Chương 49: Hành Động (2)
26/04/2025
10
8.0
Chương 49: Hành Động (2)
Minh đối với đám đàn em của Cao Thanh Minh để lại đều tương đối hài lòng, Cao Thanh Minh chọn người không tệ.
Đương nhiên giữa Minh và Cao Thanh Minh vẫn có khác biệt rất lớn trong việc dùng người.
Cao Thanh Minh giống Cao Thanh Lâm ở chỗ quá đề cao giá trị đồng tiền, trong mắt bọn họ có tiền là có tất cả, có tiền là có thể sai khiến được cả quỷ thần.
Điều này có lẽ đúng trong nhiều trường hợp nhưng không phải đa số, ít nhất Minh cảm thấy quan hệ giữa người và người không nên chỉ có tiền.
Hắn nguyện ý chịu thu nạp đám đàn em cũ của Cao Thanh Minh nhưng hắn cũng không đơn giản chỉ là muốn dùng tiền.
Nghiêm túc thì . . . Minh muốn cho mỗi đứa một cái nghề thậm chí theo Minh đi học nấu ăn.
Là một đầu bếp chuyên nghiệp, Minh biết cái nghề của mình nó như thế nào, nghề này nó khó khăn, nó vất vả nhưng chỉ cần theo được thì đời này sẽ không thiếu ăn.
Không chắc có thể đại phú đại quý nhưng cũng có thể lo cho gia đình cơm áo no đủ.
Đầu bếp còn không đủ ăn thì nghề nào mới đủ ăn ?.
Ngoài ra, cái nghề này cũng có thể dễ dàng nhìn ra phẩm tính của một người, đây cũng không phải tiểu thuyết huyền huyễn gì đó mà là sự thật hoàn toàn.
Ai cũng biết trước hết muốn học làm đầu bếp thì phải làm phụ bếp, phải chịu được đứng bếp.
Đây không chỉ là quá trình làm quen với bếp, làm quen với nấu ăn mà còn là để người thầy đứng bếp nhìn rõ học sinh.
Đương nhiên cũng có những trường hợp thuộc về cố tình làm khó phụ bếp, cố tình bóc lột sức lao động nhưng nếu thật sự gặp một người thầy muốn dạy nghề cho ngươi thì quá trình đứng bếp rất rất quan trọng.
Ngoài cái này ra, học làm bếp cũng có thể rèn lại tính khí con người.
Minh cũng chưa hẳn đã muốn thay đổi hoàn toàn tính cách của cái đám đàn em này nhưng đã đi theo Minh thì không thể lúc nào cũng đầu nóng lên, lúc nào cũng chém chém g·iết g·iết.
Minh dù sao cũng đến từ mấy chục năm sau, rất khó chấp nhận cái tư duy giang hồ đổ máu của thời đại này.
Mà làm bếp lại quả thật rèn được bản tính của cái đám này. Cầm con dao lên được thì cũng phải hạ con dao xuống được.
Lúc nóng cần nóng, lúc lạnh cũng cần lạnh.
Cảm nhận ánh mắt mấy thằng đệ nhìn mình, Minh cười mà nói.
“Tao biết hoàn cảnh của chúng mày, chúng mày cũng theo tao lâu năm, hiện tại còn nguyện ý theo tao không ?”.
“Thằng Long, thằng Hiếu nếu nguyện ý theo tao thì một thằng bỏ việc, một thằng bỏ cái chỗ dạy nghề kia đi”
“Thằng Tài thì thôi tuỳ mày, mày còn muốn học ở trung tâm giáo dục thì học, không muốn thì nghỉ, tao vẫn sẽ thu mày”.
Nghe được Minh nói, cả ba thằng Long, Tài cùng Hiếu đều mừng ra mặt, vội đồng thanh nói.
“Đại ca, bọn em nguyện ý”.
Trong ba thằng, thằng Long là vui vẻ nhất, nó đã chịu đủ khổ ở trung tâm dạy nghề.
Minh nghe ba thằng đồng thanh trả lời, hắn tương đối hài lòng, tiếp đó lại nói.
“Vậy được, đã nguyện ý theo tao thì tao không để chúng mày đói, trước phóng xe ra làm bát phở đi”.
Trong tiếng reo hò của mấy thằng đệ, ba chiếc xe máy trở theo 6 thanh thiếu niên cứ như vậy phóng qua khu vực vườn hoa Thanh Niên.
