Chương 108: Gặp lại

27/04/2025 10 8.3

Chiến trường hỗn loạn những cảnh chiến đấu như thế đâu đâu cũng có, dẫu thuộc hạ Trần Phán phần nhiều đều gặp trắc trở, bị thương là không thể tránh khỏi, bất quá bên địch thương vong so ra chẳng đáng là gì, tuy nhiên lợi thế về số lượng đã khiến người bên phe hắn đánh mãi cũng không thể xông vào được tòa căn cứ, nhưng cũng chẳng lâu nữa thôi sẽ có thể đánh thẳng vào đó.

Ở trong phòng điều khiển người chỉ huy thông qua cctv được gắn bên ngoài cùng hình ảnh vệ tinh nhìn thấy tràng cảnh chiến đấu mặt mày dần trở nên cực kì khó coi, ông ấy thấy được gì? Bên ngoài trên dưới đều là quái vật, một đám quái vật phối hợp với nhau chiến đấu thì làm sao mà chống lại cho nổi?

Chỉ huy đứng đó cắn răng quyết ý, không có cách nào khác ông ta hạ lệnh: “Thả dây neo đi, khống chế toàn bộ thực tại trong phạm vi bán kính 5 km xung quanh căn cứ.”

Theo lời của chỉ huy rất nhiều người trong phòng bắt đầu loay hoay như muốn mở thiết bị ‘dây neo' trong lệnh của thượng cấp chỉ là loay hoay mãi mà chẳng được gì màn hình chính cứ một màu đỏ rồi lại lập đỏ, thấy như thế chỉ huy lên giọng hỏi: “ Chuyện gì xảy ra?”

“Chỉ huy, neo không hoạt động, chỉ số hume bên ngoài dao động liên tục gây nhiễm loạn gần như toàn bộ thiết bị ổn định thực tại của chúng ta.” Một tên cấp dưới gấp gáp lên tiếng giải thích.

Nghe thế người chỉ huy vội vã hỏi: “Sao lại dao động? Tìm được nguồn gây nhiễm không?” Dây neo không thể thả thì còn làm ăn được gì nữa, làm sao mà có thể đối phó được mấy thứ ở ngoài kia?

“Nguồn nhiễm đã tìm được, chỉ là_” Cấp dưới ấp úng không nói rõ, qua mấy thao người này gửi hình ảnh lên màn hình chính, chỉ thấy hình một người mặc đồ vest đen, thắc cà vạt đỏ đứng nghiêm nghị ở xa, từ đầu đến cuối đối phương không tham gia vào trận chiến, nhưng quanh người liên tục tỏa ra khí tràng lúc mạnh lúc yếu biến đổi không ngừng.

Chỉ huy thấy người trong hình liền trầm mặc, đây còn không phải là chủ sự gây chuyện, kẻ dẫn người đến đánh căn cứ đó sao? Đối phương quả nhiên có chuẩn bị, lần này e rằng khó thoát khỏi bại thảm, nghĩ là thế người chỉ huy vẫn không thể dễ dàng chấp nhận bại trận được, ông ấy đột nhiên nhìn về một tên cấp dưới khác hỏi: “Tổng bộ bao giờ mới gửi tiếp viện tới?”.

Với tình hình hiện tại chỉ có thể cố chống đỡ chờ tiếp viện tới giải vây, tuy nhiên khi nghe cấp dưới trả lời ông ấy liền xụi cả người chẳng còn hy vọng gì, chỉ nghe cấp dưới nói: “Tổng bộ đã gửi lực lượng đi, cần hơn 12h nữa mới có thể tới tiếp ứng cho chúng ta.”

Hơn nửa ngày, với hiện trạng của họ bây giờ có thể cầm cự được một hai tiếng còn phải cố hết sức thì may ra mới làm được, nửa ngày thời gian khi đó cả cái căn cứ này đã bị kẻ địch san bằng qua mấy lần rồi cần tới tiếp ứng làm gì, tới hốt xác cả đám đem chôn là vừa.

Biết rõ không thể làm gì khác, người chỉ huy chỉ đành hạ lệnh: “ Tập hợp người chặn hậu, đưa chuyên viên cùng người bị thương rời khỏi căn cứ.” Không đánh lại chẳng lẽ lại không thể chạy được, dẫu hơi nhục mặt nhưng so với tính mạng cũng những chuyên viên, cùng quân nhân tinh nhuệ thì đó đã là gì, còn người tức còn có thể chiến tiếp đây chính là chiến thuật đánh lâu dài.

