Chương 61: Chương 61
Trò chuyện với Lâm Vụ một lúc, Trần Trác mới chịu đặt điện thoại xuống trước sự kháng nghị của Mạnh Hồi.
Mạnh Hồi vươn cổ ra, hóng xem anh đang nhắn tin với ai nhưng ánh đèn rực rỡ trong quán bar khiến anh ấy không thấy rõ.
Đợi đến khi Trần Trác tắt điện thoại Mạnh Hồi mới hỏi đầy ẩn ý: “Ai vậy? Đêm giao thừa còn nhắn tìm cậu, là trợ lý à?”
Trần Trác liếc anh ấy: “Trợ lý của tôi không thiếu tinh ý như vậy.”
Mạnh Hồi ồ một tiếng rồi nhướng mày hỏi: “Vậy là ai?”
Trần Trác nhìn thấu suy nghĩ của anh ấy nên cố tình úp úp mở mở: “Cậu đoán xem.”
Mạnh Hồi nghẹn lời: “Tôi mà đoán trúng mới lạ.”
Anh ấy lẩm bẩm nói: “Gần đây, cậu cứ thần thần bí bí.”
Trần Trác không có trả lời anh ấy.
Yên lặng một lúc, Mạnh Hồi dịch người một chút. Anh ấy huých khuỷu tay vào người Trần Trác: “Nghiêm túc xem nào, có phải cậu lén lút yêu đương sau lưng anh em không đấy?”
Nếu không, Mạnh Hồi cũng không nghĩ ra lý do tại sao gần đây Trần Trác luôn biến mất không thấy đâu.
Nghe thấy anh ấy nói vậy, Trần Trác khẽ nhướng mày, cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, anh kéo dài giọng: “Chưa có.”
“Chưa có…” Mạnh Hồi nhìn anh, anh ấy bỗng nhận ra điều gì đó nên trợn tròn hai mắt: “Là chưa có sao?”
Anh ấy khó tin nhìn anh: “Vậy là đã có người rồi à?”
Trần Trác nhìn anh ấy: “Làm sao? Tôi không thể có à?”
“Không phải.” Mạnh Hồi ngẩn người, anh ấy vội vàng nói: “Vậy còn cái người cậu thầm mến thì sao? Cậu định buông tay à?”
Trần Trác nhìn anh ấy, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ sao gì chứ?” Mạnh Hồi không hiểu ý của anh, anh ấy nhíu mày nói: “Cậu cũng thích thầm người ta nhiều năm như vậy rồi, bây giờ lại buông tay có phải hơi đột ngột không?”
Nói đến đây, anh ấy lại tò mò hỏi: “Liệu có phải, người mà chưa thành người yêu của cậu bây giờ, lại tốt hơn cô gái mà cậu từng thầm thích sao?”
Trần Trác trầm ngâm vài giây rồi trả lời: “Đừng có lôi người với người ra so sánh, hơn nữa cũng không cần thiết phải làm vậy.”
Mạnh Hồi cứng họng, anh ấy còn chưa kịp trả lời thì Trần Trác lại nói: “Nhưng đúng là cô ấy càng ngày càng tốt hơn.”
Mạnh Hồi: “…”
Anh ấy không để ý đến từng câu từng chữ trong lời nói của Trần Trác, vì vậy anh ấy nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi không ngờ cậu lại là người có mới nới cũ.”
Trần Trác: “…”
Đột nhiên, anh không muốn tiếp tục trò chuyện về chủ đề này với Mạnh Hồi nữa.
Im lặng một lúc, Mạnh Hồi nói: “Được rồi, tôi cũng lười để ý đến cậu. Khi nào cậu chính thức yêu thì dẫn người tới giới thiệu cho tôi biết, kẻo sau này có gặp ngoài đường cũng chẳng nhận ra.”
Trần Trác: “Đến lúc đó còn phải xem cô ấy có muốn đi không đã.”
Anh sẽ không tự quyết định bất cứ điều gì thay Lâm Vụ, cũng không hứa hẹn trước.
Việc cô có muốn làm quen với Mạnh Hồi hay không, hoàn toàn do Lâm Vụ tự lựa chọn.
Mạnh Hồi hiểu ý của anh nên bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu còn chưa bắt đầu hẹn hò với người ta mà đã bắt đầu bênh cô ấy rồi sao?”
Trần Trác hệt như vàng thật chẳng sợ lửa: “Tôi thích cô ấy, cũng là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, tôi không bênh cô ấy thì bênh ai?”
Mạnh Hồi bật cười, anh ấy không tin được nói: “… Cậu đang theo đuổi người ta sao?”
Trần Trác: “Có gì bất ngờ sao?”
“… Có một chút.” Mạnh Hồi thành thật nói: “Tôi vẫn chưa tưởng tượng được dáng vẻ cậu theo đuổi ai đó.”
Vì trông Trần Trác cũng không giống người sẽ đi theo đuổi người khác.
Sau đó, anh ấy cẩn thận nghĩ lại thì thấy, tuy trông Trần Trác không giống người sẽ thầm mến người khác nhưng anh lại thích một cô gái mà ngay cả anh ấy và Chu Triệt cũng chưa từng gặp trong nhiều năm.
Vậy nên anh có chủ động theo đuổi một người cũng là chuyện có thể xảy ra.
Hai người đang trò chuyện, Mạnh Hồi còn định hỏi thêm vài câu thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng xôn xao.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Mạnh Hồi không có sở thích gì đặc biệt nhưng hóng chuyện lại là số một. Vậy nên anh ấy lập tức đứng lên hóng: “Tôi qua đó xem thử.”
Trần Trác: “…”
Anh còn chưa kịp ngăn cản, Mạnh Hồi đã lao đi nhanh như một làn khói.
Nhìn bóng lưng anh ấy dần đi xa, Trần Trác giơ tay lên day trán, anh cảm thấy có hơi đau đầu.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, là cuộc gọi video do Chu Triệt gọi tới.
Trần Trác nhận máy, Chu Triệt nhìn thoáng qua khung cảnh sau lưng anh thì nhướng mày hỏi: “Đang ở quán bar sao?”
Trần Trác gật đầu: “Mạnh Hồi không nói với cậu à?”
Chu Triệt: “Cậu ấy mắng cậu với tôi rồi nói cậu từ chối uống rượu với cậu ấy.”
Trần Trác không hề thấy ngạc nhiên, anh cười khẽ: “Có tiến triển gì không?”
Chu Triệt ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Bên cậu ồn quá, tôi sẽ gửi một phần thông tin tôi tra được cho cậu. Còn những chuyện khác về nhà rồi nói sau.”
Trần Trác: “Cảm ơn.”
Chu Triệt: “Về nhớ mời tôi ăn cơm là được.”
“Uống rượu thì được.” Trần Trác nói.
Kết thúc cuộc gọi video, Trần Trác nhận được tài liệu Chu Triệt gửi tới.
Trần Trác nhìn xuống, mở tài liệu ra xem. Đập vào mắt anh là thông tin về Tôn Kỳ Thắng, bao gồm thông tin chi tiết về người nhà họ Tôn trong mấy chục năm qua.
Càng đọc về sau, chân mày của Trần Trác lại càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
Anh lạnh lùng xem hết toàn bộ tài liệu rồi nhắn tin cho Chu Triệt: “Còn gì chưa viết ở trong đó không?”
Chu Triệt: “Ừ, người này không đơn giản. Tên này đắc tội cậu sao?”
Trần Trắc: “Không có gì, chỉ cảm thấy không vừa mắt mà thôi.”
Chu Triệt: “Cậu còn giữ bí mật với tôi sao?”
Trần Trác: “Khoảng mười một giờ tôi về đến nhà.”
Chu Triệt: “Được, tôi đợi tổng giám đốc Trần về nhà.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Triệt, Trần Trác mở thanh tìm kiếm tìm một vài sự kiện được nhắc tới trong tài liệu.
Mặt anh lạnh tanh, Mạnh Hồi đi hóng chuyện về cũng bị dọa sợ hết hồn: “Cậu sao vậy?”
Mạnh Hồi kinh ngạc nhìn anh: “Ai chọc cậu giận sao?”
Trần Trác ngẩng lên, thấy Mạnh Hồi thì sắc mặt của anh mới dịu lại đôi chút: “Đi hóng chuyện xong rồi sao?”
Mạnh Hồi trả lời: “Xong rồi, cậu biết chuyện gì không?”
Trần Trác thản nhiên hỏi: “Trong quán bar còn có chuyện gì được chứ.”
Mạnh Hồi lắc đầu: “Không không không, chuyện lần này không đơn giản như vậy. Cậu có biết người vừa gây ra chuyện là ai không? Đó là một luật sư lớn có tiếng tăm đó, đối phương hẹn đối tác tới đây bàn chuyện nhưng kết quả lại bị một người phụ nữ bỏ thuốc, muốn giết…”
Mạnh Hồi nói nhỏ nhưng anh ấy nói không ít chuyện.
Mãi đến khi Mạnh Hồi nói tới: “Vừa rồi quản lý tới nói đã báo cảnh sát, để cảnh sát tới đưa người đi nhưng vị luật sư họ Tôn đó lại nói thôi, nể tình cô gái kia còn nhỏ chưa hiểu chuyện lắm…”
Không đợi anh ấy nói xong, Trần Trác đột nhiên cảnh giác hỏi: “Luật sư Tôn sao?”
Anh nhìn Mạnh Hồi rồi quay đầu nhìn đám đông vừa chen chúc tụ lại một chỗ đến gió thổi cũng lọt, anh nói: “Vị luật sư vừa xảy ra chuyện ở bên kia họ Tôn à?”
Mạnh Hồi thấy dáng vẻ truy hỏi của anh thì ngẩn người, anh ấy đáp: “Đúng… Đúng vậy, tôi nghe người bên cạnh nói anh ta là một luật sư ly hôn rất có tiếng, danh tiếng trong ngành cũng cực tốt, hầu như chưa từng thua kiện…”
“Người đi đâu rồi?” Trần Trác đứng dậy cắt ngang lời của Mạnh Hồi.
Mạnh Hồi chớp mắt mấy cái rồi nói: “Cậu hỏi ai?”
“Người phụ nữ bị đưa đi kia.” Trần Trác nói.
Mạnh Hồi ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không biết, cô ấy bị quản lý đưa đi rồi.”
Trần Trác vội vàng đi ra ngoài, Mạnh Hồi vô cùng hoang mang nhưng vẫn nhanh chóng đi theo.
Hai người đi tới quầy bar hỏi xem quản lý đã đi đâu rồi theo hướng dẫn lên lầu hai tìm quản lý của quán bar.
Nghe thấy Trần Trác hỏi về người phụ nữ lúc nãy, quản lý ngẩn người nói: “Sao vậy? Cô ta lại gây phiền phức cho các anh sao?”
Trần Trác lắc đầu: “Không có, cô ta ra ngoài rồi à?”
Quản lý gật đầu: “Đúng vậy, lúc chúng tôi đưa cô ta ra ngoài, cô ta vẫn còn mê sảng miệng lẩm bẩm nói không ngừng, cô ta nói vị luật sư kia đáng chết. Cô ta thật sự quá…”
“Cô ta rời đi từ cửa nào?” Trần Trác hỏi.
Quản lý lúng túng đáp: “Cửa sau.”
“Cảm ơn.” Trần Trác lập tức xuống lâu đi thẳng ra cửa sau. Mạnh Hồi không biết anh định làm gì, chỉ kịp nói một câu cảm ơn với quản lý rồi lại vội vàng đuổi theo sau anh.
Hai người rời khỏi quán bar từ cửa sau, cửa sau thông ra một con hẻm tối om, yên tĩnh.
Mạnh Hồi nhìn xung quanh một vòng rồi lại nhìn về phía người bên cạnh: “Chắc người đã rời đi từ lâu rồi nhỉ?”
Trần Trác ừ một tiếng rồi tiếp tục đi ra bên ngoài.
Vị trí của quán bar không tính là hẻo lánh nhưng khu vực sau cửa sau lại tương đối vắng vẻ. Một con hẻm nhỏ, xung quanh lại vừa tối vừa lộn xộn.
Trần Trác tiếp tục đi về phía trước, sắp đi tới khúc cua anh lại nghe thấy tiếng động nhỏ xíu.
Anh vừa quay đầu, mượn ánh đèn mờ nhạt trong con hẻm nhỏ, anh nhìn thấy có mấy người đàn ông, trước mặt chúng là một người phụ nữ.
Trần Trác nổi gân xanh, anh rảo bước xông tới, đồng thời vung tới một nắm đấm.
“Mẹ… Con mẹ nó, mày là ai… A…”
Trong con hẻm chỉ có ba người đàn ông, Trần Trác và Mạnh Hồi lấy hai đánh ba hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ trong chớp mắt, ba người đàn ông đã ngã xuống đất.
Sắc mặt Trần Trác tái xanh, anh bảo Mạnh Hồi báo cảnh sát.
-
Lúc xe cảnh sát đi ngang qua một chiếc xe ô tô màu đen, người đàn ông ngồi trong xe giơ tay lên xoa cổ tay, hơi nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Họ không đi về phía quán bar, đừng lo.”
