Chương 66: Chương 66
Nói xong câu đó, Trần Trác lại hôn cô một cái rồi mới luyến tiếc rời đi.
Sau khi Trần Trác đi, Lâm Vụ đóng cửa lại trở về ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Bỗng dưng cô cảm thấy căn nhà trở nên vô cùng trống trải.
Một cảm giác cô đơn tự nhiên dâng trào trong lòng.
Cảm giác này trước đây rất hiếm khi xuất hiện.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương thoang thoảng của Trần Trác, mùi hương ấy khiến cô cảm thấy dễ chịu và an tâm.
Lâm Vụ ôm lấy chiếc gối dựa trên sofa. Đột nhiên cô lại suy nghĩ, có phải cô không nên quá kiên định như vậy không?
Việc ở bên nhau trước hay sau khi giải quyết mọi chuyện dường như không có quá nhiều khác biệt.
Trong thoáng chốc, Lâm Vụ trở nên do dự và phiền muộn.
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ xem mình có nên trở thành một người nuốt lời hay không thì Hà Gia Vân và Lý Hạng đã đến.
Sự xuất hiện của hai người khiến căn nhà trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Thấy những chiếc bánh sủi cảo trong bếp, Hà Gia Vân cũng kinh ngạc như lúc Lâm Vụ nhìn thấy chúng: “Vụ Vụ! Cậu mà cũng gói sủi cảo sao?”
Hà Gia Vân sững sờ: “Cậu lấy đâu ra thời gian vậy?”
Lâm Vụ nói nhỏ: “Trần Trác làm đấy.”
“Cái gì cơ?” Hà Gia Vân lại càng kinh ngạc hơn: “Trần Trác còn biết gói sủi cảo á?”
Lâm Vụ gật đầu: “Tớ cũng không ngờ tới.”
Cô biết Trần Trác biết nấu ăn nhưng không phải ai biết nấu ăn cũng có thể gói sủi cảo thuần thục như thế.
Ví dụ như chính cô, tay nghề gói sủi cảo của cô rất tệ, bao gồm cả trình độ trộn nhân cũng kém.
Hà Gia Vân mở to hai mắt nhìn những chiếc bánh sủi cảo được xếp ngay ngắn, trông vô cùng đẹp mắt trong một lúc rồi quay sang gọi Lý Hạng.
Lý Hạng bước tới: “Sao thế?”
Hà Gia Vân hỏi: “... Anh biết gói sủi cảo không?”
Lý Hạng rũ mắt, hơi cau mày: “Em không thích sủi cảo của dì Phương sao?”
Hà Gia Vân nghẹn lời, tức giận liếc anh ấy một cái: “Ý em là, anh cũng nên học cách gói sủi cảo đi chứ?”
Lý Hạng nhướng mày, cố tình đối nghịch với cô ấy: “Tại sao anh phải học chứ?”
Hà Gia Vân: “Thêm một kỹ năng mà!”
“...” Lý Hạng im lặng một chút rồi tức giận nói: “Tạm thời anh không thiếu kỹ năng này.”
Hà Gia Vân cạn lời: “Vậy bây giờ anh học đi, sau này chắc chắn sẽ có đất dụng võ mà.”
Lý Hạng: “Anh không nghĩ vậy.”
Hà Gia Vân trừng mắt nhìn anh ấy: “Nhỡ sau này bạn gái anh thích ăn sủi cảo thì sao?”
“Bạn gái tương lai của anh sẽ không thích ăn sủi cảo.” Lý Hạng thản nhiên đáp.
Hà Gia Vân chớp mắt mấy cái: “Sao anh biết được? Bây giờ anh có bạn gái đâu.”
Lý Hạng: “...”
Anh ấy nhìn cô gái trước mặt còn cứng đầu hơn cả mình, nhắm hai mắt lại thầm nhủ phải giữ bình tĩnh: “Anh biết xem bói.”
Hà Gia Vân: “...”
Cô ấy sững sờ, đơ người: “Anh học xem bói từ bao giờ thế?”
“Sao cơ?” Lý Hạng không theo kịp suy nghĩ của cô ấy.
Hà Gia Vân: “Bói toán đó!”
Lý Hạng: “...”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, hai bên thái dương giật giật, nghiến răng nói: “Anh không nói cho em biết.”
Hà Gia Vân cạn lời: “Trẻ con.”
Lý Hạng liếc cô ấy một cái, không muốn đôi co.
Anh ấy thực sự rất muốn nhắc nhở cô ấy rằng, nếu giữa họ có người trẻ con thì người đó chắc chắn là Hà Gia Vân.
