Chương 58: Chương 58
Phòng khách gọn gàng trở nên lộn xộn, trên ghế sofa quần áo sáng màu và tối màu vứt ngổn ngang, chồng lên nhau không theo bất kỳ thứ tự gì, tạo nên sự tương phản rõ ràng về màu sắc.
Trần Trác không dám làm quá, anh chỉ nếm được chút vị ngọt rồi lập tức buông tay Lâm Vụ ra.
Anh chen vào tay cô, một tay đan mười ngón với cô, tay còn lại đỡ eo cô, bế cô lên đi vào phòng. Anh mở ngăn kéo lấy công cụ gây án ra, dỗ dành Lâm Vụ giúp anh đeo vào rồi lại bế cô ra sofa, tìm kiếm khe hở đã ướt đẫm, đang không ngừng khép mở của cô.
Khi anh tiến vào, cả hai không kiềm chế được bật ra tiếng rên nặng nề và sung sướng.
Trần Trác cảm nhận được sự tiếp nhận của Lâm Vụ, anh dừng lại vài giây rồi bắt đầu di chuyển.
Tư thế này khiến Lâm Vụ lắc lư... Cô vẫn ngồi trên người anh, chỉ cảm thấy không an toàn.
Cô chỉ có thể cố gắng bám vào anh, sự gần gũi của cô tạo điều kiện cho Trần Trác dễ dàng di chuyển hơn.
"…"
Vì lo lắng đến sức khỏe của Lâm Vụ nên Trần Trác không đòi hỏi quá nhiều. Sau khi kết thúc trên sofa, anh bế cô về phòng, đè cô xuống giường, hôn cô một lần nữa từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào trên người cô.
Khi cảnh tượng nóng bỏng và mập mờ trong phòng ngủ kết thúc, cả hai người đều đổ mồ hôi.
Lâm Vụ có vẻ không thích cảm giác này, cô đẩy người đàn ông vẫn đang dán sát trên người mình ra: "Tôi muốn... Đi tắm."
Giọng cô lại khàn đi.
Trần Trác đáp lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô rồi bế cô vào phòng tắm.
Lâm Vụ không muốn anh giúp, đuổi anh ra khỏi phòng tắm, bắt anh đi thay ga giường và dọn ghế sofa.
Trần Trác biết mình đuối lý, đành phải làm theo lời cô.
Sau khi tắm lại và thay đồ ngủ, Lâm Vụ hơi buồn ngủ.
Trần Trác đã thay bộ ga giường sạch sẽ, Lâm Vụ leo lên giường cuộn tròn trong chăn, không đợi anh tắm xong ra ngoài đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô ngủ say, hoàn toàn không biết người bên cạnh đã nửa mơ nửa tỉnh cả đêm, thỉnh thoảng anh lại sờ trán cô để đo nhiệt độ cơ thể cô.
Ban đầu Lâm Vụ còn lo lắng khi thức dậy cô sẽ sốt cao hơn hoặc bị sốt lại. Nhưng cô không ngờ sau khi đổ mồ hôi vì vận động mạnh đêm qua, cảm lạnh của cô lại đỡ hơn.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Trác bảo cô đo nhiệt độ.
Nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường nên Lâm Vụ cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bệnh của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Ăn sáng xong, Lâm Vụ lập tức đuổi Trần Trác về.
Cô phải đến công ty luật mà anh cũng nên về nhà thay quần áo rồi đến công ty. Trước khi đi, Trần Trác vẫn còn hơi buồn bực, anh chống tay vào cửa thương lượng với Lâm Vụ: "Lần sau tôi tới mang theo hai bộ quần áo nhé?"
Lâm Vụ: "..."
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng vài giây: "Trần Trác, tôi nghĩ…"
Cô chưa nói hết câu nhưng Trần Trác đã hiểu, cô vẫn chưa sẵn sàng.
Anh thờ ơ nói: "Tôi biết rồi, tôi về trước đây, em lái xe cẩn thận."
Lâm Vụ há miệng, khẽ "ừ" một tiếng: "Anh cũng vậy."
Sau khi Trần Trác rời đi, Lâm Vụ đứng ngẩn người một lúc, sau đó mới thay quần áo, đi giày rồi đi ra ngoài.
-
Sau khi đến công ty luật, Lâm Vụ đến phòng làm việc của Lý Hạng trước.
Lý Hạng thấy tình trạng của cô khá tốt nên không hỏi nhiều, chỉ bảo cô tự lo công việc của mình, có cần gì thì tìm anh ấy.
Lâm Vụ quay về phòng làm việc, giao cho Triệu Vũ Hân một số công việc lặt vặt.
Ngày mai là Tết dương lịch, hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng của năm. Sở dĩ Lâm Vụ vội vàng quay về là để hoàn thành nốt một số công việc còn dang dở.
Sau khi cô giải quyết xong một số việc quan trọng thì Hà Gia Vân tới.
Chưa đến giờ ăn trưa nên lần này cô ấy không mang bữa trưa do dì Phương chuẩn bị mà mang cà phê và bánh ngọt cho các đồng nghiệp ở công ty luật.
Lâm Vụ không mấy ngạc nhiên khi mình nhận được một chiếc bánh nhỏ xinh khoảng 10cm.
Cô mở ra xem, hơi nhướng mày: "Cậu mua riêng cho tớ à?"
Hà Gia Vân khẽ ừ: "Tất nhiên rồi."
Cô ấy nhìn Lâm Vụ, đánh giá từ trên xuống dưới: "Hình như cậu lại gầy đi à?"
Lâm Vụ: "Không chắc nữa."
Cô lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh về chiếc bánh: "Ăn ngay bây giờ nhé?"
Hà Gia Vân: "Tùy cậu thôi."
Lâm Vụ lấy dao bên cạnh, đang định cắt ra ăn thử thì cô chợt nhớ ra điều gì đó, ngước mắt nhìn Hà Gia Vân: "... Mấy cái bánh ngọt bên ngoài còn thừa không?"
Hà Gia Vân khó hiểu: "Sao thế?"
Lâm Vụ: "Hay là chúng ta ăn mấy cái bên ngoài đi?"
"?"
Hà Gia Vân ngơ ngác chớp mắt, không theo kịp suy nghĩ cô: "Ý cậu là gì?"
Lâm Vụ đẩy chiếc bánh nhỏ 10cm ra xa: "Tớ muốn để dành cái này tối ăn."
Hà Gia Vân càng hoang mang hơn: "Nhưng tối nay tớ đã đặt một cái mới rồi."
Lâm Vụ: "... Tối nay chúng ta đón năm mới với nhau à?"
Hà Gia Vân: "..."
Lúc này, cô ấy cuối cùng cũng hiểu ý của Lâm Vụ.
Cô ấy muộn màng nhận ra rồi trợn tròn mắt nhìn cô: "Ý cậu là cậu không muốn đón năm mới với tớ?"
Lâm Vụ nghẹn họng, cảm thấy hơi chột dạ: "Tớ không có ý đó."
Chỉ là Hà Gia Vân chưa báo trước với cô mà thôi.
Hà Gia Vân nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, lạnh lùng nhắc nhở: "Những năm tớ không đi du lịch, chúng ta đều đón năm mới với nhau. Trước đây tớ đâu cần hẹn trước với cậu."
Lâm Vụ im lặng.
Hà Gia Vân nhìn cô, hơi ghen tị, giọng điệu chua chát nói: "Bắt đầu từ năm nay, nếu tớ muốn đón năm mới với cậu thì phải đặt lịch trước, đúng không?"
"…" Lâm Vụ nghe ra sự ấm ức trong lời nói của cô ấy, cô bật cười: "Tớ không có ý đó, tớ chỉ đột ngột không nhớ ra thôi."
Hà Gia Vân khẽ hừ, kiêu ngạo khoanh tay nhìn cô: "Cậu thay đổi rồi."
Lâm Vụ không nhịn được bật cười, kêu "úi ùi" rồi vội vàng đứng dậy, ngồi bên cạnh cô ấy dỗ dành: "Tớ không có, lúc nãy tớ chỉ không nhớ ra thôi."
Hà Gia Vân: "Cậu có."
Cô ấy để bụng nhưng cũng rất trẻ con: "Cậu nói thật đi, bây giờ vị trí của Trần Trác trong lòng cậu còn nặng hơn tớ phải không?"
Lâm Vụ: "Làm sao có thể chứ."
Cô dở khóc dở cười nhìn Hà Gia Vân, biết rõ việc so sánh như vậy không hay nhưng vẫn thẳng thắn nói với cô ấy: "Tạm thời thì chưa."
Hà Gia Vân nhướng mày: "Nói cách khác, không lâu nữa sẽ có."
Lâm Vụ cạn lời, biết lúc này mình nói gì cũng sai, đành từ bỏ: "Xin hỏi cô Gia Vân, tớ phải trả lời thế nào thì cậu mới không so đo với tớ nữa?"
Hà Gia Vân nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, mắt đảo một vòng: "Đêm nay đón năm mới, cậu gọi cả Trần Trác đến thì tớ sẽ tha cho cậu."
Lâm Vụ sững sờ: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Hà Gia Vân: "Có gì mà không nghiêm túc chứ? Nếu cậu ngại để Lý Hạng biết thì tớ sẽ không mời Lý Hạng đến nhà tớ đón năm mới nữa."
"Thế thì Lý Hạng sẽ chiến tranh lạnh với cậu nửa năm đấy." Lâm Vụ trêu chọc.
Hà Gia Vân không mời Lý Hạng đến đón năm mới đã đành, cô ấy còn mời người đàn ông khác đến nhà mình đón năm mới, Lý Hạng không tính sổ với cô ấy mới là lạ.
Sau khi được Lâm Vụ nhắc nhở, Hà Gia Vân cũng cảm thấy cách này không khả thi.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn Lâm Vụ, hơi đau đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tớ không cắt chiếc bánh này không có nghĩa tớ muốn đón năm mới với Trần Trác." Lâm Vụ mỉm cười, khẽ nói: "Tạm thời chúng tớ chưa thích hợp để đón năm mới với nhau."
Hà Gia Vân tò mò: "Sao lại không thích hợp?"
Lâm Vụ: "Chỉ là không thích hợp thôi."
Hà Gia Vân nghẹn lời.
Lâm Vụ cầm con dao cắt bánh bên cạnh: "Thôi, tớ cũng không thể lấy của người này cho người khác được, chúng ta ăn thôi."
Hà Gia Vân không kịp ngăn cản, Lâm Vụ đã cắt chiếc bánh ra.
Cô ấy không nói nên lời, chọc vào cánh tay cô: "Hay là để lại cho anh ấy một miếng nhé?"
"Không cần." Lâm Vụ từ chối: "Đây là bánh cậu mua, tớ tặng lại anh ấy cũng không hay lắm."
Ban đầu cô không nghĩ nhiều đến thế.
Hà Gia Vân gật đầu: "Nếu cậu muốn thì tớ gọi điện đặt thêm một cái nữa."
Lâm Vụ lắc đầu: "Tớ đổi món khác, anh ấy có vẻ không thích đồ ngọt lắm."
Hai người không bàn thêm về vấn đề này, Hà Gia Vân không can thiệp quá sâu vào chuyện của Lâm Vụ, dừng lại ở mức độ vừa phải. Cô ấy cũng không muốn xen vào quá nhiều chuyện của cô.
Sau khi ăn xong chiếc bánh, Lâm Vụ cảm thấy mình không cần ăn trưa nữa.
Hà Gia Vân cũng tán thành: "Để dành bụng cho bữa tối đi."
Lâm Vụ đồng ý.
Hà Gia Vân sợ làm phiền Lâm Vụ làm việc nên không ở lại phòng làm việc của cô lâu. Cô ấy hỏi thăm đôi chút về Trần Trác và việc cô đi gặp bác sĩ tâm lý rồi cô ấy đến phòng làm việc của Lý Hạng để quấy rầy anh ấy.
Lý Hạng là sếp, nếu anh ấy có làm việc chậm thì cũng không ai dám nói gì.
Sau khi Hà Gia Vân rời đi, Lâm Vụ ngồi xuống ghế, lật xem các văn bản pháp lý mà Triệu Vũ Hân đã gửi sáng nay.
Xem được một lúc, suy nghĩ của Lâm Vụ trôi xa, cô nhớ lại vẻ mặt của Trần Trác khi anh rời khỏi nhà mình sáng nay. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết anh còn giận không.
Lâm Vụ do dự vài giây rồi gửi tin nhắn cho Hà Gia Vân: "Cậu đi dạo trung tâm thương mại ở tầng dưới với tớ nhé?"
Hà Gia Vân: "Được thôi, cậu muốn mua gì à?"
Lâm Vụ: "Mua quà xin lỗi."
Hà Gia Vân: "Tớ đến ngay đây."
-
Một lúc sau, Hà Gia Vân chạy ra khỏi phòng làm việc của Lý Hạng, hai người chuồn đi một cách công khai.
Bên dưới tòa nhà phòng làm việc có một trung tâm thương mại nhiều tầng. Trước khi ra ngoài, Lâm Vụ chưa nghĩ ra nên mua gì nên cô kéo Hà Gia Vân đi dạo loanh quanh.
Hà Gia Vân hỏi cô muốn mua gì nhưng Lâm Vụ cũng không biết.
"Khuy măng sét nhé?" Hà Gia Vân đề xuất.
Lâm Vụ: "Nếu thực sự không nghĩ ra thì mua khuy măng sét vậy."
Trong lúc cả hai đang đi dạo thì bắt gặp được trợ lý của Trần Trác.
"Luật sư Lâm, cô Hà." Uông Lập Quần chào hai người.
Lâm Vụ gật đầu: "Trợ lý Uông không bận gì à?"
Uông Lập Quần cười nói: "Bút máy của tổng giám đốc Trần bị trợ lý mới làm rơi hỏng, tôi xuống đây chọn một cây mới cho anh ấy."
Lâm Vụ nghe vậy thì ngẩn người: "Ra là vậy."
Cô chợt nảy ra ý tưởng, khẽ mím môi hỏi: "Anh đã chọn được chưa?"
Uông Lập Quần: "Tôi chọn được rồi. Ở đây không có loại mà tổng giám đốc Trần thường dùng nên tôi đành mua tạm một cây khác."
Trần Trác sẽ không hài lòng nhưng không còn cách nào khác. Dù sao vẫn tốt hơn để anh dùng bút khác ký tên.
Lâm Vụ hiểu ra: "Vất vả cho anh rồi."
Uông Lập Quần cười: "Vâng. Luật sư Lâm, cô Hà, nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép về công ty trước. Các cô cứ thong thả đi dạo."
Lâm Vụ gật đầu.
Sau khi tạm biệt Uông Lập Quần, Hà Gia Vân chọc vào cánh tay Lâm Vụ: "Cậu có cần tớ hỏi xem anh ấy thường dùng loại nào không?"
Dù cô ấy chủ động hỏi thì cũng làm lộ chuyện.
Lâm Vụ: "Không cần."
Hà Gia Vân: "Hả?"
"Đi thôi, chúng ta về công ty luật."
Hà Gia Vân khó hiểu: "Cậu không mua quà nữa à?"
"Tớ không mua nữa." Lâm Vụ nói.
Hà Gia Vân bối rối: "Tại sao?"
Lâm Vụ: "Ở đây không có loại bút mà anh ấy muốn, tớ mua cũng thành vô ích."
Hà Gia Vân nghẹn lời: "Cậu có thể mua thứ khác mà."
"Tớ cảm thấy anh ấy cũng không thật sự cần những thứ khác." Lâm Vụ đưa ra lý do đầy đủ: "Về công ty luật thôi."
Hà Gia Vân không nói lại được cô nên đành đi về với cô.
Về đến công ty luật thì vừa đúng giờ ăn trưa.
Lý Hạng đang định đi ăn, Hà Gia Vân không đói nhưng vẫn bị anh ấy gọi đi.
Lâm Vụ ở lại phòng làm việc một mình, cô cúi đầu nhìn cây bút đặt trong ngăn kéo, suy nghĩ vài giây rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho người ở phòng làm việc tầng 29: "Anh đi ăn cơm chưa?"
Mười phút sau, Trần Trác mới trả lời cô: "Hôm nay tôi ăn ở phòng làm việc, sao vậy?"
Lâm Vụ: "Anh ăn xong thì ra cầu thang nhé?"
Tin nhắn được gửi đi chưa đầy ba phút, Lâm Vụ đã nhận được tin nhắn trả lời của Trần Trác: "Tôi đến rồi, em đang ở đâu?"
Lâm Vụ: "..."
Tốc độ ăn của anh hơi nhanh thì phải?