Chương 65: Chương 65
Một thời gian ngắn sau Tết dương, Tôn Kỳ Thắng phát hiện ra kế hoạch của mình không thành công nên bắt đầu bí mật sắp xếp người theo dõi và giám sát Dư Nguyệt Sam.
Dư Nguyệt Sam nhận thấy điều bất thường, trong lúc hoảng loạn và không biết phải làm sao thì cô ấy chợt nhớ đến tấm danh thiếp mà Trần Trác đã đưa cho mình. Vậy là cô ấy lập tức gọi điện cho anh.
“...”
Sau khi gặp mặt, trải qua nhiều lần xác nhận Dư Nguyệt Sam mới đảm bảo rằng Trần Trác có thể bảo vệ cô ấy và người nhà an toàn. Cô ấy đã kể hết mọi chuyện bao gồm cả những điều cô ấy biết cho Trần Trác nghe.
Sau đó, Trần Trác nói với Lâm Vụ rằng Dư Nguyệt Sam là vợ của một khách hàng của Tôn Kỳ Thắng. Anh ta chính là người đã giúp chồng cũ của Dư Nguyệt Sam giành phần thắng trong vụ kiện ly hôn.
Trong vụ kiện đó, người ngoại tình và có lỗi chính là chồng cũ của Dư Nguyệt Sam.
Nhưng Tôn Kỳ Thắng quá nham hiểm và xảo quyệt. Sau khi nhận vụ ly hôn này, anh ta chủ động tìm đến Dư Nguyệt Sam nói rằng chồng cũ của cô ấy nhờ anh ta đến để trò chuyện, bàn bạc về việc phân chia tài sản sau ly hôn.
Tôn Kỳ Thắng thẳng thắn nói rằng hai vợ chồng không cần thiết phải đưa nhau ra tòa, mọi chuyện ly hôn này đều có thể thương lượng được.
Hai người còn có một đứa con gái, bọn họ không nên để lại ấn tượng xấu trong lòng con gái vì sẽ khiến con gái tổn thương.
Khi đó, thái độ của Tôn Kỳ Thắng vô cùng chân thành và nhún nhường.
Dư Nguyệt Sam tưởng rằng chồng cũ thực sự hối cải và muốn bàn bạc nghiêm túc về chuyện ly hôn. Cô ấy quá ngây thơ và cũng quá ngu ngốc nên dễ dàng tin lời Tôn Kỳ Thắng với chồng cũ, thậm chí còn có ý định tha thứ cho chồng cũ.
Sau đó một thời gian, chồng cũ của cô ấy cũng thể hiện rằng bản thân đã tự sửa đổi.
Ban đầu, Dư Nguyệt Sam kiên quyết muốn ly hôn nhưng Tôn Kỳ Thắng thường xuyên tìm cô ấy trò chuyện, nói cho cô ấy biết về tầm quan trọng của một gia đình đầy đủ đối với đứa trẻ khiến cho Dư Nguyệt Sam dao động.
Chính sự dao động này đã giúp Tôn Kỳ Thắng và chồng cũ của cô ấy tìm ra và tiêu hủy những chứng cứ quan trọng mà cô ấy giấu.
Vụ kiện ly hôn sau đó, Dư Nguyệt Sam đã thua đúng như dự đoán.
Không chỉ có vậy, Tôn Kỳ Thắng và chồng cũ còn lật ngược tình thế, đổ lỗi cho cô ấy là nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân đổ vỡ.
Cuối cùng, Dư Nguyệt Sam không chỉ không được chia tài sản sau khi ly hôn mà còn bị ép ra đi tay trắng.
Nhưng điều này không khiến cô ấy bị đả kích mà điều khiến cô ấy suy sụp, không thể tiếp nhận nổi chính là sau khi ly hôn con gái cô ấy bị xử cho chồng cũ nuôi. Cô ấy mất đi con gái, mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất.
Dư Nguyệt Sam đã nhiều lần đến công ty của chồng cũ làm loạn nhưng lần nào cũng bị đuổi đi.
Cô ấy không thể gặp được con gái của mình.
Cô ấy cầu xin chồng cũ mong được gặp con mỗi tuần một lần nhưng anh ta từ chối. Anh ta còn trách cô ấy không biết dạy con, khiến con gái trở nên ngang bướng, không biết phép tắc.
Dư Nguyệt Sam thấy khó hiểu, tuy con gái cô ấy hơi yếu ớt nhưng chưa bao giờ ngang ngược, hỗn láo.
Cô ấy muốn hỏi thêm, muốn biết rõ tình hình của con gái nhưng chồng cũ đã cho bảo vệ đuổi cô ấy ra ngoài. Thậm chí, họ còn báo cảnh sát vu khống cô ấy có vấn đề tâm lý, ngày nào cũng đến công ty quấy rối.
