Chương 59: Chương 59
Vào giờ ăn trưa, công ty luật yên tĩnh lạ thường.
Khi Lâm Vụ rời khỏi văn phòng, chỉ còn lác đác vài người đang ăn uống và trò chuyện, chẳng ai chú ý đến cô.
Cô nhẹ nhàng đi đến góc hành lang rồi mới đẩy cánh cửa an toàn nặng nề ra, bước vào lối thoát hiểm.
Đèn cảm biến bật sáng. Lâm Vụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở trên cầu thang cao hơn cô mấy bậc. Anh cụp mắt nhìn điện thoại, cặp lông mày sắc nét, hàng mi dài rũ xuống.
Nghe thấy tiếng động, Trần Trác ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, bước xuống mấy bậc thang, đi đến trước mặt cô rồi mới hỏi: “Sao lại không đi ăn trưa?”
Lâm Vụ chầm chậm chớp mắt: “Tôi mới ăn hai miếng bánh ngọt nhỏ vào lúc hơn mười giờ sáng, giờ vẫn no lắm.”
Cô nhìn người đàn ông với vẻ mặt khó đoán ở trước mặt mình: “Còn anh thì sao? Đã ăn chưa?”
Trần Trác: “Vẫn chưa.”
Thật ra khi nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đã bỏ dở bữa trưa vừa mới bắt đầu của mình để đến đây.
Lâm Vụ sững người, nhìn ra được sự vội vàng của anh: “Tôi cũng không vội như vậy đâu.”
Trần Trác: “Hả?”
Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mím môi rồi nói: “... Ý của tôi là, lần sau anh cứ ăn xong đã rồi hãy đến.”
Trần Trác cúi đầu, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Tôi cũng không thấy đói lắm.”
“...”
Lời này của anh khiến Lâm Vụ không biết đáp lại thế nào.
Sau vài giây im lặng, Trần Trác cất điện thoại đi, đút một tay vào túi và hỏi: “Em tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lâm Vụ ngẩng mặt lên, khẽ nói: “Tôi định đưa cho anh cái này.”
Trần Trác: “Cái...”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã nhìn thấy món đồ trong tay Lâm Vụ.
Trần Trác nhìn chằm chằm cây bút máy vô cùng quen thuộc đó, sững người lại rồi trầm giọng nói: “Em có ý gì?”
“?”
Lâm Vụ ngẩn người, nghe ra được sự bất mãn trong câu hỏi của anh, trực giác mách bảo cô rằng anh đã hiểu lầm ý của mình rồi.
Cô thấy cạn lời, đành nhỏ giọng giải thích: “Sáng nay tôi đi xuống trung tâm thương mại ở dưới tầng, tình cờ gặp trợ lý của anh. Anh ấy nói cây bút của anh bị rơi hỏng rồi.”
Trần Trác đã nghe hiểu ý của cô, vẻ u ám trên mặt anh biến mất: “Vậy nên em muốn tặng cây bút này của em cho tôi hay là cho tôi mượn?”
Hai điều này có sự khác biệt rất lớn.
“Hiện giờ là mượn.” Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu anh muốn tôi tặng thì phải chờ thêm một thời gian nữa, loại bút anh quen dùng hơi khó mua.”
Nghe thế, Trần Trác bật cười: “Không cần em tặng đâu.”
Lâm Vụ nhìn anh với vẻ bất ngờ: “Thật sự không cần sao? Tôi có thể mua được mà.”
Ánh mắt hai người giao nhau. Trần Trác nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, lờ mờ đoán ra được nguyên nhân cô hỏi như vậy.
Cô đang xin lỗi.
Mặc dù Trần Trác không hề thấy cô có gì cần phải xin lỗi cả, chuyện sáng nay là do anh quá nóng vội.
Rõ ràng trước đó cô từng nói tạm thời không muốn mối quan hệ giữa bọn họ có sự thay đổi quá lớn.
Còn anh lại vẫn cứ mong muốn bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa dù cô đã nói như vậy.
Chuyện này là do anh không suy nghĩ kỹ càng.
Tuy nhiên, Trần Trác không định nói với cô.
Nói anh có âm mưu hay ý đồ gì với cô cũng được.
Anh thừa nhận rằng mình chỉ muốn nhận được nhiều sự chú ý hơn từ Lâm Vụ.
Sau vài giây cân nhắc, Trần Trác trả lời cô: “Tôi muốn.”
Anh muốn được nhận quà từ cô.
Sau khi đổi ý, Trần Trác còn cố tình nói: “Nhưng nếu chỉ thế này thôi thì có phải là hơi khách sáo quá rồi không?”
Anh giơ tay lên, chạm nhẹ vào cây bút trong tay cô rồi nói với vẻ ẩn ý.
Lâm Vụ cụp mắt xuống, chợt nhớ ra điều gì đó: “Cây bút này giống hệt với cây bút anh hay dùng à?”
Trần Trác: “...”
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Lâm Vụ, anh lấy tay che miệng ho khan một tiếng với vẻ ngại ngùng hiếm thấy, hắng giọng đáp: “Cũng coi như là cùng mẫu.”
Anh không nói với cô rằng đó là phiên bản dành cho các cặp đôi.
Lâm Vụ bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy.”
Trần Trác: “... Tôi còn tưởng là em biết.”
“Tôi không nghiên cứu nhiều về bút máy, cũng không chú ý lắm.” Lâm Vụ thật thà nói.
Khi Trần Trác tặng cô cây bút này, Lâm Vụ cũng chỉ để ý đến thương hiệu của chiếc bút rồi lên mạng tra thử giá cả của thương hiệu đó.
Sau khi nhớ giá cả ước tính, cô vẫn luôn nghĩ chờ đến ngày sinh nhật Trần Trác, hoặc là một dịp lễ Tết nào đó sẽ tặng lại anh một món quà có giá cả tương xứng.
Không ngờ, cây bút này cô còn chưa kịp dùng thì đã lại phải đưa ngược lại cho người mua nó để dùng trước rồi.
Xem ra đây hẳn cũng là duyên số nhỉ.
Trần Trác gật đầu, tỏ vẻ anh đã hiểu.
Sau một hồi im lặng, Lâm Vụ giơ tay về phía anh nói: “Anh muốn dùng tạm nó trước không?”
Trần Trác cười khẽ: “Tôi có quyền từ chối sao?”
Lâm Vụ: “Anh có mà.”
Trần Trác: “Vậy thì được.”
Anh nhận lấy cây bút cô đưa cho mình: “Em vẫn chưa dùng sao?”
Tính ra thì Trần Trác đã tặng nó cho Lâm Vụ được hơn một tháng rồi.
Chiếc bút này là món quà lần trước Trần Trác đi công tác nước ngoài về, lừa Lâm Vụ nói rằng cô để quên đồ ở căn hộ rồi tặng cho cô.
Khi đó vừa mới qua sinh nhật cô không lâu, sở dĩ Trần Trác không tặng quà cho cô vào đúng ngày sinh nhật, một là vì không đủ thời gian, anh phải quay về New York để lấy bút, hai là anh vẫn không chắc chắn liệu Lâm Vụ có chịu nhận không.
Bó hoa vào ngày sinh nhật đã mang lại sự tự tin cho Trần Trác.
Lâm Vụ thẳng thắn thừa nhận: “Tôi đã dùng thử một lần.”
Cô chưa dùng không phải là vì không thích mà chỉ là không nỡ dùng. Thế nhưng cô không định nói điều đó với Trần Trác.
Trần Trác hiểu ý cô, không hỏi thêm nữa. Anh cầm bút trong tay, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tối nay...”
“Tối nay, anh...”
Hai người đồng thời lên tiếng rồi ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng lúc này, Trần Trác nhếch môi cười, trong mắt lóe lên sự vui vẻ: “Em nói trước đi.”
“Tối nay anh có kế hoạch gì chưa?” Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác khẽ nhướng mày, nhìn cô với vẻ bất ngờ: “Vẫn chưa chắc.”
Kế hoạch của anh thế nào phải xem Lâm Vụ.
Lâm Vụ lập tức hiểu được ý của anh, khẽ gật đầu, cụp mắt xuống nói: “Mỗi năm tôi đều cùng đón giao thừa cùng hội Gia Vân.”
Trần Trác hiểu ý cô: “Ở nhà cô Hà à?”
Lâm Vụ gật đầu.
Trần Trác khẽ ừm một tiếng, hạ giọng hỏi: “Ngày mai cũng ở nhà cô ấy sao?”
“...” Lâm Vụ ngẫm nghĩ một lát: “Trước đây là vậy.”
Trước đây, cứ mỗi dịp Tết dương lịch, chỉ cần cô không có công việc gì quá gấp, cô đều sẽ đón năm mới ở nhà Hà Gia Vân.
Hà Gia Vân cho rằng những ngày lễ Tết đều nên ở cùng bạn bè và người thân, Lâm Vụ không có người nhà, vậy nên lần nào cô ấy cũng mời Lâm Vụ đến nhà mình cùng đón lễ Tết với cô ấy.
Trên thực tế Hà Gia Vân mới là người bầu bạn với Lâm Vụ những ngày lễ Tết.
Lâm Vụ vẫn luôn biết rõ điều này. Hà Gia Vân luôn sợ Lâm Vụ cô đơn nên lúc nào cũng kéo cô cùng đón lễ Tết, cùng đi chơi với mình.
Nghe thấy hai từ trước đây, Trần Trác nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lâm Vụ ngước mắt lên: “Công viên à?”
Trần Trác: “Em muốn đi công viên sao?”
Lâm Vụ: “Cũng bình thường.”
Cô không muốn đi công viên lắm, chỉ là mấy ngày gần đây thời tiết ở Thượng Hải cũng không tệ, người ở ngoài đường cũng như người đi dạo, tắm nắng trong công viên nhiều hơn bình thường nhiều.
Trần Trác bật cười nói: “Không đi công viên, tôi sẽ dẫn em đến chỗ ít người hơn.”
Hai mắt Lâm Vụ sáng lên, tò mò hỏi: “Ở đâu vậy?”
Trần Trác lại vòng vo không chịu nói: “Ngày mai sẽ nói cho em biết.”
Lâm Vụ: “...”
Thế là hai người họ hẹn gặp nhau vào ngày hôm sau. Trước khi rời khỏi hành lang cầu thang quay trở về công ty luật, Lâm Vụ hỏi anh: “Mấy giờ đi thế?”
Trần Trác: “Sau bữa trưa nhé?”
Anh đoán hẳn là hôm nay cô sẽ đi chơi với các bạn về muộn, đương nhiên là ngày mai cũng sẽ dậy muộn hơn.
Nghe thấy mốc thời gian này, Lâm Vụ cười khẽ: “Mười một giờ nhé?”
Cô nhìn Trần Trác, nghiêm túc nói: “Tôi ăn sáng ở nhà Gia Vân rồi sẽ về.”
Trần Trác nhìn cô thật lâu, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống: “Được.”
-
Hai người không ở lại cầu thang lâu, Lâm Vụ phải quay trở về văn phòng tiếp tục làm việc, Trần Trác cũng vẫn chưa ăn cơm.
Hai người tách nhau ra quay trở về văn phòng làm việc của mình. Khi Trần Trác leo cầu thang lên tầng thứ hai mươi tám thì tình cờ gặp phải hai nhân viên của Phong Hành.
Nhìn thấy anh, hai người đó mở to mắt kinh ngạc, lúng túng nói: “Tổng... Tổng giám đốc Trần?”
Cả hai đều có chút không dám tin: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Trác khẽ gật đầu, mặt không chút biểu cảm: “Đi dạo tiêu cơm thôi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Hai người đang lén lút yêu đương: “...”
Bọn họ nhìn nhau, rồi lại nhìn bóng lưng Trần Trác đang tiếp tục đi lên với vẻ hoang mang lo lắng.
“Thôi tiêu rồi... Liệu tổng giám đốc Trần có sa thải chúng ta không?”
“Chúng ta chỉ đứng đây thôi, vẫn chưa làm gì cả.” Người đàn ông an ủi nói: “Hơn nữa, Phong Hành cũng không cấm yêu đương nơi công sở mà.”
Hai người bọn họ thấp thỏm không yên, hoàn toàn không đoán ra được Trần Trác trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh vừa đi ngang qua bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.
Anh bỗng chợt nhận ra, dường như cầu thang cũng không phải là nơi an toàn lắm.
Lần sau nếu muốn gặp Lâm Vụ ở công ty thì phải đổi chỗ khác.
Nếu như chẳng may bị đồng nghiệp quen biết bắt gặp, Lâm Vụ sẽ rất khó xử, đồng thời cũng sẽ phải chịu những lời bàn tán không đáng có.
Sau khi quay lại văn phòng, Trần Trác hâm nóng bữa trưa nguội ngắt, anh vừa mới ăn xong, điện thoại của Mạnh Hồi đã gọi đến.
“Đang nghỉ ngơi đúng không?”
Trần Trác: “... Có gì thì nói thẳng đi.”
Chỉ qua điện thoại thôi Mạnh Hồi cũng cảm nhận được sự chán ghét của Trần Trác dành cho mình, anh ấy tặc lưỡi một tiếng, nói: “Tối nay rảnh chứ? Cùng đi uống rượu không?”
Trần Trác: “Không uống.”
Mạnh Hồi ngạc nhiên: “Cậu có hẹn rồi à?”
“Không.” Trần Trác cũng khá thẳng thắn.
