Chương 69: Chương 69
Phòng bệnh rơi vào một sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vài giây sau, Trần Trác không khỏi buồn cười khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lâm Vụ: "Ba tôi không cố ý đâu."
Lâm Vụ: "..."
Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống cho rồi.
Nhưng chuyện gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, Lâm Vụ hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trần Trác với ánh mắt oán trách, rầu rĩ nói: "Anh ra ngoài đi."
Trần Trác nhướng mày: "Hả?"
"Đi chào ba anh đi." Lâm Vụ nhắc nhở.
Trần Trác mỉm cười, biết Lâm Vụ đang ngại nên lập tức đứng dậy khỏi giường bệnh, khẽ nói: "Yên tâm, ba tôi thoải mái lắm."
Lâm Vụ chẳng muốn nói gì nữa.
Đây không phải vấn đề ba Trần Trác có thoải mái hay không mà là cô cảm thấy rất xấu hổ.
Trần Trác rất hiểu Lâm Vụ nên an ủi cô vài câu nữa rồi mới đi ra ngoài phòng bệnh tìm Trần Thiệu Nguyên.
Trần Thiệu Nguyên không đi xa mà chỉ đứng cách phòng bệnh một đoạn như một vị thần giữ cửa.
Hai ba con nhìn nhau, Trần Thiệu Nguyên hạ giọng nói: "Đang ở bệnh viện đấy, con để ý hình ảnh chút đi."
Trần Trác: "..."
Anh không khỏi thở dài, cảm thấy mình thật sự rất oan uổng: "Ba, ba nghĩ đi đâu thế?"
Sau đó, anh còn giải thích thêm: "Cô ấy bị va vào trán nên bị chấn động nhẹ, vừa nãy con chỉ xem vết thương của cô ấy thôi."
Nghe vậy, Trần Thiệu Nguyên khẽ nhướng mày, có vẻ không tin lắm: "Thật không?"
"..." Trần Trác nghẹn họng, nhìn ba mình với gương mặt vô cảm.
Trần Thiệu Nguyên ngượng ngập nói: "Không phải ba không tin con, chẳng qua không biết con yêu đương sẽ thế nào thôi."
Ông thầm nghĩ: Từ nhỏ con trai mình đã xấu tính rồi, ai biết yêu đương rồi có làm người tử tế không chứ!
Trần Trác cạn lời luôn rồi, cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa mà chỉ nói khẽ: "Ba đang bận cơ mà?"
Lúc đến bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa có bảo với anh là Trần Thiệu Nguyên đang ở trong phòng phẫu thuật.
Ông gật đầu: "Ừ, phẫu thuật xong Ngôn Hứa mới báo với ba."
Vừa biết tin ông đã vội vàng chạy đến đây ngay.
Trần Trác đã hiểu, bèn dịu giọng nói: "Vừa nãy bác sĩ đã kiểm tra rồi, cô ấy không sao."
"Bác sĩ nào?" Trần Thiệu Nguyên hỏi.
Trần Trác nhớ lại tên của vị bác sĩ đó rồi nói cho ba mình biết.
Trần Thiệu Nguyên khẽ gật đầu: "Đó là bác sĩ trưởng khoa, chắc được Ngôn Hứa nhờ vả."
Trần Trác cũng gật đầu: "Vậy ba có thời gian thì mời vị bác sĩ đó bữa cơm nhé."
Ông không khỏi liếc nhìn con trai: "Sao con không mời?"
Trần Trác nói thẳng thừng: "Ba ở bệnh viện thì tiện hơn chứ."
Trần Thiệu Nguyên bật cười, bất lực nói: "Được rồi, để ba mời."
Con trai mình nợ người ta một ân tình thì người làm ba như ông đứng ra trả thay cũng là lẽ đương nhiên.
Hai ba con nói chuyện thêm một lát nữa, sau khi xác nhận Lâm Vụ không có vấn đề gì nghiêm trọng thì Trần Thiệu Nguyên cũng yên tâm hơn.
Ông vươn tay vỗ vai con trai, nói: "Con ở lại bệnh viện chăm sóc con bé đi, ba đi làm đây."
Trần Trác hơi ngạc nhiên: "Ba không vào ạ?"
