Chương 62: Chương 62
Anh ấy thấy Trần Trác thật sự không cần mình ở lại nên cũng không cố chấp nữa.
Sau khi Uông Lập Quần rời đi, Trần Trác nhìn Mạnh Hồi.
Không đợi anh nói, Mạnh Hồi đã nói trước: “Đêm giao thừa đấy, đừng hòng đuổi tôi đi.”
Anh ấy còn chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng anh ấy hiểu Trần Trác, anh không phải người hành động lỗ mãng. Tối nay, anh làm như vậy, chắc chắn phải có lý do gì đó.
Hơn nữa, cho dù không có lý do gì khác, dù là ai thấy một người phụ nữ bị bắt nạt như vậy cũng sẽ ra tay trợ giúp.
Trần Trác bình tĩnh nói: “Ngồi đi, có lẽ tối nay phải ở đây đấy.”
Mạnh Hồi nhướng mày, anh ấy cười đùa: “Cũng coi như là trải nghiệm mới đấy.”
Hai người ngồi ở sảnh chờ, băng ghế lạnh như băng.
Mạnh Hồi lấy điện thoại ra, anh ấy kể chiến công tối nay của mình cho Chu Triệt nghe đầu tiên.
Chu Triệt: “?”
Mạnh Hồi: “Cậu đừng có mà nghi ngờ, đây là sự thật đấy.”
Chu Tiệt: “Không phải tôi không tin, hai người có làm sao không? Có bị thương không?”
Mạnh Hồi: “Cậu xem thường ai đó, làm sao chúng tôi bị thương được.”
Chu Triệt: “Cũng đúng, một mình cậu thì còn có thể nhưng có Trần Trác ở đó, tôi cũng không phải lo lắng cho hai người nữa.”
Mạnh Hồi: “… Cậu giết người bằng lời nói à.”
Chu Triệt: “Hỏi Trần Trác xem, cậu ấy có cần giúp gì không?”
Mạnh Hồi giơ cuộc đối thoại của hai người ra cho Trần Trác xem.
Trần Trác trả lời: “Không cần.”
Chu Triệt: “Được, bao giờ về thì nhắn một tiếng.”
Trần Trác: “Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, hai người im lặng đợi một lúc.
Đến gần mười hai giờ, Trần Trác nhìn Mạnh Hồi nói: “Tôi ra ngoài gọi điện.”
Mạnh Hồi biết anh đang theo đuổi người ta nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ phất tay bảo anh: “Đi đi.”
Ra bên ngoài đồn cảnh sát, Trần Trác gửi tin nhắn cho Lâm Vụ, hỏi cô đã ngủ chưa.
Anh đoán là chưa nhưng vẫn cẩn thận hỏi trước.
Lâm Vụ: [Chưa ngủ.]
Trần Trác mỉm cười, anh cúi đầu gọi điện cho cô.
Lúc Trần Trác gọi điện tới, Lâm Vụ đang xem gala cuối năm cùng Hà Gia Vân ở phòng khách.
Lý Hạng đang làm việc ở bên cạnh, dì Phương không thức được nên đã về phòng ngủ sớm, không tham gia hoạt động của người trẻ tuổi.
Thấy số điện thoại hiện trên màn hình, Lâm Vụ nói với Hà Gia Vân một tiếng rồi đi ra sân nghe máy: “Alo.”
“Là tôi.” Trần Trác nói.
Lâm Vụ bật cười, cô ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Tôi biết.”
Trần Trác ừ một tiếng rồi nói: “Em vẫn đang xem gala cuối năm sao?”
Lâm Vụ trả lời: “Xem xong tiết mục cuối cùng rồi đi ngủ.”
Trần Trác hiểu rõ. Anh nhìn đồng hồ, đúng lúc này trên bầu trời xa xa sáng bừng những chùm pháo hoa đầu tiên của năm mới, giọng anh hơi trầm xuống: “Lâm Vụ, chúc mừng năm mới.”
Lâm Vụ cũng nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang từ xa, khóe môi cô hơi cong lên: “Chúc mừng năm mới.”
Hai người đang gọi điện thoại, Hà Gia Vân không nhịn được ló đầu ra khỏi nhà, cô ấy gọi to: “Vụ Vụ, chúc mừng năm mới.”
Lâm Vụ cười khẽ, cô nhìn về phía cô ấy và nói: “Chúc mừng năm mới.”
Hà Gia Vân còn định nói gì đó nhưng đã bị Lý Hạng ở phía sau túm cổ kéo về.
Tiếng đùa giỡn của hai người truyền tới, Lâm Vụ cong mắt hỏi anh: “Anh về nhà chưa?”
Trần Trác dừng một chút: “Vẫn chưa.”
Anh không muốn nói dối Lâm Vụ nhưng cũng không muốn nói cho cô biết bây giờ anh đang ở đâu.
Lâm Vụ ngạc nhiên nói: “Anh vẫn chưa về sao?”
Trần Trác chậm rãi nói: “Một lát nữa sẽ về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Vụ cảm thấy kỳ quái nhưng cô cũng không hỏi nhiều: “Được.”
Hai người không nói nhiều, cũng không còn sớm nữa. Lâm Vụ nghĩ Trần Trác vẫn ở quán bar nên không tiện gọi điện cho anh quá lâu.
Trần Trác không tiếp tục nói chuyện với Lâm Vụ là vì Mạnh Hồi đang ra hiệu gọi anh.
Cúp máy, Trần Trác quay về đồn cảnh sát.
Người phụ nữ bị hại đã bình tĩnh lại, sau khi trả lời xong các câu hỏi của cảnh sát, cô ấy cũng được thả ra.
Thấy Trần Trác và Mạnh Hồi, cô ấy vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn hai anh.”
Mạnh Hồi lắc đầu: “Đây là việc nên làm.”
Trần Trác cũng gật đầu theo, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, dừng lại một lúc rồi nói: “Cô Dư, cô ở đâu? Chúng tôi đưa cô về.”
Dư Nguyệt Sam kinh ngạc, cô ấy có chút do dự nói: “Các anh…”
“Tôi có một số việc muốn hỏi cô Dư.” Trần Trác thẳng thắn nói rõ ý định của mình: “Không biết cô Dư có tiện không?”
Dư Nguyệt Sam kinh ngạc nói: “Anh muốn hỏi tôi việc gì?”
Trần Trác điềm đạm nói: “Ra ngoài rồi nói.”
Đồn cảnh sát không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện.
Dư Nguyệt Sam hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Trực giác của cô ấy nói cho cô ấy biết, hai người đàn ông trước mặt mình không phải người xấu. Nếu hai người thật sự có ý đồ xấu thì mấy tiếng trước đã không cứu cô ấy.
-
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Trác suy nghĩ một lúc rồi hỏi Dư Nguyệt Sam muốn đi đâu.
Muốn hỏi chuyện thì phải chọn một nơi Dư Nguyệt Sam cảm thấy an toàn một chút.
Bây giờ, điều cô ấy cần nhất chính là cảm giác an toàn.
Dư Nguyệt Sam không ngờ Trần Trác lại hỏi như vậy, cô ấy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: “Bạn tôi có mở một cửa tiệm, chúng ta tới tiệm của cô ấy đi.”
Trần Trác không có ý kiến gì.
Tiệm của bạn Dư Nguyệt Sam cách đồn cảnh sát khá xa, hơn nữa còn vào đêm giao thừa nên đi đường còn bị kẹt xe. Vì vậy đoạn đường dài ba mươi phút lái xe bị kéo dài hơn một tiếng mới đến nơi.
Dư Nguyệt Sam đã gọi điện báo trước cho bạn, bạn của cô ấy vẫn chờ, chưa đóng cửa tiệm.
Lúc ba người đến, bạn của cô ấy cảnh giác nhìn Trần Trác và Mạnh Hồi.
Mạnh Hồi mỉm cười nói với đối phương: “Chúng tôi không phải người xấu.”
“Ai mà biết được.” Chủ tiệm cười lạnh lùng: “Thời buổi này, người lòng lang dạ sói có nhiều lắm.”
Mạnh Hồi nghẹn lời.
Đúng lúc này, Trần Trác lên tiếng: “Xin chào, xin lỗi vì muộn như này rồi còn làm phiền các cô.”
Anh giữ thái độ khiêm tốn, sắc mặt điềm đạm: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô Dư, có thể cho chúng tôi một không gian nói chuyện không?”
Chủ tiệm nhìn anh rồi lại nhìn Dư Nguyệt Sam: “Vào trong phòng riêng đi.”
Cô ấy mở quán trà chiều nên có phòng riêng kín đáo.
Trần Trác và Dư Nguyệt Sam cùng đi vào trong phòng riêng.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trần Trác cũng đi thẳng vào vấn đề: “Cô Dư, cô bỏ thuốc vào rượu của vị luật sư kia, giữa hai người có ân oán gì sao?”
Dư Nguyệt Sam kinh ngạc, cô ấy mở to mắt nhìn anh: “Tôi…”
Co mở miệng, vẻ mặt có chút hoảng loạn: “Tôi không có ân oán gì với anh ta.”
Mạnh Hồi sững sờ, anh ấy buột miệng nói: “Không có ân oán mà lại bỏ thuốc vào rượu của đối phương sao?”
Dư Nguyệt Sam mím môi không nói.
Trần Trác yên lặng quan sát, anh đoán Dư Nguyệt Sam vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình và Mạnh Hồi.
Nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, mặc dù anh và Mạnh Hồi đã giúp cô ấy nhưng ai biết được người giúp mình có phải người tốt hay không.
Nghĩ như vậy, Trần Trác lấy danh thiếp ra đặt trước mặt Dư Nguyệt Sam: “Cô Dư, đây là danh thiếp của tôi. Câu hỏi tối nay của tôi, cô có thể nghĩ thật kỹ, nghĩ xong thì gọi điện cho tôi.”
Dư Nguyệt Sam rũ mắt xuống: “… Được.”
Trần Trác gật đầu, đứng dậy: “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”
Trước khi đi, anh nhớ ra điều gì đó nên nhắc nhở Dư Nguyệt Sam: “Đám côn đồ tối nay, chắc không phải vô tình xuất hiện ở đó. Khoảng thời gian tới, hy vọng cô Dư ra ngoài chú ý an toàn một chút, tránh tới nơi ít người là tốt nhất.”
Hô hấp của Dư Nguyệt Sam như khựng lại, cô ấy khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Trần Trác: “Chỉ là chuyện nhỏ.”
Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, bạn của Dư Nguyệt Sam vội vàng truy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đã làm gì vậy?”
Cô ấy lo lắng nói: “Đừng nói là cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt, lại đi tìm tên cặn bã đó gây chuyện đấy chứ?”
Dư Nguyệt Sam cười khổ, cô ấy vội vàng an ủi bạn thân: “Tớ không… Không thành công, cậu đừng lo.”
“Cậu bị ngốc hay sao?” Bạn thân trách cô ấy: “Cậu làm việc bất cẩn như vậy, cậu có từng nghĩ tới mẹ mình không?”
Dư Nguyệt Sam ngậm miệng không nói gì.
Bạn thân thấy cô ấy như vậy cũng không nỡ nói nhiều. Cô ấy lấy danh thiếp của Trần Trác ở trên bàn lên xem: “Công ty đầu tư Phong Hành?”
Cô ấy lấy điện thoại ra tìm: “Để tớ xem anh ta là ai.”
“…”
-
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Trần Trác và Mạnh Hồi vốn định ai về nhà nấy.
Nhưng Mạnh Hồi lại lười đi lại nên đòi qua chỗ Trần Trác tá túc. Trần Trác từ chối không được, đành để mặc anh ấy tới.
Về đến nhà, Trần Trác nhắn cho Lâm Vụ một tin nhắn trước: [Tôi về rồi.]
Gần hai giờ sáng, anh không chắc Lâm Vụ còn thức không.
Tin nhắn vừa gửi đi một lúc, Lâm Vụ đã trả lời anh: [Anh nghỉ ngơi sớm đi.]
Cô không hỏi anh tại sao lại về muộn như vậy.
Trần Trác: [Sao em chưa ngủ vậy?]
Lâm Vụ: [Bận việc thôi.]
Trần Trước: [… Được rồi, em làm xong thì đi ngủ đi.]
Lâm Vụ: [Biết rồi.]
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Lâm Vụ làm nốt công việc rồi tắt máy tính chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cô ngáp một cái, đặt điện thoại xuống đi ngủ.
Lâm Vụ ngủ một giấc đến mười giờ sáng ngày hôm sau.
Khi thức dậy, cô vẫn còn hơi ngái ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lâm Vụ còn chưa kịp mở cửa xuống nhà thì tiếng gõ cửa đã truyền tới.
“Vụ Vụ, cậu dậy chưa?” Hà Gia Vân biết rõ giờ giấc sinh hoạt của Lâm Vụ, biết cô không thể ngủ muộn như vậy.
Lâm Vụ mở cửa ra hỏi: “Sao vậy?”
Hà Gia Vân giơ điện thoại lên cho cô xem: “Vừa rồi bạn tớ gửi trong nhóm, người trong ảnh của phải Trần Trác không?”
Lâm Vụ cúi đầu, cô phóng to bức hình hơi mờ trong điện thoại của Hà Gia Vân.
Trong hình, Trần Trác đứng ở góc khuất, anh mặc một bộ đồ thường ngày nhàn nhã uống rượu, nhìn qua trông vừa thoải mái lại gọn gàng. So với những người xung quanh, trông anh hoàn toàn khác biệt.
Lâm Vụ nhìn vài giây rồi gật đầu: “Đúng là anh ấy, sao vậy?”
Hà Gia Vân: “Không có gì, bạn tớ nói gặp được một người đẹp trai ở trong quán bar, mọi người đều khen Trần Trác rất đẹp trai.”’
Lâm Vụ bật cười, cô đang định nói gì đó thì Hà Gia Vân đột nhiên kêu lên: “A…”
Cô ấy nhìn tin nhắn mới trong nhóm, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vụ.
Lâm Vụ khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hà Gia Vân không nói gì mà chỉ đưa điện thoại cho cô xem…
Trong nhóm, người vừa chụp hình Trần Trác lại gửi tới một bức hình nữa, là ảnh Trần Trác đứng cạnh cảnh sát.
Vừa thấy bức hình này, nhóm chat lập tức bùng nổ.
“Chuyện gì vậy? Tớ vừa khen anh ấy đẹp trai mà đúng không? Anh ấy làm gì phạm pháp hả?”
“Trời ơi, các cậu nhìn kỹ đi, bên cạnh cảnh sát còn có một người phụ nữ khác. Anh ấy đẹp trai như vậy, sẽ không… Hay là do tớ nghĩ nhiều rồi?”
“Ôi trời… Trước nay tớ luôn nhìn người qua vẻ bề ngoài, nếu chuyện này là thật, chắc tớ phải thay đổi cách nhìn người thôi.”
“Ai? Đây không phải là người mà ai đó thích sao?"
Thây câu này, Hà Gia Vân lập tức hỏi: “Là ai vậy?”
Có người trả lời: “Là cô chủ của ngân hàng Ứng thị đó, Ứng Nhàn Nhã. Có lẽ mấy cậu đều không quen.”
...
Hà Gia Vân sửng sốt.
Lâm Vụ lại rất bình tĩnh, cô đọc tin nhắn của mọi người trong nhóm chat rồi mím môi nói: “Gia Vân.”
Hà Gia Vân: “Cậu nói đi.”
“Tớ nhờ cậu nói với mấy người bạn kia, đừng để mấy tấm hình này truyền ra ngoài được không?” Lâm Vụ tỉnh táo nói: “Chuyện Trần Trác tới đồn cảnh sát không đơn giản như vậy.”
Một khi bức ảnh bị lộ ra, Phong Hành sẽ tốn rất nhiều công sức để xử lý khủng hoảng truyền thông.
Hà Gia Vân hiểu ý cô nên nhanh chóng đồng ý: “Được, cậu yên tâm đi, tớ lập tức bảo họ. Chỉ cần bức hình chưa bị chia sẻ ngoài thì sau này sẽ không lọt ra từ nhóm bọn tớ.”
Lâm Vụ: “Cảm ơn cậu.”
Cô trở về phòng thay quần áo: “Nay tớ không ăn cơm ở nhà đâu nhé.”
Hà Gia Vân biết cô lo lắng nên nói: “Để tớ cho tài xế đưa cậu đi.”
Cô ấy sợ Lâm Vụ hốt hoảng, khi lái xe sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Vụ vốn định từ chối nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Hà Gia Vân, cô lại gật đồng ý: “Được.”
Hà Gia Vân: “Đừng lo lắng, chắc chắn Trần Trác không sao.”
Lâm Vụ gật đầu.
Cô biết Trần Trác không thể gặp chuyện gì nhưng cô phải tận mắt nhìn thấy anh, cô mới cảm thấy yên tâm.
Hà Gia Vân nhắn tin vào trong nhóm hỏi xem bức hình có bị chia sẻ đi nơi khác không.
Bạn trong nhóm trả lời: “Cậu nghĩ gì vậy? Tớ chỉ chia sẻ cho các cậu thôi.”
Hà Gia Vân: “… Ý tớ là, những bức hình này đừng để lộ ra ngoài, mọi người nể mặt tớ được không.”
Người bạn kia: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Gia Vân nghĩ một chút rồi nhắn: “Người này là khách hàng của công ty luật, nếu bức hình này bị lộ sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới anh ấy. Đến lúc ấy, anh ấy mà phá sản, không phải sẽ ảnh hưởng tới công việc của Lý Hạng sao?”
Người bạn kia: “… Cậu nói cũng phải, vậy đợi khi nào đối phương trả tiền cho Lý Hạng rồi tính sau.”
Hà Gia Vân: “Cảm ơn nhé, hôm nào gặp tớ mời cậu ăn cơm sau.”
Nói chuyện với bạn xong, Hà Gia Vân gửi tin nhắn cho Lâm Vụ.
Lâm Vụ đáp lại một câu được rồi để tài xế đưa mình đến chỗ Trần Trác.
Lúc đến cửa nhà Trần Trác, Lâm Vụ bấm chuông cửa.
Một lát sau, sau cửa truyền tới tiếng bước chân.
Cửa bị người ở bên trong kéo ra, Lâm Vụ ngẩng đầu lên: “Trần Trác, anh…”
Cô còn chưa nói hết đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trước mặt.
Hai người đối diện nhau, trong lúc nhất tời Lâm Vụ cũng hơi ngơ ngác.
Cô sững người mất mấy giây, nghiêng đầu nhìn số nhà ở bên cạnh rồi cô chắc chắn mình không có đi sai nhà.
“Cô là?” Mạnh Hồi nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, ánh mắt bỗng sáng lên: “Cô tìm Trần Trác sao?”
Lâm Vụ lên tiếng đáp lại: “Anh ấy có ở nhà không?”
Mạnh Hồi: “Có.”
Mạnh Hồi xoay người, đồng thời hô lớn gọi vào trong nhà: “Trần Trác, có người tìm cậu kìa.”
Trần Trác đang ở ngoài sân thượng gọi điện với Chu Triệt, cho nên anh không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Đến khi nghe thấy Mạnh Hồi gọi, anh mới vội quay vào nhà.
Vừa nhìn qua thì anh đã thấy Lâm Vụ đang đứng ở cửa.
Trần Trác lập tức bước tới trước mặt cô, anh kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”
Anh kéo Lâm Vụ vào trong hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Người này… Điều đầu tiên anh nghĩ tới là cô có xảy ra chuyện gì hay không.
Lâm Vụ hơi ngẩn ra, cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn anh không sao mới chậm rãi lắc đầu nói: “Không có gì.”
Cô mím môi, khẽ nói: “Tôi chỉ muốn tới nói với anh một câu, chúc mừng năm mới thôi.”