_ _ _ _ _ _
Phở thời nay rất rẻ, chỉ 5000/bát, bản thân Minh cũng không quan tâm chút tiền này.
Nhóm 6 người bọn hắn chia làm 2 bàn ngồi với nhau, Minh ngồi với Phan Hải cùng Bật, mấy đứa kia thì ngồi bàn còn lại với nhau.
Trong lúc đợi tô phở mang lên, Minh hướng về Bật hỏi một câu.
“Mày tính tiếp tục đi học sửa xe hay nghỉ ? thằng Long thì tao bắt nghỉ nhưng mày thì tao cho chọn, học tiếp cũng được, nghỉ cũng được”
Bật nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng rất kiên định nói.
“Em nghỉ, em đi theo đại ca”.
Minh gật gù, lại nói.
“Chiều nay tao đi gặp cô, sau đó sẽ để cô đứng ra thuê hai căn nhà ở khu vực này”
“Mày với cô chuyển vào ở lại một căn, một căn khác tao có việc dùng”
“Cũng đừng nói gì, tao không cho mẹ con mày ở miễn phí, căn nhà của mẹ con mày tao cũng có sắp xếp, sau này đám thằng Tài, thằng Hiếu, thằng Long cũng có thể ở lại đấy”
“Thằng Tài, thằng Long ít nhất còn có chỗ đi về nhưng thằng Hiếu thì không cho nên khả năng cao thằng Hiếu cũng ăn ngủ lại, tao cần mẹ mày lo ăn uống cho đám chúng nó mỗi ngày, tiền ăn hàng tháng tao sẽ lo”.
Bật nghe vậy đương nhiên không có ý kiến, mẹ hắn hiện tại cũng đã thôi việc, để mẹ giúp đại ca làm việc thì Bật càng thêm yên tâm dù sao Bật cũng biết Minh ra tay cực kỳ hào phóng.
“Còn thằng Hải, vụ học võ của mày thế nào rồi ?”.
Phan Hải nghe đại ca nói đến mình, thản nhiên nhún vai.
“Em đăng ký vào một lò học Vovinam rồi, học cũng được, không khó lắm”
Phan Hải nói cực nhẹ nhàng, bản thân Minh cũng có phần tin tưởng lời nói của đối phương dù sao với sức vóc của Phan Hải, học võ không khó.
“Nếu được, mày cố thu mấy thằng đệ ở lò võ về, sau này có khi có chỗ dùng”.
Nói rồi Minh dứt khoát mở cặp sách ra, hắn lấy một cái phong bì đưa cho Phan Hải.
“Đại ca, đây là ?”.
“Chỗ này là 1000, không có tiền thì sao làm việc được, nhớ kỹ phương châm thu người của tao là được”.
Tiếp nhận phong bì ‘không quá dày’ từ trong tay Minh, Phan Hải không khỏi giật giật khuôn mặt.
“Đại ca, chỗ này nhiều lắm”
“Nhiều thì coi như dạo này mày giúp tao, tao cũng không thể kéo mày làm việc không công chứ ? người khác biết lại bảo tao không nghĩa khí với đàn em”.
Phan Hải nghe vậy mới gật đầu, đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh sau đó nhét phong bì lại vào trong túi áo, nội tâm lại khó lòng bình tĩnh.
Năm nay Phan Hải mới 15 tuổi, tuy xuất thân Đông Anh Hội nhưng đúng là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền mặt như thế.
“Chút nữa mày bảo lão Hùng đến, đóng giả chồng của mẹ thằng Bân, hai vợ chồng đi ra thuê nhà hiểu không ?”
“Chỗ này toàn dân quê mùa, cũng nhiều thành phần phức tạp, mẹ thằng Bân không lo được thì để lão Hùng ra lo, thuê hai căn nhà ở khu này, mỗi căn ít nhất có 2 tầng, khoảng 40 m2”
“Thằng Bân cũng đi theo mẹ mày, đợi đến lúc đàm phán giá tiền xong thì bảo tao, tao chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng mẹ mày, tí nữa cho tao tài khoản ngân hàng của cô luôn”.
Thuê nhà là nhất định phải thuê, một nhà để ổn định gia đình thằng Bân kiêm luôn chỗ Minh dạy nghề cho đám đàn em.
