Chương 67: Chương 67

27/04/2025 10 7.9

Đêm giao thừa, Lâm Vụ không chắc mình đã ngủ lúc mấy giờ.

Cô và Trần Trác cứ nói chuyện điện thoại, không biết cơn buồn ngủ đã kéo đến từ lúc nào.

Sáng mùng 1 Tết, Lâm Vụ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Cô chuẩn bị bữa sáng cho mình rồi vào phòng làm việc.

Khi Trần Trác nhắn tin đến, cô đang xem tài liệu.

Trần Trác hỏi cô có muốn ra ngoài leo núi không.

Lâm Vụ kinh ngạc: [Anh không buồn ngủ à?]

Từ cuộc trò chuyện tối qua của hai người, cô biết buổi sáng gia đình Trần Trác có thói quen đi chùa thắp hương cúng Phật. Tối hôm qua, anh đã nói chuyện với cô tới hơn 3 giờ, hơn 5 giờ sáng lại dậy đi chùa.

Nếu không ngoài dự đoán, lúc này anh vừa từ chùa về.

Trần Trác: [Tôi vẫn ổn.]

Tinh thần và thể lực của anh cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng thức một hai ngày cũng không thành vấn đề.

Lâm Vụ im lặng, nghĩ một lát rồi nói: [Anh ngủ một giấc đi, thức dậy rồi nói tiếp.]

Chiều hôm đó, Lâm Vụ và Trần Trác vẫn cùng nhau ra ngoài leo núi.

Vì đang là mùng 1 Tết nên có rất đông người đi leo núi ngắm cảnh. May mà cả hai đều có thể lực tốt, nên cứ hòa vào dòng người nhộn nhịp tới hơn 4 giờ chiều đã thuận lợi lên đến đỉnh.

Khi ở trên đỉnh núi, Trần Trác lại đưa cho Lâm Vụ một bao lì xì.

Lâm Vụ nhướng mày hỏi: "Đây là gì thế?"

"Lì xì mừng năm mới." Trần Trác nói: "Luật sư Lâm, chúc Tết tôi đi nào."

Lâm Vụ bật cười, khóe môi hơi cong lên: "Chúc Tết người cùng tuổi sao?"

Trần Trác: "Em ngại à?"

"Tôi không ngại." Lâm Vụ trả lời anh rồi ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn của anh, nhẹ nhàng nói: "Chúc tổng giám đốc Trần năm mới thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý."

Trần Trác bật cười rồi đặt bao lì xì vào tay cô: "Mượn lời chúc này của luật sư Lâm."

Lâm Vụ nhận bao lì xì và sờ thấy thứ gì đó bên trong nhô lên.

Cô ngạc nhiên nhìn về phía Trần Trác: "Bên trong là gì thế?"

Trần Trác: "Về nhà hãy mở."

Hai người đi dạo trên đỉnh núi một vòng, ăn chút đồ rồi mới xuống núi về nhà.

Khi đến dưới chung cư, hai người cũng không quá bịn rịn. Trần Trác dặn Lâm Vụ nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ tới công việc, sau đó mới lái xe rời đi.

Về đến nhà, Lâm Vụ mở mở bao lì xì thứ hai mà Trần Trác tặng cô.

Bên trong là một lá bùa bình an và một tấm thiệp chúc vạn sự như ý.

Cô kinh ngạc, đoán đây là đồ Trần Trác xin ở chùa sáng nay.

Lâm Vụ cầm bùa bình an bỏ vào chiếc túi xách mà cô thường dùng khi đi ra ngoài, còn tấm thiệp thì kẹp trong một quyển sách mà cô thích nhất.

Cô muốn mang theo bên mình để thường xuyên trông thấy.

-

Mấy ngày sau đó, Lâm Vụ không đi đâu cả, chỉ ở nhà nghỉ ngơi và làm việc.

Ngày mùng 5, Lâm Vụ lái xe tới nhà Hứa Yến Nhiên.

Cô đã hẹn với Hứa Yến Nhiên và cả ba của cô ấy là sẽ tới nhà họ ăn cơm trưa.

Thấy cô cầm quà xuống xe, Hứa Yến Nhiên - đứng bên cạnh đợi cô - mỉm cười bất lực: "Sao cậu vẫn mang quà tới thế?"

Lâm Vụ khẽ cười: "Năm mới mà."

Hứa Yến Nhiên: "Đã nói đừng khách sáo rồi mà."

Lâm Vụ: "Chút quà nhỏ tặng cho chú dì thôi."

Hứa Yến Nhiên dẫn cô vào nhà, ba Hứa Yến Nhiên là Hứa Hưng Hiền vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Ông ấy cười hiền hòa nhìn cô: "Vụ Vụ tới rồi."

