Chương 50: Lương Bổng.

26/04/2025 10 8.0
Chương 50: Lương Bổng.

Cao Thanh Minh có đến qua nhà thằng Bật một lần, cũng gặp mẹ của thằng Bật một lần.

Mẹ thằng Bật là một người phụ nữ gầy gò thấp bé nhưng cũng không yếu đuối ngược lại có phần nhanh nhẹn.

Người phụ nữ này gọi là Tuyền, năm nay cô Tuyền 40 tuổi.

Căn bệnh ho lao quái ác khiến người phụ nữ này không có cách nào tiếp tục làm việc dù sao trước đây cô Tuyền làm ở bên vệ sinh môi trường.

Thân mắc bệnh ho lao lại làm sao làm được việc ở ngành nghề đó nữa ?.

Tiếp đó người phụ nữ này cũng khó xin việc dù sao đã lớn tuổi lại thêm ho lao, bằng cấp còn chẳng cao thử hỏi ai dám thuê ?.

Cuối cùng may mắn thế nào vẫn có thể xin được một chân rửa bát cho một quán phở trên đường Trần Quý Cáp, cũng coi như đủ sống nhưng muốn lo cho thằng Bật ăn học lại không đủ.

Hai mẹ con có thể nói là sống bữa nay lo bữa mai, đây không đơn thuần là tiền sinh hoạt mà còn là tiền chữa bệnh cho cô Tuyền thế cho nên cuộc sống càng thêm khó khăn.

Tất cả chỉ thay đổi tốt hơn một chút từ khi Cao Thanh Minh thu thằng Bật, nếu không có Cao Thanh Minh có khi thằng Bật còn tính nghỉ học từ năm lớp 8, cũng bởi vậy mà thằng Bật cực trung thành với Cao Thanh Minh.

Cũng phải hơn 1 năm kể từ lần cuối Cao Thanh Minh gặp mặt mẹ thằng Bật.

Người phụ nữ này thậm chí còn tệ hơn trước, trước đây đã gầy, hiện tại càng gầy.

“Cậu Minh, tôi nghe thằng Bật nói cậu muốn gặp tôi”.

Tại quán Café, cô Tuyền có phần khép nép nhìn Minh.

Thân là một người phụ nữ tuổi 40 lại khép nép trước một thiếu niên 16, âu cũng là chuyện lạ, âu cũng có phần bi ai.

“Tôi muốn cô đứng ra giúp tôi đứng tên thuê 2 căn nhà quanh khu Thuỵ Khuê này, tôi chưa đủ tuổi thuê nhà”

“Thằng Bật sau này đi theo giúp tôi nên cô cũng không cần lo cho nó, 2 căn nhà cô thuê thì mẹ con cô chuyển vào ở 1 căn”

“Cô cũng không cần đi làm nữa, ở lại căn nhà làm giúp việc cho tôi, phụ trách nấu ăn cho mấy thằng đệ của tôi là được rồi, mỗi ngày tôi trả cô 40 ngàn, bao ăn bao ở”.

Minh cũng không muốn dùng cái giọng ra lệnh này với người lớn tuổi nhưng hắn cũng không muốn đi ngược lại thiết lập của Cao Thanh Minh trong mắt cô Tuyền.

Thật lòng thì dùng cái giọng như ra lệnh nhiều khi lại có ích hơn là lễ phép khép nép.

Cô Tuyền nghe lời của Minh, nửa câu cũng không dám cãi hơn nữa trong lòng còn cảm thấy âm thầm vui vẻ.

Người phụ nữ này tuy tần tảo nuôi con nhưng về bản chất là một người phụ nữ . . . chuẩn thế hệ cũ, cam chịu cùng khép nép.

Đã xem phim ‘Sóng Ở Đáy Sông’ chưa ? cô Tuyền là dạng phụ nữ điển hình hay xuất hiện trong Sóng Ở Đáy Sông, dạng phụ nữ cực kỳ khép nép trước mấy chữ ‘tôn ti trật tự’.

