Chương 47: Buổi Học Đầu Tiên (2)
26/04/2025
10
8.0
Chương 47: Buổi Học Đầu Tiên (2)
Ngày đầu tiên đi học của Minh cũng không có quá nhiều thứ để kể, nó cứ bình yên đến lạ.
Dĩ nhiên, bình yên mới là bình thường, đi học làm sao ngày nào cũng có thể thấy ‘Drama’ ?.
Hôm nay là thứ 4, hai tiết đầu là tiếng Anh, tiết thứ ba là Địa Lý, tiết thứ tư là Toán, tiết thứ năm là Lịch Sử.
Đây là một thời khoá biểu khá nhẹ trong mắt Minh hơn nữa ngày hôm nay Minh cũng học được một vài điều mới mẻ.
Kiếp trước, Minh là học sinh học lệch khối D điển hình nhưng hắn đối với môn địa không có quá nhiều ý nghĩ.
Trong mắt Minh thì môn này khá vô dụng, học địa để làm gì ? trừ khi ngươi quyết tâm thi khối C sau đó học cao hơn nếu không môn địa gần như không có tác dụng thực tế mấy.
Hắn cảm thấy môn này không quan trọng cho nên trình độ của Minh chỉ dừng lại ở việc đọc Atlat địa lý Việt Nam hơn nữa cũng chỉ có thể đọc những gì Atlat ghi chú rõ ngoài ra thì chịu.
Ấy thế mà ngày hôm nay hắn được học một kiến thức mới về địa lý, hắn lúc này mới phát hiện biên giới Việt Nam rộng hơn hắn tưởng tượng một chút.
Nói sao nhỉ, cái này tuy Minh có làm qua bài tập từ trước nhưng đúng là không để ý thật, mấy ai có thể nói rõ diện tích của Việt Nam đây ? ít nhất thì Minh không nhớ chính xác diện tích của Việt Nam cho nên đi đến thế giới này thì diện tích thay đổi một chút cũng khó mà nhận biết được.
Chỉ có qua lời giảng của giáo viên, Minh mới cảm thấy ‘mở rộng tầm mắt’.
Đường biên giới phía Bắc ở Việt Nam tại thế giới này khác khá nhiều so với Việt Nam cũ, điển hình nhất là trên Cao Bằng.
Cao Bằng có con thác Bản Giốc, kiếp trước Minh cũng đi qua du lịch một lần.
Thác này nằm giữa Việt Nam cùng Trung Quốc, phần thác chính nằm ở giữa biên giới hai nước Việt-Trung, phần thác phụ thì hoàn toàn nằm ở Việt Nam.
Việt Nam thì gọi đây là thác Bản Giốc, phía bên kia thì gọi là thác Đức Thiên.
Con thác này rất đẹp mà cũng rất đặc biệt, đây có lẽ cũng là một trong những nơi người Việt chạm mặt người Trung nhiều nhất.
Tuy nhiên ở thế giới này, thác Bản Giốc lại nằm hoàn toàn ở Việt Nam đồng nghĩa với tỉnh Cao Bằng sẽ có thêm khoảng 10 Ha đất.
Theo Minh nhớ, phía bên kia có một trấn lớn gọi là trấn Thạc Long, trấn này chủ yếu là làm du lịch cùng giao thương với Việt Nam, cùng huyện Trùng Khánh quản lý thác Bản Giốc (thắc Đức Thiên) nhưng lúc này cũng không còn trấn Thạc Long, thay vào đó chỉ có huyện Trùng Khánh tỉnh Cao Bằng.
Đây hiển nhiên là một . . .niềm vui nhỏ nhỏ của kiến thức, cũng chứng minh Việt Nam mạnh hơn so với ký ức của Minh, ngoài ra Việt Nam cùng Trung Quốc ở thế giới này cũng có phần hữu hảo dù sao không có c·hiến t·ranh biên giới.
Cái này cũng bình thường, ai chẳng có ‘hột nhãn’ đã nắm trong tay ‘hột nhãn’ thì làm sao có thể có c·hiến t·ranh biên giới ?.
_ _ _ __ _
Ngoại trừ tiết địa lý mang đến cho Minh kiến thức mới thì còn có một việc khiến hắn tương đối ngại đấy chính là thằng Luân rủ hắn đi vệ sinh chung.
Đây . . . hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ của Minh.
Suốt thời cấp 3 cũng không có ai gọi hắn đi vệ sinh cùng dù sao cả lớp cấp 3 của hắn cũng chỉ có vèn vẹn mấy đứa con trai giữa một đám toàn con gái, có những việc vẫn ‘ngại’.
Sang đến đại học, cái văn hoá rủ nhau đi vệ sinh càng ít xuất hiện.