Tôn Kỳ Thắng cau mày: “Thật không?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông mỉm cười nhìn anh ta: “Sao thế? Lo tôi xử lý vụ này không ổn sao?”
Đối phương vỗ vai Tôn Kỳ Thắng an ủi: “Yên tâm đi, con đàn bà đó đã điên rồi. Hơn nữa, cũng không thể nói trước cô ta có thoát khỏi ba tên đàn ông kia không, mà nếu có thoát được thì dù cô ta có nói gì cũng chẳng có ai tin.”
Huống hồ, việc người phụ nữ này bỏ thuốc Tôn Kỳ Thắng ở quán bar là thật, camera giám sát cũng ghi lại và mọi người cũng đã thấy.
Cho dù cảnh sát có truy hỏi, mọi người cũng sẽ đều đồng lòng nói người này có ác ý muốn trả thù Tôn Kỳ Thắng, chứ không tìm hiểu nguyên nhân sâu xa gì khác.
Tôn Kỳ Thắng ừ một tiếng, tuy cảm thấy hơi bất an nhưng đây không phải Lê Thành, không phải địa bàn quen thuộc của anh ta.
Bảo anh ta đi tìm người, tạm thời có hơi khó khăn.
“Đi, đi uống tiếp nào.” Người đàn ông nói.
Tôn Kỳ Thắng: “Tôi không đi.”
“Sao vậy?”
Tôn Kỳ Thắng còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã vang lên.
Người đàn ông nghiêng đầu qua nhìn rồi chế nhạo nói: “Cô Lý tìm rồi sao, được rồi, tôi đưa cậu qua bên đó nhé?”
Tôn Kỳ Thắng gật đầu.
“…”
Bên phía đồn cảnh sát, Trần Trác và Mạnh Hồi bị thẩm vấn xong cũng được thả ra.
Hai người gặp chuyện bất bình nên ra tay đánh bọn lưu manh muốn cưỡng hiếp một người phụ nữ, không có hành vi vi phạm pháp luật nào.
Uông Lập Quần nhận được tin tức lập tức tới đồn cảnh sát làm thủ tục.
Lúc rời đi, Trần Trác hỏi một câu: “Người phụ nữ đi cùng chúng tôi đang ở đâu?”
Cảnh sát biết thân phận của anh nên hạ giọng đáp: “Tổng giám đốc Trần, cô ấy vẫn ở trong phòng thẩm vấn.”
Trần Trác ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi có thể qua xem không?”
Viên cảnh sát do dự nói: “Tôi phải hỏi ý kiến cấp trên.”
Trần Trác gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Viên cảnh sát xoay người đi hỏi ý kiến cấp trên, sau đó anh ấy quay lại nói với Trần Trác, người phụ nữ bị kích động nên đang nói mê, lúc này mà vào có lẽ không được tiện lắm.
Trần Trác cũng hiểu: “Vậy khi nào thì tiện? Có nữ cảnh sát nào ở bên cạnh cô ấy không?”
Nam cảnh sát sửng sốt, anh ấy bất ngờ vì anh chu đáo đến vậy nên vội vàng trả lời ngay: “Có, cảnh sát nữ của chúng tôi đang ở bên cạnh an ủi cô ấy. Khi nào cô ấy bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ hỏi một số vấn đề là có thể về.”
Trần Trác lên tiếng đáp lại: “Được, không phiền nếu tôi chờ ở đây chứ?”
Cảnh sát hơi dừng lại rồi gật đầu: “Không sao, tổng giám đốc Trần cần gì cứ gọi chúng tôi.”
Trần Trác: “Cảm ơn.”
Trần Trác nhìn Uông Lập Quần nói: “Hôm nay làm phiền anh phải đi một chuyến rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Uông Lập Quần: “Tổng giám đốc Trần đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Uông Lập Quần là trợ lý 24/24 của Trần Trác, tiền lương nhận được cao gấp mấy lần so với mặt bằng chung. Đừng nói là gọi ra lúc mười giờ tối, dù là ba giờ sáng bị gọi tới, Uông Lập Quần cũng không phàn nàn câu nào.
Đây chính là công việc của anh ấy.
Trần Trác mỉm cười: “Thật sự không còn việc gì nữa rồi, anh về trước đi.”
Nói đến đây, anh còn nhắc nhở Uông Lập Quần: “Chuyện tôi tới đồn cảnh sát phải giữ bí mật.”
Uông Lập Quần gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”