Người chỉ huy sau khi tự nhủ bản thân đây lựa chọn đúng đắn nhất trong tình huống hiện tại thì bắt đầu cuốn gói thu dọn đồ đạc muốn chạy, lúc này một người đột nhiên đứng ra chắn ngang, chỉnh chỉnh cái mắt kính đối phương giơ cái điện thoại vệ tinh được mã hóa ra nói: “Chỉ huy có người muốn nói chuyện với ngài.”

“Là ai?” Chỉ huy thiếu kiên nhẫn hỏi, ông cảm thấy lạ, giờ còn nói với chả chuyện gì nữa không chạy nhanh lát địch xông vào là hết đường thoát thân, thời gian giờ là vàng là bạc không thể lãng phí đâu.

“Là người bên phía hội đồng gọi qua muốn liên lạc trực tiếp với chỉ huy.”

“Hội đồng? Hội đồng nào?” Người chỉ huy phải mất mấy giây để phản ứng lại, lờ mờ đoán được hội đồng là gì nhưng ông vẫn lên tiếng hỏi cho chắc: “Là hội đồng bên kia?”

“Vâng!”

Thấy đối phương gật đầu sắc mặt chỉ huy vô cùng khó coi, dáng vẻ không tình nguyện nhận điện thoại áp vào tai nghe máy, một lúc sau khi cùng với đầu dây bên kia thương lượng qua mấy cái vấn đề ông liền lớn giọng hô to: “Tất cả quay về vị trí, viện binh sắp đến.”

Ở một nơi khác, trên một tòa cao ốc một người trẻ tuổi thông qua ô kính trong suốt trước mặt nhìn xuống phía dưới dày đặc kiến trúc đang bị màn đen bảo phủ thì nhếch mép, tay nâng ly rượu vang uống một ngụm nhỏ bảo: “Liên hệ với Sigma-3 cho phép họ tùy ý hành động.”

Trợ lý đứng sau người trẻ tuổi nghe thấy thế thì lưỡng lự, hỏi: “Có ổn không thưa ngài, tên đó thuộc hiểm họa cấp 4 làm quá lên khiến hắn bùng phát sẽ rất khó khống chế tình hình.”

Thấy trợ lý bên người hỏi lại, gã không giận mà xoay xoay ly rượu từ tốn nói: “Không có vấn đề, mấy năm trước không phải bọn họ đã ép hắn phải cúi đầu đó sao, giờ cũng vậy thôi, không cần phải lo lắng.” Dứt lời gã húp một ngụm rượu bộ dáng ung dung, tự tin vô cùng.

Không nghe thì thôi, nghe cấp trên nói xong, người trợ lý liền thầm than, đó là mấy năm trước thôi, huống chi sự tình khi đó khác bây giờ, thực lực đối phương khi đó với bây giờ cũng khác nhau, làm không khéo không thể khống chế được tình hình đến lúc đó chỉ có nước hết khóc rồi lại với sầu, bất quá nghĩ là thế chứ trợ lý nào có dám nói, chỉ có thể cúi đầu đi làm việc được giao.

Tại khu giao chiến, lực lượng Trần Phán áp đảo, sắp đột phá lớp phòng thủ cuối cùng của quân địch xông thẳng vào căn cứ thì bỗng ở trên cao có một chiếc máy bay lướt ngang qua, ngay khi lướt tới phía trên chiến trường có mấy chấm đen nhỏ từ trong cabin rơi thẳng xuống dưới, nhìn kỹ sẽ thấy mỗi chấm đen là mỗi con người.

Trần Phán nhìn lên trên cao, lòng bất an vô cùng, hắn cảm thấy rất khó chịu lại rất quen thuộc, linh cảm mách bảo, có biến!

Đúng như hắn nghĩ, bọn người từ trên cao nhảy xuống không có dùng dù để giảm tốc độ, bọn họ rơi tự do xuống dưới tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc gần đâm thẳng xuống đất bỗng nhiên tốc độ giảm nhanh chóng, một đám người theo cách thần kì nào đó cứ thế đáp xuống ngay giữa lòng chiến trường an toàn, không chút tổn hại, thấy chiêu thức đối phương sử dụng hai hàng lông mày Trần Phán nhíu chặt, những kẻ chen ngang này làm sao nhìn thật quen thuộc, rất rất quen thuộc.