“Dạ cậu, cậu sắp xếp thế nào thì tôi nghe vậy, cả nhà tôi đều đội ơn cậu, sau này xin cậu chiếu cố thằng Bật con tôi nhiều hơn”.

Cô Tuyền đứng lên, hướng về phía Minh cúi gập cả người lại, điệu bộ nghe lời cực kỳ.

Trước cái cúi đầu của người phụ nữ tuổi 40 mang tật bệnh này, Minh chỉ đơn giản phất tay nói ‘thôi’ nhưng thực tế lại có chút thở dài trong người.
Năm 2000 là năm của thiên niên kỷ mới, cũng là năm giao thoa của rất nhiều giá trị truyền thống cùng giá trị hiện đại.

“Nhớ yêu cầu của tôi, tiền thuê nhà không phải vấn đề nhưng không cần thuê nhà mặt đường, thuê nhà trong ngõ là được, nhà phải là nhà tầng, ít nhất 2 tầng, diện tích sinh hoạt mỗi tầng 40m2, có sân ngoài càng tốt”

“Có thể thuê 2 căn nhà gần nhau càng tốt”

“Nếu không thể tìm được 2 căn nhà gần nhau thì thuê nhà khoảng cách không quá xa nhau cũng được”

Minh một bên dặn dò, cô Tuyền một bên liên tục gật đầu, miệng khẽ nói ‘dạ’ tuy nhiên trong ánh mắt của người phụ nữ này cũng có hoang mang.

Thật lòng thì cô Tuyền chưa bao giờ nghĩ đến thuê nhà, cái gì cũng không hiểu, chỉ sợ làm hỏng việc của ‘cậu Minh’.

Mình bệnh tật quấn thân, nay sống mai c·hết thì có làm sao đâu ? chịu khổ một chút cũng được nhưng mà còn con trai mình thì sao ? con trai mình đi theo cậu Minh đã là phúc, mình làm việc không tốt có khi nào cậu Minh trách tội con trai mình không ? mình làm không tốt lại liên luỵ nó, khổ nó ra.

Đây chính là suy nghĩ lúc này trong lòng người phụ nữ tuổi trung niên nhưng bất kể lo lắng ra sao, cô Tuyền cũng không dám hướng về Minh nói một câu ‘không’ đến cả dũng khí hỏi lại cũng không có.

Cô Tuyền không biết thân phận của Minh, chỉ biết Minh là con trai của nhà đại phú đại quý, có cha làm ông quan lớn lắm.

Chỉ thế thôi cũng đủ để người phụ nữ này còn không dám ngẩng đầu nhìn Minh.

“Được rồi, để thằng Bật vào nói kỹ hơn với cô”.

Minh chủ động đứng dậy, theo hắn đứng dậy thì Bật cũng hiểu ý, mà bên cạnh Bật lúc này có một người đàn ông nhìn có phần dữ tợn.

Người đàn ông này không phải Hùng Cá Rô thì là ai ?.

Hùng Cá Rô đeo kính râm, cũng nhẹ cúi đầu trước mặt Minh sau đó theo Bật ngồi vào bàn, bắt đầu cùng cô Tuyền nói rõ một số chuyện.

Về phía Minh, hắn rời khỏi bàn Café đi đến một bàn Café khác cách đó không xa, lúc này hắn hứng thú nhìn một người đàn ông khác.

Người này có thân hình dong dỏng cao nhưng cơ thể lại có phần gầy gò, mái tóc đầu đinh cắt gọn gang, ánh mắt đen nháy cực kỳ có thần.

“Đại ca, đây chính là chú Lương”.

Thấy Minh tiến tới, Phan Hải rất tự nhiên giới thiệu Lương Bổng cho Minh.

Lương Bổng lúc này cũng chủ động đứng dậy, hướng về Minh nhẹ cúi đầu.

“Cậu Minh”.

Lương Bổng không phải cô Tuyền, hắn càng rõ trước mặt mình là ai.

Người này . . . Đông Anh Hội không trêu vào được thậm chí phải nghĩ hết cách leo lên.

Một ông cục trưởng không đáng sợ, cục trưởng cục xuất nhập khẩu liên quan đếch gì tới Đông Anh Hội ?.

Vấn đề là ông cục trưởng này còn có một ‘cậu em sinh tử’ gọi Chu Văn Hoà, giám đốc công an thành phố Hà Nội.

Nhân vật bậc này, cả cái đất Hà Nội ai dám đắc tội ? ít nhất giới xã hội đen Hà Nội tuyệt không dám đắc tội.
“Lương Bổng đúng không, tôi đã nghe thằng Hải nhắc rất nhiều về anh, nhân vật số hai của Đông Anh Hội, một nhân vật rất lợi hai ở đất Đông Anh”.

Minh ngồi xuống, thản nhiên chỉ Lương Bổng ngồi theo.

“Không dám, thưa cậu Minh, đây là cậu Hải khen quá lời”.

Minh nghe vậy từ chối không đáp, đưa ánh mắt ra hiệu cho Phan Hải.

Phan Hải cũng hiểu ý, chủ động nói.

“Chú Lương, chú cùng đại ca cứ nói chuyện, cháu ra ngoài có chút việc”.

Nói xong, Phan Hải rất nhanh để lại không gian cho Minh cùng Lương Bổng trò chuyện.

“Anh Lương này, anh đã nghe đến Tony Nguyễn chưa ?”.

Lương Bổng năm nay 33, tuổi của hắn gấp đôi tuổi Minh có thừa nhưng mà Minh gọi hắn là anh cũng không sai dù sao Lương Bổng vẫn còn ‘tương đối trẻ”.

“Thưa cậu Minh, tôi có nghe qua người này”

“Đây là một tỷ phú người Pháp gốc Việt, hắn mở rất nhiều chuỗi nhà hàng ăn uống ở quanh khu vực Vịnh Bắc Bộ”.

Điểm này, Minh thật ra cũng không biết.

Tại trong Chạy Án, Tony cũng chỉ sở hữu mỗi nhà hàng Hương Quê, cũng không ngờ tại thế giới này hắn làm ăn lớn như vậy ?.

“Tony có rất nhiều quan hệ phức tạp với Hội Tam Hoàng bên Đài Loan, không biết anh Lương có nghe thấy ?”.

Lương Bổng nghe Minh nói vậy, ánh mắt hơi híp lại nhưng rất nhanh giãn ra.

Minh năm nay tuy mới 16 nhưng hắn là cháu của Chu Văn Hoà, Lương Bổng mặc định đây là thông tin Minh có được từ Chu Văn Hoà.

Hắn thậm chí cảm thấy Minh đang ‘gõ’ Đông Anh Hội.

“Thưa cậu Minh, tôi cũng nghe loáng thoáng việc này nhưng mà Đông Anh Hội cùng Tony cũng không có giao tình”

“Tony quen với cậu Hải chứ cũng không quen với Đông Anh Hội, còn vì sao Tony quen cậu Hải, thiết nghĩ cậu Minh cũng hiểu”.

Vì sao Tony quen Phan Hải ? thật ra cũng không có gì, Phan Hải hay quay lại mấy chốn ăn chơi, Tony chỉ cần cố ý kết giao Phan Hải lại không tính là việc gì quá khó.

Mà mục tiêu của Tony Nguyễn cũng không phải Phan Hải mà là Cao Thanh Minh, hắn cũng giống đám người Phan Quân, muốn kết giao với Minh sau đó là leo lên thuyền Cao gia.

Thật tình thì với vị thế của Minh, hắn có quyền chọn ‘phe’ chọn ai đi theo mình bao quát Tony Nguyễn.

Vấn đề là Minh chưa từng đánh giá cao Tony thậm chí có phần coi thường đối phương.

Thủ đoạn của Tony . . . quá ti tiện, ti tiện đến mức suốt phim Chạy Án liên tục gọi Tony là tên Mafia nhưng trong mắt Minh thì hắn làm mất giá trị cái chữ này.