Lâm Vụ đứng bên cạnh nhìn hai người cãi nhau mà chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Cô chuẩn bị nấu cơm, vừa nấu vừa hỏi: “Muốn ăn món gì vào bữa trưa nào?”
Lý Hạng: “Anh sao cũng được.”
Hà Gia Vân: “Chỉ cần đơn giản thôi, đừng làm món cầu kỳ, mấy ngày này tớ cứ nhìn thấy thịt là ngán rồi.”
Lâm Vụ bật cười: “Được thôi.”
Hà Gia Vân nói muốn giúp nhưng cô ấy là “sát thủ nhà bếp”, Lâm Vụ không dám giao việc quá phiền phức cho cô ấy, chỉ để cô ấy ở phòng ăn nhặt rau.
Lý Hạng thì biết nấu ăn nên anh ấy ở lại phòng bếp giúp Lâm Vụ sơ chế nguyên liệu.
Chuẩn bị xong thức ăn, Lý Hạng xác nhận lại với Lâm Vụ rằng không cần mình giúp nữa rồi mới ra phòng khách xem TV với người đang buồn chán.
Bữa trưa của ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Ăn xong, Lý Hạng phụ trách dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, hai người ở lại ngồi thêm một lúc còn chơi bài hơn nửa tiếng rồi mới luyến tiếc ra về.
“Tối nay, bọn tớ đến đón cậu hay là...” Hà Gia Vân hỏi Lâm Vụ, cô ấy chớp mắt mấy cái: “Người đó đến đón cậu?”
Lâm Vụ vốn định tự lái xe nhưng nghĩ ngợi một chút, cô nói: “Để tớ hỏi xem.”
Hà Gia Vân: “Được thôi.”
Cô ấy hớn hở nói: “Vậy cậu nhớ bảo với Trần Trác một tiếng là chúng ta có khá nhiều người đó.”
Toàn là bạn bè cùng trang lứa, có vài người Lâm Vụ cũng khá thân.
Lâm Vụ: “Ừ.”
…
Sau khi Hà Gia Vân và Lý Hạng đi, Lâm Vụ ra ngoài siêu thị mua ít đồ.
Mua xong về nhà, cô lại bận rộn với công việc một lúc rồi mới chuẩn bị bữa tối cho mình.
Một mình ăn Tết mà cô lại không ăn nhiều nên cũng không muốn làm quá cầu kỳ.
Lâm Vụ nấu vài món đơn giản, ăn xong rồi lại tiếp tục làm việc.
Lúc đang làm, điện thoại cô rung lên, là Hà Gia Vân gửi ảnh bữa cơm đoàn viên.
Lâm Vụ mở ra xem, mỉm cười trả lời cô ấy: [Thịnh soạn ghê!]
Hà Gia Vân: [Năm sau nhất định phải đến nhà tớ ăn tết nhé, ba mẹ tớ trách tớ rồi đấy!]
Ba mẹ Hà Gia Vân biết Lâm Vụ một mình đón Tết, năm nào cũng mời cô qua nhà ăn cơm.
Nhưng năm nào đến Tết Lâm Vụ cũng từ chối.
Cô quen thân với bọn họ nhưng vẫn không quen đến nhà người khác vào dịp Tết.
Cô luôn nghĩ rằng, Tết là thời gian sum vầy của gia đình, người ngoài như cô đến đó thật sự không thích hợp.
Dù ba mẹ Hà Gia Vân đã xem cô như người một nhà nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn.
Trong một số việc, Lâm Vụ có phần cứng nhắc và cố chấp.
Sau khi nhắn vài câu với Hà Gia Vân, Trần Trác cũng gửi tin nhắn tới hỏi cô đã ăn tối chưa.
Lâm Vụ: [Ăn rồi, còn anh thì sao?]
Trần Trác lập tức gửi ảnh: [Đang chuẩn bị ăn.]
Lâm Vụ mở ảnh ra xem, cô bất giác mỉm cười: [Trông ngon lắm, anh nấu cho cả nhà ăn à?]
Trần Trác: [Ông cụ và bác sĩ Trần làm.]
Lâm Vụ cười khẽ: [Anh không giúp gì à?]
Trần Trác: [Có hai món là tôi làm.]
Lâm Vụ mở lại ảnh ra nhìn, cô đoán: [Là món rau và sườn phi tỏi phải không?]
Trần Trác: [Luật sư Lâm thông minh thật.]
Lâm Vụ nắm chặt điện thoại, không nhịn được bật cười.
Không phải cô thông minh mà là do Trần Trác từng làm hai món ăn đó cho cô, cô biết rõ anh làm thế nào.
Hai người nói chuyện vài câu đơn giản rồi Lâm Vụ thúc giục Trần Trác ăn cơm, đừng cứ mãi nhắn tin với cô.
Trần Trác hết cách nên đành phải ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống.
Sau bữa tối, anh ngồi trò chuyện với ông nội và mọi người trong phòng khách, chờ xem chương trình giao thừa.
Một lúc sau, khi bà Mạnh nói rằng lát nữa họ hàng sẽ đưa bọn trẻ con sang chơi và nhờ Trần Trác đưa chúng đi dạo quanh đây, Trần Trác lập tức ngẩng đầu lên: “Tối nay không được đâu.”
Anh vừa dứt lời, cả nhà đồng loạt quay sang nhìn anh.
Bà Mạnh, cũng chính là mẹ của Trần Trác, vô cùng ngạc nhiên: “Tối nay con có việc sao?”
Trần Trác gật đầu: “Con hẹn bạn đi dạo ở ngoại ô.”
Mắt ông cụ lập tức sáng lên, hỏi ngay: “Bạn nào? Là cô gái mà ông đã gặp lần trước phải không?”
Trước ánh mắt dò xét của cả nhà, Trần Trác bình tĩnh trả lời: “Có cô ấy.”
“Ý con là gì?” Bà Mạnh và bà nội Trần Trác – bà Đàm - liếc nhìn nhau một cái, hai người cũng có phần mơ hồ: “Bạn gì? Bạn gái sao?”
Bà Mạnh truy hỏi, bà ấy vô cùng ngạc nhiên: “Con có bạn gái rồi à?”
Sao bà ấy lại chẳng hay biết gì nhỉ!
Không đợi Trần Trác lên tiếng, Trần Thiệu Nguyên đã biết rõ nội tình chậm rãi lên tiếng: “Con trai bà vẫn chưa theo đuổi được người ta đâu.”
Ông nghe được từ chỗ Đàm Ngôn Hứa: “Nó vẫn chưa theo đuổi người ta đâu.”
Trần Trác: “...”
Bà Mạnh: “...”
Bà Đàm: “...”
Hai người phụ nữ lại đưa mắt nhìn nhau, tò mò hỏi: “Cô bé thế nào vậy? Sao con lại chẳng hé răng nửa lời gì thế?”
“Một cô gái rất xinh đẹp.” Ông cụ nói: “Là một luật sư.”
Bà Mạnh ngạc nhiên mừng rỡ: “Tài giỏi như vậy sao?”
Trần Thiệu Nguyên gật đầu: “Tôi nghe Ngôn Hứa nói, con bé rất xuất sắc, Trần Trác có theo đuổi được hay không còn là vấn đề đấy.”
Bà Đàm khá bao che người nhà, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn con trai mình: “Con trai của con cũng ưu tú lắm đó.”
Trần Thiệu Nguyên: “Con gái người ta cũng không hề kém cạnh đâu.”
Bà Mạnh gật gù, nhìn về phía Trần Trác: “Vậy con phải cố lên nhé.”
Trần Trác: “…”
Anh bật cười: “Được, con sẽ cố gắng.”
Anh nhìn về phía mấy vị trưởng bối: “Vậy tối nay con…”
Chưa đợi anh nói hết câu, một trong những người có tiếng nói nhất nhà họ Trần, bà Mạnh, đã phất tay và lạnh lùng nói: “Tối nay con không về cũng được.”
Trần Trác: “Không ổn lắm đâu mẹ.”
Anh còn chưa theo đuổi được người ta mà.
Bà Đàm cũng lên tiếng: “Đi đi đi, nhà chúng ta không khắt khe chuyện này. Chúng ta đã đoàn viên xong rồi, cháu muốn làm gì thì làm đi.”
Trần Trác khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà nội, cảm ơn mẹ.”
Trần Thiệu Nguyên hắng giọng: “Sao không cảm ơn ba với ông nội con?”
Trần Trác bật cười bất đắc dĩ: “Cảm ơn ba và ông nội nữa ạ.”
Thực ra người anh cần cảm ơn nhất chính là Trần Thiệu Nguyên và ông cụ, hai người họ đã vòng vo nói về Lâm Vụ để khéo léo tạo ấn tượng tốt với bà Mạnh và bà Đàm khi chưa gặp mặt bao giờ.
…
Tám giờ tối, Trần Trác lái xe đến dưới khu chung cư của Lâm Vụ, sau đó đón cô đi đón giao thừa ở ngoại ô.
Mạnh Hồi cũng đang ở trong nước, anh ấy nhất quyết đòi đi theo.
Trần Trác hết cách, anh hỏi ý Lâm Vụ và Hà Gia Vân còn có mấy bạn nữ nữa, thấy họ không phản đối thì mới miễn cưỡng đón anh ấy theo.
Mạnh Hồi rất giỏi hòa nhập, cả nhóm người đến biệt thự ngoại ô chưa được bao lâu mà anh ấy đã biết tất cả mọi người, hơn nữa còn rất thân thiết.
Một năm nữa lại đến, vẫn náo nhiệt như cũ.
Lâm Vụ và đám bạn ở trong biệt thự xem chương trình giao thừa một lúc, sau đó mọi người rủ nhau ra ngoài chơi pháo hoa. Ở đây cấm bắn pháo lớn nhưng những loại nhỏ vẫn được phép.
Lâm Vụ vừa bước ra khỏi biệt thự, Trần Trác đã lập tức đưa cho cô một cây pháo bông.
Anh dùng bật lửa giúp cô châm lửa rồi để cho cô chơi.
Lâm Vụ bật cười, cảm giác như mình đang được chăm sóc như trẻ con vậy.
Cô hơi ngẩng đầu lên, trong ánh sáng lấp lánh của pháo bông nhìn sang phía người bên cạnh: “Trần Trác.”
Trần Trác lên tiếng đáp lại, anh tiến lại gần cô hơn một chút: “Sao thế?”
Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, qua ánh sáng lung linh của pháo bông, cô có thể thấy rõ được bóng mình phản chiếu trong đôi mắt anh.
Sau khi im lặng vài giây, Lâm Vụ nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Cô chỉ muốn gọi tên anh mà thôi.
Trần Trác khẽ cười, anh đưa tay lên vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai cô, giọng trầm ấm: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
Trần Trác chơi cùng Lâm Vụ trong sân một lúc lâu, chơi đến khi ngón tay và cả người Lâm Vụ lạnh cóng thì mới trở vào nhà.
Hà Gia Vân vẫn chưa muốn dừng, Lý Hạng lo cô ấy bị cảm nên bám sát bên cạnh cô ấy.
Qua lớp cửa kính trong suốt của cửa sổ sát đất, Lâm Vụ vẫn có thể nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau trong sân. Cô hơi nhướng mày lên, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Cảm nhận được cô thật sự rất vui vẻ, Trần Trác ngồi bên cạnh cô khẽ hỏi: “Mấy năm trước bọn em cũng đón năm mới như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Vụ trả lời: “Còn anh thì sao?”
Trần Trác: “Những năm trước ở nước ngoài, tôi không mấy khi đón năm mới.”
Sau khi về nước, bạn bè thân thiết vẫn chưa có ai trở lại. Vì vậy, Trần Trác thường ở nhà xem giao thừa với ông nội và những người khác, hoặc đưa mấy đứa nhỏ của họ hàng đi mua đồ.
“Anh cũng dắt trẻ con đi chơi á?” Lâm Vụ không nhịn được bật cười: “Bọn chúng không sợ anh sao?”
Trần Trác nhìn cô: “Tại sao chúng phải sợ tôi?”
Lâm Vụ bình thản đáp: “Khi anh không nói gì, trông khá lạnh lùng.”
Trần Trác khẽ cười: “Vậy sao?”
Lâm Vụ: “Đúng vậy.”
Lúc gặp anh lần đầu ở quán bar, cô đã có cảm giác này.
Nhưng mà sau vài lần tiếp xúc, Lâm Vụ nhận ra con người này chỉ lạnh lùng ở bề ngoài chứ nội tâm rất ấm áp.
Hai người trốn trong góc phòng nói chuyện vui vẻ, không có ai quấy rầy.
Cả nhóm chơi đến gần mười một giờ rồi mới chuẩn bị ra về.
Lúc trở về, Mạnh Hồi rất có mắt nhìn, anh ấy ngồi nhờ xe của một người bạn đi cùng khác để về.
Trần Trác chỉ cần đưa mỗi Lâm Vụ về là được.
Đêm giao thừa đường không đông, chưa đến mười hai giờ xe đã vào bãi đỗ xe của chung cư.
Khi cô xuống xe, Trần Trác gọi cô lại: “Quà năm mới.”
Anh đưa cô một chiếc túi.