“...”
Sau đó một thời gian dài, Dư Nguyệt Sam chỉ có thể đứng đợi gần trường học của con gái, mong có cơ hội được gặp con và trò chuyện với bé.
Nhưng cơ hội quá mong manh, có khi cả tháng cô ấy cũng không được nhìn thấy con một lần.
Bạn bè khuyên cô ấy nên kiện chồng cũ.
Dù đã ly hôn, cô ấy vẫn có quyền thăm nom con theo luật pháp.
Không còn cách nào khác, Dư Nguyệt Sam quyết định dùng con đường pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.
Cô ấy không ngờ rằng trước khi kịp giành được quyền thăm nom con gái, con gái cô ấy đã xảy ra chuyện.
Nghe đến đây, Lâm Vụ cau mày, tim cũng thắt lại: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Trác hơi siết chặt ngón tay cô, hạ thấp giọng nói: “Nghe nói là do người giúp việc trong nhà không trông chừng kỹ, để con bé rơi xuống hồ bơi.”
Lâm Vụ gần như nín thở, cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Người giúp việc phát hiện quá muộn.” Trần Trác nói: “Khi phát hiện ra thì con bé đã không còn cứu được nữa.”
Vì chuyện này, Dư Nguyệt Sam hoàn toàn sụp đổ.
Trước đây, cô ấy vẫn còn có thể nhẫn nhịn nhưng cái chết của con gái là điều cô ấy không thể chấp nhận được. Trong cơn tuyệt vọng, Dư Nguyệt Sam ôm ý định liều mạng với chồng cũ và Tôn Kỳ Thắng. Cô ấy tìm mua thuốc độc từ những nguồn không chính thống rồi dò la hành tung của Tôn Kỳ Thắng. Cuối cùng, cô ấy tìm được cơ hội trong quán bar, bỏ thuốc vào rượu của anh ta.
Đáng tiếc, cô ấy vẫn chưa đủ cẩn thận khiến cho Tôn Kỳ Thắng phát hiện.
Chuyện sau đó Lâm Vụ đều đã biết.
…
Nghe xong, Lâm Vụ im lặng một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn Trần Trác, lông mi khẽ run: “Bây giờ cô ấy… Có ổn không?”
Câu hỏi này có phần tàn nhẫn, sau khi trải qua tất cả những chuyện đó làm sao có thể ổn được?
Trần Trác trầm mặc: “Tình trạng tinh thần vẫn ổn định.”
Anh nói nhỏ: “Trúc Minh Tri đã khám cho cô ấy, mấy ngày nay cô ấy ở phòng khám đông y, tình hình tạm thời ổn định.”
Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm: “Tôn Kỳ Thắng có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Trần Trác: “Không biết.”
“Nếu anh ta biết thì…” Lâm Vụ bắt đầu lo lắng: “Phòng khám đông y kia sẽ không có chuyện gì chứ? Không nên gây thêm phiền phức cho ông cụ.”
Cô trầm tư: “Có nên để cô ấy chuyển đến chỗ khác không? Tới chỗ tôi ở thì sao?”
Trần Trác cụp mắt: “Em không sợ gặp chuyện sao?”
Lâm Vụ vô thức muốn nói không sợ nhưng khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Trần Trác, miệng cô hơi mấp máy rồi chột dạ nói: “Anh ở gần đây mà.”
Trần Trác miễn cưỡng hài lòng với câu trả lời của cô, anh siết chặt tay cô trấn an: “Đừng lo, phòng khám đông y không dễ đối phó như vậy.”
Ông cụ có mối quan hệ hơn Trần Trác nhiều, mạng lưới quan hệ cũng rộng hơn Trần Trác. Phòng khám đông y nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực tế an ninh được đảm bảo đầy đủ từ nhiều phía.
Hơn nữa, khi Trần Trác đưa Dư Nguyệt Sam qua đó, anh cũng đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ cô ấy.
Trần Trác trấn an Lâm Vụ: "Đừng lo, vài ngày nữa tôi sẽ đưa em đi gặp cô ấy."
Lâm Vụ khẽ thở dài: “Được rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Trác, mấp máy môi: “Cảm ơn anh.”
Trần Trác nhướng mày: “Hửm?”
Anh nhìn thẳng vào Lâm Vụ, ánh mắt có chút không hài lòng.
Lâm Vụ cảm thấy cạn lời: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Trần Trác đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Tôi cũng nghiêm túc.”
Anh không muốn cô cảm ơn.
Lâm Vụ bật cười, ngừng một chút rồi gọi: “Trần Trác.”
