Chương 57: Chương 57

27/04/2025 10 7.9

Lời ám chỉ của Trần Trác quá rõ ràng, Lâm Vụ há miệng nhưng vẫn chọn cách im lặng.

May mà Trần Trác cũng không mong chờ cô sẽ đáp lại, anh đã quen với sự im lặng của cô.

Trong xe dần trở nên yên tĩnh.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trong bãi đỗ xe ở khu chung cư của Lâm Vụ.

Lâm Vụ tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe: "Anh cứ lái xe về trước đi."

Cô quay sang nhìn người bên cạnh: "Ngày mai tôi sẽ dậy sớm rồi qua lấy xe."

Trần Trác hơi ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Một lúc sau, anh mới khẽ nói: "Em tắm rửa rồi ngủ sớm đi, nhớ uống thuốc."

Lâm Vụ gật đầu, mở cửa xe bước xuống.

Trần Trác theo sau, giúp cô lấy hành lý trong cốp xe ra, thậm chí anh còn đưa cô đến tận cửa thang máy rồi mới quay người rời đi.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lâm Vụ nhìn theo bóng lưng anh càng ngày càng xa dần, linh cảm mách bảo cô có điều gì đó không đúng.

Tại sao hôm nay Trần Trác… Lại dễ nói chuyện thế?

Anh không đòi ở lại chăm sóc cô, cũng không nhân cơ hội làm gì đó với cô trước khi đi…

Trong khoảnh khắc này, Lâm Vụ không nhịn được mà suy nghĩ nhiều. Do anh mệt mỏi hay do đang giận vì lúc nãy cô không đáp lời anh?

Về đến nhà, Lâm Vụ vẫn không tìm ra câu trả lời.

Cô đặt hành lý xuống rồi đi vào bếp đun một ấm nước để lát nữa uống thuốc. Sau khi đun nước xong, cô cảm thấy cả người khó chịu, bèn bước vào phòng tắm.

Lâu lắm rồi Lâm Vụ không được ngâm mình trong bồn tắm, cô nhìn bồn tắm, không do dự lâu bắt đầu xả nước chuẩn bị tắm.

Sau khi xả đầy nước, cô cầm điện thoại lên xem giờ, đoán chừng Trần Trác đã về đến nhà, cô do dự gửi tin nhắn cho anh: "Anh về đến nhà chưa?"

Hai nơi chỉ cách nhau một con đường, dù có quay đầu xe thì cũng phải về đến nhà từ lâu rồi.

Tin nhắn này của Lâm Vụ mang theo ý dò hỏi.

Nửa phút sau, Trần Trác trả lời cô: "Tôi vừa vào nhà."

Lâm Vụ: "À… Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi."

Trần Trác: "Ừ."

Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm.

Trong bồn tắm đầy bọt trắng xóa, cô giấu mình trong đó, ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng rực phía trên trần phòng tắm, suy nghĩ dần bay xa.

Hai ngày là một khoảng thời gian dài, đủ để cô đi một chuyến đến Lê Thành. Nhưng hai ngày cũng là khoảng thời gian ngắn, ngắn đến mức cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã kể cho Trần Trác nghe những chuyện mà mình không muốn bộc lộ trước mặt người khác.

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ khẽ thở dài, cô không chắc việc kể cho Trần Trác nghe chuyện này là đúng hay sai nhưng sau khi nói ra, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đã lâu rồi cô không thể đối mặt và kể lại chuyện đó một cách bình tĩnh như vậy.

Lâm Vụ ngâm mình trong bồn tắm rất lâu.

Khi cô tắm xong, thay đồ ngủ và chuẩn bị sấy tóc thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Lâm Vụ ngạc nhiên bước ra khỏi phòng tắm, đi đến sau cửa, bật màn hình trên chuông cửa để kiểm tra…

Người đứng ngoài cửa là Trần Trác, anh đã thay bộ quần áo thường ngày sạch sẽ và thoải mái.

"…"

Lâm Vụ mở cửa, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh..."

Cô còn chưa kịp hỏi hết câu thì Trần Trác đã bước vào nhà, nói với vẻ nghiêm túc: "Em vẫn chưa hạ sốt nên tôi không yên tâm."

Lâm Vụ: "..."

Cô cạn lời, không nhịn được mà nói: "Bây giờ tôi chỉ còn sốt nhẹ thôi."

Cô đã là một người trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi, chỉ bị sốt nhẹ thì có gì mà không yên tâm chứ. Những lần trước khi bị sốt cao, cô cũng ở nhà một mình mà.

Trần Trác "ừ" một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sốt nhẹ cũng là đang bị bệnh."

Anh ngước mắt lên nhìn Lâm Vụ như thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giọng dịu đi: "Trước đây tôi không biết."

Nhưng bây giờ anh đã biết nên không thể để cô ở nhà một mình khi đang bệnh được. Người bệnh đều yếu đuối và cần được chăm sóc.

Lâm Vụ bị lời nói của anh làm cho sững sờ, cô ngẩn người một lúc lâu rồi mới chậm rãi "ồ" lên: "Tùy anh."

Trần Trác đi vào phòng bếp: "Em đi sấy tóc trước đi, đã uống thuốc chưa?"

Lâm Vụ: "Tôi chưa."

Trần Trác khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: "Em có đói không?"

Trần Trác không hỏi thì không sao nhưng anh vừa hỏi thì Lâm Vụ lập tức cảm thấy bụng mình kêu ùng ục.

Lúc chạng vạng tối, hai người đã ăn một ít ở trạm dừng chân cuối cùng trên cao tốc, không quá nhiều nhưng cũng đủ no. Chỉ là bây giờ nếu ăn thêm thì có vẻ cô vẫn ăn thêm được chút nữa.

Trần Trác thấy cô im lặng thì lập tức hiểu ra. Anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười: "Em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu đâu, anh xem có gì thì nấu đấy." Lâm Vụ nói xong rồi quay lại phòng tắm.

Tóc Lâm Vụ khá dày và dài, mỗi lần sấy khô phải mất mười mấy, hai mươi phút.

Khi cô sấy khô tóc và quay lại phòng khách, Trần Trác đã nấu xong bữa ăn khuya, là một bát mì nóng hổi. 

Trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, chỉ có trứng và hai hộp thịt hộp đơn giản. Lâm Vụ luôn nấu ăn qua loa cho xong, Trần Trác chỉ có thể tận dụng hai nguyên liệu này nấu mì trứng thịt hộp. Anh đã chiên sơ thịt hộp nên hai mặt cháy vàng, ăn không bị quá ngấy.

"Thơm quá." Mấy ngày nay Lâm Vụ không được ăn món gì vừa miệng, hơn nữa vì bị sốt nên chỉ được ăn đồ thanh đạm, bây giờ được thưởng thức tay nghề của Trần Trác, cô không nhịn được khen ngợi: "Ngon lắm."

Trần Trác hơi nhướng mày, khóe môi cong lên: "Luật sư Lâm thích là tốt rồi."

Lâm Vụ ngước mắt nhìn anh.

Trần Trác cố ý hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Lâm Vụ nói, ban đầu cô định hỏi anh nếu cô không thích thì có thể không ăn miếng nào được không.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Lâm Vụ chưa kịp hỏi ra thì cô đã tự có câu trả lời cho mình.

Được.

Trần Trác chắc chắn sẽ trả lời cô, không thích thì đừng ăn, không muốn thì không cần ăn. Anh sẽ không giận vì Lâm Vụ không trân trọng tấm lòng của mình, anh tôn trọng mọi lựa chọn của cô. Đồng thời, anh cũng biết Lâm Vụ sẽ không làm vậy, dù hương vị thế nào thì cô đều ủng hộ anh.

Trần Trác đoán được cô định nói gì, khẽ cười: "Em cứ ăn đi, ăn không hết thì để lại cho tôi."

"Tôi ăn hết được." Lâm Vụ nhìn bát mì của mình: "Dạ dày tôi không nhỏ đến thế đâu."

Trần Trác cười: "Được."

Cô ăn xong, Trần Trác chịu trách nhiệm dọn dẹp.

Lâm Vụ sợ ăn no quá sẽ khó ngủ được nên cô chậm rãi đi quanh nhà hai vòng. Hơn mười phút sau, cô lại uống thuốc.

Trần Trác có việc cần phải xử lý nên sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, anh nói với Lâm Vụ rồi đi vào phòng làm việc của cô để làm việc.

Cửa phòng làm việc không đóng, Lâm Vụ đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi sau máy tính đang tập trung làm việc. Cô không vào làm phiền Trần Trác, mặc dù đó là phòng làm việc của cô.

Đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, Lâm Vụ cảm thấy dễ chịu hơn. Cô ngồi xuống ghế sofa, cũng cầm điện thoại lên mở email để xử lý vài tài liệu khẩn cấp.

Cô vừa xử lý xong, Triệu Vũ Hân nhắn tin cho cô: "Chị Vụ Vụ, chị về Thượng Hải chưa? Ngày mai em đi làm lại ở công ty luật, nếu có việc gì cần em làm thì chị cứ nói nhé."

Lâm Vụ: "Tôi về rồi, ngày mai gặp ở công ty nhé."

Triệu Vũ Hân: "Vâng ạ."

Lâm Vụ hỏi thêm: "Mẹ em sao rồi? Bác đã xuất viện chưa?"

Triệu Vũ Hân: "Thứ sáu được xuất viện rồi ạ. Mấy ngày nay đã khỏe hơn nhiều rồi, ba em đang chăm mẹ ở bệnh viện."

Lâm Vụ: "Vậy tốt rồi. Nếu em còn cần xin nghỉ phép thì cứ nói với tôi, không sao đâu."

Triệu Vũ Hân: "Em biết rồi, cảm ơn chị Vụ Vụ."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Triệu Vũ Hân, Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn trần nhà ngẩn người một lúc rồi nhắn tin cho Hứa Yến Nhiên: "Dạo này ba cậu có ở Thượng Hải không?"

Hứa Yến Nhiên: "Dạo này ông ấy không ở đây, sao thế? Cậu muốn nói chuyện với ông ấy à?"

Lâm Vụ: "Đi công tác hả?"

Hứa Yến Nhiên: "Ừ, giữa tháng một mới về."

Lâm Vụ: "Vậy thì đợi ông ấy về rồi nói sau."

Hứa Yến Nhiên: "Không phải việc gấp à?"

Lâm Vụ: "Tạm thời không cần gấp."

Hứa Yến Nhiên: "Được rồi, khi nào ông ấy về tớ sẽ báo cho cậu."

Lâm Vụ: "Ừ."

Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, nằm dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Trần Trác từ phòng làm việc đi ra, thấy dáng vẻ lười biếng của cô, anh sải bước về phía cô, giọng nghe có vẻ lo lắng: "Em thấy không khỏe ở đâu à?"

"…"

Lâm Vụ đột ngột mở mắt ra: "Không có, anh làm xong việc rồi à?"

Trần Trác cúi đầu nhìn cô, nói: "Sao em không về phòng ngủ đi?"

Lâm Vụ khựng lại, tự hỏi trong lòng - đúng vậy, mệt rồi sao không về phòng ngủ nhỉ, cô đang lo lắng điều gì sao?

Cô hơi mím môi: "Tôi chưa buồn ngủ."

Trần Trác nghe vậy thì nhướng mày: "Hử?"

Anh kéo cô từ ghế sofa đứng dậy, ôm cô vào lòng: "Em chắc chứ?"

Lâm Vụ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Dưới ánh đèn chùm tỏa sắc vàng ấm áp trong phòng khách, đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng, trong đôi mắt đen trắng ấy phản chiếu hình ảnh của cô.

Một khoảng lặng.

Lâm Vụ còn chưa kịp làm gì thì Trần Trác đã cúi đầu xuống trước, âu yếm xoa nhẹ má cô, chóp mũi chạm vào mũi cô, giọng khàn khàn hỏi: "Em đang thử thách tôi à?"

Lâm Vụ không hiểu: "Thử thách anh cái gì?"

Hơi thở ấm áp của Trần Trác phả vào mặt cô, chóp mũi anh di chuyển xuống dưới: "Khả năng tự kiềm chế."

Thử thách khả năng tự kiềm chế của anh đối với cô.

Cô biết rõ mình vẫn đang bệnh, anh cũng không phải kiểu người mất trí sẽ giày vò cô khi cô đang bệnh.

Lâm Vụ: "..."

Cô ngẩn ra vài giây rồi mới hiểu ý của Trần Trác.

Cô dừng lại, ngước mắt nhìn người trước mặt, từ từ chớp mắt, giấu đi vẻ ranh mãnh của mình: "Nếu đúng là vậy thì tổng giám đốc Trần nghĩ mình có vượt qua được không?"

Trần Trác cụp mắt, môi dừng lại ngay trên khóe môi cô một chút, anh chỉ cần hơi cúi xuống một xíu nữa thì có thể hôn cô.

Nhưng anh vẫn không di chuyển.

Trần Trác im lặng mấy giây, ngón tay véo nhẹ eo cô: "Không chắc lắm."

Anh chưa có câu trả lời cho câu hỏi này.

Lâm Vụ ồ lên, cảm thấy hơi bất ngờ.

Bàn tay của Trần Trác từ eo cô chậm rãi di chuyển lên trên: "Luật sư Lâm."

Giọng anh càng lúc càng trầm.

Lông mi dài của Lâm Vụ khẽ run: "Gì cơ?"

"Nếu tôi không vượt qua được." Trần Trác chậm rãi hỏi cô: "Thì sẽ thế nào?"

Lâm Vụ nghe câu này, nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi không biết, tôi chưa nghĩ ra."

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, mím môi: "Tổng giám đốc Trần, anh muốn thử không?"

Cô vừa nói xong, Trần Trác lập tức dùng hành động để trả lời cô.

Anh không hề do dự di chuyển xuống dưới hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Chỗ nào của Lâm Vụ cũng mềm mại, ngay cả trái tim cũng mềm.

Trần Trác đưa đầu lưỡi vào, người có trái tim mềm mại đã hơi hé răng mặc cho anh ra vào.

Suy nghĩ trong đầu anh khẽ xao động, tay kéo người cô sát lại gần mình hơn. Vào khoảnh khắc này, Trần Trác chẳng còn tâm trí để ý tới việc Lâm Vụ vẫn đang sốt nhẹ.

Anh mút đầu lưỡi cô, không ngừng tiến sâu vào trong, khuấy đảo trong khoang miệng cô, muốn chiếm lấy cô làm của riêng.

Lâm Vụ ngồi trong lòng anh, cơ thể mềm nhũn. Cô yếu ớt vòng tay qua cổ anh, cố gắng dùng hành động để đáp lại anh.

Môi răng quấn quýt, hòa quyện. Tiếng thở dốc trong phòng khách dần trở nên rõ ràng.

Trần Trác không cam lòng với việc chỉ được hôn cô.

Môi anh di chuyển xuống dưới, hôn nhẹ lên cằm và cổ cô, không dám để lại dấu vết.

Không biết từ lúc nào, anh đã cởi cúc áo ngủ của Lâm Vụ ra.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào làn da mềm mại và mịn màng, Lâm Vụ không kìm được ngửa cổ lên. Nhưng cô không biết chính hành động này của mình… Càng tạo điều kiện cho Trần Trác dễ dàng hành động hơn. Nụ hôn của anh đi từ trên xuống dưới, dán chặt và mút vào chỗ cổ áo hé mở.

Lâm Vụ cảm nhận được môi lưỡi ướt át và mềm mại của anh, hơi thở của cô khẽ ngừng lại, cơ thể căng cứng đến mức khó tin.

Cô  giơ tay muốn đẩy đầu anh ra, muốn ngăn anh lại, muốn bảo anh vào phòng rồi tiếp tục. Nhưng khi vươn tay ra, cô chỉ nắm được mái tóc đen ngắn của anh, ngọn tóc chọc vào lòng bàn tay, hơi ngứa ngáy, giống như cơ thể cô lúc này.

"Trần Trác..." Cô thì thầm gọi tên anh.

Trần Trác há miệng, ngậm phần da thịt mềm mại, trắng nõn, giọng trầm khàn đáp: "Tôi đây."

Anh vừa dùng tay vừa dùng miệng, bàn tay rộng lớn ấm áp xoa nắn vòng eo cô, trong khi anh tiếp tục há miệng, liếm láp, mút vào.