“Ông giỏi thật đấy, tôi học tiếng Anh chẳng hiểu cái đếch gì cả thế mà ông còn viết được liên hồi”
“Đi vệ sinh không ông, xong anh em mình xuống Căng-tin chơi”
Đây là nguyên văn cả câu của Luân.
Nghe được Luân hỏi, Minh cũng có phần tâm động nhưng nghĩ một lát vẫn lắc đầu.
“Ông đi đi, tôi không buồn”.
Luân nghe vậy thì không nói gì nữa, cứ thế đứng lên đi ra ngoài lớp đã thế còn có vài bạn nam sinh cùng lớp đi theo Luân, rất giống ‘đi vệ sinh tập thể’.
Nhìn đám bạn cùng nhau ra ngoài, Minh không khỏi thở dài.
“Đến cuối cùng vẫn là già quá tuổi”.
Minh gãi đầu tỏ ra bất đắc dĩ, bảo ở cái tuổi của hắn đi vệ sinh cùng người khác xác thực khó.
Sau hai tiết tiếng Anh là giờ ra chơi, Minh cũng không thể ở lỳ trong lớp.
Sau khi Luân rời đi thì Minh cũng rất nhanh đi ra khỏi lớp, hắn cũng không rủ bạn bè bao quát Huyền.
Nếu nam sinh rủ nhau đi vệ sinh chung thì nữ sinh . .. thật ra không khác mấy.
Huyền cũng sớm bị bạn nữ khác kéo đi.
Một thân một mình đi ra ngoài nhưng Minh đã có mục tiêu rất rõ ràng, hắn muốn ăn hết đồ ăn vặt xung quanh cổng trường.
Hiếm hoi lắm mới có dịp trở lại thời cấp 3 mà ôn lại kỷ niệm xưa, từ lần hôm qua ăn nem chua rán thì Minh cũng gạt luôn ‘an toàn vệ sinh thực phẩm’ ra khỏi đầu.
Trường THPT Chu Văn An dù sao cũng là trường trọng điểm quốc gia hơn nữa còn có nhiều năm lịch sử cho nên so với các trường khác cũng không quá giống.
Ở các trường cấp 3 khác thì có thể thấy hình ảnh học sinh đưa tay ra ngoài cổng trường mua quà vặt bên ngoài nhưng tại trường Chu Văn An thì không có.
Muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt thì cũng được thôi nhưng không có chuyện cứ chen chúc lộn xộn ở cổng trường rồi thò tay ra .
Về phần ra khỏi nhà trường thật ra cũng không nghiêm khắc lắm chỉ là không thể đi cổng chính mà phải đi công phụ thôi.
Minh chuyến này chủ động ra ngoài tìm kiếm ‘vài thứ’ mà mấy chục năm sau đã rất khó nhìn thấy.
Bởi vì lớp 10A1 của hắn ở trên tầng đã thế còn xa cầu thang dẫn đến khi Minh đi ra ngoài cổng trường, hắn đã thấy không ít anh chị ở ngoài, rất nhiều người đang vây quanh những chiếc xe đạp bán hàng.
Cái hình ảnh một người đàn ông đạp xe đạp, phía sau là một hòm hàng hoá toàn đồ ăn vặt đúng là chỉ có nhiều vào thời này, mấy chục năm sau không phải không có nhưng đa số đều đã chuyển sang xe máy.
Ở trước cổng trường Chu, được đón nhận nhất là thứ gì ?.
Đầu tiên là hàng kem, kem rất rẻ chỉ 500 đồng 1 cái, rẻ thì 200 đồng cũng có.
Kem bán hàng rong là loại kem gì ? chủ yếu là 2 loại kem, kem ốc quế cùng kem hoa quả.
Kem ốc quế thì chỉ có phần ốc quế bên dưới, tiếp đó đổ ít đá bào cùng siro lên, đây là loại kem ‘cao cấp’ đến 500 đồng một cái.
Kem hoa quả thì sao ? đây là loại kem đổ nước hoa quả vào một cái túi bóng sau đó nhét vào tủ đá, đợi nước bên trong đóng lại thành băng thì đấy liền là kem.
Vị thấy nhiều nhất ở thời đại này là kem dưa hấu màu đỏ cùng kem sữa chua màu trắng, đây là loại kem 200 đồng/ cái.
Đương nhiên cái loại kem thứ 2 thật ra không chỉ có nước hoa quả, nước hoa quả chỉ là một phần thôi, nó còn bao gồm cả đường hoá học để tạo vị ngọt, nếu không chỉ từ nước hoa quả hay sữa chua thì làm sao ngọt như vậy ?.
Minh nghĩ một lát, cũng cố chen hàng mua 2 cây kem ốc quế.
