Chương 68: Chương 68

27/04/2025 10 7.9

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Lâm Vụ bắt đầu bận rộn vào ngay ngày đầu tiên quay lại công ty luật làm việc.

Số lần cô và Trần Trác gặp nhau càng ngày càng ít, thời gian cũng càng lúc càng ngắn. Tạm thời cô không thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác, Trần Trác rất hiểu điều này nên cũng không quấy rầy cô nhiều.

Nhưng thỉnh thoảng Lâm Vụ sẽ nhận được các loại canh bổ dưỡng mà Lý Hạng xách tới văn phòng cô.

Có khi là Hà Gia Vân bảo tài xế nhà mình đưa tới, có khi là Trần Trác nhờ Lý Hạng đưa cho cô.

Bởi vì Lý Hạng liên tục mang đồ ăn đến nên mấy đồng nghiệp mới ở công ty luật không biết ngọn ngành, còn tưởng Lý Hạng và Lâm Vụ có gì với nhau.

Đối với chuyện này, Lý Hạng tự chứng minh trong sạch nói: "Không có chuyện đó đâu, luật sư Lâm và tôi chỉ là bạn bè trong sáng thôi."

Lâm Vụ cũng nói thẳng, luật sư Lý có người mình thích rồi và đó không phải cô.

Có người hỏi người Lý Hạng thích là ai.

Lâm Vụ thần bí nói: "Mọi người làm ở đây lâu sẽ biết thôi."

Lý Hạng thích ai là điều rất rõ ràng.

Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.

Công việc mà Lâm Vụ bận rộn cũng có tiến triển, cô và Dư Nguyệt Sam cùng nhau đâm đơn kiện đám Tôn Kỳ Thắng.

Sau khi hồ sơ được lập, Lâm Vụ cũng rất thản nhiên khi nhận được điện thoại của Tôn Kỳ Thắng.

"Lâm Vụ." Giọng Tôn Kỳ Thắng nghe cực kỳ u ám, anh ta hung tợn gọi tên cô: "Em tưởng làm như thế là có thể hạ gục được anh sao? Em cho rằng lần này em có thể thắng được anh à?"

Lâm Vụ đang ngồi xem tài liệu trên máy tính trong phòng làm việc, nghe vậy cô nói với giọng điệu bình tĩnh: "Có thể thắng hay không, một thời gian nữa sẽ biết thôi."

Cô lạnh nhạt nói: "Luật sư Tôn, trước kia anh từng tặng tôi một câu, hôm nay tôi cũng tặng câu này cho anh. Làm người không thể đắc ý mãi được đâu, tôi cũng vậy, anh lại càng như vậy."

Lâm Vụ nói xong câu này lập tức cúp điện thoại, nhân tiện chặn luôn số của Tôn Kỳ Thắng.

Việc mở phiên tòa cần có thời gian.

Mặc dù Lâm Vụ nôn nóng, lo nghĩ nhưng cũng biết là không vội vàng được.

Chỉ là chất lượng giấc ngủ của cô ngày càng kém, trước đây còn có thể ngủ khoảng 5 tiếng một ngày nhưng thời gian gần đây thì chưa đầy 5 tiếng, mà 5 tiếng ấy cũng luôn nằm mơ, nửa mê nửa tỉnh.

Một ngày nọ, cô và Trần Trác gặp nhau ở cửa thang máy.

Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cô thật lâu.

Tối hôm đó, chuông cửa nhà Lâm Vụ vang lên, sau đó Trần Trác xuất hiện ở cửa.

Anh cho cô không gian bận rộn việc riêng, không có nghĩa là anh đồng ý nhìn cô cứ khổ sở như vậy.

"Sao anh lại tới đây?" Lâm Vụ ngạc nhiên.

Trần Trác: "Tôi tới giám sát em."

Lâm Vụ: "Hả?"

"Em xong việc chưa?" Trần Trác hỏi.

Lâm Vụ kịp phản ứng, mở miệng nói: "Tôi còn làm một chút nữa."