Lâm Vụ được anh làm cho cả người thoải mái nhưng cũng hơi không chịu nổi.

Cô quỳ trên người anh, đôi chân dài hơi co lại tạo thành tư thế hình chữ M. Dưới những động tác quá đáng của Trần Trác, mu bàn chân căng cứng của Lâm Vụ thỉnh thoảng cọ vào đùi anh. Trong ánh đèn rực rỡ, ống quần cô bị vén lên, mu bàn chân trắng nõn mịn màng đối lập hoàn toàn với chiếc quần tối màu của người đàn ông, tăng thêm vẻ gợi cảm.

Lâm Vụ biết môi lưỡi anh rất linh hoạt, khi nằm thì cảm giác còn đỡ nhưng khi ngồi... Cô thật sự không chịu nổi.

Cảm giác ngồi trên người anh còn kích thích mạnh mẽ hơn hẳn khi nằm. Cô hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy hàng mi anh rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo, vùi đầu liếm mút ngực cô.

Hình ảnh quá đỗi mãnh liệt khiến tim Lâm Vụ đập như trống đánh, cô không nhịn được muốn đến gần anh hơn, muốn anh cho cô nhiều hơn nữa.

Tất nhiên Trần Trác phải đối xử công bằng, anh chăm sóc cả hai bên, không bỏ bê bên nào cả.

Lâm Vụ không chịu nổi, khẽ rên rỉ, lẩm bẩm: "Đừng..."

Một lúc lâu sau, người đàn ông tạm thời thỏa mãn ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, môi anh đỏ bừng, đôi mắt càng trở nên u ám đến đáng sợ.

Mặt Lâm Vụ đỏ bừng, làn da lộ ra ngoài cũng ửng hồng: "Anh..."

Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng Trần Trác đã hành động trước, tay anh rời khỏi eo cô đi xuống dưới.

Không ngoài dự đoán, đầu ngón tay anh chạm vào chỗ ướt át của cô, bằng chứng cho thấy cô đã động tình: "Em thật sự không muốn sao?"

Anh hỏi cô.

Lâm Vụ tức giận trừng mắt nhìn anh.

Trần Trác cười, lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô, khàn giọng hỏi cô: "Ở đây hay về phòng?"

Lâm Vụ nức nở, nói không rõ ràng: "Về phòng đi."

"Nhưng tôi muốn ở đây." Trần Trác vốn không hề muốn hỏi ý kiến ​​​​của cô.

"…"

Lâm Vụ từ chối không được, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Sức lực của cô và anh quá chênh lệch, cô không thể thoát khỏi anh. Hơn nữa, Trần Trác nói đúng một câu, cô cũng muốn, anh muốn cô mà cô cũng vậy, cô cũng muốn anh.

Rèm cửa trong phòng khách vẫn chưa kéo vào.

Trần Trác không có kiên nhẫn để đứng dậy kéo rèm vào, anh cầm điện thoại của Lâm Vụ đặt bên cạnh, ấn vào phần mềm trên điện thoại cô, kéo rèm lại, che kín phòng khách.

Sau khi hoàn thành một loạt hành động này, quần áo Lâm Vụ càng trở nên xộc xệch hơn. Nhưng người trước mặt vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô hơi khó chịu giơ tay muốn cởi áo anh ra. Trần Trác bật cười trước hành động của cô, anh kéo tay cô xuống dưới, giọng trầm trầm nói: "Cởi cái này trước đã."

Lâm Vụ chạm vào khóa quần anh, trong lúc kéo khóa xuống, cô vô tình chạm vào thứ cứng rắn, nóng rực.

Lâm Vụ hơi xấu hổ, vô thức muốn rút tay lại nhưng Trần Trác không cho phép.

Có đôi khi anh ngang ngược, không nói lý lẽ, nửa ép buộc bắt Lâm Vụ phải chào hỏi thứ mà cô vừa chạm vào. Bàn tay của Lâm Vụ rất nhỏ và mềm mại, khi bàn tay cô theo chỉ dẫn của Trần Trác đến gần rồi nắm lấy nó, yết hầu của Trần Trác di chuyển lên xuống, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn và khoan khoái.

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025