Một căn nhà trước mắt không cần thiết nhưng cũng có thể coi như không gian riêng của Minh.
Tuy thuê một lượt hai căn nhà có chút phí tiền nhưng chút tiền này Minh không thiếu, quan trọng nhất là thời này cũng khó tìm nhà cho thuê, nếu được thì thuê luôn hai căn, bớt thời gian.
Khu này hiện tại bị gọi là khu ven Hồ Tây, dân cư có phần phức tạp nhưng cũng chưa đến mức nguy hiểm dù sao Thuỵ Khuê đã được tính là trung tâm Hà Nội.
Thuê nhà khu này bản thân Minh cũng có tìm hiểu qua, khoảng từ 2-3 triệu mỗi tháng tiền nhà.
Số tiền này thật ra đã không thấp phải biết thuê nhà thời đại này chỉ trung bình 500 ngàn mỗi tháng mà thôi nhưng biết sao được, khu trung tâm Hà Nội giá cao hơn cũng là bình thường.
_ _ _ _ _ _
Đến 1h trưa cùng ngày, 6 đứa rời khỏi hàng phở, Minh để thằng Tài lái xe đưa thằng Long cùng thằng Hiếu về nhà tự mình giải quyết công việc trước, Minh lại cùng Phan Hải cùng thằng Bật vòng về trường Chu Văn An.
Minh hẹn mẹ của Bật tại một quán Café bên đường Thuỵ Khuê, lúc này 3 thằng hiển nhiên là đến đặt chỗ trước.
Để Bật ở lại đón mẹ, Minh kiếm cớ kéo Phan Hải ra ngoài, lúc này mới coi như vào việc chính.
Phan Hải bị Minh kéo ra ngoài thì tò mò cực kỳ, sau đó hắn nghe Minh nói.
“Vụ tao bảo mày phái cho tao một người tin được thế nào rồi ? nếu không được thì để lão Thế cho tao”.
Nghe thấy Minh hỏi vụ này, Phan Hải vội đáp.
“Đại ca, em đã nói với ông bô việc này, ông bô của em đắn đo một hồi quyết định để chú Lương đến”.
Hiện tại, Phan Hải cũng không ngỗ nghịch như nhiều năm sau, còn chưa dám gọi thẳng mặt Lương Bổng mà đổi thành chú Lương.
“Nhưng mà đại ca, chú Lương cực kỳ trung thành với ông bô nhà em, người này hoàn toàn có thể tin được nhưng . . . đại ca giao việc gì cho chú ấy thì ông bô em cũng sẽ biết, đại ca có nghĩ kỹ chưa ?”.
Minh nghe vậy thản nhiên lắc đầu mà nói.
“Việc này có gì không được, nếu không phải tao chưa gặp ông bô nhà mày, tao để ông bô nhà mày đến làm luôn còn được”.
“Đại ca, rốt cuộc là việc gì thế ?”.
Phan Hải nghe vậy tò mò mà hỏi, Minh nhìn vẻ mặt của Phan Hải mấy giây, cuối cùng cũng không có ý định che đậy với nó dù sao Phan Hải kiểu gì chẳng biết.
“Cá độ, tao muốn tìm người thay tao cá độ”
“Tiền tao ra, người của Đông Anh Hội nhà mày cầm đi đánh, lỗ tao chịu toàn bộ, lời thì tao chia cho Đông Anh Hội 10%”
Một câu nói của Minh làm ánh mắt Phan Hải co rụt lại, nó vội nói.
“Đại ca, cái này . . .”
“Thế nào ? mày còn lo phạm pháp ?”.
Đối với phạm pháp, Phan Hải không lo lắng dù sao nhà hắn làm gì hắn thừa biết nhưng mà hắn nghĩ không ra con trai nhà ông cục trưởng vì cái gì còn phải chơi cá độ ?.
Hắn thậm chí nghĩ khuyên Minh quay đầu nhưng cũng không biết làm sao mở lời.
Phan Hải lúc này còn trẻ, bao nhiêu cảm xúc in hết lên mặt.
Tất nhiên cho dù là mấy chục năm sau, Phan Hải cũng không giỏi che giấu cảm xúc.