Trần Trác: “Ừ?”
“Tôi có thể hỏi tại sao không?” Lâm Vụ bỗng nhiên tò mò, cô cũng đâu có xuất sắc đến thế.
Nếu Trần Trác là một người đàn ông không đẹp trai, điều kiện các mặt cũng không tốt thì Lâm Vụ còn có thể hiểu được rằng anh không tìm được người phụ nữ nào xinh đẹp hơn mình. Nhưng thực tế không phải vậy, anh có điều kiện tốt hơn Lâm Vụ về mọi mặt, cũng đủ điển trai, hoàn toàn không lo không tìm được đối tượng.
Vậy thì rốt cuộc anh thích cô ở điểm nào?
Là vì cô xinh đẹp ư?
Nhưng bản thân anh cũng rất đẹp.
Là vì cô độc lập?
Cũng không giống lắm.
Trần Trác biết cô đang hỏi gì, anh im lặng một lúc rồi kề trán vào cô, giọng nói trầm thấp: “Tôi cũng rất muốn biết.”
Tại sao chứ?
Tại sao anh lại không thể quên được cô, lại để dành tình yêu duy nhất cho cô như bị mê muội.
Rõ ràng trước đây anh chỉ là một người xa lạ lướt qua cuộc đời cô, thậm chí cô còn chẳng nhớ đến anh.
Vậy mà cô lại như một hạt giống cắm rễ vào tim anh, khiến anh ngày đêm không quên. Để rồi bao năm sau gặp lại, chỉ cần một ánh nhìn đã nhận ra cô ngay.
Trong phút lặng im, Trần Trác đột nhiên cúi xuống hôn lên khóe môi Lâm Vụ: “Lâm Vụ.”
Cảm nhận được hơi thở nóng ấm và đôi môi mềm mại của anh, cô mơ hồ đáp lại một tiếng: “Muốn nói gì sao?”
Trần Trác bế bổng cô lên, để cô ngồi vắt ngang trên đùi mình: “Không có gì.”
Anh đưa tay siết nhẹ eo cô, nói nhỏ: “Chuyện khác đã nói xong, giờ chúng ta nên làm chuyện chính rồi.”
Lâm Vụ: “...”
Theo phản xạ, cô định lên tiếng, muốn nói rằng chuyện vừa rồi mới là chính sự. Nhưng môi vừa hé ra, Trần Trác đã nhân cơ hội chiếm đoạt, chặn hết tất cả những lời muốn nói ra khỏi miệng của cô lại, khuấy đảo trong khoang miệng cô, làm rối loạn hơi thở của cô, quần áo cũng...
Ngày mai là đêm giao thừa.
Có vẻ như Trần Trác muốn ăn mừng sớm trước đêm ba mươi, tinh lực anh dồi dào quấn lấy Lâm Vụ đến nửa đêm, đến khi Lâm Vụ kháng nghị anh mới bỏ qua cho cô.
…
Sáng hôm sau, khi Lâm Vụ tỉnh dậy Trần Trác đã bận rộn trong bếp.
Cô từ từ mở mắt, nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài phòng thì cô chậm rãi bò dậy, đi ra ngoài.
Đi đến cửa bếp, Lâm Vụ sững sờ.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Trần Trác ngẩng đầu lên: “Dậy rồi à.”
Lâm Vụ gật đầu rồi tiến lên hai bước nhìn đống bánh sủi cảo xếp ngay ngắn bên cạnh: “Sao anh lại gói sủi cảo?”
Trần Trác: “Tết mà.”
Lâm Vụ bỗng ngẩn người.
Cô cúi xuống nhìn những chiếc bánh sủi cảo được nặn vô cùng đẹp mắt, viền mắt bỗng trở nên cay cay. Cô mím môi đè nén cảm xúc đang dâng trào, khẽ nói: “Trong tủ lạnh của tôi có một bịch sủi cảo rồi.”
Mặc dù năm nào cũng đón Tết một mình nhưng Lâm Vụ vẫn giữ lại chút ít cảm giác nghi thức.
Vào ngày Đông chí, cô sẽ mua sẵn một bịch sủi cảo và một bịch bánh trôi, sau giờ làm sẽ nấu hai loại này. Tết Nguyên đán cũng vậy, khi còn nhỏ ở với bà, bà cô luôn gói sủi cảo vào ngày Tết nhưng cô không giỏi gói bánh, cũng không có thời gian gói nên cô sẽ mua sẵn một bịch sủi cảo đông lạnh bỏ vào tủ lạnh trước, đến đêm giao thừa thì nấu lên và ăn vài cái coi như đón năm mới.