Tại giữa chiến trường, sau khi thành viên Sigma-3 thành công đáp xuống liền không nói gì trực tiếp hướng tới thuộc hạ của Trần Phán xuất thủ, chỉ thấy một người lao lên trước tay chạm vào mặt đất hàn băng lập tức hình thành kết tinh, băng sương lan tỏa lan rộng bốn phía, chúng như mãng xà uốn lượn nhằm tới đám thuộc hạ mà tấn công, ai không may bị dính vào băng sương liền ‘xì’ một tiếng biến thành một cái băng điêu.

Trong cái nháy mắt thuộc hạ Trần Phán hơn một nửa không thể thoát được, đều trở thành một khối băng trắng xóa, thấy thế hỏa nhân bên này lao ra cả người bùng lên ngọn lửa đen ngòm mạnh mẽ bộc phát lan tỏa xóa nhòa đòn tấn công của địch nhân, dưới sức mạnh hắc hỏa lớp kết tinh bên ngoài của các băng điêu nhanh chóng tan rã, từng người từng người thoát ra ngoài vô lực ngã quỵ xuống.

Dù thoát khỏi được sự khống chế nhưng sức chiến đấu đa số trong họ đều đã mất sạch, thậm chí việc đứng dậy bây giờ cũng là một điều rất khó khăn làm sao đánh với đấm gì được nữa, thấy thế đồng đội không bị dính chiêu của băng nhân lập tức tiến tới ứng cứu dìu người lui về sau, mà bên kia thành viên Sigma-3 đứng đó chẳng có ý tiếp tục tấn công hay ngăn cản, họ cứ mặt cho thuộc hạ phe Trần Phán tới đưa người về.

Lợi dụng bên địch bận rộn đi cứu người, phe lính đánh thuê theo lệnh từ chỉ huy lui nhanh đứng ra sau thành viên Sigma-3, cả chiến trường nhờ thế hình thành nên hai thái cực, tình thế vừa rồi căng như dây đàn vì sự có mặt của bên thứ ba đã hòa hoãn hơn không ít.

Trần Phán từ phía sau đi lên, nhìn về đám người mới tới lòng thầm hận định lớn giọng nói gì đó, miệng mấy máy chưa kịp thành lời thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn qua một bên Trần Phán cảm nhận được có thứ gì đang đến, một thứ rất nguy hiểm, không chỉ có hắn thành viên bên Sigma-3 cũng cảm nhận được, bọn họ đều quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở vòng ngoài khu giao chiến có một người đàn ông đang rảo bước đi tới.

Người này vừa đi vừa liếc mắt một vòng sau giơ tay trái lên nhìn vào thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ đang đeo, nói: “Thời gian cũng còn sớm, cũng thật đông đủ, lại thật náo nhiệt, hay cho ta vào góp vui cùng mọi người được không?”

Thấy người đàn ông nói thế, băng nhân lúc nãy tiến lên hô hào: “Xem ngươi có bản lĩnh không đã.” Nói đến đây băng phong lan tràn hướng người đang đi tới mà tấn công, nhưng khi hàn băng sắp chạm vào đối phương thì đột nhiên chuyển hướng, chỉ thấy băng phong xoay một vòng tròn lớn trực tiếp chạm vào băng nhân khiến hắn đóng băng tại chỗ.

Đối với sự tấn công của băng nhân vừa rồi đối phương một bước cũng chẳng dừng, gã thản nhiên vừa đi vừa nói: “Thật là nóng tính_” Đi gần tới chỗ Trần Phán gã dừng bước: “Gặp lại rồi Trần đại sư.”

Trần Phán thấy rõ người tới là ai sắc mặt hắn cực kì không tốt, sự ghét bỏ lẫn địch ý hiện rõ ra bên ngoài, hỏi: " Tôn Diệp, sao ngươi lại đến đây?"

Một bộ thuộc thể loại quỷ dị cực hay, bao đọc bao phê!!!! Đáng chú ý là không thiếu thuốc!!! Mọi người hãy ghé đọc !!!
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025