Chương 64: Chương 64
Hai người chưa chính thức xác định, Trần Trác cũng phải ở bên gia đình đón Tết.
Trần Trác có ở bên cô đón Tết hay không, Lâm Vụ chẳng mấy bận tâm.
Hẹn xong với Hà Gia Vân, hai ngày trước kỳ nghỉ, đám người Lâm Vụ cùng Vu Tân Tri chuẩn bị cho phiên tòa sau Tết, lại đến Phong Hành họp một buổi.
Họp xong, Trần Trác gửi cho Lâm Vụ một tin nhắn để hỏi khi nào cô bắt đầu nghỉ.
Lâm Vụ nói thật: [Ngày 30 Tết.]
Trần Trác: [Không nghỉ trước?]
Lâm Vụ: [Không cần thiết phải nghỉ.]
Trần Trác dở khóc dở cười: [Được, năm mới em định làm gì?]
Lâm Vụ ngẫm nghĩ: [Ở nhà xem chương trình Tết.]
Trần Trác: [... Đã mua đồ Tết chưa?]
Lâm Vụ: [Chưa, hàng năm Gia Vân sẽ nhờ người giúp việc trong nhà mang đến cho tôi, tôi không mua.]
Nhà họ Hà có nhiều khách đến vào dịp Tết, người giúp việc trong nhà cũng mua sắm rất nhiều.
Lâm Vụ và Hà Gia Vân, còn có ba mẹ Hà Gia Vân rất thân thiết với nhau.
Biết cô đón Tết một mình, mỗi năm khi chuẩn bị đồ Tết, họ đều dặn người giúp việc chuẩn bị thêm một phần mang đến nhà Lâm Vụ.
Trần Trác: [Được.]
Anh không nhịn được nghĩ sao Hà Gia Vân có thể làm hết mọi việc như vậy, hình như anh không có đất dụng võ nữa.
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Trác, Lâm Vụ có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô bật cười, hỏi ngược lại anh: [Anh thì sao? Khi nào nghỉ?]
Trần Trác: [Làm hết ngày 29 thì về nhà.]
Anh và Lâm Vụ giống nhau.
Lâm Vụ trêu chọc: [Ông chủ cũng phải nghỉ muộn như vậy sao?]
Trần Trác: [Ông chủ mới nên bận đến ngày cuối.]
Lâm Vụ cong môi: [Cũng đúng, ông chủ phải làm gương.]
Trần Trác: [Ừm, ngày cuối cùng tan làm thì nói với tôi một tiếng.]
Tay Lâm Vụ khựng lại, biết rõ còn hỏi: [Sao, tổng giám đốc Trần muốn tan làm cùng tôi à?]
Trần Trác: [Luật sư Lâm cho phép không?]
Lâm Vụ: [Chúng ta khác công ty, không nói đến chuyện có cho phép hay không.]
Đây là tự do của Trần Trác.
Trần Trác: [Tối 29 gặp.]
Lâm Vụ: [Ừm.]
...
Ngày cuối cùng đi làm trước kỳ nghỉ Tết, trong công ty luật không còn mấy người.
Ngoài Lâm Vụ và Lý Hạng, còn có hai luật sư trợ lý của địa phương, kế toán…
Giữa trưa, Lý Hạng nói mọi người cùng nhau ăn cơm, coi như liên hoan.
Ăn cơm xong trở lại công ty luật, Lý Hạng gọi Lâm Vụ đến phòng làm việc của mình.
“Gần đây có bận lắm không?” Lý Hạng ra hiệu cô ngồi xuống rồi hỏi.
Lâm Vụ gật đầu: “Cũng tạm.”
Lý Hạng gật đầu rồi nhìn cô: “Đừng cố quá.”
Lâm Vụ cười nói: “Em biết chừng mực.”
Cô nhìn Lý Hạng, cảm thấy kỳ lạ: “Anh gọi em đến làm gì?”
Lý Hạng thường không nói chuyện phiếm, anh ấy không phải là kiểu cấp trên thỉnh thoảng gọi nhân viên đến phòng làm việc của mình để tán gẫu.
“...”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Lý Hạng không tán gẫu với cô nữa. Anh ấy mở ngăn kéo, lấy ra một tài liệu và đẩy về phía cô: “Đây là một số thông tin mà anh đã tìm được, em mang về xem thử.”
Lâm Vụ cúi đầu, theo bản năng hỏi: “Tài liệu về ai?”
Lý Hạng hơi hất cằm: “Em mở ra thì biết.”
Lâm Vụ lật trang đầu tiên, nhìn thấy cái tên quen thuộc, bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn Lý Hạng.
Lý Hạng: “Không cần cảm ơn.”
