Chương 75: Chương 75
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Trần Trác, khóe môi Lâm Vụ khẽ nhếch lên.
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Lâm Vụ đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu xử lý công việc đã bị trì hoãn nửa tháng của mình.
May mắn thay, cô không có nhiều vụ án cấp bách trong tay. Hiện tại, cô chỉ đang xử lý vụ của Phong Hành và một công ty nhỏ khác, độ khó không quá cao.
Bận rộn trong văn phòng được một lúc, Triệu Vũ Hân gõ cửa bước vào: “Luật sư Lâm.”
Cô ấy cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của Lâm Vụ, nhắc nhở: “Đây là văn bản pháp lý em đã soạn thảo xong, chị làm việc xong thì xem qua giúp em nhé.”
Lâm Vụ gật đầu, ngước lên nhìn cô ấy: “Khoảng thời gian này thế nào?”
Triệu Vũ Hân nhìn cô, vẻ mặt đầy ấm ức: “Chị không có ở đây, em rảnh rỗi lắm.”
Lâm Vụ bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Rảnh rỗi không tốt sao?”
Triệu Vũ Hân lắc đầu: “Không đâu, có thể rảnh nhưng không phải là kiểu rảnh vì chị ốm phải nằm viện.”
Lâm Vụ không có ở đây, rất nhiều chuyện cần Triệu Vũ Hân phải tự mình xử lý khiến cô ấy không có chút cảm giác an toàn nào.
Lâm Vụ cũng phần nào hiểu được ý của cô ấy, mỉm cười dịu dàng: “Sau này sẽ không vậy nữa.”
Triệu Vũ Hân gật đầu liên tục: “Luật sư Lâm, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được.” Lâm Vụ bật cười đồng ý, rồi hỏi: “Tình hình mẹ em thế nào rồi? Sau khi xuất viện có đi tái khám chưa?”
Triệu Vũ Hân bất ngờ, không nghĩ rằng Lâm Vụ vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Cô ấy vội vàng đáp: “Kết quả tái khám cũng không tệ lắm, chỉ là bệnh của mẹ em sẽ có khả năng tái phát, cho nên cần chú ý theo dõi hằng ngày, cách một thời gian lại đi tái khám định kỳ một lần.”
Lâm Vụ gật đầu: “Có cần gì cứ nói với tôi.”
Triệu Vũ Hân cảm động, liên tục gật đầu: “Em biết rồi.”
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Lâm Vụ, cô ấy còn không quên dặn dò: “Luật sư Lâm, chị đã bận rộn hơn hai tiếng rồi, nhớ đứng lên vận động một chút, đừng cứ nhìn chằm chằm vào máy tính mãi.”
Lâm Vụ đồng ý.
Sau khi Triệu Vũ Hân rời đi, Lâm Vụ nhanh chóng hoàn thành nốt công việc trong tay rồi quyết định đứng dậy đi lại một chút. Cô cầm ly nước, đi về phía phòng trà.
Vừa đến cửa, cô lại nghe thấy mấy người đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm.
Thấy cô xuất hiện, mọi người quay lại chào một tiếng: “Luật sư Lâm.”
“Luật sư Lâm, cô đã khỏe hẳn chưa?”
Một đồng nghiệp quan tâm hỏi: “Nếu cô cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì phải lập tức nói với chúng tôi nhé.”
Lâm Vụ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, tôi đã không có gì đáng ngại rồi.”
Cô rót một ly nước ấm, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện về tổng giám đốc Trần của Phong Hành ấy.” Có người trả lời.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lâm Vụ có chút tò mò, không nhịn được mà hỏi: “Tổng giám đốc Trần làm sao vậy?”
“Đoạn thời gian trước, chẳng phải tổng giám đốc Trần đã có mấy ngày không xuất hiện ở công ty sao?” Một đồng nghiệp ở quầy lễ tân nói: “Gần đây, anh ấy đến công ty cũng chỉ ở lại một lúc rồi đi ngay. Sau đó, có người tò mò hỏi trợ lý của anh ấy dạo này tổng giám đốc Trần đang bận việc gì, kết quả mọi người đoán xem trợ lý của anh ấy trả lời thế nào?”
Một nhân viên phòng tài chính nhướng mày: “Nói thế nào? Chẳng trách dạo này tôi đi làm đều không nhìn thấy tổng giám đốc Trần, hóa ra là không đến công ty à.”