“Cũng không phải tao đánh, là bạn bè của anh tao”
“Mày cứ về nói với ông bô nhà mày, đây là một đám nhà giàu gốc Hoa, ông bô nhà mày tự hiểu”
“Trước mắt, tao cần người tin cẩn theo tao đóng giả tỷ phú gốc Hoa đi qua Việt Nam chơi, tiếp đó mày dẫn bọn tao đến gặp Tony Nguyễn”
“Tao không tiện ra mặt, chỉ coi như cầu nối, cùng lắm phụ hoạ vài lời với tay Tony này, tao không rõ về đường dây cá độ nhưng tay này chắc chắn rõ”.
Minh trước đây chỉ hận không thể xa xa tránh né Tony Nguyễn nhưng hiện tại đúng là có phần mong gặp đối phương dù sao muốn tìm đường dây cá độ uy tín cũng chỉ có thể tìm Tony Nguyễn, còn nhân sự nào khác đây ?.
Nói về cá độ trong Chạy Án nổi tiếng nhất là Mã đại gia nhưng Minh không quen, cũng không biết đối phương đã mở nhà cái chưa ?.
Mã đại gia chỉ thật sự sinh động trong Chạy Án phần 2, mà phần 2 cũng đã rơi vào khoảng năm 2004-2005, từ nay đến đó còn hơn 5 năm, rất nhiều việc khó xác định.
Tony Nguyễn thì khác, hắn có rất nhiều mối quan hệ với phía Đài Loan, có quan hệ này chẳng nhẽ không biết một đường dây cá độ nào ?.
Đối với cá độ, Minh thật ra không lo lắng, hắn chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền nhanh, kiếm vài cú xong chạy.
Tiền cá độ là tiền bẩn, sẽ không thể dùng tăng cấp cho Thị Mầu nhưng mà . . . tiền bẩn thì vẫn là tiền, Minh có thể dùng làm rất nhiều việc.
Lùi một vạn bước, cho dù thật sự bị tra ra thì Minh cũng có tội gì ? tổ chức đường dây cá độ mới sợ, bản thân cá độ . . . cũng không cần lo lắng.
Cao Thanh Lâm ă·n c·ắp 2 triệu USD trong ngân hàng còn có thể chạy ra ngoài, Cao Thanh Minh chơi cá độ thì có sao ?.
Minh đối với đám đàn em của Cao Thanh Minh để lại đều tương đối hài lòng, Cao Thanh Minh chọn người không tệ.
Đương nhiên giữa Minh và Cao Thanh Minh vẫn có khác biệt rất lớn trong việc dùng người.
Cao Thanh Minh giống Cao Thanh Lâm ở chỗ quá đề cao giá trị đồng tiền, trong mắt bọn họ có tiền là có tất cả, có tiền là có thể sai khiến được cả quỷ thần.
Điều này có lẽ đúng trong nhiều trường hợp nhưng không phải đa số, ít nhất Minh cảm thấy quan hệ giữa người và người không nên chỉ có tiền.
Hắn nguyện ý chịu thu nạp đám đàn em cũ của Cao Thanh Minh nhưng hắn cũng không đơn giản chỉ là muốn dùng tiền.
Nghiêm túc thì . . . Minh muốn cho mỗi đứa một cái nghề thậm chí theo Minh đi học nấu ăn.
Là một đầu bếp chuyên nghiệp, Minh biết cái nghề của mình nó như thế nào, nghề này nó khó khăn, nó vất vả nhưng chỉ cần theo được thì đời này sẽ không thiếu ăn.
Không chắc có thể đại phú đại quý nhưng cũng có thể lo cho gia đình cơm áo no đủ.
Đầu bếp còn không đủ ăn thì nghề nào mới đủ ăn ?.
Ngoài ra, cái nghề này cũng có thể dễ dàng nhìn ra phẩm tính của một người, đây cũng không phải tiểu thuyết huyền huyễn gì đó mà là sự thật hoàn toàn.
Ai cũng biết trước hết muốn học làm đầu bếp thì phải làm phụ bếp, phải chịu được đứng bếp.
Đây không chỉ là quá trình làm quen với bếp, làm quen với nấu ăn mà còn là để người thầy đứng bếp nhìn rõ học sinh.
Đương nhiên cũng có những trường hợp thuộc về cố tình làm khó phụ bếp, cố tình bóc lột sức lao động nhưng nếu thật sự gặp một người thầy muốn dạy nghề cho ngươi thì quá trình đứng bếp rất rất quan trọng.
