Chương 109: Ta đến đây là để giết hết tất cả các ngươi.

27/04/2025 10 8.3

Chuyện phải tua ngược về mấy ngày trước, Tôn Diệp cùng cô gái rời khỏi thành phố đi tới resort suối nước nóng nghỉ mát cho khuây khỏa tinh thần.

Ở đây bình yên, không khí trong lành, resort ẩn mình trong rừng núi hoang sơ lại được cách điệu không kém phần trang nhã, hiện đại, Tôn Diệp vừa xuống xe cảm nhận làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua liền rất hài lòng.

Kéo vali nặng ở đằng sau đi tới chỗ khách sạn, Tôn Diệp vừa rảo bước chân di chuyển vừa nhìn về cô gái đi theo mình bất giác mĩm cười, cô gái quay đầu thấy được nụ cười hiếm hoi trên gương mặt kia thì cũng cười lên, nụ cười tỏa nắng, cô vui vẻ nói: “Ở đây tắm suối khoáng là tuyệt nhất, tắm bùn dưỡng da cũng rất tốt nữa, chắc chắn anh sẽ thích thôi.”

Tôn Diệp nghe thế một mặt nghiêm túc hỏi: “Thế ở đây có cho phép nam nữ tắm chung không?”

Cô gái gượng mặt liếc xéo hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy anh thích tắm chung với ai?”

Tôn Diệp tiến sát tới bên người cô gái thăm dò thì thào hỏi nhỏ bên tai cô: “Với Linh được không?”

“Cái đó_” Nhật Linh ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ cắn môi dưới lường lự, sau thì lắc lắc cái đầu: “Còn xem biểu hiện của anh đã.” Dứt lời Nhật Linh một mạch chạy về phía trước, Tôn Diệp nhìn bóng lưng cô gái trước mặt nhếch môi cười đểu một cái rồi kéo cái vali đi theo.

Tới khách sạn hai người đi nhận phòng, tiếp đó là đến tiết mục chính, đi tắm suối khoáng nóng, tất nhiên nam nữ tắm riêng ở đây không có tiết mục tắm tiên nên không vụ tắm chung với nhau, thậm chí vì muốn yên tĩnh Tôn Diệp đã thuê hẳn một chỗ riêng để có thể yên tĩnh ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cảm nhận dòng nước nóng trong tiết trời se lạnh giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạn làm giảm bớt không ít mệt mỏi, bao căng thẳng xua tan chẳng còn một mảnh, hai mắt lim dim hưởng thụ hắn ngủ mất từ lúc nào không hay, đến khi có người đi vào đánh thức Tôn Diệp mới chịu dậy, tiếp đó hắn cùng Linh xuống phố dạo mát, ăn uống vui chơi, cứ thế qua hết một ngay không có toan tính, suy luận hay chết chóc, một ngày bình yên nhẹ nhàng trôi đi.

Đến ngày hôm sau vẫn là một ngày bình yên, Tôn Diệp vẫn đắm mình trong hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi ở cùng với Nhật Linh, chỉ là trong ngày hôm nay mọi người xung quanh đều bàn tán về cái gì mà thời tiết cực đoan, lốc xoáy các kiểu, Tôn Diệp tò mò lên mạng tra thì thấy ở cái thành phố hắn vừa mới rời khỏi không lâu xuất hiện lốc xoáy, nhìn vào từng hàng tin tức Tôn Diệp cười lạnh, hắn đâu có đoán sai mới đi được một hôm biến cố đã xảy đến, mang Linh rời khỏi đó thật là một quyết định đúng đắn.

Ngày hôm sau xem trên Tôn Diệp càng thêm cười lạnh, cái gì phần tử khủng bố vô cùng nguy hiểm, cái gì phong tỏa di tản dân thường để phục vụ cho việc bắt giữ, bên trên đúng thật lý do gì cũng có thể nghĩ ra được, bất quá khi Tôn Diệp nhìn kỹ vị trí bị di tản thì ngạc nhiên, nơi đó chính là khu xóm chỗ nhà của tên Trần Phán kia chứ đâu.