Chen khoảng 2-3 phút thì cũng đến lượt hắn, cầm hai cây kém ốc quế xong Minh thoả mãn vừa ăn vừa đi dạo.
Tuy mùa hè đã qua nhưng giữa cái tiết trời mùa thu này ăn kem ốc quế Siro đá bào cũng không tệ lắm.
Một bên ăn kem, Minh lại nhìn các xe bán hàng rong khác.
So với kem, còn ba chiếc xe bán hàng rong cũng rất được đón nhận.
Xe bán nem chua rán thì không cần miêu tả nhiều nữa.
Một xe bán kẹo bông gòn, loại kẹo này chưa cần ăn mà chỉ cần nhìn người bán kẹo kéo kẹo thôi cũng là một sự hưởng thụ về thị giác đối với học sinh cấp 3.
Kẹo này rất ‘đắt’ 1000 đồng mới được 1 que cho nên không có mấy học sinh mua nhưng xem thì nhiều lắm.
Mà cửa hàng cuối cùng được học sinh bu kín là cửa hàng nặn tò he.
Tò he . .. đối với thứ này Minh có cảm xúc rất sâu.
Mấy chục năm sau đã rất khó nhìn thấy tò he ở ngoài đường hơn nữa khiến Minh nhớ nhất về tò he lại là cha mẹ hắn.
Món đồ chơi cuối cùng cha mẹ mua cho Minh chính là tò he.
Hai con, một con là Tôn Ngộ Không, một con là . . .Triển Chiêu.
Hai con tò he này Minh lưu giữ rất lâu rất lâu thậm chí nhiều năm sau chính Minh còn bỏ tiền đi mời thầy về dạy hắn làm tò he.
Một bên ăn kem, một bên Minh cứ như vậy ngồi nhìn người nghệ nhân già đang nặn tò he, ánh mắt Minh xuất hiện nhiều thứ tình cảm chập chờn cùng phức tạp.
Năm 2000 này, tò he nhiều nhất là nhân vật gì ? đáp án là Tôn Ngộ Không, ngoài ra có lẽ là 12 con giáp.
Ngoài những con tò he hay gặp ra thì còn có Doremon, Triển Chiêu, hội thầy trò Đường Tăng, chú Cuội, ông Địa, chị Hằng thậm chí có cả sơn tinh cùng thuỷ tinh.
Đương nhiên hàng tò he trước mặt Minh thì cũng không nhiều lựa chọn như vậy, quầy hàng này trừ Tôn Ngộ Không ra cũng chỉ có 12 con giáp.
Học sinh nếu không mua được anh khỉ thì cũng có thể lùi lại mà chọn năm sinh.
“9h8 phút, vẫn kịp”.
Minh nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian vẫn còn, Minh nhịn không được mà tiến về phía cửa hàng tò he.
Hắn . . . ngứa tay.
7h30 phút sáng bắt đầu vào học, 9h5 phút sáng là giờ ra chơi, học sinh có thể ra chơi 20 phút, 9h25 phút trở về lớp học.
Nặn tò he nhìn như kỳ công cùng tỉ mỉ nhưng nó cũng không lâu lắm, nhất là với trình độ của Minh.
Nói một câu thẳng thắn, trình độ của Minh cao hơn người nặn tò he già đang ngồi trước cổng trường.
“Ông ơi, con có 5000, ông có thể cho con tự mình nặn tò he được không ạ ? con nghịch một chút”.
Minh lại một lần nữa dùng thể chất hơn người mà chen hàng, chen hàng xong hắn rất lễ phép hướng về phía người bán hàng già nua.
Người bán hàng đang tập trung nặn một con heo, vừa nhìn là biết đây thuộc ‘seri’ 12 con giáp.
Nghe được lời nói của Minh, người bán hàng dùng ánh mắt có phần vẩn đục kinh ngạc nhìn hắn, cho dù mấy ‘anh chị’ xung quanh cũng dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn Minh.
Cũng không phải hắn đi xin nặn tò he mà là hắn bỏ ra 5000 xin nặn tò he.
Tò he hiện tại 1500 đồng / con.
Mà 5000 thì sao ? 5000 đã đủ một bữa ăn trưa hơn nữa có phần . . . thịnh soạn dù sao 5000 cũng đủ bát phở.
“Cháu cẩn thận một chút, đừng để dao đâm vào tay”.
Người bán hàng già nua cười hiền hoà với Minh, cũng không có đòi tiền vội mà rất thoải mái mời hắn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo tủ lấy cho Minh một con dao tre.
Ông dùng dao kim loại nhưng hiển nhiên không thể để học sinh như Minh dùng thứ này, cũng chỉ có thể dùng dao tre.
Đợi Minh tiếp nhận dao, ông lại cho Minh que tre, lược tre nhỏ.