Ngoài cái này ra, học làm bếp cũng có thể rèn lại tính khí con người.
Minh cũng chưa hẳn đã muốn thay đổi hoàn toàn tính cách của cái đám đàn em này nhưng đã đi theo Minh thì không thể lúc nào cũng đầu nóng lên, lúc nào cũng chém chém g·iết g·iết.
Minh dù sao cũng đến từ mấy chục năm sau, rất khó chấp nhận cái tư duy giang hồ đổ máu của thời đại này.
Mà làm bếp lại quả thật rèn được bản tính của cái đám này. Cầm con dao lên được thì cũng phải hạ con dao xuống được.
Lúc nóng cần nóng, lúc lạnh cũng cần lạnh.
Cảm nhận ánh mắt mấy thằng đệ nhìn mình, Minh cười mà nói.
“Tao biết hoàn cảnh của chúng mày, chúng mày cũng theo tao lâu năm, hiện tại còn nguyện ý theo tao không ?”.
“Thằng Long, thằng Hiếu nếu nguyện ý theo tao thì một thằng bỏ việc, một thằng bỏ cái chỗ dạy nghề kia đi”
“Thằng Tài thì thôi tuỳ mày, mày còn muốn học ở trung tâm giáo dục thì học, không muốn thì nghỉ, tao vẫn sẽ thu mày”.
Nghe được Minh nói, cả ba thằng Long, Tài cùng Hiếu đều mừng ra mặt, vội đồng thanh nói.
“Đại ca, bọn em nguyện ý”.
Trong ba thằng, thằng Long là vui vẻ nhất, nó đã chịu đủ khổ ở trung tâm dạy nghề.
Minh nghe ba thằng đồng thanh trả lời, hắn tương đối hài lòng, tiếp đó lại nói.
“Vậy được, đã nguyện ý theo tao thì tao không để chúng mày đói, trước phóng xe ra làm bát phở đi”.
Trong tiếng reo hò của mấy thằng đệ, ba chiếc xe máy trở theo 6 thanh thiếu niên cứ như vậy phóng qua khu vực vườn hoa Thanh Niên.
_ _ _ _ _ _
Phở thời nay rất rẻ, chỉ 5000/bát, bản thân Minh cũng không quan tâm chút tiền này.
Nhóm 6 người bọn hắn chia làm 2 bàn ngồi với nhau, Minh ngồi với Phan Hải cùng Bật, mấy đứa kia thì ngồi bàn còn lại với nhau.
Trong lúc đợi tô phở mang lên, Minh hướng về Bật hỏi một câu.
“Mày tính tiếp tục đi học sửa xe hay nghỉ ? thằng Long thì tao bắt nghỉ nhưng mày thì tao cho chọn, học tiếp cũng được, nghỉ cũng được”
Bật nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng rất kiên định nói.
“Em nghỉ, em đi theo đại ca”.
Minh gật gù, lại nói.
“Chiều nay tao đi gặp cô, sau đó sẽ để cô đứng ra thuê hai căn nhà ở khu vực này”
“Mày với cô chuyển vào ở lại một căn, một căn khác tao có việc dùng”
“Cũng đừng nói gì, tao không cho mẹ con mày ở miễn phí, căn nhà của mẹ con mày tao cũng có sắp xếp, sau này đám thằng Tài, thằng Hiếu, thằng Long cũng có thể ở lại đấy”
“Thằng Tài, thằng Long ít nhất còn có chỗ đi về nhưng thằng Hiếu thì không cho nên khả năng cao thằng Hiếu cũng ăn ngủ lại, tao cần mẹ mày lo ăn uống cho đám chúng nó mỗi ngày, tiền ăn hàng tháng tao sẽ lo”.
Bật nghe vậy đương nhiên không có ý kiến, mẹ hắn hiện tại cũng đã thôi việc, để mẹ giúp đại ca làm việc thì Bật càng thêm yên tâm dù sao Bật cũng biết Minh ra tay cực kỳ hào phóng.
“Còn thằng Hải, vụ học võ của mày thế nào rồi ?”.
Phan Hải nghe đại ca nói đến mình, thản nhiên nhún vai.
