Chương 60: Chương 60

27/04/2025 10 7.9

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Vụ lại cảm thấy mình thật may mắn.

Thời gian và tiền bạc của cô đều nằm trong tay mình.

Nghe Hà Gia Vân nói vậy, Lâm Vụ cũng không còn tâm trạng làm việc nữa. Cô gật đầu đồng ý, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng cùng với Hà Gia Vân và Lý Hạng.

Khi đến trước cửa thang máy chờ thang máy, Lâm Vụ không ngờ Trần Trác cũng tan làm đúng giờ.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Vụ cố giữ bình tĩnh liếc nhìn anh một cái rồi lùi sang bên cạnh, tỏ vẻ tôi không quen thân gì với Trần Trác, chúng tôi chỉ là đối tác thôi.

Lý Hạng và Hà Gia Vân thì lại khá lịch sự, thậm chí còn rất tự nhiên chào hỏi Trần Trác.

Hai người bọn họ như vậy ngược lại càng khiến Lâm Vụ trông có vẻ quá cẩn thận và lén lút.

Trong thang máy, Hà Gia Vân thẳng thắn hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Trần cũng tan làm sớm vậy sao?”

Trần Trác đáp lời.

“Anh chuẩn bị đi đón giao thừa à?” Hà Gia Vân tò mò hỏi.

Trần Trác mỉm cười, liếc nhìn Lâm Vụ đang đứng chéo với mình: “Về nhà ăn cơm.”

Hà Gia Vân gật gù: “Vậy chúc tổng giám đốc Trần năm mới vui vẻ.”

Trần Trác mỉm cười: “Năm mới vui vẻ.”

“...”

Bọn họ vừa dứt lời, thang máy đã đến bãi đỗ xe.

Mấy người họ đỗ xe không quá xa nhau, khi Lâm Vụ đi lên trước, Lý Hạng hỏi: “Em ngồi xe ai?”

Anh ấy hỏi Hà Gia Vân.

Hà Gia Vân: “Xe Vụ Vụ.”

Lý Hạng không hề bất ngờ, quay sang nói với Lâm Vụ: “Hôm nay đường đông, lái xe chậm thôi nhé.”

Lâm Vụ gật đầu: “Anh yên tâm đi.”

Lý Hạng đáp lời, lại quay sang chào Trần Trác: “Vậy bọn tôi trước đây, tổng giám đốc Trần.”

Trần Trác gật đầu đáp lại.

Khi bước về phía xe của mình, Trần Trác còn quay sang nhìn Lâm Vụ: “Tạm biệt luật sư Lâm.”

Bước chân Lâm Vụ khựng lại một chút, trả lời qua loa: “Tạm biệt tổng giám đốc Trần.”

-

Ngồi trong xe, Lâm Vụ còn chưa kịp nói gì, Hà Gia Vân đã phấn khích nói trước: “Vụ Vụ, tớ thấy hai người như thế này kích thích thật đấy!”

Lâm Vụ: “...”

Cô dở khóc dở cười, quay sang nhìn Hà Gia Vân hỏi: “Kích thích chỗ nào chứ?”

“Giả vờ không quen nhau trước mặt bọn tớ nhưng vẫn liếc mắt đưa tình, chẳng lẽ cậu không thấy kích thích sao?” Hà Gia Vân hỏi một câu trí mạng.

“...” Câu nói này của cô ấy khiến Lâm Vụ không biết phải trả lời như thế nào, cô lầm bầm nói: “Bọn tớ có liếc mắt đưa tình đâu.”

Hà Gia Vân: “Vừa rồi rõ ràng là có mà.”

Cô ấy đã nhìn thấy cả rồi.

Không chỉ có cô ấy nhìn thấy mà cô ấy còn cảm thấy Lý Hạng cũng đã nhìn thấy rồi.

Lâm Vụ: “...”

Cô nghiêm túc nhớ lại chuyện vừa rồi, một mực phủ nhận: “Bọn tớ chỉ liếc nhìn nhau một cái thôi.”

Hà Gia Vân: “Đó chính là liếc mắt đưa tình.”

Lâm Vụ không đấu lại được cô ấy, chỉ đành từ bỏ việc tranh cãi.

Cô cảm thấy mình vẫn nên yên phận làm một tài xế lái xe thì hơn.

Hà Gia Vân ngồi lẩm bẩm một mình, cảm thán: “Tớ thấy Trần Trác cũng đặc biệt phết đấy.”

Lâm Vụ lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, bật cười hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

“Đêm giao thừa không ra ngoài tụ tập với bạn bè mà lại về nhà ăn cơm.” Hà Gia Vân quay đầu nhìn cô: “Cậu không cảm thấy anh ấy như vậy rất đặc biệt à?”