"Không." Trần Thiệu Nguyên lại liếc anh: "Hôm nay đến đột ngột quá, con bé mới bị va đập mạnh xong, bây giờ cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ba không vào đấy làm phiền nữa."
Nói đến đây, ông lại dặn dò con trai: "Có thời gian thì đưa con bé về nhà chơi."
Trần Trác mỉm cười: "Vâng ạ, cảm ơn ba!"
Trần Thiệu Nguyên lại liếc con trai thêm lần nữa, trước khi đi còn không quên lải nhải nhắc nhở: "Ở trong phòng bệnh nhớ giữ khoảng cách."
"..."
Trần Trác nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Trần Thiệu Nguyên, sau đó anh mới quay lại phòng bệnh.
Lâm Vụ đã bình thường trở lại, hiện đang cầm điện thoại nhắn tin.
Trần Trác bước lại gần, dịu dàng hỏi: "Đầu còn choáng không?"
Nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, Lâm Vụ khẽ đáp: "Tin nhắn của Vũ Hân, tôi đang báo bình an với cô ấy."
Đồng nghiệp ở công ty luật biết cô bị tai nạn xe nên cử Triệu Vũ Hân đến hỏi thăm tình hình.
Lâm Vụ vội vàng trấn an họ, tiện thể nhờ cô ấy thuật lại tình hình của mình cho các đồng nghiệp khác để họ tạm thời không cần đến thăm.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Vụ liếc ra cửa rồi hỏi: "Chú đâu?"
"Có việc rồi." Trần Trác giải thích: "Ông ấy biết em bị tai nạn từ chỗ Đàm Ngôn Hứa, không yên tâm nên mới đến hỏi thăm."
Anh cụp mắt, khẽ nói: "Đừng áp lực."
Lâm Vụ hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ra ý của Trần Trác, cũng hiểu tại sao Trần Thiệu Nguyên không vào nữa.
Cô khẽ chớp mắt, mỉm cười đáp: "Không đâu."
"Muốn nằm thêm một lát không?" Trần Trác lo Lâm Vụ không thoải mái nên hỏi: "Hết chóng mặt chưa?"
Lâm Vụ thành thật đáp: "Hơi hơi."
Nói xong, cô lại từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Trần Trác."
Trần Trác: "Hửm?"
Anh kéo cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: "Sao vậy?"
Hàng mi dày của Lâm Vụ hơi rung rung, cô ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Tôi không sao, anh đừng lo lắng."
Trần Trác gật đầu, chỉ dám nắm chặt ngón tay cô, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Anh không thể không lo lắng khi cô như thế này được.
Lâm Vụ chỉ đáp một tiếng.
Sợ cô nói nhiều lại chóng mặt, Trần Trác bảo cô nghỉ ngơi trước, có gì để sau lại nói.
-
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Trác đứng dậy đi mở cửa thì thấy Hứa Yến Nhiên và Mạnh Hồi đang đứng bên ngoài.
Biết hai người có chuyện muốn nói nên Mạnh Hồi và Trần Trác chủ động ra khỏi phòng bệnh.
Ra ngoài rồi, Mạnh Hồi nhìn Trần Trác rồi chủ động vỗ vai anh: "May mà không sao."
Trần Trác: "Ừ. Cục Cảnh sát nói thế nào?"
"Bọn họ sẽ tiếp tục điều tra." Mạnh Hồi nói: "Tài xế vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật, tạm thời chưa thể thẩm vấn được."
Trần Trác đáp: "Cho người đi điều tra mối quan hệ giữa tài xế và bên kia."
Mạnh Hồ: "Đã dặn rồi, lát nữa sẽ có tin tức."
"..."
Khi hai người nói chuyện bên ngoài phòng bệnh thì Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên ở trong phòng cũng thế.
Sau khi xác nhận Lâm Vụ thực sự không sao thì Hứa Yến Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại căng thẳng: "Bây giờ cậu thế này thì ngày mai..."
"Tớ có thể ra tòa." Lâm Vụ nói.
Hứa Yến Nhiên nhíu mày: "Cậu chắc không? Bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Vụ khẽ đáp: "Tớ nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi, chỉ bị chấn động não nhẹ thôi."