Mạnh Hồi cạn lời: “Không hẹn ai thì sao lại không đi với tôi chứ? Đã bao lâu chúng ta chưa uống cùng nhau rồi, cậu có còn nhớ không?”
Vẻ mặt Trần Trác không có chút biểu cảm nào, lạnh lùng nói: “Không nhớ nữa.”
Mạnh Hồi: “...”
Sau ba giây im lặng vì cạn lời, anh ấy bắt đầu làm loạn: “Tôi mặc kệ, tối nay nếu như cậu không có hẹn thì phải đi uống rượu với tôi. Đêm giao thừa đấy, người người nhà nhà đều tụ tập đi chơi, chúng ta không thể thê thảm đến vậy được.”
Trần Trác cười nhạt: “Cậu có thể làm bạn với công việc của mình mà.”
Nghe thấy lời này, Mạnh Hồi lập tức lớn tiếng nói: “Cậu có còn là người không? Không hổ danh là sếp lớn, đúng là biết cách bóc lột sức lao động thật sự, ngay cả đêm giao thừa mà cũng bắt nhân viên tăng ca!!!”
Trần Trác phủ nhận điều này: “Tôi chưa từng yêu cầu nhân viên của tôi tăng ca.”
Nhân viên công ty Phong Hành chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình là được.
Quan điểm của Trần Trác vẫn luôn là nhân viên đi làm và tan ca đúng giờ là tốt nhất.
Trong trường hợp không có công việc đột xuất cần phải ở lại làm mà nhân viên thường xuyên tăng ca, hiệu suất làm việc chắc chắn không cao.
Đương nhiên là Trần Trác cũng yêu cầu các giám đốc bộ phận không giao quá nhiều việc vụn vặt cho nhân viên, bọn họ đều có nhiệm vụ của riêng mình, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.
Nếu như bộ phận đó thiếu người, có thể nộp đơn xin tuyển thêm, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì anh đều sẽ phê duyệt.
Anh nghiêm túc nói với Mạnh Hồi: “Thêm nữa, cậu cũng đâu phải là nhân viên của tôi.”
Mạnh Hồi nghẹn lời.
Sau mấy giây giằng co, Mạnh Hồi hừ lạnh, làm mình làm mẩy nói: “Cậu chỉ cần nói một câu là đến hay không thôi.”
Trần Trác: “Mấy giờ?”
Mạnh Hồi ngẫm nghĩ một lát: “Cậu muốn mấy giờ?”
Trần Trác: “Tôi về nhà ăn cơm rồi sẽ đến, khoảng tầm chín giờ.”
Mạnh Hồi: “Được rồi, nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến ông bà nội và bác sĩ Trần nhé.”
Trần Trác: “Biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Trần Trác nhắn tin cho Trần Thiệu Nguyên báo rằng tối nay mình sẽ về nhà ăn cơm.
Thế nhưng anh gửi tin nhắn được một lúc lâu mà Trần Thiệu Nguyên vẫn không trả lời.
Trần Trác bèn báo với dì giúp việc nhà họ Trần rằng tối nay mình sẽ về nhà ăn cơm.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Trần Trác bắt đầu tập trung làm việc.
Cùng lúc đó, ở trên tầng hai mươi sáu cũng là hình ảnh tương tự, Lâm Vụ bận rộn cả buổi chiều, tinh thần căng thẳng cao độ.
Làm việc đến sáu giờ, Hà Gia Vân như một chiếc máy phát thanh đúng giờ đẩy cửa đi vào văn phòng nói: “Vụ Vụ, tan làm thôi.”
Lúc này Lâm Vụ mới thoát khỏi trạng thái làm việc, liếc nhìn đồng hồ: “Mới đó mà đã sáu giờ rồi à?”
Hà Gia Vân gật đầu: “Đúng rồi, đi thôi, đi thôi, việc chưa làm xong thì để tuần sau làm tiếp. Lý Hạng cũng đâu có trả tiền tăng ca cho cậu đâu, tăng ca nhiều như vậy làm gì.”
Cô ấy nói rất có lý, chỉ là Lâm Vụ cũng muốn nhắc nhở cô ấy rằng công ty luật của bọn họ vốn không sống nhờ tiền tăng ca.
Công ty luật càng xử lý được nhiều vụ án thì thu nhập sẽ càng cao.
Đến vị trí như của Lâm Vụ, thời gian làm việc và thu nhập luôn tỉ lệ thuận với nhau. Bọn họ không giống với một số đồng nghiệp trong ngành khác, thu nhập không tương xứng với thời gian làm việc.