Trong lòng Lâm Vụ có dòng nước ấm chảy qua, khóe mắt cong lên: “Vậy em sẽ không nói cảm ơn nữa.”
Lý Hạng đáp: “Anh chỉ có thể tra được những thứ này, em xem có hữu ích không?”
Anh ấy nói với Lâm Vụ: “Đúng rồi, anh biết một tin. Hôm cuối năm, Tôn Kỳ Thắng đã xảy ra xung đột với người khác ở quán bar, nghe nói có người bỏ thuốc vào rượu của anh ta, có lẽ có mâu thuẫn gì đó với anh ta.”
Lý Hạng vốn định tìm người phụ nữ đó hỏi tình hình nhưng anh ấy không tìm được. Tối hôm đó tình hình ở quán bar quá hỗn loạn, camera giám sát cũng bị hỏng mấy cái nên không quay được chính diện khuôn mặt người phụ nữ. Anh ấy hỏi quản lý thì quản lý chỉ có thể mô tả sơ qua về ngoại hình của đối phương.
Dựa vào ngoại hình được mô tả để tìm người quả thực như mò kim đáy bể.
Nói đến đây, Lý Hạng cảm thấy kỳ lạ: “Anh nghi ngờ người phụ nữ đó hoặc là đã bị hại, hoặc là có người giúp đỡ.”
Chỉ là khả năng sau không cao lắm.
Nếu đối phương thật sự có người có thể giúp thì người đó đã không chọn cách ngu ngốc như vậy để đối phó với Tôn Kỳ Thắng.
Lâm Vụ nhíu mày: “Bị hại?”
Cô nhớ lại một chút: “Gần đây không thấy tin tức nào tương tự.”
Lý Hạng gật đầu: “Vậy nên còn có một khả năng khác, cô ta nản lòng rời khỏi Thượng Hải rồi.”
Lâm Vụ chậm rãi nói: “Có khả năng này.”
Ở lại Thượng Hải rất có thể sẽ bị Tôn Kỳ Thắng trả thù, nếu cô ta thông minh thì có lẽ sẽ rời đi.
Lâm Vụ xem xong tài liệu mà Lý Hạng đưa, sau đó đứng dậy: “Vậy em về phòng làm việc trước đây.”
Lý Hạng: “Đi đi, có gì cần giúp đỡ thì nói với anh.”
Lâm Vụ khẽ cười, ánh mắt sáng ngời lắc tài liệu trong tay: “Biết rồi.”
Cô không khách sáo với Lý Hạng.
Trở về phòng làm việc, Lâm Vụ nghiêm túc xem xét tài liệu mà Lý Hạng đã tra.
Những vụ án mà Tôn Kỳ Thắng đã xử lý trong những năm qua rất nhiều, cơ bản là bên thắng. Cũng vì vậy mà anh ta được gọi là tướng quân bách chiến bách thắng.
Nhưng có một số vụ án, anh ta thắng rất kỳ lạ.
Không tra thì không biết, tra xong mới biết anh ta đã dùng thủ đoạn đê tiện như thế nào để thắng.
Lâm Vụ càng xem về sau càng nhíu chặt mày.
Trong một vụ án ly hôn, sở dĩ Tôn Kỳ Thắng thắng là do đối phương đã đổi luật sư vào phút chót. Lý do đổi luật sư rất đơn giản, luật sư của đối phương bị tai nạn giao thông trước ngày ra tòa một ngày, còn đang cấp cứu trong bệnh viện.
Không còn cách nào, đối phương chỉ có thể tạm thời nhờ trợ lý của luật sư bị tai nạn ra tòa. Trợ lý luật sư không rõ về vụ án, trước mặt luật sư có sức ép và uy hiếp lớn như Tôn Kỳ Thắng, người đó căng thẳng đến mức nói sai mấy điều lệ, cuối cùng thua kiện.
Nhìn thấy điều này, thật lòng Lâm Vụ cảm thấy khá hoang đường.
Trước đây, không phải là cô chưa từng nghe nói chuyện xui xẻo như luật sư bị tai nạn giao thông trước khi ra tòa. Nhưng cô có cảm giác rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
Lâm Vụ nhíu mày suy nghĩ rồi tìm WeChat của Hứa Yến Nhiên: [Nghỉ lễ chưa?]
Hứa Yến Nhiên: [Tối nay, cậu thì sao?]
Lâm Vụ: [Giống nhau.]
Hứa Yến Nhiên: [Chúng ta thật thảm.]
Lâm Vụ bật cười, chưa kịp trả lời cô ấy thì Hứa Yến Nhiên hỏi: [Sao vậy, tìm tớ có việc gì?]
Lâm Vụ: [Nhà cậu mùng mấy Tết thì rảnh?]