Lâm Vụ suy nghĩ một lát, căn cứ vào tính cách của Trần Trác đưa ra phỏng đoán: “Cũng có thể là anh ấy cảm thấy bên ngoài quá đông người.”

Hà Gia Vân: “...”

Cô ấy liếc nhìn Lâm Vụ: “Cậu nhất định phải làm tớ mất hứng mới vừa lòng sao?”

Lâm Vụ bật cười: “Xin lỗi, cậu nói tiếp đi.”

Hà Gia Vân cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa.


Hơn nữa, cô ấy cũng không tiện bình luận quá nhiều về người tình của bạn thân.

Trong xe im lặng vài giây, Hà Gia Vân nhận được cuộc gọi từ dì Phương, hỏi còn bao lâu nữa bọn họ mới về đến nhà.


Hà Gia Vân nhìn con đường đang tắc cứng trước mặt mình, thở dài: “Dì Phương, dì chờ thêm chút nữa nhé, ít nhất phải bốn mươi phút nữa bọn cháu mới có thể về đến nhà.”

Một đoạn đường chỉ mất hai mươi phút đi xe nhưng một khi tắc đường thì bốn mươi phút cũng chưa chắc tới nơi.

Dì Phương nói: “Được, cháu bảo Vụ Vụ lái xe chậm thôi.”

Hà Gia Vân cũng không hề ngạc nhiên khi dì Phương biết cô ấy đang ở trong xe của Lâm Vụ, vội vàng đáp lời: “Cháu biết rồi ạ, Vụ Vụ cũng nghe thấy rồi.”

Lâm Vụ cũng lên tiếng rất đúng lúc: “Dì Phương, cháu sẽ lái chậm lại.”

Dì Phương đáp lời, còn dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Suốt cả đường đi, xe cứ đi rồi lại dừng, đi rồi lại dừng. Mãi đến bảy giờ tối, Lâm Vụ và Hà Gia Vân cuối cùng cũng về đến nhà để ăn tối.

Năm ngoái đón năm mới, cũng chỉ có ba người họ bên nhau.

Lý Hạng quay về nhà mình trước một chuyến rồi mang theo hai hộp quà sang, là quà năm mới dành cho Hà Gia Vân và Lâm Vụ.

“Oa!” Hà Gia Vân lập tức mở quà, khi nhìn thấy món quà ở trong hộp, hai mắt cô ấy sáng rực lên: “Lý Hạng, sao anh biết em muốn mua nó vậy?”

Quà năm mới mà Lý Hạng tặng cho Hà Gia Vân là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, trông đẹp vô cùng.

Nghe thấy Hà Gia Vân nói vậy, Lý Hạng bình tĩnh trả lời: “Em đã tag anh trên mạng xã hội rồi mà, em quên rồi sao?”

Hà Gia Vân: “...”

Bị Lý Hạng nhắc vậy nhưng cô ấy cũng không thấy ngại ngùng chút nào.

Cô ấy cười hì hì, cầm sợi dây chuyền lên: “Đeo giúp em đi, em muốn xem thử xem trông như thế nào.”

Lý Hạng hết cách với cô ấy, cầm sợi dây chuyền lên đeo cho cô ấy.

Hà Gia Vân ngay lập tức xoay người khoe với ba người trong phòng: “Thế nào? Trông có đẹp không?”

Lâm Vụ: “Đẹp vô cùng.”

Dì Phương: “Chói mắt quá, dì sắp bị ánh sáng từ dây chuyền làm mù mắt rồi.”

Hà Gia Vân: “... Không sao đâu, sau này lúc nào cháu đeo sợi dây chuyền này sẽ báo trước với dì để dì đeo kính râm nhé.”

Dì Phương kêu lên: “Dì làm việc mà cũng phải đeo kính râm nữa hả?”

Hà Gia Vân: “Thế trông mới Tây chứ, dì không thấy vậy à?”

Dì Phương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dì cảm thấy trông hơi ngớ ngẩn.”

Hà Gia Vân: “Không đâu! Không tin thì dì hỏi Lý Hạng xem.”

Lý Hạng: “...”

Anh ấy còn chưa kịp mở miệng, dì Phương đã liếc nhìn Lý Hạng nói: “Dì không thèm hỏi Lý Hạng đâu.”

Hà Gia Vân: “Tại sao chứ?”

“Lúc nhỏ cháu nói nước mưa ngoài trời ngọt, bảo Tiểu Hạng uống thử, nó cũng uống. Bây giờ cháu bảo dì đeo kính râm, nó chắc chắn cũng đồng ý với cháu thôi.” Trí nhớ của dì Phương rất tối, vẫn còn nhớ rất rõ những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của hai người bọn họ.