Một trong những nhân vật phản diện chính của Chạy Án nhưng thủ đoạn loanh quanh cũng chỉ có quay lén, chụp lén, nghe lén cùng chơi thuốc.
Dạng người này khó mà thành đại sự được.

Hành động lớn nhất của Tony cũng chỉ là liên hợp một đám người sau đó mua lại một dự án của Lê Thanh mà thôi, sau đó lại dựa vào đó bán cho bên thứ ba.

So sánh với Phan Thị . . . đúng là có phần hạ thấp Phan Thị.

Nếu không phải Cao Thanh Lâm quá hố cha, Cao gia chỉ cần vặn mấy đầu ngón tay cũng có thể vặn c·hết Tony Nguyễn.

Dĩ nhiên, Tony Nguyễn lúc này là mang theo thiện ý hướng về Cao Thanh Minh nhưng Minh cũng không muốn nhận thiện ý đối phương.

Có trời mới biết có lúc nào đối phương nhét cho hắn ít ma tuý không.

“Tony không quen Đông Anh Hội cũng tốt, việc này tốt nhất là không quen biết mới càng dễ làm”

“Anh Lương cũng nghe thằng Hải nói rồi đấy, việc này anh Lương nghĩ sao ?”.

Việc Minh cần, Phan Hải lúc nãy cũng đã nói với Lương Bổng.

Khác với Phan Hải cái gì cũng không hiểu, Lương Bổng khi nghe đến ‘gốc Hoa’ lập tức nghĩ đến một vấn đề.

‘Rửa Tiền’.

Đây là đáp án trong đầu Lương Bổng, mà hắn từ nãy đến giờ cũng đang cân nhắc.

Rửa tiền tất nhiên là phi pháp nhưng Đông Anh Hội cũng làm không thiếu việc phi pháp.

Tuy Lương Bổng biết Minh muốn lợi dụng Đông Anh Hội để tay hắn ‘không bị vấy bẩn’ nhưng đây cũng không phải tin tức xấu với Đông Anh.

Xã hội đen lại còn sợ rửa tiền ?.

Huống hồ . . . Lương Bổng cảm thấy chưa hẳn đã không thể dựa vào cái này nắm ngược lại Minh, hoặc chí ít hai bên có ràng buộc lợi ích.

Chỉ có ràng buộc lợi ích mới có thể đi xa, không thể nào là Đông Anh Hội một mực câu nệ, một mực dán lên người Minh như. .. con chó được.

Phan Quân là người cao ngạo, hắn sẽ không một mực muốn làm chó của Cao gia.

Lương Bổng hiểu ý đại ca, mà hắn cũng không muốn cả đời làm chó cho người.

Tuy nhiên nếu là ràng buộc lợi ích, hai bên cùng có lợi vậy cũng không còn làm chó, chí ít cũng đạt được mức độ cân bằng nào đó.

Cao Thanh Minh hay đúng hơn Cao gia cần Phan thị làm việc, Phan thị từ đó thu lời hơn nữa cũng có v·ũ k·hí uy h·iếp ngược lại Cao gia khi . . . sự tình chuyển xấu.

Nghĩ đến đây, Lương Bổng liền nói.

“Thưa cậu Minh, cậu Minh lần này muốn chơi bao nhiêu ?”.

Minh nghe Lương Bổng hỏi liền nhếch miệng, thản nhiên nói.

“Trước đập 200 triệu thử tay xem sao, xem chỗ Tony có chơi đẹp không”.

Hắn nói 200 triệu nhẹ tựa lông hồng, dĩ nhiên 200 triệu với công tử nhà họ Cao . . . đúng là nhẹ thật.

Lương Bổng quả thật tin đây là ‘đá dò đường’ dù sao trong suy nghĩ của hắn, đây là một vụ làm ăn cực lớn giữa các gia tộc gốc Hoa trong Nam cùng với Cao gia ngoài Bắc.

Giao dịch như vậy, 200 triệu quả thật chỉ để dò đường.
8.0
Tiến độ: 100% 51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025