Chương 73: Chương 73
Trần Trác nói như vậy làm cho Lâm Vụ sinh ra một loại cảm giác bản thân là một cô gái cặn bã chỉ thèm muốn sắc đẹp mà không muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng mà...
Lúc đầu, khi bọn họ thỏa thuận, không ai nghĩ rằng hai người sẽ đi tiếp một thời gian dài đến vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ cũng coi như là đủ tự tin liếc anh một cái: "Tổng giám đốc Trần, anh đừng vu khống em."
Trần Trác: "Hả?"
Lâm Vụ nhắc nhở: "Ban đầu anh cũng không muốn hẹn hò đúng chứ."
"..." Trần Trác nhìn lên, nhướng mày: "Luật sư Lâm."
Lâm Vụ: "Cái gì?"
Chóp mũi của Trần Trác đè lên má cô, hơi thở ấm nóng phả xuống, giọng nói trầm thấp: "Sao em biết anh không muốn?"
“?”
Lâm Vụ đơ người, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc: "Anh có... Ý gì?"
Sao cô biết anh không muốn?
Chẳng lẽ khi anh và cô gặp nhau ở quán bar, anh đã muốn hẹn hò với cô rồi sao?
Không thể nào!
Tuy Lâm Vụ cũng khá tự tin về khuôn mặt của mình, cô biết mình xinh đẹp.
Nhưng Trần Trác không giống kiểu người vừa gặp đã yêu người khác.
Hơn nữa, nếu như anh thật sự vừa gặp đã yêu cô, vậy thì tại sao anh lại không chủ động xin phương thức liên lạc của cô khi lần đầu tiên kết thúc?
Như thể biết được cô đang nghĩ gì, Trần Trác chỉ cười mà không nói, anh cũng không nhắc nhở cô rằng khi ấy cô đã biểu lộ ra cảm giác xa cách đến mức nào.
Cả người cô từ trên xuống dưới đều viết... Dễ hợp dễ tan, tôi không có ý muốn phát triển thêm với anh.
“...”
“Sao anh không nói gì?” Nhận ra sự im lặng của Trần Trác, Lâm Vụ lại lên tiếng.
Tâm Trần Trác như gương sáng, chậm rãi nói: “Anh đang nghĩ xem nên trả lời em như thế nào.”
Lâm Vụ im lặng: “Anh muốn trả lời như thế nào thì trả lời như thế đó.”
Trần Trác mỉm cười hôn cô một cái: “Là như em nghĩ nhưng không hoàn toàn là như vậy.”
Lâm Vụ: “...”
Cô ngơ ngác chớp mắt, nhìn Trần Trác: “Anh đang đọc vè đọc nhịu hay là đang chơi đoán chữ với em vậy?”
Trần Trác cong môi: “Luật sư Lâm thông minh như vậy, nghĩ thử xem.”
Lâm Vụ nghẹn lời: “Em không nghĩ ra.”
“Từ từ nghĩ.” Trần Trác nắm lấy ngón tay của cô, tông giọng hơi trầm xuống: “Nếu thực sự không nghĩ ra, anh sẽ nói cho em biết.”
Lâm Vụ cạn lời, cô vốn định tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Nhưng cô có thể cảm nhận được rằng Trần Trác không hề muốn nhắc đến chuyện này.
Ai cũng có bí mật của riêng mình, mặc dù bây giờ bọn họ là người yêu nhưng cũng cần phải giữ lại không gian riêng tư cho đối phương.
Nghĩ vậy, Lâm Vụ gật đầu thỏa hiệp: “Được thôi.”
Trần Trác thấy cô lộ ra vẻ mặt ấm ức, anh hôn nhẹ lên môi cô mấy cái, dỗ dành cô: “Em có muốn chợp mắt một lát không?”
Lâm Vụ gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong veo: “Còn anh thì sao?”
Trần Trác: “Anh ở bên cạnh em.”
...
Mấy ngày sau, Trần Trác gần như luôn ở trong phòng bệnh cùng Lâm Vụ.
Thỉnh thoảng, anh còn cùng cô đi ra vườn hoa để tắm nắng.
Sau khi tỉnh lại rồi lại nằm viện mấy ngày, Lâm Vụ muốn xuất viện.
Sau khi Trần Trác biết cô sắp mốc meo ở trong bệnh viện, tâm trạng cũng trở nên suy sụp, có hơi đa sầu đa cảm hơn so với ngày thường thì anh bèn liên hệ với bác sĩ để làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho Lâm Vụ. Khi xác nhận cơ thể cô không có bất kỳ vấn đề gì khác, có thể về nhà tĩnh dưỡng thì anh mới đồng ý với ý kiến xuất viện của Lâm Vụ.
Từ bệnh viện về đến nhà, Lâm Vụ nhìn cảnh vật chung quanh ngôi nhà quen thuộc, đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác xa lạ.
Cô thật sự đã rất lâu chưa trở về rồi.
“Đứng ở đó làm gì thế?” Trần Trác buồn cười nhìn cô: “Không nhận ra nhà mình nữa à?”
Trước khi về, Trần Trác đã bảo cô giúp việc đến dọn dẹp toàn bộ căn nhà một lượt, trong căn nhà sạch sẽ như mới, không nhìn thấy một hạt bụi nào.
Lâm Vụ ngoảnh đầu lại: “Có một chút, em cảm giác mình đã rời đi rất lâu rồi.”
Trần Trác đáp lại, nói thật nhỏ: “Có hơi lâu thật.”
Một tháng có ba mươi ngày, Lâm Vụ nằm viện mười ngày thì sao có thể không coi là lâu được.
Lâm Vụ đi một vòng trong nhà, Trần Trác sợ cô chóng mặt nên cưỡng ép ấn cô ngồi xuống ghế sô pha.
Lâm Vụ dở khóc dở cười, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em đâu có yếu ớt đến thế.”
Trần Trác thản nhiên nói: “Là anh yếu ớt.”
Anh sợ cô lại ngất xỉu.
Nghe Trần Trác nói vậy, Lâm Vụ lập tức không dám làm bậy nữa.
Cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho Trần Trác.
Ngày đầu tiên trở về nhà, Lâm Vụ và Trần Trác không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, nhóm Hà Gia Vân và Lý Hạng đến nhà chúc mừng cô xuất viện.
Nhìn thấy Trần Trác ở bên cạnh cô, Lý Hạng và mọi người chẳng ngạc nhiên tẹo nào.
Nhưng mà Lâm Phi Phi biết rõ lại cố ý trêu chọc hỏi cô: “Vụ Vụ, không giới thiệu với bọn tớ một chút à?”
Lâm Vụ sững sờ vài giây, sau đó cô nghiêm túc nói: “Trần Trác, sếp lớn của công ty đầu tư Phong Hành, bên đối tác của dự án mà tớ đang phụ trách.”
Hứa Yến Nhiên cạn lời, liếc cô một cái: “Ai hỏi cậu cái đó chứ?”
Lâm Vụ và Trần Trác nhìn nhau, nghiêm mặt nói: “Cũng là bạn trai của tớ.”
Trần Trác đang định mở miệng nói lảng đi thì khựng lại, hơi bất ngờ.
“Ồ!” Hà Gia Vân là người đầu tiên chung vui đầy cường điệu: “Chúc mừng Vụ Vụ của chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp độc thân!”
Hứa Yến Nhiên cũng vỗ tay vài cái: “Thế tớ chúc mừng tổng giám đốc Trần vậy, có thể hẹn hò với luật sư Lâm của chúng ta.”
Giữa những tiếng trêu chọc của mọi người, Trần Trác hoàn hồn, ý cười trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
Anh cụp mắt nhìn người bên cạnh mình, nắm lấy tay Lâm Vụ dưới tầm nhìn chăm chú của bạn bè, khẽ nói: "Cảm ơn."
Lý Hạng đang hóng hớt ở cách đấy không xa đúng lúc lên tiếng: "Phải đối xử tốt với luật sư Lâm của bọn tôi đấy, nếu anh bắt nạt em ấy thì sếp của em ấy sẽ tìm anh gây rắc rối."
Đàm Ngôn Hứa được mời đến lạnh nhạt tiếp lời: "Bạn bè của cô ấy cũng sẽ tìm cậu gây rắc rối."
Trần Trác: "..."
Anh vẫn mỉm cười, giọng điệu nghiêm túc đàng hoàng: "Yên tâm."
Anh không thể bắt nạt Lâm Vụ, càng không thể đối xử tệ với cô.
Mấy người đàn ông phụ trách bữa tối, còn mấy phụ nữ như Lâm Vụ thì giúp một lúc rồi ngồi trong phòng khách bắt đầu chơi game.
Lâm Vụ chơi game sẽ bị chóng mặt, cho nên cô chỉ có thể ngồi xem ở bên cạnh.
Xem một lúc, cô đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Vừa vào trong, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Vụ ngẩng đầu: "Vào đi."
Là Hà Gia Vân.
"Không chơi game nữa à?" Lâm Vụ ngạc nhiên hỏi.
Hà Gia Vân lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Tìm đồ à?"
Lâm Vụ gật đầu.
Im lặng vài giây, Lâm Vụ nghiêng đầu: "Sao cậu không nói gì?"
"Tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu." Hà Gia Vân nói.
Lâm Vụ: "Cậu hỏi đi."
"Cậu sẽ công khai quan hệ của cậu và Trần Trác ở công ty luật sao?" Hà Gia Vân hỏi.
“...”
Câu hỏi này, trước đây Lâm Vụ thật sự chưa từng nghĩ tới.
Từ sau khi bị chấn động não, cô cảm giác đầu óc của mình cứ ngẩn ngơ, thường xuyên không để ý đến nhiều chuyện như vậy.
Khoảng thời gian gần đây, cô không đi làm ở công ty luật, cũng ít liên lạc với các đồng nghiệp ở công ty luật, đầu óc nằm ở trạng thái thả lỏng. Đương nhiên cô cũng không suy nghĩ đến chuyện này.
Hai người mặt đối mặt giữ im lặng mấy giây.
Hà Gia Vân chống cằm: "Nếu cậu không định công khai thì cậu phải thương lượng với Trần Trác một chút."
Lâm Vụ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, chậm rãi gật đầu: "Tớ phải suy nghĩ đã."
Hà Gia Vân hiểu ra: "Công khai có lợi ích của công khai, không công khai cũng có lợi ích của không công khai."
Cô ấy nói thẳng suy nghĩ của bản thân: "Nhưng bây giờ hai người đang có quan hệ hợp tác, nếu công khai vào lúc này, tớ sợ cậu sẽ bị tổn thương."
Mặc dù Lâm Vụ không yếu đuối đến mức buồn bực bởi những lời đoán bừa vô căn cứ của người khác nhưng Hà Gia Vân vẫn không muốn cô bị nghi ngờ, chất vấn.
Nghe vậy, Lâm Vụ bật cười: "Được."
Cô nghiêng đầu tựa vào người Hà Gia Vân: "Yên tâm đi, tớ sẽ xử lý ổn thỏa."
Hà Gia Vân ừ một tiếng: "Dù cậu không nói, bọn tớ cũng sẽ không nhiều chuyện với người ngoài."
Lâm Vụ: "Tớ biết."
Cô hiểu nhóm bạn được mời đến nhà ăn cơm, cũng chính vì vậy mà cô mới thản nhiên nói cho mọi người biết về mối quan hệ giữa cô và Trần Trác.
Hai người không ở trong phòng làm việc quá lâu, chỉ nói chuyện vài câu rồi đi ra phòng khách tiếp tục tám chuyện.
Tin sốt dẻo mà Hứa Yến Nhiên nắm chắc, thuộc như lòng bàn tay làm cho người nghe phải trợn mắt há mồm.
Trò chuyện một lúc, Lý Hạng gọi mọi người ăn cơm.
Bữa tối là lẩu, cùng với các món ăn do ba người đàn ông tự mình trổ tài.
Khi bưng các món ăn lên bàn, Hà Gia Vân nói: "Mọi người đừng nói món nào là của ai làm, để mấy cô gái bọn tôi nếm thử trước rồi bỏ phiếu, xem xem ai có thể dành được danh hiệu quán quân."
Lâm Phi Phi: "Tớ thấy được đấy."
Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên cũng không có ý kiến gì.
"Ai thử trước?" Lý Hạng hỏi.
Hà Gia Vân: "Em trước đi."
Cô ấy nhìn mấy món ăn trên bàn, bụng bắt đầu kêu ùng ục.
Người đầu tiên nếm thử là Hà Gia Vân, người thứ hai là Lâm Phi Phi, người thứ ba là Hứa Yến Nhiên và người cuối cùng là Lâm Vụ.
Bốn người lần lượt nếm xong, sau đó bỏ lá phiếu quý giá của mình.
Cuối cùng, món sườn xào chua ngọt của Trần Trác giành được ba phiếu.
Hà Gia Vân, Lâm Phi Phi và Lâm Vụ đều cảm thấy mùi vị của sườn xào chua ngọt là ngon nhất, chỉ có Hứa Yến Nhiên bỏ phiếu cho món trứng xào cà chua bình thường.
Đối với chuyện này, Hà Gia Vân cà khịa cô ấy: “Cô dối lòng.”
Hứa Yến Nhiên còn chưa kịp trả lời, Lâm Phi Phi đã nói: “Không phải là cậu ấy dối lòng, cậu ấy là dối miệng.”
Hứa Yến Nhiên: “...”
Cô ấy chấp nhận mọi người trêu chọc, đường đường chính chính nói: “Không được sao?”
Lâm Vụ ở kế bên bật cười: “Được chứ, trái lòng hay trái miệng đều được, cậu vui là được.”
Sau khi trêu đùa đùa xong, mọi người nói nói cười cười cùng nhau ăn cơm.
Lúc Lâm Vụ và Trần Trác ăn đều tương đối yên tĩnh. Hai người ít khi nói chuyện khi ăn cơm nhưng khi tụ tập cùng bạn bè, bọn họ cũng không kìm được mà lên tiếng, phụ họa theo.
Hà Gia Vân và Lý Hạng vẫn đấu võ mồm với nhau như trước.
Chỉ là phần lớn thời gian đều là Hà Gia Vân thắng. Lý Hạng hoàn toàn “nói không lại” cô ấy.
Mọi người ồn ào sôi nổi, sau bữa cơm, Lâm Phi Phi đề nghị giao việc dọn dẹp cho các cô gái.
Bọn họ ăn no rồi tiện thể dẹp dọn vận động tiêu hóa thức ăn.
Các cô gái kiên trì như vậy, mấy người đàn ông cũng tùy theo ý các cô.
Dù sao cũng chỉ là bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát, thực sự cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Ăn uống no nê xong, mọi người cùng nhau ngồi trò chuyện ở trong phòng khách.
Trò chuyện một lúc, Đàm Ngôn Hứa nhận được điện thoại từ bệnh viện nên phải rời đi trước.
Hứa Yến Nhiên cũng đứng dậy theo: “Tôi cũng còn việc phải làm, tôi đi cùng bác sĩ Đàm.”
Hà Gia Vân không vạch trần cô ấy, chỉ vẫy tay với hai người rồi nói: “Đi đi đi đi, lần sau chúng ta rảnh lại hẹn.”
Đàm Ngôn Hứa và Hứa Yến Nhiên rời đi không lâu, Lâm Phi Phi cũng ra về.
Người rời đi cuối cùng là Hà Gia Vân và Lý Hạng.
Trước khi đi, Lý Hạng dặn dò Lâm Vụ: “Đừng vội quay lại công ty luật, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức trước rồi tính tiếp.”
Lâm Vụ: “... Tuần sau em đi làm lại.”
Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Vội thế à?”
“Tớ đã nghỉ ngơi cũng được gần hai tuần rồi.” Lâm Vụ nói thẳng: “Bây giờ tớ thật sự không sao nữa.”
Lý Hạng và Hà Gia Vân hết cách với cô, đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Trác.
Trần Trác mỉm cười: “Tôi sẽ trông chừng cô ấy.”
Có lời này của Trần Trác, hai người bọn họ mới yên tâm.