Chương 71: Chương 71

27/04/2025 10 7.9

Trần Trác rũ mắt, nhìn Lâm Vụ đang cười nói vui vẻ trước mặt mà đôi mắt anh dần tối lại, lòng hơi xao động.

Ánh mắt anh sáng rực, hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Lâm Vụ cảm nhận được ánh mắt của anh dừng lại ở trên người mình, mắt sáng lấp lánh khiến mặt cô hơi nóng lên.

Cô khẽ mím môi, không hiểu sao còn thấy hơi căng thẳng: “Sao anh...”

Không chờ cô nói xong, Trần Trác cũng đã cúi đầu, không kìm được mà nắm lấy cằm và hôn lên môi cô.

Nghĩ đến việc Lâm Vụ vừa tỉnh lại, anh cố gắng kiềm chế, không hôn quá thô bạo. Nhưng dù vậy, đầu lưỡi của Lâm Vụ vẫn bị anh cắn đau, mút đến tê dại.

“…”

Nụ hôn kết thúc, trong phòng đơn yên tĩnh chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người. 

Một hồi lâu sau, Trần Trác cúi đầu, trán kề vào trán cô, giọng nói khàn khàn: “Đã nói thì phải giữ lời.”

Lâm Vụ ngẩn người, cô nói đùa: “Anh muốn ngoéo tay không?”

Cô cảm thấy Trần Trác không “tin tưởng” mình lắm.

Trần Trác nâng tay lên, ngoắc vào ngón út của cô: “Lâm Vụ.”

Lâm Vụ: “Ừm?”

“Em không có cơ hội đổi ý đâu.” Trần Trác nhắc nhở.

Lâm Vụ nhướng mày, hỏi: “Anh sẽ làm em đổi ý sao?”

Trần Trác: “Không.”

Sao anh có thể làm cô đổi ý? Trần Trác hận không thể trói cô bên cạnh anh, chăm sóc từng li từng tí. Anh đối xử tốt với cô còn không đủ, sao anh nỡ làm những điều khiến cô muốn rút lui?

Nghe được lời này, Lâm Vụ khẽ ừ một tiếng: “Em biết.”

Cô biết anh sẽ không làm vậy.

Trần Trác đáp lại, nhìn đôi môi cô trở nên hồng hào, hầu kết anh lăn lên lăn xuống. Khi anh muốn lại gần lần nữa, một âm thanh đột ngột vang lên, phá hỏng bầu không khí.

“…”

Sau vài giây, Trần Trác nghiêng mặt đi rồi bật cười, anh đưa tay vuốt tóc Lâm Vụ: “Em đói rồi?”

Lâm Vụ ngượng ngùng, mặt còn đỏ hơn cả lúc vừa hôn ban nãy.

Hiếm khi cô có vẻ mặt ngượng ngùng như vậy, Trần Trác cảm thấy mới mẻ, không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, sau đó mới hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“… Gì cũng được.” Lâm Vụ trả lời anh rồi sực nhớ ra: “Giờ này còn gì để ăn sao?”

Trần Trác đứng dậy: “Có, bác sĩ nói có thể hôm nay em sẽ tỉnh nên anh vẫn luôn để cháo trắng trong cặp lồng giữ nhiệt.”

Lâm Vụ bừng tỉnh, ngước mắt nhìn anh: “Trần Trác.”

Trần Trác: “Sao vậy?”

“Không có lần sau đâu.” Nhìn quầng thâm nơi mắt anh và khuôn mặt thoáng tiều tụy, Lâm Vụ chợt cảm thấy hơi đau lòng.

Cũng vào chính khoảnh khắc này, cô hiểu được ánh mắt Trần Trác khi nhìn mình.

“Em xin lỗi.” Lâm Vụ nói: “Em đã làm mọi người lo lắng.”

Trần Trác liếc nhìn cô một cái: “Em biết sai rồi?”

Lâm Vụ: “…”

Cô mở miệng, lí nhí ừ một tiếng.

Trần Trác cầm cặp lồng giữ nhiệt lại gần cô, lại lấy chiếc bàn nhỏ cạnh giường ra, ung dung nói: “Nhưng lần sau em vẫn làm vậy.”

“…”

Anh nói câu này, Lâm Vụ lập tức không thể phản bác.

Cô hé môi, nhỏ giọng nói: “Em sẽ cố hết sức để chăm sóc bản thân.”

Trần Trác giơ tay, muốn cốc đầu cô một cái nhưng nhớ cô vừa tỉnh lại sau khi bị chấn động não, anh không dám làm thật.

Anh sợ cô lại hôn mê mấy ngày.

Nghĩ vậy, anh bất đắc dĩ thở dài: “Anh không trách em.”

Trần Trác dịu dàng nói: “Anh biết em có việc muốn làm, cũng có sự kiên trì của riêng mình.”

Anh mở cặp lồng ra, múc một bát cháo nhỏ cho cô: “Nhưng sau này, chúng ta vẫn phải đặt sức khỏe lên hàng đầu.”

Trần Trác hiểu Lâm Vụ.

Anh hiểu rõ quyết tâm muốn đến Tòa án của cô. Đã nhiều năm trôi qua, cái chết của Thẩm Tùng Linh và người tên Tôn Kỳ Thắng này chính là nguồn gốc cơn ác mộng hơn mười năm của cô. Cô phải tận mắt nhìn thấy ngọn nguồn cơn ác mộng ngã xuống, sa lưới thì lúc đó cô mới thực sự có được những giấc mơ đẹp.

Không phải cô không tin tưởng Viện kiểm sát, cũng không phải không tin tưởng bất cứ cơ quan công an, bộ phận pháp luật nào mà là cô chỉ muốn bóp chết nguồn cơn của cơn ác mộng ngay tại hiện trường.

Lâm Vụ gật đầu: “Em biết rồi.”

Trần Trác khẽ hất cằm, ý nói: “Ăn cháo trước đã.”

Lâm Vụ hôn mê mấy ngày, vẫn luôn được nuôi bằng dịch dinh dưỡng.

Mấy ngày không ăn cơm, cô phải ăn ít thức ăn lỏng để cơ thể làm quen dần.

Cháo trắng rất ngon.

Lâm Vụ nếm hai thìa, thấy hơi tò mò: “Anh nấu à?”

Trần Trác: “Không phải.”

Anh ở bệnh viện suốt mấy ngày qua, chưa từng rời khỏi đây.

Lâm Vụ: “Gia Vân mang đến?”

Cô lại nhấm nháp thêm một ngụm, lờ mờ cảm thấy không giống tay nghề của dì Phương.

Trần Trác: “Ba anh nấu.”

“Khụ khụ…” Vì bất ngờ không kịp đề phòng nên Lâm Vụ bị quả bom Trần Trác vừa tung làm sặc. Cô cầm lấy giấy Trần Trác đưa lau lau khóe miệng, tỏ vẻ không thể tin mà ngước mắt nhìn anh: “Anh vừa nói ai nấu cháo?”

Hẳn là cô vừa nghe nhầm.

Trần Trác vẫn rất bình tĩnh, anh lặp lại cho cô nghe: “Ba của anh.”

Mấy ngày nay, Trần Thiệu Nguyên đều đi làm ở bệnh viện. Nếu chỉ có một mình, ông sẽ ăn ở canteen bệnh viện. Nhưng Trần Trác ở bệnh viện, bạn gái tương lai của Trần Trác cũng ở bệnh viện nên ngày nào đi làm, Trần Thiệu Nguyên cũng xách hai hộp đồ ăn sang.

Ông biết Trần Trác không yên tâm để những người khác chăm sóc Lâm Vụ, nếu không có việc gì cần thiết, anh cũng không rời khỏi phòng bệnh.

Vậy nên ông không thể không nấu cơm cho con trai rồi mang sang đây.

Con của mình, mình cưng chiều.

Chuyện này cũng không có cách nào khác.

Về phần Lâm Vụ, hiển nhiên là yêu ai yêu cả đường đi.

Sau khi chắc chắn là ba của Trần Trác mang cháo sang, Lâm Vụ há hốc mồm, còn hơi bối rối: “Trời ạ…”

Cô cúi đầu nhìn nhìn bát cháo trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Trần Trác, môi mấp máy: “Sao anh không nói sớm?”

Khóe môi Trần Trác khẽ cong lên: “Em sợ gì?”

Lâm Vụ nghẹn lời: “Không phải sợ, chỉ là… Quá phiền phức.”

“Không phiền.” Trần Trác nhẹ giọng nhắc nhở: “Em là bạn gái của anh, bạn gái của anh bằng lòng ăn đồ ông ấy nấu, ông ấy sẽ rất vui.”

Lâm Vụ chần chờ: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Trần Trác giục: “Ăn thêm hai miếng nữa đi.”

Lâm Vụ im lặng ăn thêm mấy thìa cháo.

Ăn xong, cô mới tiếp tục nói: “Liệu ba anh có thấy em rất phiền không?”

“Phiền chỗ nào?” Trần Trác hỏi.

Lâm Vụ nhìn thẳng vào anh, ý cô đã quá rõ ràng.

Trần Trác bật cười: “Không đâu.”

Anh cất cặp lồng giữ nhiệt, giọng điệu trầm xuống: “Họ rất xót khi nghe về những gì em từng trải qua, cũng rất thán phục em.”

Lâm Vụ có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh như vậy, cô không bị quật ngã mà ngược lại còn kiên cường tiến lên.

Để có thể rửa sạch vết nhơ trên người Thẩm Tùng Linh, thời gian và công sức mà Lâm Vụ bỏ ra vượt ngoài sức tưởng tượng của người ngoài.

Nghe được câu này của Trần Trác, Lâm Vụ chợt cảm thấy hơi xấu hổ: “Em cũng không giỏi vậy đâu.”

Trần Trác nhướng mày: “Ai nói thế?”