Trần Trác khẽ gật đầu: "Vậy em làm đi, làm xong thì đi ngủ."

Lâm Vụ: "..."

Sau hôm đó, Lâm Vụ biết Trần Trác chỉ đơn thuần tới ngủ cùng cô.

Anh không can thiệp vào công việc của cô, việc cô chưa hoàn thành, phải bận rộn đến hai giờ sáng thì Trần Trác cũng tôn trọng. Chỉ là sau khi làm xong, anh sẽ lập tức bắt cô lên giường ngủ. Thỉnh thoảng Lâm Vụ gặp ác mộng mà bừng tỉnh, anh cũng sẽ lập tức đưa tay vỗ nhẹ sau lưng để trấn an cảm xúc của cô.

Dần dần, giấc ngủ của Lâm Vụ đã được cải thiện.

Một ngày trước khi mở phiên tòa, khi cô tới phòng khám tâm lý tìm Chu Văn, Lâm Phi Phi và Chu Văn đều nói sắc mặt cô trông tốt hơn nửa tháng trước nhiều.

Lâm Vụ thản nhiên: "Gần đây tớ ngủ khá ngon."

Mặc dù thời gian ngủ của cô vẫn không lâu nhưng lại sâu giấc và yên ổn.

Chu Văn cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Anh ấy bảo Lâm Phi Phi rời khỏi phòng làm việc để mình có thể tư vấn tâm lý cho Lâm Vụ.

Sau khi tư vấn xong, Lâm Vụ tới văn phòng của Lâm Phi Phi một chuyến.

"Cậu căng thẳng à?" Lâm Phi Phi hỏi.

Lâm Vụ ngồi xuống ghế, nghiêm túc suy nghĩ: "Nói không căng thẳng chút nào là điều không thể nhưng so với căng thẳng thì tớ mong chờ ngày mai hơn."

Lâm Phi Phi kinh ngạc, cười nói: "Lâm Vụ."

Lâm Vụ: "Hả?"

"Hy vọng sau ngày mai, cậu có thể hoàn toàn buông bỏ mọi chuyện." Lâm Phi Phi nói: "Không cần chịu áp lực lớn như thế nữa."

Lâm Vụ nghe vậy thì mỉm cười: "Tớ sẽ như vậy."

Cô ngước mắt nhìn Lâm Phi Phi, sau đó nói khẽ: "Cảm ơn các cậu."

Lâm Phi Phi liếc nhìn cô: "Đừng cảm ơn suông, thắng kiện mời bọn tớ đi ăn là được."

Lâm Vụ sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề."

Ra khỏi phòng khám tâm lý, Lâm Vụ phát hiện có gì đó không ổn.

Cô nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy một chiếc ô tô màu đen vẫn luôn bám theo mình. Ý thức được điều gì đó, Lâm Vụ đang định gọi điện báo cảnh sát thì có cuộc điện thoại khác gọi tới.

Nhìn thấy số lạ, Lâm Vụ nhíu mày rồi tắt máy.

Ngón tay cô chỉ vừa chạm vào màn hình thì một lực mạnh đâm vào phía sau rồi "ầm” một tiếng, mấy chiếc xe đâm sầm vào nhau.

"..."

-

Tiếng báo động và tiếng xe cứu thương gần như vang lên cùng lúc.

Khi Trần Trác nhận được điện thoại và rời khỏi công ty thì tình cờ gặp Lý Hạng ở trong thang máy.

Lý Hạng thấy vẻ lo lắng của anh, hạ thấp giọng nói: "Sếp Trần, đi xe của tôi luôn đi."

Trần Trác khàn giọng: "Làm phiền rồi."

Địa điểm xảy ra tai nạn xe cách bệnh viện số 3 khá gần.

Lâm Vụ cùng những người bị thương khác được đưa đến bệnh viện. Khi Đàm Ngôn Hứa nhận được tin và nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên cáng cứu thương, anh ấy ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Trác.

Điều đáng mừng là Lâm Vụ bị thương không mấy nghiêm trọng, cô bị va đập mạnh nên trán bị trầy xước và bất tỉnh.