Lâm Vụ cười đáp: "Chào chú, cháu đến làm phiền rồi."

Hứa Hưng Hiền ra hiệu: "Cháu mau ngồi đi."

Ông ấy cũng nói giống như Hứa Yến Nhiên, hỏi Lâm Vụ sao tới nhà còn mang quà.

Lâm Vụ cười giải thích: "Cháu tới chúc Tết chú dì mà."

Hứa Hưng Hiền hết cách, bèn lắc đầu nói: "Cháu muốn uống gì? Để Nhiên Nhiên chuẩn bị."

Hứa Yến Nhiên: "Vâng, để con chuẩn bị, hai người uống gì nào? Nhà mình có cà phê, trà trái cây, hồng trà, nước ép trái cây..."

Lâm Vụ khẽ cười: "Trà trái cây đi."

Hứa Yến Nhiên: "Không thành vấn đề."

Chẳng mấy chốc, mẹ Hứa Yến Nhiên cũng từ trên lầu đi xuống.

Bà ấy vừa nhận một cuộc điện thoại nên không thể xuống ngay được.

Lâm Vụ khá thân với cả nhà họ Hứa, cho nên ngồi trò chuyện với nhau cũng không cảm thấy câu nệ hay mất tự nhiên.

Hứa Hưng Hiền biết lý do cô tới nên mọi người trò chuyện ở phòng khách vài câu, sau đó Hứa Yến Nhiên và bà Hứa bèn nói: "Con và mẹ đi chuẩn bị cơm trưa, hai người cứ nói chuyện tiếp đi."

Hứa Hưng Hiền gật đầu rồi đứng lên nói: "Vụ Vụ, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện nhé."

Lâm Vụ trả lời: "Dì vất vả rồi ạ."

Hứa Yến Nhiên nhíu mày: "Tớ không vất vả à?"

Lâm Vụ: "... Hình như cậu đâu biết nấu ăn."

Bà Hứa bật cười: "Nó vào bếp chỉ tổ rối thêm thôi."

Hứa Yến Nhiên không vui nhìn mấy người trước mắt: "Đừng nói vậy, con rửa rau cũng ổn mà."

Cô ấy cũng có chút tác dụng đấy chứ.

Thế là mọi người bật cười.

Lâm Vụ đi theo Hứa Hưng Hiền vào phòng làm việc.

Hứa Hưng Hiền ra hiệu cho cô ngồi xuống, cũng không hề vòng vo: "Nhiên Nhiên đã nói với chú về suy nghĩ của cháu."

Ông ấy nhìn cô gái trưởng thành trước mắt, ôn hòa nói: "Cháu định tiếp tục kiện hả, đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Lâm Vụ ngước lên: "Cháu nghĩ kỹ rồi ạ."

Thật ra cô đã nghĩ xong từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp và cũng chưa đủ dũng khí để cô đối diện với quá khứ một lần nữa.

Bây giờ, Lâm Vụ đã tìm được rồi.

Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Hứa Hưng Hiền cười hiền hòa: "Được, chú ủng hộ cháu."

Ông ấy kéo ngăn kéo bàn làm việc và lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Lâm Vụ: "Đây là tài liệu vụ kiện trước đây, còn có một vài tài liệu và bằng chứng mà mấy năm nay chú thu thập được, cháu tranh thủ đọc đi."

Ngoài những tài liệu quan trọng này, Hứa Hưng Hiền còn nói với Lâm Vụ rằng trong túi có một đoạn video. Đó là video mà luật sư đã từng làm đồng nghiệp với Tôn Kỳ Thắng mấy năm gửi cho ông ấy.

Thời gian trước Tết, Hứa Hưng Hiền cũng trùng hợp tới Lê Thành để phụ trách một vụ kiện cho bên đương sự. Đương sự của vụ án chính là luật sư đó, vì anh ta quá tham lam nên bị khởi tố.

Lúc Hứa Hưng Hiền tới gặp anh ta, anh ta nói chỉ cần Hứa Hưng Hiền có thể giúp mình bào chữa thắng vụ kiện này, anh ta sẽ nói cho Hứa Hưng Hiền biết một bí mật: Bí mật tại sao năm đó anh ta thua kiện.

Hứa Hưng Hiền không bất ngờ mà còn nảy sinh hứng thú vô cùng, ông ấy đồng ý thương lượng với đối phương.

Cuối cùng, ông ấy biết được một vài chứng cứ chứng minh Tôn Kỳ Thắng có làm việc bất chính.

Chỉ tiếc là cuộc gặp đó không thể ghi âm, thế nên ông ấy không thể ghi lại lời lẽ của đối phương để đưa lại cho Lâm Vụ nghe.

Cũng may là vị luật sư đó vẫn còn chút lương tâm, anh ta nói với Hứa Hưng Hiền, nếu như Lâm Vụ muốn lật lại vụ kiện thì anh ta sẵn sàng làm nhân chứng ra tòa biện hộ cho cô.

Lâm Vụ ngơ ngác: "Anh ta đồng ý giúp cháu thật sao?"

Hứa Hưng Hiền: "Cậu ta muốn giảm án phạt."

Lâm Vụ siết chặt túi hồ sơ trong tay, sốt ruột hỏi: "Anh ta và Tôn Kỳ Thắng... Có ân oán gì sao?"

"Phải." Hứa Hưng Hiền nói với cô: "Chú biết họ có chút mâu thuẫn khi còn là đồng nghiệp. Năm đó, khi xử lý vụ kiện của Thẩm Tùng Linh, chú từng tìm cậu ta để nghe ngóng chuyện của Tôn Kỳ Thắng. Nhưng lúc ấy cậu ta không nói gì, chỉ bảo rằng chú không thắng được Tôn Kỳ Thắng." 

Khi ấy, Hứa Hưng Hiền vẫn không tin.

Sau này ông ấy mới biết rằng, mình quả thật không bằng cậu thanh niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi.

Mâu thuẫn giữa đồng nghiệp có thể lớn hoặc nhỏ.

Từ lâu, vị luật sư đó đã không ưa nhìn Tôn Kỳ Thắng vì anh ta cứ vênh vênh váo váo. Nhưng dù anh ta tàn nhẫn thế nào cũng không thể bằng Tôn Kỳ Thắng, năng lực ở các phương diện cũng kém hơn.

Vì vậy những năm đó, anh ta chỉ có thể ấm ức chịu đựng.

Nhưng giờ thì khác, anh ta đã ngồi tù, thay vì ở trong tù chờ hình phạt thì chi bằng kéo kẻ thù của mình xuống nước theo. Anh ta khẳng định với Hứa Hưng Hiền là tội của Tôn Kỳ Thắng còn nghiêm trọng hơn anh ta nhiều và trong tay anh ta có chứng cứ.

Để Hứa Hưng Hiền tin lời mình, anh ta bảo Hứa Hưng Hiền đi tìm vợ cũ đã ly hôn từ lâu của mình, đưa cho ông ấy một đoạn video.

Hứa Hưng Hiền cũng chỉ vừa nhận được đoạn video đó trước Tết một ngày.

Ông ấy biết Lâm Vụ sẽ tới tìm mình nên đã copy video để đưa cho cô.

Hứa Hưng Hiền nói rất nhiều với Lâm Vụ.

Họ nói đến tận giờ ăn trưa, Hứa Hưng Hiền vươn tay vỗ vỗ vai Lâm Vụ rồi nói nhỏ: "Vụ Vụ, cần gì thì cứ nói với chú. Vụ kiện này không chỉ là tiếc nuối của cháu mà cũng là tiếc nuối của chú.”

Lâm Vụ khẽ chớp mắt: "Vâng ạ, cảm ơn chú."

Ăn trưa ở nhà họ Hứa xong, Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên cùng trở về nhà mình.

Nếu như muốn khởi kiện vụ án này, Lâm Vụ không thể là luật sư chính vì cô có liên quan trực tiếp tới vụ án, cần tuân thủ quy định để tránh xung đột lợi ích trong vụ án riêng này.

Đương nhiên Hứa Hưng Hiền cũng có thể nhận vụ này nhưng hiện ông ấy đang có nhiều vụ án nên tạm thời không thể xử lý được. Hứa Yến Nhiên muốn giúp Lâm Vụ, hai người đã thống nhất từ trước là cô ấy sẽ nhận vụ này và cô ấy sẽ đứng ra xử lý.

Mấy năm nay, Hứa Yến Nhiên chủ yếu giải quyết các vụ ly hôn nhưng cô ấy nắm rõ tất cả các bộ luật, vả lại còn vô cùng nhiệt tình.

-

Vừa về đến nhà, Lâm Vụ lập tức xem video mà Hứa Hưng Hiền cho cô.

Khi thấy người đàn ông trong video xuất hiện, mắt Lâm Vụ sáng rực lên.

Vị luật sư đó đã quay lại cảnh Tôn Kỳ Thắng gặp mặt trò chuyện với người lái xe đâm chết Thẩm Tùng Linh, sau đó nhảy sông tự sát.

Ống kính hơi rung và nhòe.

Từ trong video, Lâm Vụ không nghe được hai người đang nói gì nhưng quay được góc nghiêng của cả hai rất rõ ràng. Video này đủ để chứng tỏ Tôn Kỳ Thắng và tài xế đó biết nhau, hơn nữa còn rất thân quen.

Có chứng cứ như thế này, càng chứng tỏ Tôn Kỳ Thắng có liên quan trực tiếp đến vụ tai nạn xe.

Xem hết video, Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên lại sắp xếp, chỉnh lý những tài liệu mà Hứa Hưng Hiền đưa cho.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Hứa Yến Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi Lâm Vụ: "Cậu muốn làm nguyên cáo à?"

Lâm Vụ: "Phải."

Cô muốn làm nguyên cáo, phải trả lại sự trong sạch cho Thẩm Tùng Linh.

Nhưng chỉ có mình Lâm Vụ thì chưa đủ, cô còn cần có những người khác liên quan đến vụ án.

Hứa Yến Nhiên kinh ngạc: "Còn ai nữa?"

Lâm Vụ: "Vợ cũ một đương sự trước đây của Tôn Kỳ Thắng, gặp được cô ấy tớ sẽ nói cho cậu sau."

Dư Nguyệt Sam hẳn là rất sẵn lòng cùng nhau khởi kiện Tôn Kỳ Thắng với cô.

Lâm Vụ kể sơ lược chuyện của Dư Nguyệt Sam cho Hứa Yến Nhiên biết.

Hứa Yến Nhiên nghe xong thì mừng rỡ không thôi: "Đây chẳng phải là ông trời giúp chúng ta sao?"

Lâm Vụ cười cay đắng: "Nhưng mà lại tới quá muộn rồi."

Hứa Yến Nhiên kinh ngạc, ôm lấy Lâm Vụ an ủi: "Không muộn đâu, ít nhất thì nó cũng tới rồi mà, đúng không?"

Lâm Vụ khẽ "ừm” một tiếng, tạm thời cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Mùng 6 Tết, Lâm Vụ và Trần Trác cùng nhau đến chỗ phòng khám đông y thì vô tình gặp Dư Nguyệt Sam.

Trạng thái tinh thần của Dư Nguyệt Sam tốt hơn cô tưởng rất nhiều.

Biết bạn thân của Lâm Vụ là người bị hại và cô cũng từng bị Tôn Kỳ Thắng tra tấn, Dư Nguyệt Sam và cô gần như mới gặp đã thân.

Cô ấy nói cho Lâm Vụ biết một vài tin tức mà cô ấy chưa từng nói với Trần Trác.

Sở dĩ Tôn Kỳ Thắng muốn đuổi cùng giết tận Dư Nguyệt Sam, lý do không đơn giản là vì cô ấy chuốc thuốc anh ta ở quán bar.

Mà còn vì trong tay Dư Nguyệt Sam có một tài liệu quan trọng, đó là cuộc trò chuyện giữa chồng cũ của cô ấy và Tôn Kỳ Thắng bằng tài khoản phụ. Nội dung cuộc trò chuyện rất đặc sắc, cũng có thể chứng minh Tôn Kỳ Thắng và chồng cũ của cô ấy có giao dịch bất chính.

Tôn Kỳ Thắng không biết, ngay cả chồng cũ của Dư Nguyệt Sam có lẽ cũng không nhớ đã từng đăng nhập tài khoản phụ trong máy tính của Dư Nguyệt Sam. Tin nhắn hai bên được đồng bộ và cũng chưa từng đăng xuất.

Khi ấy con gái qua đời, lòng Dư Nguyệt Sam như tro tàn, hoàn toàn không để ý tới những thứ đó.

Sau khi lo liệu hậu sự cho con gái xong, cô ấy chuẩn bị cùng sống chết với chồng cũ. Khi thu dọn đồ đạc của mình để quyên tặng, cô ấy bật máy tính lên mới phát hiện những thứ đó.

Để đề phòng ngày nào đó chồng cũ sẽ nhớ ra, Dư Nguyệt Sam lập tức sao lưu lại đoạn trò chuyện ấy.

Tài liệu này đủ để chứng thực hành vi mờ ám của Tôn Kỳ Thắng.

Lâm Vụ và Dư Nguyệt Sam trò chuyện rất lâu, Dư Nguyệt Sam rất biết ơn Trần Trác đã cứu mình và cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của bạn thân Lâm Vụ. Cô ấy muốn báo thù cho con gái, muốn kẻ ác phải nhận báo ứng.

Sau khi nhận được tài liệu, Lâm Vụ bảo Dư Nguyệt Sam chờ tin tức của mình.

Cô sẽ sắp xếp luật sư đến gặp cô ấy, sau đó khởi kiện Tôn Kỳ Thắng và cả chồng cũ của cô ấy. Người chết không thể sống lại nhưng người làm điều ác nhất định phải bị trừng trị.

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025