Lâm Vụ nhận lấy: “Vậy tôi sẽ không nói cảm ơn.”
Trần Trác đáp lại một tiếng rồi cúi xuống hôn cô, giọng trầm thấp: “Lâm Vụ, chúc mừng năm mới. Chúc em một năm mới vạn sự như ý, cầu gì được nấy.”
Lâm Vụ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh: “Vậy tôi cũng chúc tổng giám đốc Trần được như ý nguyện.”
Yết hầu của Trần Trác lăn lăn: “Ừ.”
Anh muốn, cả hai bọn họ đều sẽ đạt được điều mình mong muốn.
…
Tách nhau ra về nhà, Lâm Vụ mở món quà năm mới mà Trần Trác tặng cho cô.
Bên trong túi, trên cùng là một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp, đúng kiểu mẫu mà Lâm Vụ thích, dưới đó là một bao lì xì.
Lâm Vụ mở bao lì xì ra.
Ngoài tiền mặt, bên trong còn có một tấm thiệp viết tay.
Trên tấm thiệp có ghi: Chúc mừng năm mới, hy vọng luật sư Lâm của chúng ta luôn kiên định với chính mình, làm những gì bản thân muốn làm, những gì em cảm thấy đúng. Đừng lo lắng gì cả, tôi sẽ luôn là người ủng hộ em. Năm mới đến, mong rằng luật sư Lâm của chúng ta đạt được điều mong muốn, có những giấc ngủ ngon. Đương nhiên cũng hy vọng sang năm mới, luật sư Lâm của chúng ta sẽ không lẻ loi nữa.
Bất kể Lâm Vụ có cần Trần Trác hay không, Trần Trác vẫn luôn tự nguyện, cam tâm tình nguyện trở thành chỗ dựa cho cô.
Anh sẽ giúp cô, ủng hộ cô.
Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì đều không ngoại lệ.
Lâm Vụ nhìn chăm chú vào nội dung trên tấm thiệp một lúc lâu, mắt cô dần dần ngấn lệ.
Một lúc sau, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Trác: [Sếp Trần à, anh cố ý phải không?]
Trần Trác: [Hửm?]
Lâm Vụ nghĩ thầm, anh như vậy khiến cô thật sự không thể nào cưỡng lại.
Rốt cuộc anh học được từ đâu mà vừa giỏi đến thế vừa đối xử với cô tốt đến vậy.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Vụ trả lời anh: [Cố ý nói những lời cảm động.]
Trần Trác: [Cảm động lắm à?]
Sao anh cảm thấy không cảm động lắm nhỉ?
Lâm Vụ: [Có.]
Trần Trác vẫn cười: [Cảm động không?]
Lâm Vụ: [Có.]
Trần Trác: [Không cần em phải cảm động. Chỉ cần em nhớ những lời tôi nói là được.]
Lâm Vụ mỉm cười: [Nhớ rồi.]
Trần Trác: [Vậy là đủ rồi.]
Chỉ cần cô nhớ rằng bất kể có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn ở bên cô, vậy là đủ rồi.
Hai người không nói chuyện quá lâu.
Trần Trác đã về đến nhà, tiếng chuông mười hai giờ vang lên.
Một năm mới thực sự đã đến.
Sau khi thức đón giao thừa, Trần Trác trở về phòng để rửa mặt.
Trước khi ngủ, anh nhắn tin hỏi Lâm Vụ ngủ chưa.
Lâm Vụ nói chưa, cô rất tỉnh táo.
Trần Trác khẽ cười: [Làm thế nào em mới ngủ được?]
Lâm Vụ: [Tôi cũng không biết.]
Trần Trác: [Thật sự không biết?]
Lâm Vụ nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi nhắn: [Khi ở chung với anh, tôi sẽ dễ ngủ hơn một chút.]
Tin nhắn này vừa gửi đi, Trần Trác đã gọi điện tới.
Lâm Vụ nhấc máy.
Giọng Trần Trác vang lên từ đầu dây bên kia: “Xem ra tối nay luật sư Lâm phải chịu thiệt thòi một chút rồi.”
Lông mi Lâm Vụ khẽ run, cô hơi mím môi lại: “Gì cơ?”
Giọng Trần Trác trầm thấp: “Tối nay chỉ có thể để giọng nói của tôi ở bên em thôi.”
Anh không thể đến bên cô được.
Lâm Vụ lập tức hiểu được ý của anh, cô nhỏ giọng đáp: “Tôi không cảm thấy thiệt thòi một chút nào.”
Đây chính là may mắn của cô.