Anh cúi đầu, không nhịn được mà chạm nhẹ lên môi cô, nói với giọng dịu dàng: “Rõ ràng bạn gái của anh rất giỏi.”

Anh thích cô, ngưỡng mộ cô đồng thời cũng sùng bái cô.

Lâm Vụ thấy buồn cười, hàng mi dài run rẩy: “Anh đang dùng filter rồi.”

“Có lẽ là một chút.” Trần Trác thản nhiên thừa nhận: “Em là bạn gái anh, anh có dùng filter lúc nhìn em cũng là lẽ đương nhiên.”

Trần Trác liên tục gọi cô là bạn gái, chọc Lâm Vụ bật cười.

Xem ra anh đã chờ ngày này rất lâu.

Nghĩ vậy, Lâm Vụ vươn tay, kéo kéo quần áo của anh: “Bạn trai ơi.”

Trần Trác khẽ nhướng mày: “Ừm?”

Lâm Vụ nhẹ nhàng nói: “Em lại thấy hơi mệt rồi.”

Trần Trác nhíu mày: “Em khó chịu?”

“Không phải.” Lâm Vụ từ từ nói: “Chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, muốn nằm.”

Trần Trác vội vàng đỡ cô nằm xuống: “Nhắm mắt lại.”

Lâm Vụ ngoan ngoãn nhắm mắt: “Vậy còn anh?”

Không chờ Trần Trác trả lời, Lâm Vụ dịch người sang một bên, nhỏ giọng nói: “Trần Trác, anh ngủ cùng em được không?”

“…”

Trần Trác không thể cự tuyệt hai chữ “được không” mà Lâm Vụ thốt ra.

Anh không thể nói... Không được.

Cũng may giường trong phòng bệnh không quá nhỏ, hai người nằm chen chúc cũng có thể ngủ.

Trần Trác dọn dẹp qua loa, sau đó nằm xuống bên cạnh Lâm Vụ và ôm cô vào lòng: “Em ngủ đi.”

Lâm Vụ cuộn tròn trong ngực anh, nhẹ nhàng trả lời: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trần Trác nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa trán cô.

...

Giấc ngủ này, Lâm Vụ ngủ rất sâu.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, Trần Trác đã không còn ở trên giường, thậm chí không có trong phòng. Có tiếng động khe khẽ cùng giọng nói quen thuộc đang cố ý nói nhỏ truyền đến từ bên ngoài.

Cô mở mắt nhìn trần nhà để tỉnh táo lại, sau đó nghiêng người lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Cô hôn mê mấy ngày, tin nhắn trong điện thoại nhiều như muốn nổ tung.

Lâm Vụ chọn người tương đối quan trọng rồi trả lời tin nhắn.

Thấy cô trả lời, Hà Gia Vân lập tức đáp lại: [Vụ Vụ!!!]

Lâm Vụ: [Có.]

Hà Gia Vân: [Tớ đang trên đường, đợi lát nữa sẽ đến bệnh viện. Bây giờ cậu thấy thế nào? Đầu còn choáng không? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?]

Hà Gia Vân rất sốt ruột nên cũng hỏi rất nhiều.

Nhìn tin nhắn của cô ấy, Lâm Vụ nở nụ cười rồi nghiêm túc trả lời: [Tạm thời không còn choáng nữa, cũng không có chỗ nào thấy khó chịu. Cậu đến nhanh lên, tớ nhớ cậu.]

Hà Gia Vân: [Đến ngay đến ngay!]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Hà Gia Vân, Lâm Vụ lại nhắn tin báo bình an cho Hứa Yến Nhiên, Lâm Phi Phi và các đồng nghiệp. 

Trò chuyện cùng mọi người vài ba câu, cô mới đặt điện thoại xuống, tiếp tục thả lỏng tinh thần.

Đúng lúc vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Trác sải bước dài lại gần cô: “Anh làm em thức giấc?”

Lâm Vụ lắc đầu: “Không phải, anh vừa nói chuyện với bác sĩ ở ngoài à?”

“Ba anh.” Trần Trác nói.

Lâm Vụ: “…”

Cô ngẩn ra, nghển cổ lên nhìn ra ngoài: “Chú đâu?”

“Đi rồi.” Trần Trác nói với cô: “Ông ấy biết tối hôm qua em tỉnh nên sang đây hỏi thăm tình hình.”

Lâm Vụ im lặng, thấy hơi sầu não: “Sao anh không để chú vào?”

Trần Trác: “Em vẫn đang ngủ.”

Lâm Vụ: “… Anh có thể đánh thức em.”

Cô rất hối hận, cũng không biết lần này mình nằm viện đã để lại ấn tượng gì trong lòng ba mẹ của Trần Trác.

Nhận ra cô lo lắng, Trần Trác bật cười: “Không sao, em cần được nghỉ ngơi, ông ấy là bác sĩ nên cũng ngầm hiểu điều đó.”

Lâm Vụ nhìn anh với ánh mắt u ám...

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025