“Tôi thấy rồi.” Trần Trác nhỏ giọng đáp: “Sủi cảo đông lạnh để lát nữa tôi mang đi, em ăn sủi cảo tươi đi.”
Lâm Vụ sững sờ, hơi hé môi: “Anh mang đi đâu?”
Trần Trác: “Cho mấy con chó hoang ăn.”
“...” Lâm Vụ bật cười: “Cho chúng ăn đồ đông lạnh có ổn không đấy?”
Trần Trác: “Mang về nấu rồi mới cho ăn.”
Gần khu nhà họ có không ít chó hoang.
Lâm Vụ bị lời nói của anh chọc cười, khóe môi cô cong lên: “Vậy để tôi đi.”
Cô nhìn đồng hồ, hỏi anh: “Anh sắp về nhà rồi nhỉ?”
Trần Trác liếc mắt xem giờ: “Không vội.”
Anh tiếp tục bận rộn với đám sủi cảo: “Khoảng mười một giờ tôi đi.”
Lâm Vụ rũ mắt không nói gì thêm.
Cô đứng cạnh một lúc sau đó xắn tay áo: “Tôi cũng gói mấy cái.”
Trần Trác hơi ngẩng đầu: “Đi rửa mặt trước đi, sau đó ăn sáng rồi hãy gói.”
Lâm Vụ gật đầu: “Anh làm gì cho bữa sáng vậy?”
Trần Trác nhìn cô: “Em muốn ăn gì?”
“Sủi cảo.” Lâm Vụ rất thành thật: “Được không?”
Trần Trác không nói được cũng không nói không, chỉ lặp lại: “Đi rửa mặt đi.”
Khi Lâm Vụ rửa mặt xong quay lại, sủi cảo cũng đã nấu xong.
Sủi cảo tươi ngon hơn hẳn sủi cảo đông lạnh, hương vị cũng đậm đà hơn nhiều.
Trần Trác còn gói đúng hai loại nhân mà Lâm Vụ thích là ngô, trứng với tôm và ngô, cà rốt với thịt heo.
Trong lúc ăn, Lâm Vụ không khỏi thắc mắc Trần Trác biết cô thích hai loại nhân sủi cảo này từ khi nào? Cô bắt đầu nhớ lại xem có phải là mình từng nói chuyện này với anh không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Vụ vẫn không có chút ấn tượng nào.
Nghĩ vậy, cô nhìn Trần Trác, hỏi: “ Sao anh biết tôi thích hai loại nhân sủi cảo này vậy?”
Trần Trác ngồi đối diện cô, anh gắp một miếng sủi cảo rồi nhìn cô nói: “Em từng nói với tôi rồi.”
Lâm Vụ ngạc nhiên: “Thật sao?”
Sao cô chẳng có chút ấn tượng gì cả thế!
Trần Trác chỉ đáp lại một tiếng rồi không giải thích thêm.
Lâm Vụ cúi đầu trầm tư, cô cố gắng nhớ lại... Nhưng vẫn không có kết quả.
Sau khi ăn sáng xong, hai người gói nốt chỗ nhân còn lại.
Gói sủi cảo xong, Trần Trác lại dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ sau đó mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi anh đi, Lâm Vụ gọi anh lại.
Trần Trác xoay người: “Sao thế?”
Lâm Vụ nhìn anh, cô tiến lên hai bước chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới.”
Trần Trác bật cười, hàng mi của anh khẽ rủ xuống: “Chỉ nói câu này thôi à?”
“Ừ.” Lâm Vụ gật đầu chắc nịch.
Trần Trác khẽ cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Chúc mừng năm mới.”
Anh im lặng vài giây: “Quên mang quà năm mới cho em rồi, mai tôi đưa cho em.”
Lâm Vụ ngẩn ra: “Mai á?”
Ngày mai chẳng phải mùng một Tết sao?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Trần Trác khẽ nhướng mày, cố ý nói: “Sao vậy, không muốn gặp tôi vào ngày mai à?”
Lâm Vụ á khẩu: “Tôi không có ý đó, anh hiếm khi có ngày nghỉ, chẳng phải nên dành nhiều thời gian hơn với gia đình sao?”
Trần Trác nhướng mày, bình tĩnh đáp: “Tôi đã đón giao thừa cùng họ suốt ba mươi năm rồi.”
Lâm Vụ: “...”
Không đợi Lâm Vụ lên tiếng, Trần Trác cúi đầu rồi nói khẽ: “Thật sự phải đi rồi.”
Lâm Vụ gật đầu một cái: “Tạm biệt.”
Trần Trác sửa lại lời cô, giọng nói trầm thấp: “Phải là tối nay gặp lại.”