Hà Gia Vân: “...”


Lý Hạng: “...”

Cả hai người đều không nói nên lời, Lâm Vụ ngồi ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hồi nhỏ Lý Hạng thật sự uống nước mưa ư?”

Dì Phương: “Uống chứ, còn uống hẳn một cốc to cơ. Gia Vân hỏi nó có ngọt không, ban đầu nó bảo không ngọt nhưng Gia Vân cho nó thêm một cơ hội nữa, nó lập tức đổi ý nói là ngọt.”

Nhắc đến chuyện hồi nhỏ của hai người bọn họ, dì Phương có rất nhiều điều muốn nói: “Tối hôm đó, Tiểu Hạng bị đau bụng, Gia Vân sợ quá nên ngồi canh nó cả đêm, ai dỗ cũng không chịu đi.”

Sau chuyện ngày hôm đó, suốt một tuần liền Hà Gia Vân luôn đi theo sát Lý Hạng, anh ấy đi đâu cô ấy theo đó, sợ nước mưa vẫn còn trong bụng Lý Hạng khiến anh ấy lại đau bụng.

Lâm Vụ không nhịn được bật cười khúc khích, chống cằm nhìn hai người ở phía đối diện: “Lúc nhỏ hai người cũng thú vị ghê.”

Hà Gia Vân lúng túng: “Toàn là những chuyện từ hồi còn nhỏ không hiểu chuyện thôi, dì Phương đừng nhắc đến nữa, lát nữa kiểu gì Lý Hạng cũng tìm cháu tính sổ cho xem.”

Nhận ra sự lúng túng của cô ấy, Lý Hạng liếc nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ừ, ăn cơm xong sẽ tìm em tính sổ.”

Hà Gia Vân cạn lời.

Dì Phương mỉm cười: “Thôi, tháo dây chuyền xuống đi, ăn cơm trước đã.”

-

Bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Hà Gia Vân giục Lâm Vụ mở quà của Lý Hạng. Cô mở ra xem thử thì thấy quà Lý Hạng tặng cô là những món đồ rất thực dụng, là một bộ ba món laptop, điện thoại và máy tính bảng đời mới nhất của thương hiệu cô hay dùng.

“... Lý Hạng, món quà này của anh có phải hơi quá đáng rồi không?” Hà Gia Vân phàn nàn: “Anh muốn năm mới Vụ Vụ tiếp tục cống hiến hết mình cho công ty luật sao?”

Lý Hạng: “Anh tặng cái khác cũng không hợp đúng không?”

Anh ấy nhìn sang Lâm Vụ: “Anh sẽ tăng thêm tiền thưởng cuối năm cho em.”

Lâm Vụ cười tít mắt nói: “Vậy em cảm ơn luật sư Lý trước nha.”

Cô nhìn ba món đồ trước mặt: “Em rất thích món quà này, đây đúng những thứ em cần.”

Lý Hạng khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Hà Gia Vân bĩu môi chê, kéo Lâm Vụ đi lấy quà mình chuẩn bị cho cô.

So với quà của Lý Hạng thì quà của Hà Gia Vân quý giá hơn nhiều. Lý Hạng tặng cô ấy dây chuyền kim cương, còn cô ấy thì tặng Lâm Vụ dây chuyền ngọc trai.

Hà Gia Vân vẫn luôn cảm thấy Lâm Vụ đeo ngọc trai rất hợp.

Lâm Vụ cũng chuẩn bị quà cho cả hai người, tuy nhiên so với quà của hai người bọn họ, quà của cô trông có vẻ khá bình thường.

Thế nhưng Hà Gia Vân vẫn tấm tắc khen ngợi, cô tặng gì cũng đều khen.

Sau khi phân phát quà xong, ba người ngồi xem tivi trong phòng khách.

Hà Gia Vân và Lý Hạng nói chuyện với nhau, còn Lâm Vụ vào nhà vệ sinh, khi ra ngoài, cô cúi đầu kiểm tra điện thoại.

Điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.

Lâm Vụ mở ra xem, có tin của Trần Trác, cũng có cả tin nhắn của Triệu Vũ Hân và Lâm Phi Phi.

Cô trả lời tin nhắn của mấy người Triệu Vũ Hân trước rồi mới bấm vào ảnh Trần Trác gửi.

Trần Trác gửi cho Lâm Vụ một bức ảnh chụp bữa tối.