Nghĩ lại Tôn Diệp liền hiểu, tên đó làm ác nhiều quá nên mới bị bên trên chú ý tới, bị đưa vào diện thanh trừ, chỉ là đối với Trần Phán hay đối với mọi chuyện ở trong thành phố Tôn Diệp chẳng muốn can dự vào nữa, tuy nhiên sự đời trớ trêu Tôn Diệp không muốn can dự vào cũng không được.

Hôm nay, khi mặt trời sắp lặn Tôn Diệp chuẩn bị lên đồ đi dạo phố như thường lệ thì nhận được tin nhắn từ Nhật Linh, cô ấy nói mấy hôm nay hắn biểu hiện rất tốt, bây giờ đang chuẩn bị đi tắm, nếu muốn có thể qua tắm chung, cửa phòng hiện tại không khóa.

Nhận được tin nhắn Tôn Diệp cười khẩy, vội lấy mấy thứ chuẩn bị sẵn sàng làm sói đi qua săn cừu non, chỉ là ngay lúc này mặt sàn bỗng rung lắc nhưng không mạnh lắm, một hai nhịp thở liền hết, không lâu sau đó cửa bị người gõ, Tôn Diệp nghi hoặc lờ mờ đoán được chút chuyện đi ra mở cửa thì thấy bên ngoài là một quân nhân, đối phương yêu cầu hắn phải rời đi, nơi đây sắp có cơn địa chấn cực lớn cần di tản gấp, không chỉ có một mình phòng của Tôn Diệp tất cả các phòng khác đều lần lượt bị quân nhân gõ cửa.

Nghĩ tới Nhật Linh cùng tin nhắn vừa rồi, hắn vội vã chạy vào lấy chiếc chìa khóa xe với cái áo khoác chạy nhanh tới phòng của em ấy, hai khu trọ nam nữ cách nhau khá xa phải mất một lúc Tôn Diệp chạy tới nơi.

Khi đến nơi vừa hay quân nhân đứng trước cửa phòng Nhật Linh gõ cửa, thấy thế Tôn Diệp lao vào đẩy người ra, khéo thay Nhật Linh từ trong mở cửa nhìn ra ngoài, may sao không như hắn nghĩ em ấy vẫn mặc trên người áo quần đàng hoàng, chỉ là bộ đồ có hơi mỏng so với thường ngày một chút mà thôi.

Tôn Diệp lấy áo khoác lên người Nhật Linh rồi nhanh cầm tay kéo cô nàng rời khỏi khách sạn đi xuống lấy xe, trong xe hắn kiếm tới một cái bản đồ địa phương, đánh cái dấu lên đó, mắt nhìn qua Linh nghiêm túc nói: “Em lái xe qua đến chỗ này, nếu qua 20h không thấy anh tới tìm thì lái xe rời đi ngay lập, đi đâu cũng được nhưng đừng quay lại thành phố, chờ thêm một đoạn thời gian hãy quay về.” Dứt lời Tôn Diệp nhét tấm bản đồ vào tay cô gái, không chờ câu trả lời hắn liền rời khỏi xe.

Nhật Linh sững sờ vội mở cửa, chạy ra bắt lấy cánh tay Tôn Diệp giữ người lại, Tôn Diệp quay đầu nhìn chỉ thấy vẻ mặt Nhật Linh còn vương vấn hoảng loạn xen lẫn lo âu, đôi mắt nhìn chằm vào hắn nhỏ giọng bảo: “Đừng đi!”

Nghe lời này Tôn Diệp không kiềm được thuận tay kéo người con gái ấy vào lòng, hai tay ôm chặt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương hắn không đành lòng, nhưng vẫn thủ thỉ bên tai cô nàng: “Có một số chuyện anh cần phải đi giải quyết, em hãy rời đi trước, anh_” Hôn nhẹ lên mái tóc mai kia hắn cười lên nói tiếp: “Anh nhất định sẽ trở về.” Vừa dứt lời Tôn Diệp lập tức đẩy Nhật Linh đang muốn níu kéo hắn ra, rảo bước rời đi để cô ấy ở lại sau lưng.

Tôn Diệp vừa đi vừa nghĩ, những lời nói đó thật dối trá làm sao, hôm nay hắn đã chuẩn bị tâm để chết, nếu may mắn có thể thật sự sẽ chết đi.

Tiến về phía trước Tôn Diệp đi trong vô định, thật ra hắn chẳng biết phải đi đường nào mới đúng, cũng chẳng biết đang tìm kiếm thứ gì, chỉ biết cứ đi rồi lại cứ đi thế thôi, một người quân nhân thấy Tôn Diệp không chịu di tản còn đi ngược hướng với mọi người thì tiến tới, tay giơ lên chắn đường lớn giọng quát: “Anh mau di tản theo mọi người, ở đây rất nguy hiểm.”

Tôn Diệp bị cản đường cũng chẳng tỏ ra biểu lộ gì, hắn xem người trước mặt như là không khí mà cứ tiếp bước, khi đến gần người quân nhân bỗng có một viên đạn không biết từ đâu bay tới, có thể là từ khu giao chiến bay lạc qua đây găm thẳng vào cánh tay đang giơ lên kia của người quân nhân khiến anh ta đau đớn ôm tay hét lớn, Tôn Diệp vẫn chẳng thèm quan tâm tới, vòng qua đi tiếp bước chân chẳng chút nào ngừng nghỉ.

Ở gần đó có năm sáu quân nhân khác khi thấy đồng đội đi ra cản đường một người thì đột nhiên ôm tay la hét nên nhanh chạy đến muốn khống chế người kia lại, nhưng chạy được mấy bước cả đám vấp ngã té nhào ra mặt đất, khi bọn họ đứng lên muốn tiếp tục đi tới khống chế Tôn Diệp bỗng nhiên tiếng súng nổ vang một người trong số bọn họ lãnh một viên đạn ở ngay phần bụng ngã lăn ra mặt đất, mà người bắn chính là một người trong số họ, người này mặt mày ngơ ngác nhìn vào cây súng trên tay mình chẳng biết từ khi nào đã mở chốt an toàn, cả đám cứ thế xôn xao trấn áp người vừa vô tình nổ súng kia, lại bận rộn cứu người trúng đan mà quen bén mất Tôn Diệp, khi họ chú ý tới người đã đi mất, chỉ đành thông qua bọ đàm báo lại tình hình kì lạ vừa diễn ra.

Tôn Diệp đi mãi, đi tới đâu đều có người tới cản, bất quá không ai có thể ngăn cản được bước tiến của hắn, không vì chuyện này thì cũng sẽ có chuyện khác bằng cách nào đó vô tình nối tiếp nhau khiến những người cản đường gặp phải tai ương, cuối cùng trời không phụ người Tôn Diệp đi mãi trong vô định đã tới được khu giao chiến, thấy nơi đây có rất nhiều người ai ai cũng trông rất nguy hiểm hắn liền biết đã đến đúng chỗ rồi nên buột miệng nói một câu không ngờ lại bị tấn công.

Khi thấy người tấn công có thể sinh ra băng Tôn Diệp ngạc nhiên lại có phần mong chờ, bất quá làm hắn thất vọng đối phương thật quá yếu, không thể trong mong gì hơn nên hắn đi đến gần một người quen lên tiếng chào hỏi thì nhận được cái nhìn ghét bỏ cùng câu hỏi: “Tôn Diệp, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến đây làm gì ư? Hỏi thật hay.” Tôn Diệp vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua đám thuộc hạ của Trần Phán lắc đầu, rồi nhìn về mấy tên lính đánh thuê tả tơi bên kia cũng tiếp tục lắc đầu, khi nhìn tới mấy thành viên Sigma-3 hắn vừa lòng nói tiếp: “Ta đến đây là để giết hết tất cả các ngươi!”

Ánh mắt đầy khiêu khích Tôn Diệp nhìn chằm chằm vào đám người Sigma-3, hai tay dang rộng khẽ nhếch môi tự tin lên giọng nói lớn: “Hay như thế này đi, ta sẽ đứng yên ở đây cho các người tùy ý tấn công, qua nửa tiếng đồng hồ nếu không giết được ta, vậy ta chỉ xin mọi người ở đây mỗi người một cái mạng nhỏ thôi, được chứ?”
"...Chàng khoác tăng y
nương nhờ cửa phật..."
"...Bỏ cả hồng trần,
bỏ cả ta..."
Cổ Nguyệt Ma Môn-Hạ Mục Khuynh
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025