Lúc Trần Trác và Lý Hạng chạy tới bệnh viện, cô vẫn chưa tỉnh lại.

Sau khi liên tục xác nhận với Đàm Ngôn Hứa và các bác sĩ khác rằng Lâm Vụ thật sự không quá đáng ngại, chỉ là não bị chấn động nên cần tĩnh dưỡng thật tốt trong một thời gian ngắn, Trần Trác mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đứng trong phòng bệnh của Lâm Vụ, sắc mặt Lý Hạng lạnh lẽo: "Bọn chúng to gan quá rồi."

Trần Trác không nói gì.

Một lúc sau, Trần Trác nhìn Lý Hạng: "Luật sư Lý, nhờ anh trông chừng cô ấy một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại."

Lý Hạng gật đầu: "Anh đi đi."

Trần Trác ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó anh tới phòng phẫu thuật hỏi thăm tình hình.

Tài xế đâm vào xe Lâm Vụ bị thương nặng hơn cô, hiện vẫn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Nhận được câu trả lời của điều dưỡng, Trần Trác trở lại phòng bệnh của Lâm Vụ.

Lúc này, Lý Hạng cũng đang nghe điện thoại của Hà Gia Vân gọi đến. Anh ấy không dám để cho cô ấy biết chuyện Lâm Vụ gặp tai nạn xe, vì tim của cô ấy không tốt lắm, không chịu nổi cú sốc như thế này. Thật không may là buổi chiều Hà Gia Vân tới công ty luật tìm Lâm Vụ, khi biết cả Lâm Vụ và Lý Hạng đều không có ở đó thì cô ấy lập tức gọi cho anh ấy.

Lý Hạng vốn định giấu cô ấy, đúng lúc anh ấy nghe điện thoại thì điều dưỡng bước vào.

Hà Gia Vân giận dữ, ở đầu dây bên kia nổi giận với Lý Hạng: "Lý Hạng, anh xong đời rồi. Chuyện như thế mà anh dám giấu em, anh mau nói cho em biết hiện giờ Vụ Vụ thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Lý Hạng bất lực, hạ thấp giọng nói: "Em đừng kích động, Lâm Vụ không sao."

"Vậy anh để Vụ Vụ nghe máy đi." Hà Gia Vân vừa đi xuống lầu dưới vừa nói.

Lý Hạng: "... Cô ấy vẫn đang hôn mê."

Hà Gia Vân nghe vậy cất cao giọng: "Vẫn còn đang hôn mê mà anh nói cậu ấy không sao à? Trong mắt anh, có phải Vụ Vụ vào phòng phẫu thuật mới gọi là nghiêm trọng không?"

Lý Hạng á khẩu, gân xanh trên trán giật giật: "Hà Gia Vân."

Hà Gia Vân mím môi.

Lý Hạng nói nhỏ: "Không phải anh cố ý giấu em mà vì em rất dễ kích động."

Anh ấy dịu giọng: "Giờ tìm chỗ dựa vào nghỉ ngơi, đến khi bình tĩnh rồi thì bảo tài xế đưa em đến bệnh viện, anh ở bãi đậu xe chờ em."

Hà Gia Vân khẽ chớp đôi mắt ngân ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: "Vụ Vụ sẽ hôn mê bao lâu?"

"Sẽ không lâu đâu." Lý Hạng ôn hòa nói: "Cô ấy không bị thương ở đâu cả, chỉ có đầu bị va đập mà túi khí an toàn không bật ra nên sẽ hôn mê một thời gian ngắn. Có thể là mấy tiếng, cũng có thể là là nửa ngày hoặc một ngày. Giờ em tới đi, đừng lo, cô ấy không sao đâu."

Hà Gia Vân hắng giọng: "Anh chăm sóc cậu ấy giúp em."

Lý Hạng: "Anh biết rồi. Em bảo tài xế lái xe chậm thôi, an toàn là trên hết."

Hà Gia Vân: "Vâng."