"..." Nghe vậy, Hứa Yến Nhiên lườm cô: "Cậu đừng có khoác lác, bị chấn động não cần phải nằm nghỉ trên giường ít nhất hai tuần."
Lâm Vụ: "Tớ hiểu rõ cơ thể mình."
Hứa Yến Nhiên đổi giọng: "Nếu không được thật thì chúng ta có thể..."
Cô ấy còn chưa nói hết đã bị Lâm Vụ cắt ngang: "Không được, tớ không muốn đợi nữa."
Cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Hứa Yến Nhiên hiểu ý cô, thế là im lặng một lát mới nói tiếp: "Lát nữa hỏi bác sĩ nhé?"
Lâm Vụ: "Ừ."
Thật ra dù bác sĩ nói thế nào thì ngày mai cô vẫn sẽ kiên quyết ra tòa.
Hai người nói chuyện một lúc thì Hà Gia Vân và mọi người đã ăn cơm xong, còn mang cơm về cho họ.
Phòng bệnh trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Sau khi Lâm Vụ ăn xong, bọn họ nghĩ đến bệnh tình của cô nên đã nhanh chóng rời đi làm việc.
Thế là chỉ còn Trần Trác ở lại trong phòng bệnh với cô.
Hà Gia Vân vốn muốn ở lại nhưng cuối cùng bị Lý Hạng lôi đi. Không phải cô ấy không biết điều muốn làm bóng đèn mà là thật sự không yên tâm về Lâm Vụ.
-
Sau khi mọi người rời đi, Lâm Vụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đầu cô lại bắt đầu đau, sự chấn động do cú va chạm vẫn còn khiến cô hơi khó chịu.
Cô tỉnh lại lần thứ hai là do tiếng ồn ở ngoài phòng bệnh.
Bên ngoài, Trịnh Tố Lam và Tôn Niệm An đang đứng ngoài cửa. Nhìn người đàn ông đang chặn họ lại, bà ta không khỏi nhíu mày hỏi: "Cậu là ai? Đứng chắn ở đây làm gì? Tôi đến thăm con gái tôi, xin cậu tránh ra."
Trần Trác lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, Lâm Vụ đang ngủ, tạm thời không thể gặp hai người được."
Trịnh Tố Lam: "Cậu!"
Sau đó, bà ta lại lạnh lùng gằn: "Cậu có quyền gì mà quyết định thay Lâm Vụ?"
Trần Trác khẽ nhướng mày, sắc mặt trầm xuống: "Dựa vào tôi là bạn của cô ấy."
"Tôi còn là mẹ nó đấy!" Trịnh Tố Lam cao giọng: "Cái con bé này kết bạn cái kiểu gì thế?"
Nghe vậy, Tôn Niệm An kéo áo Trịnh Tố Lam, khẽ gọi: "Mẹ..."
Trịnh Tố Lam quay lại liếc cô ta: "Con im đi."
Tôn Niệm An lập tức ngậm miệng.
Trong khi hai người đang ồn ào, một điều dưỡng nhận được tin vội vàng chạy đến: "Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?"
Trần Trác còn chưa kịp nói gì thì Trịnh Tố Lam đã giành trước: "Cô điều dưỡng này, bệnh viện các cô làm sao vậy? Con gái tôi đang nằm viện, tôi muốn vào thăm nó nhưng người lạ này cứ chặn đường không cho chúng tôi vào."
Điều dưỡng vô thức liếc sang Trần Trác, khẽ mím môi: "Cậu Trần..."
Cô ấy biết Trần Trác là con trai của phó viện trưởng Trần Thiệu Nguyên, cũng biết anh không phải người ngang ngược vô lý như vậy. Thế là nhất thời cũng không dám chắc chắn: "Có phải thế không ạ?"
Trần Trác chỉ liếc cô ấy một cái, không muốn người khác khó xử nên mở miệng: "Không phải, cô cứ đi làm việc đi."
Cô ấy hơi do dự, còn chưa rời đi thì Trịnh Tố Lam đã kéo tay cô ấy lại, cao giọng nói: "Mọi người qua đây mà xem, cô điều dưỡng này với người này..."
Bà ta còn chưa nói kịp nói hết đã thấy cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên trong.