“Em đăng ký vào một lò học Vovinam rồi, học cũng được, không khó lắm”
Phan Hải nói cực nhẹ nhàng, bản thân Minh cũng có phần tin tưởng lời nói của đối phương dù sao với sức vóc của Phan Hải, học võ không khó.
“Nếu được, mày cố thu mấy thằng đệ ở lò võ về, sau này có khi có chỗ dùng”.
Nói rồi Minh dứt khoát mở cặp sách ra, hắn lấy một cái phong bì đưa cho Phan Hải.
“Đại ca, đây là ?”.
“Chỗ này là 1000, không có tiền thì sao làm việc được, nhớ kỹ phương châm thu người của tao là được”.
Tiếp nhận phong bì ‘không quá dày’ từ trong tay Minh, Phan Hải không khỏi giật giật khuôn mặt.
“Đại ca, chỗ này nhiều lắm”
“Nhiều thì coi như dạo này mày giúp tao, tao cũng không thể kéo mày làm việc không công chứ ? người khác biết lại bảo tao không nghĩa khí với đàn em”.
Phan Hải nghe vậy mới gật đầu, đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh sau đó nhét phong bì lại vào trong túi áo, nội tâm lại khó lòng bình tĩnh.
Năm nay Phan Hải mới 15 tuổi, tuy xuất thân Đông Anh Hội nhưng đúng là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền mặt như thế.
“Chút nữa mày bảo lão Hùng đến, đóng giả chồng của mẹ thằng Bân, hai vợ chồng đi ra thuê nhà hiểu không ?”
“Chỗ này toàn dân quê mùa, cũng nhiều thành phần phức tạp, mẹ thằng Bân không lo được thì để lão Hùng ra lo, thuê hai căn nhà ở khu này, mỗi căn ít nhất có 2 tầng, khoảng 40 m2”
“Thằng Bân cũng đi theo mẹ mày, đợi đến lúc đàm phán giá tiền xong thì bảo tao, tao chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng mẹ mày, tí nữa cho tao tài khoản ngân hàng của cô luôn”.
Thuê nhà là nhất định phải thuê, một nhà để ổn định gia đình thằng Bân kiêm luôn chỗ Minh dạy nghề cho đám đàn em.
Một căn nhà trước mắt không cần thiết nhưng cũng có thể coi như không gian riêng của Minh.
Tuy thuê một lượt hai căn nhà có chút phí tiền nhưng chút tiền này Minh không thiếu, quan trọng nhất là thời này cũng khó tìm nhà cho thuê, nếu được thì thuê luôn hai căn, bớt thời gian.
Khu này hiện tại bị gọi là khu ven Hồ Tây, dân cư có phần phức tạp nhưng cũng chưa đến mức nguy hiểm dù sao Thuỵ Khuê đã được tính là trung tâm Hà Nội.
Thuê nhà khu này bản thân Minh cũng có tìm hiểu qua, khoảng từ 2-3 triệu mỗi tháng tiền nhà.
Số tiền này thật ra đã không thấp phải biết thuê nhà thời đại này chỉ trung bình 500 ngàn mỗi tháng mà thôi nhưng biết sao được, khu trung tâm Hà Nội giá cao hơn cũng là bình thường.
_ _ _ _ _ _
Đến 1h trưa cùng ngày, 6 đứa rời khỏi hàng phở, Minh để thằng Tài lái xe đưa thằng Long cùng thằng Hiếu về nhà tự mình giải quyết công việc trước, Minh lại cùng Phan Hải cùng thằng Bật vòng về trường Chu Văn An.
Minh hẹn mẹ của Bật tại một quán Café bên đường Thuỵ Khuê, lúc này 3 thằng hiển nhiên là đến đặt chỗ trước.
Để Bật ở lại đón mẹ, Minh kiếm cớ kéo Phan Hải ra ngoài, lúc này mới coi như vào việc chính.
Phan Hải bị Minh kéo ra ngoài thì tò mò cực kỳ, sau đó hắn nghe Minh nói.
“Vụ tao bảo mày phái cho tao một người tin được thế nào rồi ? nếu không được thì để lão Thế cho tao”.
Nghe thấy Minh hỏi vụ này, Phan Hải vội đáp.
“Đại ca, em đã nói với ông bô việc này, ông bô của em đắn đo một hồi quyết định để chú Lương đến”.
