Chương 72: Chương 72
Đây không phải vấn đề cô muốn nghỉ ngơi hay không, cô ở bệnh viện ở nhiều ngày như vậy, ba của Trần Trác vẫn luôn quan tâm đến bọn họ thì không nói, thậm chí Trần Trác không mời ông đến phòng bệnh rồi ngồi xuống.
Nghe có vẻ không lễ phép lắm.
Trần Trác hiểu ý của cô, anh từ từ giải thích: “Ông ấy không để tâm đến những thứ đó. Ông ấy nói với anh, chờ sau khi em xuất viện, nếu em có thời gian thì đến nhà ăn cơm là được.”
“…” Lâm Vụ sửng sốt: “Đến nhà?”
Trần Trác hắng giọng, đuôi lông mày nhướng nhẹ: “Em không muốn đi à?”
Lâm Vụ còn chưa trả lời, Trần Trác đã nói: “Bây giờ em có thể không muốn đến, đợi sau này đến một lần cũng được.”
Lâm Vụ chớp chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao?”
“Em không muốn đi thật à?” Trần Trác không trả lời câu hỏi của cô có vấn đề, mà chỉ xác nhận lại suy nghĩ của cô.
Lâm Vụ cảm thấy anh là đồ nham hiểm, rõ ràng cô chưa nói muốn đi hay không, vậy mà anh đã bắt đầu xuyên tạc ý của cô.
Không nói gì vài giây, Lâm Vụ cất tiếng: “Không hề, em chưa nghĩ kĩ.”
Trần Trác đáp lại, tỏ vẻ đã hiểu ý của cô.
Anh nhéo nhéo ngón tay cô: “Vậy em cứ từ từ suy nghĩ.”
Anh cho cô thời gian.
Hai người nói xong, Hà Gia Vân và Lý Hạng cũng tới rồi.
Xác nhận Lâm Vụ tỉnh lại, hơn nữa bác sĩ kiểm tra không có di chứng gì về sau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hạng bảo Lâm Vụ yên tâm nghỉ ngơi ở bệnh viện, không nên vội vàng xuất viện.
Lâm Vụ thầm nghĩ, dù cô có sốt ruột thì Trần Trác cũng không cho phép.
Thăm Lâm Vụ một lúc, Lý Hạng còn có việc phải làm nên đến công ty luật trước.
Buổi sáng, Trần Trác cũng có cuộc họp quan trọng. Hà Gia Vân ở đây chăm sóc Lâm Vụ, anh bèn chọn đến công ty một chuyến, khoảng hai tiếng là có thể quay về.
Hai người đều đi rồi, Hà Gia Vân chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Lâm Vụ: “Vụ Vụ.”
Sự hóng hớt hiện rõ trong mắt cô ấy: “Cậu và Trần Trác...”
Không đợi cô ấy nói thành lời, Lâm Vụ cười với cô ấy: “Gia Vân, tớ và Trần Trác đang hẹn hò rồi.”
Hà Gia Vân: “Tớ biết ngay mà!”
Khi cô ấy vừa bước vào, cô ấy cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Tuy lúc trước hai người không cố tình che giấu trước mặt cô ấy nhưng cảm giác lén ở bên nhau và đường đường chính chính ở bên nhau vẫn khá khác biệt.
Đôi mắt Hà Gia Vân lấp lánh, cô ấy tò mò hỏi đến cùng: “Hôm nay anh ấy nói với cậu à?”
“Tớ nói.” Lâm Vụ nói.
Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Lâm Vụ: “… Tớ nói trước thật.”
Cô nói với Hà Gia Vân: “Lúc trước, tớ muốn chờ chuyện của Tôn Kỳ Thắng đâu vào đấy đã rồi mới tính tiếp, giờ đã bước vào phiên phúc thẩm, không biết còn kéo dài đến bao giờ. Đột nhiên tớ không muốn tiếp tục đợi nữa.”
Hà Gia Vân hiểu suy nghĩ của cô, cô ấy gật gật đầu: “Nếu tình cảm đến đúng lúc, vậy không cần phải chờ.”
Chờ đợi sẽ tiêu hao tình cảm.
Hơn nữa...
Hà Gia Vân nói với Lâm Vụ: “Yên tâm, việc Tôn Kỳ Thắng phạm tội đã là sự thật, cho dù anh ta thà chết chứ không nhận thì pháp luật cũng sẽ ép anh ta.”
Hơn nữa, anh ta đã bị giam giữ. Sau phiên sơ thẩm, Tòa án cũng không chấp nhận đơn xin tại ngoại mà phía anh ta đề nghị. Việc anh ta bị kết án chỉ là chuyện sớm muộn.
Lâm Vụ khẽ cười thành tiếng: “Tớ biết.”
Mấy ngày trước, khi dự phiên sơ thẩm ở Tòa án, cô đã biết Tôn Kỳ Thắng không thể xoay chuyển tình thế.
Hà Gia Vân bảo ừ, sau đó duỗi tay ôm lấy cô: “Cậu mau khỏe lại nhé, tớ còn đợi cậu đi dạo phố với tớ đây.”
“Biết rồi.” Lâm Vụ cười: “Đi dạo phố là để mua quà cho tớ à?”
Hà Gia Vân: “Mua, cậu muốn bao nhiêu cũng mua.”
Cô ấy có rất nhiều tiền.
Lâm Vụ cong môi: “Đi, xuất viện rồi thì tớ sẽ đi dạo với cậu.”
Hai người trò chuyện vui vẻ trong phòng bệnh. Bên ngoài trời nắng đẹp, mấy ngày rồi Lâm Vụ chưa thấy mặt trời, cô rất muốn ra ngoài đi dạo.
Hà Gia Vân vội vàng đi hỏi bác sĩ, còn mượn một chiếc xe lăn, chuẩn bị đẩy Lâm Vụ đi ra ngoài phơi nắng.
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn, Lâm Vụ hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải là đi à?”
“Đi nhiều dễ choáng.” Hà Gia Vân nói: “Tớ hỏi bác sĩ rồi, cậu còn chưa bình phục hoàn toàn, cứ ngồi lên đi.”
Lâm Vụ: “…”
Cô quay đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hối hận vì đề nghị đi vườn hoa ở phía bên kia để phơi nắng.
Cuối cùng, Lâm Vụ đeo khẩu trang, ngồi trên xe lăn và được Hà Gia Vân đẩy ra phòng bệnh.
Hai người đi trong vườn hoa hồng nhỏ của bệnh viện, vô tình gặp Đàm Ngôn Hứa mặc áo blouse trắng đang bước đi vội vàng. Nhìn hai người cải trang kiểu này, Đàm Ngôn Hứa khẽ nhíu mày: “Cô Lâm, cô Hà, hai người muốn đi đâu vậy?”
Hà Gia Vân: “Vụ Vụ muốn phơi nắng, đi phơi nắng.”
Đàm Ngôn Hứa bừng tỉnh, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Vụ thì anh ấy cười mỉm: “Phơi nắng vui vẻ.”
Lâm Vụ: “…”
Cũng may Đàm Ngôn Hứa rất bận, chỉ kịp chào hỏi hai người rồi lại bị kêu đi.
...
Người đi rồi, Lâm Vụ và Hà Gia Vân tới vườn hoa nhỏ.
Có không ít người bệnh đến vườn hoa nhỏ phơi nắng.
Ở xa xa còn có mấy bạn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa.
Hai người dừng lại dưới một gốc cây.
Lâm Vụ ngẩng mặt lên nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hàng mi khẽ rung: “Dễ chịu quá.”
Tháng tư, ánh mặt trời rực rỡ, cảm giác rất thoải mái.
Hà Gia Vân quay đầu nhìn cô, thở dài: “Tôn Kỳ Thắng đáng chết.”
Nếu không phải tại anh ta, Lâm Vụ cũng không đến mức phơi nắng mà cảm thấy thoải mái thế này được. Đúng là cô đã ở bệnh viện quá lâu, đến mức sắp sinh ra bệnh khác rồi.
Lâm Vụ nghe cô ấy mắng Tôn Kỳ Thắng hồi lâu, mặt mày bình thản: “Đừng mắng anh ta, nghỉ một lúc đã.”
Hà Gia Vân rên rỉ, chợt khựng lại: “Vụ Vụ.”
Lâm Vụ: “Ừm?”
“Cậu … Đau lòng sao?” Hà Gia Vân bất ngờ hỏi.
Lâm Vụ quay đầu, hai người liếc nhìn nhau, cô mới phản ứng lại điều cô ấy nói là gì.
Câu hỏi của cô ấy là, Trịnh Tố Lam tìm đến cô vì chuyện của Tôn Kỳ Thắng, thậm chí còn nói cô như vậy.
Lâm Vụ mỉm cười: “Từ lâu đã không còn đau lòng nữa rồi.”
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã hiểu rằng có những mối quan hệ ruột thịt cần cắt đứt thì phải cắt đứt.
Đây là điều Trịnh Tố Lam dạy cô.
Vì muốn thăng tiến, dù Trịnh Tố Lam biết rõ lúc đó ba của Lâm Vụ suốt ngày say xỉn, mỗi khi say lại đánh Lâm Vụ, đánh cả bà ta, có hành vi bạo lực gia đình. Thế nhưng, vì tương lai của mình, bà ta vẫn bỏ mặc Lâm Vụ ở đó.
Đương nhiên, con người phải sống vì bản thân.
Ban đầu, Lâm Vụ không hiểu tại sao bà ta lại nhẫn tâm đến vậy.
Sau này lớn hơn một chút, cô lại nghĩ bản thân không thể ích kỷ như vậy. Quả thực Trịnh Tố Lam không cần tự vây khốn bản thân ở đó vì cô. Bà ta có quyền được lựa chọn, Lâm Vụ là con gái của bà ta nhưng cũng chỉ là con gái của bà ta.
Sau nữa, bà ta đưa cô về nhà họ Tôn.
Những hành động đó của bà ta mới chính thức khiến Lâm Vụ ghê tởm. Trịnh Tố Lam không yêu cô, cô có thể chấp nhận, Trịnh Tố Lam không muốn nuôi cô, cô cũng có thể hiểu được.
Nhưng vì cuộc sống sau này, bà ta ném cả tam quan, lấy lòng con riêng của chồng, đổi trắng thay đen khiến Lâm Vụ không thể chịu đựng nổi.
Lúc vừa biết Trịnh Tố Lam vu oan cho Thẩm Tùng Linh vì danh tiếng và hình tượng của Tôn Kỳ Thắng, cô đã thầm vạch rõ giới hạn với người này. Bắt đầu từ khi đó, từ tận đáy lòng, cô tự nhủ với chính mình, hãy làm người nhẫn tâm, không bao giờ, không bao giờ đau lòng vì một người không yêu mình.
Cô muốn coi thường sự tồn tại của họ.
Nghe thấy câu trả lời của cô, một lúc lâu sau, Hà Gia Vân vẫn không nói gì.
Sau một lúc lâu, cô ấy ôm cánh tay của Lâm Vụ, cọ cọ: “Vậy là tốt rồi, cậu tuyệt đối đừng nghi ngờ bản thân chỉ vì những người đó. Cậu siêu tốt luôn.”
Lâm Vụ cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Được.”
Hai người tắm nắng được một lúc, Hứa Yến Nhiên cũng đến đây.
Cô ấy hỏi thăm tình hình của Lâm Vụ trước, sau khi chắc chắn tình hình đang cải thiện, cô ấy nói vài câu với Lâm Vụ về mức án của Tôn Kỳ Thắng. Phiên phúc thẩm sẽ mất khá nhiều thời gian, mọi người cần phải kiên nhẫn. Cô ấy cũng đã gửi tư liệu lên, Viện kiểm sát vô cùng coi trọng thứ này.
Cô ấy cũng hỏi bạn cùng trường đang làm việc trong Viện kiểm sát, đối phương nói tuy Tôn Kỳ Thắng có người chống lưng nhưng tội danh của anh ta rất rõ ràng, luật pháp sẽ không khoan dung anh ta.
Lâm Vụ hiểu rõ: “Tớ đoán được.”
Hà Gia Vân đứng bên cạnh tỏ vẻ căm giận: “Tốt nhất là tuyên án tử hình cho anh ta.”
Hứa Yến Nhiên thở dài: “Tử hình thì khó quá nhưng phạt tù chung thân khá khả quan.”
Lâm Vụ hắng giọng: “Hy vọng là ở tù chung thân.”
Nếu anh ta ở tù mười mấy năm đã ra, vậy hời cho anh ta quá.
Hứa Yến Nhiên gật đầu: “Tớ hiểu, nên chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng.”
Lâm Vụ cười: “Ừm, ừm.”
Nói đến đây, Hà Gia Vân quay đầu nói: “Hay là chúng ta lên chùa thắp hương đi?”
Gặp chuyện khó giải quyết thì nhờ Bồ Tát giúp.
Lâm Vụ nhướng mày: “Đi chùa nào đây?”
Hà Gia Vân: “Là ngôi chùa mà nhà tớ vẫn hay đến vào mùng một Tết, ở đó chơi rất vui, chúng ta có thể chọn một ngày cuối tuần, đến dâng hương bái Phật. Sau đó, chúng ta ăn một bữa cơm chay trong chùa rồi đi loanh quanh khu vực gần đó.”
Hiện tại đúng vào mùa hoa nở, trong công viên, trên núi, khắp nơi đều tràn ngập mùi hoa, rất xinh đẹp.
Mắt Hứa Yến Nhiên sáng rực: “Tôi thấy được đấy, tuy mê tín không tốt lắm nhưng để chắc chắn hơn về chuyện của Tôn Kỳ Thắng việc này, tôi sẽ đến cầu xin Bồ Tát nhiều hơn. Mong rằng loại cặn bã như anh ta sẽ bị phán mức phạt thật nặng, để anh ta không bao giờ có thể ra ngoài gây hại cho người khác nữa.”
Hà Gia Vân: “Đúng vậy, chúng ta cùng làm, chắc chắn sẽ linh nghiệm.”
Nghe hai người nói, Lâm Vụ rất muốn cười, tuy cũng cảm thấy hình như làm thế là mê tín nhưng cô vẫn gật đầu: “Được, vậy chờ tớ xuất viện rồi đi nhé?”
Hà Gia Vân: “Không thành vấn đề, đến lúc đó gọi cả Phi Phi nữa, cả nhóm bọn mình cùng đi, coi như du xuân ở ngoại ô.”
“Được.”
Ba người lên kế hoạch tạm thời cho chuyến đi sắp tới.
Phơi nắng một lúc, Lâm Vụ phải quay lại phòng bệnh để truyền dịch.
Hứa Yến Nhiên và Hà Gia Vân cùng đưa cô về, chờ cô truyền dịch xong, Hứa Yến Nhiên nói cô ấy đi bảo Đàm Ngôn Hứa một tiếng rồi quay lại.
Trước lúc đi, Hà Gia Vân nói: “Cô đừng quay về, cứ hẹn bác sĩ đi ăn cơm đi.”
Nghe vậy, Hứa Yến Nhiên rất buồn bực: “Tôi hẹn rồi nhưng bị từ chối.”
Hà Gia Vân: “…”
Cô ấy hơi nghẹn lại, rất ngạc nhiên: “Bác sĩ Đàm không ăn dầu muối* sao?”
*Không ăn dầu muối: thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là khó lay chuyển, cứng rắn.
“Đúng vậy, đừng nói dầu muối.” Hứa Yến Nhiên cảm thán: “Có là sơn hào hải vị anh ấy cũng không ăn.”
Hà Gia Vân: “…”
Lâm Vụ: “…”
Hai người liếc nhau, Hà Gia Vân không kìm được mà phì cười thành tiếng: “Vậy cô hãy không ngừng cố gắng, nếu không được thật thì cô cứ cho anh ấy ăn đồ ngọt với cà phê đi. Hẳn là các bác sĩ đều uống cà phê.”
Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Cô nói đúng, tôi đi mua hai ly cà phê trước đã.”
Dứt lời, Hứa Yến Nhiên vội vàng đi mất.
Nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, Lâm Vụ thoáng lộ vẻ mờ mịt: “Cậu chắc chắn bác sĩ nào cũng uống cà phê?”
Hà Gia Vân bị Lâm Vụ hỏi nên sững người, hơi do dự: “Hẳn là uống chứ, chẳng phải họ cần thứ gì đó để tỉnh táo sao?”
Lâm Vụ im lặng một lúc rồi nói: “Tớ cảm giác kiểu người như bác sĩ Đàm có lẽ sẽ uống trà để tỉnh táo.”
Hà Gia Vân: “Có thể, tớ nhắn luật sư Hứa, bảo cậu ấy mua thêm trà nữa.”
Hai bút cùng vẽ, họ không tin Đàm Ngôn Hứa có thể từ chối tất cả.
...
Hà Gia Vân ăn cơm trưa ở bệnh viện cùng Lâm Vụ, hai người ăn cơm xong thì Trần Trác quay lại.
Cô ấy rất biết điều, cũng không làm bóng đèn, nói ngày mai lại đến thăm Lâm Vụ rồi đi trước.
Cô ấy đi rồi, Lâm Vụ nhìn Trần Trác, cố ý nói: “Anh dọa Gia Vân chạy mất rồi.”
Trần Trác nhướng mắt: “Vậy bây giờ anh bảo cô ấy quay lại nhé?”
Lâm Vụ hơi nghẹn họng, không biết nói gì mà liếc anh một cái.
Trần Trác cười nhẹ, anh giơ tay nới lỏng cà vạt, đi đến cạnh cô rồi hỏi: “Trưa nay ăn gì?”
Lâm Vụ: “Em gửi anh ảnh rồi.”
Trần Trác ừ một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: “Em thích tay nghề của dì Phương đến vậy?”
Cơm trưa là đồ ăn Hà Gia Vân mang đến từ nhà.
Lúc Trần Trác nói câu này, Lâm Vụ nghe thấy vị chua lòm.
Cô khẽ cười thành tiếng, đang muốn nói gì đó, Trần Trác đã nhanh hơn một bước, anh đưa đầu lưỡi vào, mút lấy và nhẹ nhàng liếm môi cô, lưu luyến không rời.
“…”
Lâm Vụ bị anh hôn đến nỗi tim đập nhanh, gương mặt cũng hơi nóng lên.
Sau một lúc lâu, Trần Trác mới lùi lại, giọng nói hơi trầm xuống, anh nói: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ ngước mắt: “Sao vậy?”
Cô lờ mờ cảm thấy từ lúc về từ công ty, Trần Trác có gì đó sai sai.
Trần Trác thân mật cọ vào chóp mũi cô: “Không có gì.”
Lâm Vụ nhíu mày: “Thật sao?”
“Ừm.” Trần Trác vuốt nhẹ khuôn mặt, hạ thấp giọng nói: “Anh nhớ em.”
Anh chỉ hơi nhớ cô thôi.
Lâm Vụ bèn bật cười nhắc nhở anh: “Anh mới đi có ba tiếng.”
“Đã lâu lắm rồi.” Trần Trác nói.
Lâm Vụ mỉm cười, mi mắt cong cong, nói: “Sao trước đây em không nhận ra, anh lúc hẹn hò lại là kiểu này.”
“Kiểu nào?” Trần Trác tò mò về bản thân trong mắt Lâm Vụ.
“Khá dính người.” Lâm Vụ ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Trần Trác hãy còn cười cười, hôn lên chóp mũi cô: “Em không thích à?”
“Không phải.” Lâm Vụ thành thật trả lời anh: “Chỉ có cảm giác khác biệt khá lớn.”
Nhắc đến chuyện yêu đương, Lâm Vụ đột nhiên tò mò: “Nói trước nhé, không phải em muốn kiểm tra gì đâu.”
Cô chỉ hơi tò mò, có phải trước đây Trần Trác yêu đương cũng là kiểu thế này không.
“Ừ?” Trần Trác rũ mắt: “Luật sư Lâm cứ kiểm tra thoải mái.”
Lâm Vụ: “…”
Cô dở khóc dở cười: “Anh đừng ngắt mạch suy nghĩ của em.”
Trần Trác mỉm cười, sau đó lập tức nghiêm mặt: “Được, em muốn nói gì?”
“Trước đây anh yêu đương…” Lâm Vụ mím môi: “Cũng thế này sao?”
Trần Trác trầm ngâm: “Trước đây?”
Lâm Vụ gật đầu.
Trần Trác giơ tay, nhẹ nhàng nhéo vành tai nóng rực của cô, nói chậm rãi: “Anh chưa nói với em à, trước đây anh chưa yêu đương bao giờ?”
“?”
Lâm Vụ sửng sốt, kinh ngạc mở to mắt: “Anh… Trước đây, anh chưa từng yêu đương?”
Trần Trác bị vẻ giật mình của cô chọc cười, anh hơi nhướng mày: “Bạn gái à...”
Anh cắn nhẹ lên khóe môi cô: “Anh khiến em lầm tưởng anh có kinh nghiệm yêu đương từ lúc nào thế?”
Lâm Vụ nghẹn họng, muốn nói không phải.
Nhưng tuổi của Trần Trác, điều kiện như anh… Chưa từng hẹn hò với ai… Quá sốc rồi.
“Em không có ý đó, em chỉ...” Lâm Vụ do dự: “Tại sao trước đây anh không hẹn hò?”
Trần Trác bị cô chọc giận, anh cắn mạnh một cái, gằn từng từ: “Vì người anh thích không muốn hẹn hò với anh.”
Anh nhìn chằm chằm Lâm Vụ, giọng điệu u oán: “Trước đây cô ấy chỉ thèm khát cơ thể anh.”