Lâm Vụ mặc quần áo bệnh nhân màu xanh sọc trắng xuất hiện ngoài hành lang, sắc mặt mệt mỏi, đôi môi trắng bệch.
Trần Trác lập tức nhíu mày: "Sao lại ra đây?"
Anh vội vàng đỡ cô, dịu dàng hỏi: "Hết chóng mặt rồi à?"
"Ừm." Lâm Vụ khẽ vỗ vào mu bàn tay anh rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kém sắc không còn sự xinh đẹp như lúc trước của Trịnh Tố Lam, cất giọng khàn khàn: "Tìm tôi có việc gì?"
Thậm chí, cô còn không dùng kính ngữ với bà ta.
Trịnh Tố Lam vẫn đang sửng sốt, không ngờ cô lại ra đây.
Vẻ mặt bà ta hơi hoảng hốt, rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh: "Vụ Vụ, mẹ nghe nói con nhập viện nên mới đến thăm con."
"Đến xem tôi còn sống hay chết rồi à?" Lâm Vụ hờ hững hỏi: "Hay là... Bà đến xin tôi tha cho con riêng của bà?"
Bị cô nói trúng tim đen, Trịnh Tố Lam hơi xấu hổ: "Vụ Vụ, con nói gì vậy?"
Bà ta chỉ có thể dùng giọng điệu bình tĩnh để che giấu sự hoảng loạn của mình: "Mẹ là mẹ con, biết tin con bị tai nạn phải nhập viện nên mẹ đến thăm con, chẳng lẽ còn có mục đích gì khác?"
"Có hay không tự bà biết rõ." Lâm Vụ cố gắng đứng vững, hỏi: "Ai nói cho bà biết tôi bị tai nạn?"
Cô bước lên một bước đến gần Trịnh Tố Lam: "Là con riêng của bà hay là chồng sau?"
Lâm Vụ bình tĩnh kể lại: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì khi tôi học tiểu học bà đã bỏ rơi tôi để chạy theo người khác. Về sau chúng ta cũng không liên lạc nhiều. Khi lên cấp ba, đúng là bà đã đón tôi về nhà chồng sau của bà sống một thời gian nhưng trong khoảng thời gian đó bà chẳng hề quan tâm đến tôi. Ngoài việc dọn dẹp phòng chứa đồ cho tôi ở thì cũng không chăm sóc nhiều.
Một thời gian sau đó, con riêng của bà có ý đồ xâm phạm tôi nên tôi đã rời khỏi căn nhà đó. Trước khi đi tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì cả, bà không còn là mẹ tôi nữa, tôi cũng không phải con gái bà. Giữa chúng ta, dù là về mặt pháp luật hay đạo đức thì đều không dính dáng gì đến nhau cả."
Nói đến đây, Lâm Vụ dừng lại vài giây mới nhấn mạnh để nhắc nhở bà ta: "Hôm nay, con riêng của bà sắp xếp người đâm xe vào tôi rồi đưa tôi đến bệnh viện. Tôi cũng không rõ bây giờ bà giả nhân giả nghĩa đến đây thăm tôi là có ý đồ gì?"
Cô không khỏi cười khẩy, khinh bỉ nói: "Tất nhiên, dù bà có ý đồ gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi chỉ nói thế thôi, mong các người biết điều."
Nói xong câu cuối cùng, Lâm Vụ vịn vào cánh tay Trần Trác rồi quay sang nói với cô điều dưỡng: "Tôi không biết bọn họ, nếu họ tiếp tục gây rối ở đây thì làm phiền cô gọi bảo vệ đến."
Cô điều dưỡng vội vàng gật đầu.
Người nhà bệnh nhân đang đứng hóng chuyện xung quanh nghe Lâm Vụ nói xong thì ánh mắt nhìn Trịnh Tố Lam tràn đầy khinh thường và ghê tởm.
Bọn họ không ngờ trên đời này lại có một người mẹ như vậy.
Trịnh Tố Lam rất coi trọng thể diện.
Bà ta không ngờ Lâm Vụ sẽ nói toẹt mọi chuyện ra như vậy.