Hứa Yến Nhiên: [Tìm ba tớ?]
Lâm Vụ: [Ừm ừm, muốn đến thăm chú.]
Hứa Yến Nhiên: [Chắc là mùng 5 hoặc mùng 6? Tối nay về nhà tớ hỏi ông ấy, sau đó sẽ nói với cậu.]
Lâm Vụ: [Được.]
Tạm thời khoanh vùng thời gian mùng 5 mùng 6, Lâm Vụ lại xem qua tài liệu của Tôn Kỳ Thắng một lượt, ghi nhớ đại khái nội dung, sau đó mới bắt tay vào tiếp tục làm việc của mình.
Bận đến bảy giờ tối, Trần Trác gửi tin nhắn: [Định mấy giờ về?]
Lâm Vụ suy nghĩ vài giây: [Bây giờ.]
Trần Trác: [Gặp ở bãi đỗ xe.]
Lâm Vụ lập tức tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc cô đi, Lý Hạng cũng đang chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Lý Hạng kiểm tra một lượt rồi tắt hết nguồn điện, sau đó cùng Lâm Vụ đi đợi thang máy.
Không ngoài dự đoán, hai người đợi được thang máy mà Trần Trác đi.
Ba người nhìn nhau, Trần Trác lên tiếng trước: “Luật sư Lý, luật sư Lâm.”
Lý Hạng nhướng mày rồi nhìn hai người, sau đó khẽ cong môi: “Tổng giám đốc Trần cũng về muộn vậy?”
Trần Trác: “Công ty nhiều việc.”
Lý Hạng ra vẻ hiểu rõ, không vạch trần hai người đang giả vờ không quen biết bên cạnh.
Anh ấy chỉ cười mà không nói gì, im lặng một lúc rồi gọi: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ đang cố gắng giấu mình bỗng ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Lý Hạng: “Năm mới có kế hoạch gì không?”
Lâm Vụ hơi khựng lại: “Không, sao vậy?”
Lý Hạng mỉm cười, khẽ nói: “Gia Vân nói tối mai muốn đi ngoại ô chơi, cùng đi nhé.”
Lâm Vụ suy nghĩ một chút: “Được thôi.”
Lý Hạng gật đầu, đột nhiên quay đầu: “Tổng giám đốc Trần tối mai có kế hoạch gì không? Có muốn đi cùng không?”
Trần Trác nhìn hai người rồi cười nói: “Có tiện không?”
Lý Hạng: “Chắc là tiện, phải không Lâm Vụ?”
Lâm Vụ hơi ngượng ngùng, mơ hồ “ừm” một tiếng: “Đều là chỗ quen biết, không có gì không tiện cả.”
Trần Trác cười: “Được.”
Anh bèn hỏi Lý Hạng thời gian cụ thể.
Lý Hạng nói khoảng tám giờ sau khi ăn cơm tất niên.
Trần Trác đồng ý: “Không vấn đề gì.”
Thang máy đến bãi đỗ xe, ba người lần lượt đi ra.
Lý Hạng nói một tiếng với hai người rồi đi trước.
Người đi rồi, Lâm Vụ quay đầu nhìn Trần Trác.
Trần Trác không hiểu, nhướng mày: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Tối mai không phải anh sẽ ở bên gia đình sao?” Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác: “Cùng ăn cơm cũng coi như là ở bên họ.”
Lâm Vụ há miệng: “Ý tôi là Lý Hạng chỉ nói vậy thôi, không đi cũng không sao.”
“...” Vừa nói xong, Trần Trác ngẩng đầu lên: “Luật sư Lâm không muốn tôi đi sao?”
Lâm Vụ không nói nên lời: “Tôi không có ý đó.”
Trần Trác khẽ búng trán cô: “Tôi biết ý của em.”
Anh chậm rãi nói: “Người nhà tôi không câu nệ những chuyện này, cùng nhau ăn cơm là đủ rồi.”
Để tránh Lâm Vụ tiếp tục từ chối mình tham gia hoạt động đêm giao thừa năm sau của họ, Trần Trác chuyển chủ đề: “Ăn tối chưa?”
Lâm Vụ lắc đầu.
Trần Trác hiểu: “Muốn ăn gì?”
“...” Lâm Vụ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi anh: “Bây giờ về nhà nấu, ăn xong có phải rất muộn không?”
Trần Trác hiểu: “Lái xe đi, ăn xong sẽ không muộn lắm, em muốn ăn gì?”
Lâm Vụ không kén chọn: “Gì cũng được.”
Hai người mỗi người lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, giữ khoảng cách trước sau.
Kỹ thuật lái xe của Lâm Vụ và Trần Trác đều khá tốt, bám theo xe không có chút khó khăn nào.