Sau khi cúp máy, Lý Hạng lại gọi điện cho Hứa Yến Nhiên, bảo cô ấy hai ngày tới phải chú ý khi đi ra ngoài.

Tôn Kỳ Thắng đã nhắm vào Lâm Vụ, thế thì chắc chắn sẽ nhắm vào luật sư ra mặt thay Lâm Vụ.

Hứa Yến Nhiên hỏi tình hình của Lâm Vụ, bày tỏ mình muốn đến bệnh viện thăm cô.

Lý Hạng vội cản: "Đừng vội, chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói."

Hứa Yến Nhiên: "Nhưng mà…"

"Để cô ấy đến đây đi." Trần Trác kịp thời lên tiếng, nhìn về phía Lý Hạng: "Tôi sắp xếp người tới đón cô ấy rồi."

Trần Trác vừa ra ngoài gọi điện thoại, trong đó có một cuộc gọi là bảo Mạnh Hồi đến đón Hứa Yến Nhiên tới bệnh viện.

Hơn nửa tiếng sau, Hà Gia Vân và Hứa Yến Nhiên đều có mặt.

Lâm Vụ vẫn chưa tỉnh.

Nhìn thấy Lâm Vụ nằm trên giường bệnh, Hà Gia Vân giận đến mức muốn giết người. Nếu không phải Lý Hạng ở bên cạnh ngăn cản, cô ấy đã phóng tới cửa phòng phẫu thuật tìm tên tài xế kia làm loạn rồi.

"Ngày mai mở phiên toà rồi." Hứa Yến Nhiên cau mày: "Nếu như Vụ Vụ không tỉnh lại, giờ mà dời ngày mở phiên tòa thì rủi ro sẽ càng nhiều hơn."

Đương nhiên là Lâm Vụ cũng có thể ủy thác luật sư hoặc người đại diện khác thay mình ra tòa nhưng không ai biết rõ chân tướng của vụ án này bằng chính Lâm Vụ. Hơn nữa, bây giờ ủy thác cũng không còn kịp nữa rồi.

Hà Gia Vân siết chặt tay: "Bọn chúng cố ý đây mà."

Lý Hạng vỗ nhẹ lưng cô: "Em đừng kích động, Lâm Vụ sẽ tỉnh thôi."

Hà Gia Vân uất ức mím môi: "Biết thế em đã qua bên đó với cậu ấy rồi."

Lý Hạng nói nhỏ: "Chúng ta cũng không ngờ Tôn Kỳ Thắng sẽ làm chuyện như thế giữa ban ngày ban mặt."

Trước đó, họ cũng cân nhắc đến thủ đoạn bỉ ổi của Tôn Kỳ Thắng, thế nên khi Lâm Vụ đi làm đều do Trần Trác đưa đón.

Trưa nay là một ngoại lệ, buổi sáng Trần Trác có cuộc họp, hơn nữa còn là giữa ban ngày. Phòng khám tâm lý cách công ty luật cũng không xa, nếu lái xe chỉ hơn 10 phút.

Chiếc xe Lâm Vụ lái đi còn là xe của công ty luật.

Họ đề phòng đủ kiểu, vẫn không thể nào đề phòng được tiểu nhân bỉ ổi.

Lý Hạng vỗ đầu Hà Gia Vân: "Nếu em đi cùng, Lâm Vụ còn phải che chở cho em thì có."

Hà Gia Vân: "..."

Trong lúc hai người đang tranh luận, Lâm Vụ nằm trên giường bệnh giật giật mí mắt.

Trần Trác lập tức phát hiện ra, vội vàng gọi bác sĩ: "Mí mắt cô ấy cử động rồi."

Bác sĩ ùa vào.

Đúng lúc này, Lâm Vụ cũng mở mắt ra.

Bác sĩ kiểm tra cho Lâm Vụ rồi dò hỏi: "Cô có thấy chỗ nào khó chịu không?"

Lâm Vụ nhẹ nhàng chớp mắt, khẽ nhíu mày: "Trán hơi đau."

Bác sĩ cho cô biết: "Trán của cô đập vào tay lái, chỗ khác có khó chịu không?"

Lâm Vụ nhẹ nhàng nói: "Không có."

Bác sĩ kiểm tra và xác nhận Lâm Vụ bị chấn động não nhẹ rồi rời đi.

Sau khi bác sĩ đi, một đám người vây quanh giường bệnh của Lâm Vụ.

"Vụ Vụ..." Hà Gia Vân thận trọng hỏi: "Cậu còn nhớ tớ không?"

Lâm Vụ: "..."

Cô dở khóc dở cười, nhắm mắt nói: "Gia Vân, tớ chỉ đập đầu một cái thôi, vẫn chưa mất trí nhớ đâu."

Hứa Yến Nhiên nói tiếp: "Không mất trí nhớ thì tốt rồi, tớ sợ cậu mất trí nhớ là tiêu đời."

Lâm Vụ khẽ cười với cô ấy rồi nhìn sang Trần Trác. Anh đứng cách đó không xa, chỉ nheo mắt nhìn cô mà không nói gì.

Nhận thấy sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, Lý Hạng cực kỳ tinh ý nói: "Hai người nói chuyện trước đi, tôi đưa Gia Vân và luật sư Hứa đi mua một ít đồ."

Anh ấy biết Lâm Vụ vẫn chưa ăn trưa, bèn hỏi: "Hai người đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?"

Trần Trác: "Gì cũng được."

Anh nói: "Mua cho cô ấy chút cháo loãng đi."

Hà Gia Vân: "Không thành vấn đề."

Sau khi ba người rời khỏi phòng bệnh, không gian bỗng trở nên yên tĩnh.

Lâm Vụ nhìn người vẫn đứng bất động tại chỗ, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Trần Trác."

Cô mấp máy môi: "Anh đang giận à?"

Trần Trác: "..."

Anh hít sâu một hơi rồi bước lên hai bước: "Em mà sợ tôi giận à?"

"Sợ chứ." Lâm Vụ nói: "Tôi rất sợ anh giận."

Trần Trác không nói gì mà tự nhủ mình phải bình tĩnh.

Anh khẽ nheo mắt và chạm tay vào vết thương trên trán Lâm Vụ, giọng hơi trầm xuống: "Lâm Vụ, chỉ một lần này thôi đó."

Đến khi chuyện này kết thúc, anh thật sự muốn cột cô vào bên cạnh mình.

Lâm Vụ kinh ngạc mỉm cười: "Được, chỉ lần này thôi."

Cô cam đoan với Trần Trác, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không còn có lần sau đâu."

Thật ra thì nghề luật sư của bọn họ có xác suất bị thương rất cao.

Công việc của Lâm Vụ tương đối nhẹ nhàng hơn, cô chủ yếu làm việc với các doanh nghiệp lớn, hầu hết ông chủ rất biết kiềm chế. So ra, Hứa Yến Nhiên thường xuyên tiếp nhận kiện cáo ly hôn mới thê thảm, cô ấy thường xuyên bị đương sự hoặc là vợ, chồng của đương sự đánh.

Mỗi lần cô ấy can ngăn cũng khó tránh khỏi việc bị đánh.

Nhưng Lâm Vụ không thể nói ra những lời này.

Nếu giờ cô nói ra, Trần Trác sẽ càng tức giận hơn.

Sau một hồi im lặng, Trần Trác cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Em có đau ở đâu không?"

Lâm Vụ khẽ lắc đầu, sau đó bất ngờ nói: "Trần Trác."

Trần Trác: "Hả?"

"Đột nhiên tôi cảm thấy anh có chút…"

Cô chưa kịp nói hai chữ "quen quen" thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra: "Trần Trác, ba nghe nói người con theo đuổi..."

Trần Thiệu Nguyên còn chưa nói xong đã nhìn thấy hai người thân mật trong phòng bệnh.

Ông ngạc nhiên rồi lập tức lùi về sau: "Hai... Hai đứa cứ tiếp tục đi."

 Trần Trác: "..."

 Lâm Vụ: "..."

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025