Hiện tại, Phan Hải cũng không ngỗ nghịch như nhiều năm sau, còn chưa dám gọi thẳng mặt Lương Bổng mà đổi thành chú Lương.
“Nhưng mà đại ca, chú Lương cực kỳ trung thành với ông bô nhà em, người này hoàn toàn có thể tin được nhưng . . . đại ca giao việc gì cho chú ấy thì ông bô em cũng sẽ biết, đại ca có nghĩ kỹ chưa ?”.
Minh nghe vậy thản nhiên lắc đầu mà nói.
“Việc này có gì không được, nếu không phải tao chưa gặp ông bô nhà mày, tao để ông bô nhà mày đến làm luôn còn được”.
“Đại ca, rốt cuộc là việc gì thế ?”.
Phan Hải nghe vậy tò mò mà hỏi, Minh nhìn vẻ mặt của Phan Hải mấy giây, cuối cùng cũng không có ý định che đậy với nó dù sao Phan Hải kiểu gì chẳng biết.
“Cá độ, tao muốn tìm người thay tao cá độ”
“Tiền tao ra, người của Đông Anh Hội nhà mày cầm đi đánh, lỗ tao chịu toàn bộ, lời thì tao chia cho Đông Anh Hội 10%”
Một câu nói của Minh làm ánh mắt Phan Hải co rụt lại, nó vội nói.
“Đại ca, cái này . . .”
“Thế nào ? mày còn lo phạm pháp ?”.
Đối với phạm pháp, Phan Hải không lo lắng dù sao nhà hắn làm gì hắn thừa biết nhưng mà hắn nghĩ không ra con trai nhà ông cục trưởng vì cái gì còn phải chơi cá độ ?.
Hắn thậm chí nghĩ khuyên Minh quay đầu nhưng cũng không biết làm sao mở lời.
Phan Hải lúc này còn trẻ, bao nhiêu cảm xúc in hết lên mặt.
Tất nhiên cho dù là mấy chục năm sau, Phan Hải cũng không giỏi che giấu cảm xúc.
“Cũng không phải tao đánh, là bạn bè của anh tao”
“Mày cứ về nói với ông bô nhà mày, đây là một đám nhà giàu gốc Hoa, ông bô nhà mày tự hiểu”
“Trước mắt, tao cần người tin cẩn theo tao đóng giả tỷ phú gốc Hoa đi qua Việt Nam chơi, tiếp đó mày dẫn bọn tao đến gặp Tony Nguyễn”
“Tao không tiện ra mặt, chỉ coi như cầu nối, cùng lắm phụ hoạ vài lời với tay Tony này, tao không rõ về đường dây cá độ nhưng tay này chắc chắn rõ”.
Minh trước đây chỉ hận không thể xa xa tránh né Tony Nguyễn nhưng hiện tại đúng là có phần mong gặp đối phương dù sao muốn tìm đường dây cá độ uy tín cũng chỉ có thể tìm Tony Nguyễn, còn nhân sự nào khác đây ?.
Nói về cá độ trong Chạy Án nổi tiếng nhất là Mã đại gia nhưng Minh không quen, cũng không biết đối phương đã mở nhà cái chưa ?.
Mã đại gia chỉ thật sự sinh động trong Chạy Án phần 2, mà phần 2 cũng đã rơi vào khoảng năm 2004-2005, từ nay đến đó còn hơn 5 năm, rất nhiều việc khó xác định.
Tony Nguyễn thì khác, hắn có rất nhiều mối quan hệ với phía Đài Loan, có quan hệ này chẳng nhẽ không biết một đường dây cá độ nào ?.
Đối với cá độ, Minh thật ra không lo lắng, hắn chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền nhanh, kiếm vài cú xong chạy.
Tiền cá độ là tiền bẩn, sẽ không thể dùng tăng cấp cho Thị Mầu nhưng mà . . . tiền bẩn thì vẫn là tiền, Minh có thể dùng làm rất nhiều việc.
Lùi một vạn bước, cho dù thật sự bị tra ra thì Minh cũng có tội gì ? tổ chức đường dây cá độ mới sợ, bản thân cá độ . . . cũng không cần lo lắng.
Cao Thanh Lâm ă·n c·ắp 2 triệu USD trong ngân hàng còn có thể chạy ra ngoài, Cao Thanh Minh chơi cá độ thì có sao ?.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan