn đã định ngưng tay dù gì chỉ định làm một trận thị uy thôi, đánh lên người sống ta chết thật không có lợi, còn ảnh hưởng rất nhiều tới kế hoạch của hắn trong tương lai, tuy nhiên lực lượng Sigma-3 và Tôn Diệp xen ngang vào là hai cái ngoài dự định, kết quả rất có lợi cho bên hắn.
Bắt bọn người họ đem đi đổi vật hữu ích cũng chỉ là ý định đột nhiên nổi lên, dù không có kế hoạch gì cụ thể, bất quá đổi thêm mấy thứ khác cộng dồn vào chắc hẳn có thể đổi tới tay, quyển sách đó hắn đã thèm thuồng từ lâu nhưng không lần nào thành công, giờ cơ hội trời cho không tận dụng thì thật uổng phí.
Có ý nghĩ là phải làm, trận chiến sau đó trở thành một trận vây bắt, thật không may chỉ huy và các nhân viên chủ chốt trong căn cứ này đã chạy trốn mất dạng chỉ bắt được một số nhân viên thực địa, giá trị nhân mạng không cao, tuy có phần tiếc nuối nhưng thế cũng đã quá đủ, trận chiến cũng nên kết thúc, cũng nên mang theo người chuồn lẹ nếu không viện binh khác kéo tới thì lại mệt thân.
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.
mời các bạn đón đọc và chứng kiến cuộc hành trình của Hắn trở thành kẻ mạnh nhất.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan