Chương 74: Chương 74

27/04/2025 10 7.9

Sau khi mọi người đi hết, trong nhà lại trở nên yên tĩnh.

Lâm Vụ nhất thời vẫn chưa quen, cô uể oải dựa vào bả vai của Trần Trác, giơ tay chọc chọc cánh tay anh: “Trần Trác.”

Trần Trác cụp mắt: “Sao thế?”

Lâm Vụ im lặng vài giây, sau đó chậm chạp lắc đầu.

Trần Trác chăm chú nhìn cô, chạm vào môi cô một cách thân mật, giọng nói dịu dàng: “Sau này có thể thường xuyên gọi bọn họ đến nhà.”

Anh hiểu Lâm Vụ.

Lâm Vụ đáp: “Được.”

Hàng mi dài của cô khẽ rung, cô nhắm mắt lại: “Ngày kia em đi làm lại ở công ty luật, liệu anh có thấy không vui không?”

Trần Trác: “Nếu anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi thêm một tuần nữa, liệu em có thấy không vui không?”

“...” Lâm Vụ mở to mắt, không nói gì.

Trần Trác cầm lấy ngón tay của cô, giọng nói trầm thấp: “Tuần đầu tiên không thể tăng ca.”

Thời gian làm việc của cô không thể quá dài, anh sợ cơ thể cô không chịu nổi.

Nghe vậy, Lâm Vụ bật cười: “Được.”

Trần Trác móc ngón út của cô: “Tuần này, em đi xe của anh để đến công ty luật.”

Lâm Vụ không lên tiếng ngay lập tức.

Chốc lát sau, Trần Trác hỏi: “Không muốn à?”

“Không phải.” Lâm Vụ nghĩ tới chuyện Hà Gia Vân nhắc nhở mình ở trong phòng làm việc, cô hơi do dự: “Trần Trác, chúng ta...”

Không đợi cô nói ra hết những lời còn lại, Trần Trác đã nói: “Em tạm thời không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta với bên ngoài?”

Lâm Vụ: “... Ừm, em muốn kết thúc án kiện của Phong Hành trước.”

Trần Trác khẽ gật đầu, không hỏi cô quá nhiều lý do: “Được.”

Lâm Vụ ngạc nhiên, cô không ngờ anh lại đồng ý với mình một cách nhanh gọn như thế: “Anh không giận sao?”

“Tại sao anh phải giận?” Trần Trác buồn cười hỏi cô: “Anh là người dễ tức giận vậy à?”

Lâm Vụ há miệng: “Em không có ý đó.”

“Ừm, vậy ý của luật sư Lâm của chúng ta là gì thế?” Trần Trác cố ý trêu cô.

Lâm Vụ nhìn vào mắt anh, cánh môi mấp máy: “Em lo...”

Chưa kịp nói dứt lời, Trần Trác đã đặt ngón tay lên môi cô, anh nói với vẻ nghiêm túc: “Lâm Vụ, anh biết em muốn nói cái gì, cũng biết em đang nghĩ cái gì.”

Anh trầm giọng: “Cứ làm theo suy nghĩ trong lòng em, anh là bạn trai của em, không phải là người kéo chân em.”

Cho dù Trần Trác chỉ hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng anh hẹn hò rồi, anh là bạn trai của Lâm Vụ.

Nhưng bây giờ quả thực không phải thời cơ thích hợp nhất.

Ít nhất cũng phải đợi án kiện Phong Hành kết thúc. Anh không nỡ, cũng không muốn Lâm Vụ bị mọi người tranh luận khi đang bận rộn với án kiện.

Nghe rõ lời anh nói, Lâm Vụ ngước mắt lên nhìn anh, nhìn chăm chú không rời.

Trần Trác nhìn vào đôi mắt trong trẻo, trắng đen rõ ràng của cô rồi anh hơi nhướng mày: “Sao lại nhìn anh như thế, cảm động rồi à?”

Lâm Vụ: “Ừm.”

Cô rất thẳng thắn: “Có một chút.”

Cô không khỏi nghĩ, cô có tài đức gì mà có thể được Trần Trác đối xử chân thành như vậy.

Lâm Vụ hiếm khi như thế khiến Trần Trác nhất thời không đáp lại được lời nói của cô.

Anh im lặng trong chốc lát, sau đó giơ tay búng nhẹ lên trán cô: “Đừng cảm động, sau này đều cần em trả hết đấy.”

Lâm Vụ chớp mắt: “Trả thế nào?”

“...” Trần Trác đột nhiên dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tối tăm sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động: “Đợi đầu em không còn choáng nữa rồi anh sẽ nói cho em biết.”