Trong lúc nhất thời, không chịu được ánh mắt dò xét của người khác, bà ta vội vàng xoay người bỏ đi.
"..."
-
Sau khi bà ta bỏ đi, Lâm Vụ được Trần Trác bế về phòng bệnh.
Khi nằm lại xuống giường, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Trác, Lâm Vụ vội vàng vòng tay ôm cổ anh, bày ra vẻ mặt đáng thương: "Tôi chóng mặt quá, lúc này anh không được giáo huấn tôi đâu đấy."
Trần Trác: "..."
Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Vụ, bình tĩnh nói: "Em cứ thử xuống giường lần nữa xem."
Lâm Vụ chớp chớp mắt, nằm im không dám cử động.
Cô nào dám xuống giường nữa.
Sau vài giây căng thẳng, Trần Trác thỏa hiệp: "Có cần gọi bác sĩ không?"
"Không cần." Lâm Vụ cảm thấy trời đất cứ quay cuồng nên lập tức nhắm mắt lại để thư giãn, giọng nói yếu ớt: "Tôi nghỉ một lát là ổn."
Vì sự xuất hiện của Trịnh Tố Lam, ngoài đi vệ sinh thì nửa ngày sau Lâm Vụ không được xuống giường một bước nào nữa.
Tối đó, sau khi tan làm Đàm Ngôn Hứa đã đến thăm Lâm Vụ.
Anh ấy kiểm tra một lượt cho cô rồi thông báo với người đàn ông đang trưng ra gương mặt lạnh lùng từ chiều đến giờ: "Bị chấn động não thì chỉ có thể nghỉ ngơi thôi."
Trần Trác hiểu.
Kiểm tra cho Lâm Vụ xong, Đàm Ngôn Hứa được Trần Trác tiễn ra ngoài.
Anh ấy vô cùng ngạc nhiên: "Tiễn tôi làm gì? Cậu còn quen thuộc với cái bệnh viện này hơn tôi à?"
"..." Trần Trác không muốn trả lời vấn đề này, anh bước thêm hai bước rồi đột nhiên hỏi: "Ngày mai cô ấy có thể xuống giường không?"
Đàm Ngôn Hứa nhíu mày: "Ngày mai?"
"Ừm." Trần Trác đáp: "Đến Tòa án."
Đàm Ngôn Hứa lập tức hiểu ra, khẽ nói: "Với tình trạng của cô ấy thì tôi kiến nghị không nên."
"Có cách gì không?" Trần Trác hỏi: "Có thể giúp cô ấy tỉnh táo vài tiếng, chỉ cần không bị chóng mặt buồn nôn là được."
Đàm Ngôn Hứa lẳng lặng nhìn cậu bạn: "Nhất định phải đi à?"
"Cô ấy sẽ kiên quyết đòi đi." Trần Trác hiểu rất rõ Lâm Vụ, anh không thể ngăn cản cô làm chuyện này được, cũng không nỡ cản.
Cô đã đợi ngày này quá lâu rồi, không thể chờ thêm được nữa.
Sau khi lấy được chứng cứ phạm tội của Tôn Kỳ Thắng, Lâm Vụ đã báo cáo ngay với cơ quan công an và giao nộp chứng cứ lên.
Sau khi xác minh, vụ án được chuyển lên Viện kiểm sát. Viện kiểm sát đã khởi tố vụ án lên Tòa án.
Quá trình chờ đợi này rất dài, cuối cùng cũng đến ngày mở phiên tòa, Lâm Vụ không thể không đi được. Chỉ cần còn nói được, còn hoạt động được thì cô nhất định sẽ đi.
Đàm Ngôn Hứa nhìn anh, lát sau mới nói: "Cậu xong đời rồi."
Trần Trác nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không phải nhắc."
Anh đã biết điều này từ lâu rồi.
Đàm Ngôn Hứa nhíu chặt mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Để tôi đi nói chuyện với trưởng khoa Thần kinh."
Anh ấy còn nhắc thêm: "Chắc chắn trưởng khoa không cho Lâm Vụ xuất viện đâu."
Trần Trác gật đầu, nhìn anh ấy: "Tôi biết, thế mới không hỏi thuốc từ chỗ bọn họ."
Đàm Ngôn Hứa: "..."