Trong nhà Lâm Vụ có đồ ăn do người giúp việc nhà họ Hà mang đến, cô bảo Trần Trác đến chỗ cô.
Hai người lần lượt đến bãi đỗ xe khu chung cư của Lâm Vụ, đỗ xe xong thì cùng nhau lên lầu.
Trần Trác vào nhà và cởi áo vest rồi treo lên giá treo đồ ở cửa, rất tự giác đi vào bếp.
Trong tủ lạnh thực sự có rất nhiều đồ ăn, đủ cho Lâm Vụ ăn nửa tháng.
Trần Trác nhìn một vòng rồi hỏi Lâm Vụ: “Nấu mấy món đơn giản nhé?”
Lâm Vụ: “Gì cũng được.”
Cô đứng ở cửa bếp, xắn tay áo: “Tôi phụ anh nhé.”
Trần Trác: “Vậy thì làm phiền luật sư Lâm của chúng ta rồi.”
Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt, rất muốn nhắc nhở anh rằng người vất vả hẳn là anh.
Cô là người phụ giúp, hình như không thể nói là vất vả.
Hai người phân công hợp tác, tốc độ nấu ăn của Trần Trác rất nhanh, anh rất có quy tắc, cũng có thể quản lý hai nồi cùng lúc.
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Vụ đã được ăn cơm nóng hổi.
Ba món mặn một món canh, đủ cho hai người họ.
“Nếm thử xem tay nghề có bị mai một không?” Trần Trác nói.
Gần đây, họ rất ít khi ăn cơm cùng nhau, nếu có ăn thì cơ bản cũng là ở bên ngoài.
Lâm Vụ cầm đũa gắp một miếng thịt rồi bỏ vào miệng nếm thử.
Vài giây sau, cô nhận xét: “Vẫn ngon như mọi khi.”
Trần Trác cong môi, gắp thức ăn cho cô: “Vậy thì luật sư Lâm nể mặt ăn nhiều một chút.”
Lâm Vụ: “Được.”
Hai người ăn cơm khá yên tĩnh, ít khi nói chuyện.
Ăn cơm xong, Trần Trác bảo Lâm Vụ đi tắm trước, anh sẽ dọn dẹp nhà bếp.
Lâm Vụ không khách sáo với anh, đi thẳng vào phòng tắm trước.
Khi cô từ phòng tắm ra, Trần Trác đã tắm xong ở phòng khách và đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu mà cô xem dở sau khi phụ giúp anh.
Nhìn thấy tập tài liệu về Tôn Kỳ Thắng, Trần Trác hơi ngẩng đầu: “Đây là thứ mà em tra được trong thời gian này?”
Lâm Vụ: “Lý Hạng đưa cho tôi.”
Cô không giấu Trần Trác: “Nhưng Lý Hạng chậm một bước.”
Nói đến đây, cô nhớ ra nên hỏi Trần Trác: “Quán bar hôm đó anh và Mạnh Hồi uống rượu có phải là quán này không? Các anh có biết chuyện tối hôm đó ở quán bar không?”
Trần Trác im lặng một lát: “Biết.”
Lâm Vụ ngạc nhiên: “Anh biết?”
“Ừm.” Trần Trác kéo cô vào lòng ngồi xuống, khẽ nói: “Tôi vốn định sẽ nói với em sau Tết.”
Lâm Vụ mơ hồ: “Ý anh là gì?”
“Tôi biết người bỏ thuốc Tôn Kỳ Thắng ở đâu.” Trần Trác nói với cô.
Đôi mắt Lâm Vụ lộ vẻ sửng sốt, cô kinh ngạc nói: “Sao anh...”
Nói được một nửa, bỗng nhiên cô hiểu ra, do dự hỏi: “Anh quen cô ấy?”
“Còn nhớ chuyện tôi vào đồn cảnh sát hôm đó không?” Trần Trác hỏi.
Lâm Vụ sững người một chút, lập tức truy hỏi: “Cô gái suýt bị xâm hại tối hôm đó chính là cô ấy?”
Trần Trác gật đầu: “Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi đã đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, bảo cô ấy suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với tôi.”
Hôm đầu năm, anh không nói với Lâm Vụ là vì không có gì chắc chắn.
Trần Trác không hiểu rõ Dư Nguyệt Sam, không chắc cô ấy có muốn nói cho anh biết ân oán giữa cô ấy và Tôn Kỳ Thắng hay không.
Lâm Vụ kinh ngạc: “Anh... Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Ở chỗ phòng khám đông y.” Trần Trác nói thật.
Lâm Vụ hiểu: “Anh sắp xếp người đưa cô ấy đến đó?”
Trần Trác gật đầu, chậm rãi nói: “Cô ấy gọi điện cho tôi mấy ngày trước.”