Lâm Vụ ngẩn người nhìn bức ảnh một lúc rồi hỏi: [Là dì giúp việc trong nhà làm à?]

Trần Trác: [Có hai món là do ba tôi nấu.]

Lâm Vụ: [Ba anh cũng biết nấu ăn hả?]

Trần Trác: [Ông nội tôi cũng biết nấu.]

Đàn ông nhà họ đều biết nấu ăn.

Lâm Vụ khẽ nhếch miệng: [Tôi biết, lần trước tôi đã được nếm thử tay nghề của ông ấy rồi.]

Lần trước khi bọn họ đến bệnh viện, có hai món là do ông nội anh nấu.

Trần Trác: [Lần đó tôi quên không hỏi, em thấy tay nghề của ông ấy thế nào?]

Lâm Vụ: [Tôi thấy còn ngon hơn anh nấu đấy.]

Trần Trác: [Thật sao?]

Lâm Vụ: [Thật.]

Trần Trác: [Được rồi.]

Xem ra có vẻ như anh cần nâng cao tay nghề nấu nướng của mình rồi.

Hai người nhắn thêm vài câu câu nữa, Trần Trác bỗng nói: [Vừa nãy quên đưa đồ cho em.]

Lâm Vụ: [Đồ gì vậy?]

Trần Trác: [Quà đáp lễ.]

Anh cố tình không nói là quà năm mới mà lại nói là quà đáp lễ.

Là quà đáp lễ của cây bút máy cô đưa cho anh.

Anh biết nếu nói như vậy thì khả năng Lâm Vụ từ chối sẽ thấp hơn.

Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Vụ bỗng cảm thấy cạn lời.

Cái người này...

Thật ra cô rất muốn nhắc nhở anh rằng, cây bút đó vốn là quà anh tặng cho cô, giờ cô chỉ cho anh mượn, cần gì phải có quà đáp lễ?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng cô chỉ cúi đầu nhắn lại: [Ngày mai đưa cũng như nhau mà.]

Trần Trác: [Ừ, ăn tối xong em định làm gì?]

Lâm Vụ: [Vẫn chưa biết nữa, còn anh thì sao?]

Trần Trác: [Hẹn bạn đến quán bar một lát.]

Lâm Vụ chớp mắt: [Ồ.]

Trần Trác: [Chỉ vậy thôi sao?]

Lâm Vụ nghĩ ngợi một lát: [Anh uống ít thôi.]

Cô không can thiệp quá sâu vào chuyện của Trần Trác, chưa nói đến việc hiện giờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn chưa rõ ràng. Mà kể cả khi đã rõ ràng rồi thì cô cũng không thích kiểm soát những chuyện này của anh.

Tương tự, Trần Trác cũng sẽ không can thiệp vào việc cô có đi bar hay không.

Trên phương diện này, suy nghĩ của cả hai người đều tương đối chín chắn, bọn họ đều là những cá thể độc lập, có suy nghĩ độc lập.

Trần Trác nhếch môi cười: [Được.]

Khung chat yên lặng trong chốc lát, Lâm Vụ bị Hà Gia Vân gọi ra sân chơi pháo hoa cầm tay, cô nói với Trần Trác một câu rồi ra ngoài sân.

Hai người chơi ở trong sân hứng gió lạnh được một lúc thì bị Lý Hạng gọi vào trong nhà.

Sau khi quay trở lại phòng khách, Lâm Vụ cầm điện thoại lên xem tin nhắn, thấy Trần Trác gửi cho cô một tấm ảnh chụp quán bar.

Đây chính là quán bar lần trước họ gặp nhau.

Lâm Vụ sững người trong chốc lát, nhìn ly rượu trong tấm ảnh khác, không nhịn được hỏi: [Tối nay anh uống gì vậy?]

Trần Trác: [Chủ yếu là rượu trái cây.]

Lâm Vụ: [Sao lại uống rượu trái cây?]

Cô nhớ trước đây Trần Trác từng nói với mình anh không hay uống rượu trái cây.

Trần Trác: [Ừ, bởi vì tối nay không uống Vodka và Brandy.]

Lâm Vụ ngẩn ra, khóe môi không khỏi nhếch lên: [Tại sao?]

Cô vẫn cố tình hỏi dù trong lòng đã đoán được đáp án.

Trần Trác: [Vì không ai mời tôi uống.]

Nói chính xác là người hay mời anh uống Brandy không có ở đây nên anh không uống.

Lâm Vụ không nén được nụ cười nơi khóe môi, trả lời lại anh: [Vậy lần sau tôi mời anh uống.]

Sự vui vẻ xuất hiện trong mắt Trần Trác: [Được, tôi sẽ chờ.]

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025