Lâm Vụ lập tức nghe ra được ám chỉ trong lời nói của anh. Cô hơi bối rối, hàng mi dài khẽ rung, mím môi nói: "Thật ra bây giờ đầu của em cũng không còn choáng nữa rồi."

Trần Trác im lặng, hơi trầm giọng: "Luật sư Lâm có ý gì?"

Lâm Vụ nhìn anh: "Bạn trai em thông minh như vậy, không thể nào không hiểu được."

Bị cô nói như vậy, Trần Trác khẽ bật cười, anh cúi đầu chạm trán với cô, than thở một tiếng: "Không vội."

Lâm Vụ kinh ngạc: "Em thật sự..."

"Anh biết." Trần Trác nói: "Anh sợ."

Anh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vừa dứt lời, phòng khách chìm vào sự im lặng.

Một lúc sau, chuông điện thoại của Trần Trác vang lên, là Mạnh Hồi gọi đến. Hôm nay, anh ấy đi công tác xa, không thể đến chúc mừng Lâm Vụ xuất viện cho nên đã gọi điện đến để hỏi thăm tình hình, tiện thể bàn công việc với Trần Trác.

Trần Trác nghe điện thoại, Lâm Vụ đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Anh bận việc của anh đi, em đi tắm trước."

Trần Trác gật đầu.

Đợi đến khi Lâm Vụ tắm xong bước ra, cuộc gọi của Trần Trác đã kết thúc.

Nghe thấy tiếng động, anh đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi về phía cô: "Ngồi đây."

Lâm Vụ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trần Trác đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy tóc.

Sấy khô tóc xong, Lâm Vụ mới hỏi: "Lúc nãy anh đang đọc gì thế?"

Trần Trác: "Cuốn sách em để trên tủ đầu giường."

Là sách liên quan đến luật pháp.

Lâm Vụ ồ lên một tiếng, mỉm cười hỏi: "Đọc cái đó làm gì?"

Trần Trác nghiêm túc đáp: "Học, học nữa, học mãi."

Thực tế là anh muốn hiểu thêm về kiến thức chuyên môn của cô, lỡ như một ngày nào đó cô gặp phải vấn đề khó khăn hoặc là khi trò chuyện với anh về các án kiện, anh cũng có thể đưa ra một vài lời khuyên có ích.

Lâm Vụ: "..."

Cô bị câu nói của Trần Trác làm cho nghẹn lời, không thể nào phản bác lại.

Im lặng vài giây, cô cảm thán: “Tổng giám đốc Trần không hổ là tổng giám đốc Trần.”

Trần Trác cong môi, anh khẽ hôn cô một cái: “Anh đi tắm.”

Lâm Vụ gật đầu.

Tối hôm đó, không ngoài dự đoán thì hai người lại trùm chăn nói chuyện đơn thuần.

Di chứng chấn động não của Lâm Vụ tương đối nghiêm trọng, làm cho tinh thần và thể lực của cô kém đi rất nhiều. Trần Trác mới trò chuyện với cô chưa được bao lâu thì cô đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Mượn ánh đèn ngủ, anh chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm một hồi lâu, sau đó anh kéo cô vào trong lòng. Đôi môi ấm nóng lướt nhẹ qua má cô, để lại một câu: “Chúc ngủ ngon.”

Lâm Vụ ngủ thiếp đi dường như cũng cảm nhận được, cô vô thức rúc vào lòng anh.

Hai ngày sau đó, cuộc sống của Lâm Vụ và Trần Trác không có quá nhiều thay đổi so với lúc vừa xuất viện.

Tối chủ nhật, Lâm Vụ vừa có chút phấn khích lại vừa có chút lo lắng.

Đã lâu rồi cô không đi làm ở công ty luật, cô sợ mình không theo kịp tiết tấu nhanh của công ty luật, cũng sợ công việc chất đống quá nhiều, cần phải xử lý rất lâu.

Trần Trác hiểu rõ tâm lý của cô, cho nên sau khi ăn cơm xong thì anh lập tức kéo cô ra ngoài đi dạo. Hai người còn đi một vòng trong khu chợ đêm gần đó để phân tán sự chú ý của Lâm Vụ.

Khi về đến nhà, trời đã không còn sớm nữa.

Lâm Vụ rửa mặt xong, mệt đến mức không còn sức để nghĩ ngợi linh tinh, chốc lát đã ngủ thiếp đi.

...

Sáng thứ hai, tiếng chuông báo thức đã lâu không nghe của Lâm Vụ vang lên.

Cô đột nhiên mở mắt, nằm trên giường khoảng chừng một phút rồi vén chăn rời giường.

Khi cô bước khỏi phòng tắm sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trần Trác đang bận bịu ở trong bếp.

Lâm Vụ bước tới cửa phòng bếp, không nhịn được mà hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ thế?”

Sao cô không cảm nhận được gì cả!

Trần Trác nhìn cô: “Nửa tiếng trước.”

Anh hơi nâng cằm ra hiệu: “Uống một cốc nước ấm đi, sắp được ăn rồi.”

Khóe môi Lâm Vụ hơi cong lên: “Được.”

Cô xoay người rời khỏi phòng bếp, rót cho mình một cốc nước ấm.

Trần Trác bưng bữa sáng lên bàn, là cháo hạt kê cực kỳ tốt cho dạ dày cùng với bánh bao hấp, trứng chiên, hoa quả, v.v… 

Hình như tối hôm qua Lâm Vụ có nói một câu rằng cô muốn ăn bánh bao hấp, vậy là Trần Trác bèn chuẩn bị cho cô.

“Bánh bao súp này mua ở tiệm mà chúng ta từng đến lúc trước sao?” Lâm Vụ nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị rất quen thuộc.

Trần Trác: “Ừm, lần sau có thể thử tự mình làm.”

Lâm Vụ bật cười: “Trần Trác.”

Trần Trác cụp mắt: “Em muốn nói gì?”

Lâm Vụ cầm bánh bao hấp, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo và hỏi: “Nhân viên công ty anh có biết anh gần gũi, bình dị thế này không?”

Người này không chỉ biết làm sủi cảo mà còn biết làm cả bánh bao súp?

Trần Trác: “Em muốn cho bọn họ biết à?”

“...” Lâm Vụ khẽ chớp mắt, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút : “Không muốn.”

Khía cạnh này của Trần Trác chỉ có thể để một mình cô biết.

Nghe thấy câu trả lời của cô, tâm trạng Trần Trác khá vui. Anh nói: “Vậy thì không để cho bọn họ biết.”

Anh cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

Lâm Vụ ậm ờ đáp lại, tiếp tục ăn bữa sáng tình yêu dành riêng cho mình.

Ăn xong, Lâm Vụ về phòng trang điểm thay quần áo. Cô chọn một bộ đồ có tông màu nâu, quần tây ống rộng kết hợp với âu phục rộng rãi ở trên người cô trông vừa cổ điển vừa toát ra vẻ chuyên nghiệp. Lâm Vụ có lợi thế chiều cao rất rõ ràng, mỗi lần mặc như vậy đều có thể mang đến sự khác biệt.

Chỉ mặc âu phục sẽ quá đơn điệu, cô còn đeo thêm một chiếc thắt lưng khóa kim loại màu đen ở eo, đoan trang, tao nhã mà xinh đẹp.

Khi Trần Trác nhìn thấy cô bước ra sau khi thay đồ, trong mắt anh có ánh sáng hiện lên.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Vụ mặc như này, hầu hết thời gian đi làm cô đều ăn mặc như vậy. Nhưng mỗi lần nhìn, anh vẫn không thể tránh khỏi việc bị cô làm cho kinh ngạc.

Nhận ra ánh mắt của Trần Trác đang dừng trên người mình, Lâm Vụ cố ý xoay một vòng trước mặt anh: “Thế nào?”

Trần Trác: “Đẹp lắm.”

Anh không tiếc lời khen ngợi cô: “Bộ này của em đi dự tiệc cũng đủ rồi.”

Lâm Vụ không nhịn được cười: “Vậy phải là tiệc thương mại.”

Trần Trác đứng dậy: “Tiệc khác cũng đủ.”

Lâm Vụ mỉm cười, định nói gì đó nhưng lại chú ý đến chiếc ghim cài áo trên cổ áo vest của anh.

“Sao anh vẫn còn cài chiếc ghim cái áo này vậy?”

Trần Trác cúi đầu nhìn: “Không cho anh cài à?”

“Anh đừng xuyên tạc ý của em.” Lâm Vụ nói: “Chiếc ghim cài áo này không đắt, anh thường xuyên cài nó đến công ty thì nhân viên trong công ty không cảm thấy kỳ lạ à?”

Trần Trác: “Bạn gái anh tặng, bọn họ thấy kỳ lạ thì kệ bọn họ.”

Lâm Vụ hơi nhướng mày, không nhịn được nhắc nhở anh: “Lúc tặng anh, em còn chưa phải là bạn gái của anh.”

Trần Trác liếc nhìn cô một cái: “Bây giờ thì phải rồi.”

Anh không để tâm đến chuyện trước đây.

Lâm Vụ bị bại trận bởi lời nói của anh, cô không phản bác nữa.

Cân nhắc đến việc Lâm Vụ tạm thời không muốn để người khác biết được mối quan hệ của bọn họ, hai người ra ngoài sớm hơn mười phút.

Khi đến bãi đỗ xe của cao ốc văn phòng, Trần Trác cố ý chọn một chỗ đỗ xe khuất hơn để Lâm Vụ xuống xe.

Cả hai đi lệch nhau, đi về phía sảnh thang máy từ hai hướng khác nhau, trông giống hệt như đặc công.

Điều Lâm Vụ tuyệt đối không nghĩ tới đó chính là có người quen ở sảnh thang máy.

Thấy hai người một trước một sau lần lượt xuất hiện, Lý Hạng nhướng mày, trêu ghẹo nói: “Hai người lén lén lút lút làm gì thế?”

“...”

Lâm Vụ liếc anh ấy một cái: “Ai lén lén lút lút chứ?”

Lý Hạng giơ tay chỉ chỉ: “Hai người đó.”

Lâm Vụ nghẹn lời.

Trần Trác bình thản đáp: “Chúng tôi chỉ muốn tránh một vài phiền phức thôi.”

Lý Hạng hiểu ra: “Hai người yêu đương bí mật à?”

Lâm Vụ vốn định nói không hẳn nhưng nghĩ lại thì cảm thấy đúng là như vậy.

Cô cam chịu số phận gật đầu: “Đúng vậy, cho nên sau này vẫn phải làm phiền luật sư Lý che giấu giúp bọn em.”

Lý Hạng: “...”

Đáng lẽ ra anh ấy không nên nhiều chuyện.

Trong lúc ba người đang chờ thang máy, phó tổng giám đốc Lý của Phong Hành cũng đến.

Bốn người chạm mặt, Lý Thành Tế chào Trần Trác một tiếng, sau đó quan tâm hỏi Lâm Vụ: “Luật sư Lâm, cơ thể đã ổn rồi chứ?”

Lâm Vụ ừm một tiếng: “Đã ổn rồi, cảm ơn sếp Lý đã quan tâm.”

Lý Thành Tế cười cười: “Chuyện nên làm mà, không sao là tốt rồi. Cô không đi làm ở công ty luật, mấy cậu thanh niên độc thân bên công ty chúng tôi đều than ngắn than dài.”

Trần Trác hơi ngước mắt lên: “Mấy cậu thanh niên độc thân nào?”

“?”

Đối diện với đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng của Trần Trác, Lý Thành Tế sững sờ. Anh ta không chắc vừa rồi có phải mình xuất hiện ảo giác không, sao anh ta lại cảm thấy lúc Trần Trác hỏi câu này, giọng điệu của anh rất âm u.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Bốn người bước vào trong thang máy, lúc này Lý Thành Tế mới hoàn hồn: “Chính là mấy người bên phòng Đầu tư, phòng Pháp chế đó, sao thế?”

Trần Trác còn chưa kịp trả lời, Lý Hạng đang hóng hớt đã bật cười: “Phòng Đầu tư và phòng Pháp chế à? Có đẹp trai không?”

Anh ấy còn sợ chưa đủ lớn chuyện: “Có người nào tầm tuổi với luật sư Lâm của chúng tôi không?”

Trần Trác quay sang nhìn Lý Hạng, ánh mắt rét lạnh.

Lý Hạng còn lâu mới sợ anh, tiếp tục hỏi: “Có người nào tôi quen không?”

Lý Thành Tế bị hai người này làm cho không hiểu nổi, anh ta mơ hồ hỏi: “Sao lại nói thế? Luật sư Lâm muốn tìm người yêu à?”

Lâm Vụ: “...”

Cô nhìn ba người đàn ông trước mặt mình: “Tôi không...”

Lời còn lại của cô còn chưa kịp nói hết thì thang máy đã đến tầng một.

Tầng một có rất nhiều đồng nghiệp đang chờ thang máy đi làm, một đám người ùa vào khiến chủ đề của bọn họ cũng bị cắt ngang tại đây.

Đến tầng hai mươi sáu, Lâm Vụ và Lý Hạng rời đi.

Vừa đến phòng làm việc, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn đến từ một người thích ghen nào đó: [Đẹp trai cũng không được nghĩ tới.]

Lâm Vụ bật cười, cầm điện thoại lên hỏi: [Siêu đẹp trai cũng không được sao?]

Trần Trác: [Không được.]

Lâm Vụ chậm rãi gõ chữ: [Ý em là người siêu đẹp trai, tên là Trần Trác cũng không được sao?]

Trần Trác: [Người này thì được.]

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025