“Đúng vậy, nghe nói là cô gái anh ấy thích bị ốm phải nhập viện nên ngày nào tổng giám đốc Trần cũng tận tâm đến bệnh viện chăm sóc đấy.” Nhân viên lễ tân nói nhỏ đầy thần bí: “Chậc, không biết cô gái đó là ai mà có thể khiến tổng giám đốc Trần cao cao tại thượng chịu bỏ công sức như vậy.”
Nghe thấy từ “tận tâm”, Lâm Vụ không nhịn được mà bị sặc một cái.
Trần Trác tận tâm, tỉ mỉ để chăm sóc cô khi nào chứ?
Ồ không...
Suy nghĩ kỹ một chút, dường như nói tận tâm, tỉ mỉ cũng không hẳn là nói quá.
Hình ảnh Trần Trác chăm sóc cô chợt hiện lên trong đầu, khiến Lâm Vụ có chút ngượng ngùng, khuôn mặt cô bất giác ửng đỏ lên rất kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng ho của cô, mấy người đồng nghiệp đang nói chuyện lập tức quay đầu lại nhìn về phía cô, vẻ mặt hoảng hốt: “Luật sư Lâm, cô làm sao thế?”
“Luật sư Lâm, cô thấy không khỏe à?”
“…”
“Không sao.” Lâm Vụ nhìn mấy đồng nghiệp trước mặt có vẻ lo lắng, nhẹ nhàng trấn an: “Chỉ không cẩn thận vô tình bị sặc thôi.”
Cô khẽ mím môi, ra hiệu: “Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Mấy người sững lại một chút, sau đó mới phản ứng được tiếp tục cái gì.
Yên lặng được mấy giây, lại có người thắc mắc: “Đã lâu như vậy rồi mà tổng giám đốc Trần vẫn chưa theo đuổi được người trong lòng sao?”
“Đúng đó, đây rốt cuộc là do tổng giám đốc Trần theo đuổi không đủ quyết liệt, hay là đối phương thực sự không thích anh ấy?”
“Không thể nào, trên đời này còn có người không thích tổng giám đốc Trần sao?”
“Chẳng phải anh ấy từng nói mình không phải nhân dân tệ, nên đối phương không thích anh ấy cũng là chuyện bình thường sao.”
“Nhưng mà, anh ấy thật sự rất ưu tú đấy. Vừa cao, vừa đẹp trai lại thông minh, hơn nữa còn rất giỏi giang, giàu có nữa… Tuy tính cách có vẻ lạnh lùng nhưng nghe nói đối với nhân viên ở Phong Hành thì anh ấy là một ông chủ vừa cực kỳ hào phóng lại vừa rất có tâm. Người như vậy, rốt cuộc là ai có thể từ chối được chứ?”
“Đừng nói nữa, tôi thực sự rất tò mò không biết cô gái mà tổng giám đốc Trần đang theo đuổi rốt cuộc phải xuất sắc thế nào mới có thể lạnh lùng, vô tình với anh ấy đến vậy.”
“…”
Lâm Vụ lắng nghe cuộc trò chuyện của đồng nghiệp, ban đầu cảm thấy không có gì nhưng càng nghe càng cảm thấy bản thân hơi tệ bạc.
Cô không thể tiếp tục nghe thêm được nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng trà.
Cô không hề hay biết rằng, ngay khi mình vừa rời đi, những đồng nghiệp đang tám chuyện lập tức phát hiện ra điều này. Một người nhìn quanh rồi hỏi: “Luật sư Lâm đi đâu rồi?”
“Chắc là mệt thôi. Cô ấy vừa xuất viện trở lại làm việc, có thể cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.” Trợ lý của luật sư Vu Tân Tri nói.
Lời vừa dứt, nhân viên lễ tân quay đầu nhìn về phía cô ấy.
Trợ lý luật sư Vu Tân Tri khó hiểu: “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Nhân viên lễ tân xoa cằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Luật sư Lâm vừa mới xuất viện, tổng giám đốc Trần của Phong Hành thì vì người mình thích nhập viện mà ngày nào cũng chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty để chăm sóc...”
Cô ấy hạ thấp giọng lẩm bẩm, như thể vừa phát hiện ra tin tức quan trọng: “Trời ạ!”
Những người xung quanh không nghe rõ lời cô ấy lẩm bẩm, nhíu mày hỏi: “Trời ạ cái gì?”
Nhân viên lễ tân trợn to mắt nhìn bọn họ, chớp chớp mắt đầy khiếp sợ: “Tôi...”
Cô ấy nuốt nước bọt một cái, lắc đầu: “Không có gì.”
Chuyện còn chưa chắc chắn, cô ấy không thể nói lung tung ra bên ngoài.
Những người khác đồng loạt bĩu môi: “Thế thì cô làm quá lên làm gì, làm bọn tôi cứ tưởng cô biết người mà tổng giám đốc Trần thích là ai rồi chứ."
Nhân viên lễ tân bị mọi người lên án nhưng lại khó mà giải thích.
Cô ấy có cảm giác như mình vừa phát hiện ra sự thật, chỉ là chưa có bằng chứng mà thôi.
Nếu không, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Nếu thật sự có, vậy cô ấy chỉ có thể nói, đây đúng là một mối duyên phận kỳ diệu!
...
Lâm Vụ không biết rằng những người thích buôn chuyện vốn dĩ rất nhạy bén, đối với một số sự trùng hợp, họ có sự nhạy cảm độc nhất vô nhị.
Quay trở lại phòng làm việc của mình, cô ngồi xuống ghế, suy nghĩ về thái độ của mình đối với Trần Trác kể từ khi hai người quen biết nhau.
Ban đầu không nghĩ thì thôi nhưng vừa nhớ lại, cô nhận ra mình đối xử với Trần Trác đúng là không được tốt lắm.
Nghĩ thêm một chút, Lâm Vụ lại cảm thấy chuyện này cũng không thể trách cô được.
Trước đây, cô thật sự chưa từng nghĩ rằng giữa mình và Trần Trác sẽ có quan hệ sâu sắc đến vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ phá vỡ ranh giới vô hình ngăn cách giữa hai người.
Nếu biết trước rằng cuối cùng hai người sẽ đến với nhau, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Trần Trác hơn, tốt hơn nữa.
Nhưng có rất nhiều chuyện, làm gì có cái gọi là “biết trước”.
Lâm Vụ hiểu rất rõ, cho dù mọi chuyện có làm lại từ đầu, cô và Trần Trác vẫn sẽ đi theo quỹ đạo này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ quyết định từ hôm nay trở đi, cô sẽ đối xử với Trần Trác tốt hơn một chút, xem như bù đắp cho anh.
...
Ở tầng hai mươi chín, Trần Trác cũng có không ít tài liệu tồn đọng cần phải xử lý.
Sau khi ký xong chồng văn kiện mà Uông Lập Quần mang vào, Trần Trác bảo đối phương đến văn phòng lấy.
Uông Lập Quần bước vào, lại đưa thêm cho anh hai tập tài liệu cần ký gấp.
Chờ Trần Trác ký xong, Uông Lập Quần mới hỏi: “Tổng giám đốc Tần, trưa nay anh muốn ăn gì? Có cần tôi đặt đồ ăn không?"
Trần Trác ngước mắt nhìn đồng hồ, trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Không cần đâu.”
Uông Lập Quần: “Vâng.”
Đợi Uông Lập Quần đi ra ngoài, Trần Trác cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho người ở tầng dưới: [Luật sư Lâm.]
Có lẽ Lâm Vụ đang bận nên vài phút sau mới trả lời anh: [Tổng giám đốc Trần có chuyện gì cứ nói.]
Trần Trác: [Có mấy vấn đề pháp lý muốn xin ý kiến luật sư Lâm, không biết trưa nay em có rảnh không? Có thể nể mặt ăn một bữa cơm cùng anh không?]
Lâm Vụ: [...]
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Trác, khóe mắt Lâm Vụ khẽ cong lên. Cô cúi đầu trả lời: [Sếp Trần thật sự có vấn đề pháp lý cần hỏi em sao?]
Trần Trác: [Không phải vậy à?]
Lâm Vụ thầm nghĩ, tạm thời không thấy phải.
Hơn nữa, nếu anh thực sự có vấn đề pháp lý, chẳng phải có thể trực tiếp hỏi qua WeChat hoặc gọi điện thoại sao? Hoàn toàn không cần phải hẹn đi ăn.
Nghĩ vậy nhưng Lâm Vụ vẫn không vạch trần anh: [Được thôi, vậy sếp Trần muốn mời em ăn gì?]
Trần Trác: [Luật sư Lâm muốn ăn gì?]
Lâm Vụ: [Không biết.]
Đầu óc cô trống rỗng.
Trần Trác khẽ cười: [Vậy để anh sắp xếp nhé?]
Lâm Vụ: [Được.]
Sau khi hai người hẹn thời gian xong, Lâm Vụ tiếp tục xử lý công việc.
Bận rộn đến 11 giờ 40 phút, tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, cô mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, còn chưa đến cửa công ty luật, một đồng nghiệp đi ngang qua cất lời: “Luật sư Lâm chuẩn bị ra ngoài à?”
Lâm Vụ ngẩn ra, hơi do dự gật đầu: “Vâng, tôi đi...”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đồng nghiệp đã tiếp lời: “Đi đi, đi đi, tổng giám đốc Trần đợi cô lâu rồi đấy.”
Lâm Vụ khựng lại: “Gì cơ?”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, đồng nghiệp có chút khó hiểu: “Tổng giám đốc Trần ấy, không phải cô hẹn anh ấy bàn công việc à?”
“...”
Nghe thấy vậy, Lâm Vụ âm thầm thở phào một hơi, nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy, tôi không biết anh ấy đã đến rồi.”
Đồng nghiệp cười nói: “Tôi vừa gặp anh ấy ở ngoài cửa.”
Cô ấy bước đến bên cạnh Lâm Vụ, hạ thấp giọng nói: "Đồng cảm với cô thật đấy, giờ nghỉ trưa mà vẫn phải xử lý công việc.”
Nghe câu nói này, Lâm Vụ nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Cô có chút ngượng ngùng cười cười: “Nhận tiền làm việc, đó là điều nên làm.”
Đồng nghiệp: “Vậy cô đi đi.”
Vì đã được đồng nghiệp báo trước nên khi Lâm Vụ nhìn thấy Trần Trác đang ngồi chờ ở khu vực tiếp khách, cô tỏ ra rất bình tĩnh.
Hai người nhìn thấy nhau, Trần Trác đứng dậy, vẻ mặt rất tự nhiên nói: “Luật sư Lâm xong việc rồi à?”
Lâm Vụ khẽ đáp, ánh mắt thoáng lướt qua nhân viên lễ tân đang lắng tai nghe ngóng: “Tổng giám đốc Trần đợi lâu rồi.”
Trần Trác: “Nên vậy mà.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người chỉ hàn huyên vài câu rồi rời khỏi công ty luật.
Lúc này, trong thang máy có không ít người, Lâm Vụ và Trần Trác một trước một sau bước vào, cánh tay vô tình lướt qua nhau nhưng không nói gì.
...
Mãi đến khi đến khu thương mại dưới tầng, Lâm Vụ mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Trần Trác thầm nén ý cười trong mắt, biết rồi còn giả vờ hỏi: “Luật sư Lâm có gì muốn nói sao?”
Lâm Vụ: “Có.”
Trần Trác cúi đầu xuống: “Gì vậy?”
Lâm Vụ im lặng hai giây rồi đáp: “Chờ lát nữa rồi nói.”
Trần Trác bật cười, dịu dàng đáp: “Được.”
Trần Trác đã đặt bàn trước tại một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng dưới tòa nhà văn phòng.
Lâm Vụ vừa xuất viện, chế độ ăn uống cần thanh đạm và bổ dưỡng, mà các món canh của ẩm thực Quảng Đông lại rất phù hợp.
Để tiện nói chuyện, Trần Trác đã đặt một phòng riêng.
Hai người bước vào, cửa phòng riêng khép lại. Lâm Vụ còn chưa kịp đi về phía ghế đơn đối diện thì đã bị Trần Trác nắm lấy cổ tay, cô không kịp đề phòng, loạng choạng ngã vào lòng anh.
Theo bản năng, Lâm Vụ nghiêng người, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Trần Trác bị phản ứng này của cô chọc cho bật cười, khóe môi khẽ cong lên. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào trán cô, giọng nói trầm thấp đầy ý cười: “Luật sư Lâm, em đang làm gì vậy?”
Lâm Vụ: “...”