“Cháu dùng bột nặn, thích màu nào thì lấy màu ấy nhưng không cần lãng phí quá, đây là đồ ăn, lãng phí không tốt”.
Người bán hàng già nua có phần rất thích Minh dù sao đứa trẻ xem tò he thì nhiều nhưng có gan xin ngồi nặn tò he ‘thử’ cũng không nhiều.
Có gan xin nặn thử cũng . . . phần lớn là không có tiền như Minh.
Tiền tất nhiên quan trọng nhưng nhìn thấy một đứa bé hứng thú với nghề tổ truyền, người bán hàng tất nhiên vui vẻ.
Minh ngoan ngoãn ‘dạ vâng’ sau đó tự mình lấy ra một cục bột mì, nghĩ mấy giây hắn bắt đầu tự mình tạo hình.
Đối với tò he, tay nghề của Minh rất cao.
Đạt đến tầm nghệ nhân hay không thì Minh không chắc nhưng đảm bảo là dân chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp dù sao . .. hắn thích đọc sách, cũng thích dùng tò he để tạo những nhân vật trong sách theo trí tưởng tượng của hắn.
Minh lần này muốn tạo tò he gì ?.
Hắn cũng không phải là đang trang bức khoe tài, hắn chỉ ngứa tay mà thôi cho nên cũng không chọn làm nhân vật nào có độ khó quá cao, hắn quyết định làm Triển Chiêu.
Triển Chiêu này dĩ nhiên là phiên bản của Hà Gia Kính, con Triển Chiêu mà cha mẹ mua cho hắn ở kiếp trước cũng là phiên bản này.
Khi mà Minh tay nắm bột mì, khi mà hắn bắt đầu dùng dao tre nặn nhân vật, hắn rất nhanh hoàn toàn bỏ qua tất cả ngoại vật xung quanh, đạt đến trạng thái ‘bỏ qua ngoại cảnh’.
Bàn tay của Minh linh hoạt mà nhanh thoăn thoắt, động tác còn nhanh hơn người bán hàng già rất nhiều.
Ban đầu không ai để ý mãi cho đến khi có một giọng nữ ồ lên.
“Bạn này làm thật nhanh”.
Theo giọng nữ ồ lên, rất nhiều ánh mắt đều tập trung nhìn Minh bao quát cả người bán hàng.
Người bán hàng thậm chí dừng tay lại, ánh mắt vẩn đục nhìn Minh, trong ánh mắt này đang le lói lên ánh sáng, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ sau đó biến thành vui mừng.
Minh làm quá thành thục, tốc độ tay cũng quá nhanh, con dao tre như hoà hợp làm một với hắn.
Nếu nhìn người bán hàng già bên cạnh chỉ là nhìn tạo hình tò he thì nhìn Minh làm tò he thậm chí là một loại mỹ quan về động tác.
Minh chỉ cần vèn vẹn 5 phút, một con Triển Chiêu hoàn toàn thành hình trong tay hắn.
Nhìn Triển Chiêu xuất hiện, đám người xung quanh không khỏi reo hò.
“Triển Chiêu, là Triển Chiêu này”
“Oa, thật giỏi, là Triển Chiêu trong Bao Công này”
“Giống hệt trên TV luôn, Triển Chiêu thật uy phong, còn cầm cả kiếm”
“Là hàng mới, hàng mới, ở trên quầy hàng không có bán”
“Bạn học, bạn học bán con này không ?”
“Đúng rồi đúng rồi, bạn học bán con này không ?”.
Một đám thanh thiếu nữ xung quanh không ngớt lời khen ngợi Minh, điều này khiến Minh cũng có chút không quen.
Hắn từ xưa đến nay nặn tò he . .. cũng chưa từng được nhiều người tán dương như vậy.
Đừng nói nặn tò he cho dù đứng bếp làm đồ ăn cũng chưa từng có nhiều khán giả khen như thế.
Thời đại này không giống nhiều năm sau, mọi người muốn khen thì đều khen ra miệng, khen thể hiện trên nét mặt mà không phải về nhà viết Status cùng dùng Emoji.
Ngoài ra thời đại này xác thật cũng ít thứ để nhìn, không giống nhiều năm sau khi Internet bùng nổ.
“Bạn học, cháu làm thật tốt, làm còn tốt hơn ông nữa”
“Nhà cháu cũng làm tò he ?”.
Đây là giọng người bán hàng, trong ánh mắt lúc này đã từ ‘vui vẻ’ chuyển sang ‘chấn kinh’.
Dù sao con Triển Chiêu trong tay Minh quá đẹp, từ màu sắc đến chi tiết đều quá đẹp, chính ông cũng biết mình không so được với Minh.
Trong giới tò he, Tôn Ngộ Không cùng Triển Chiêu có độ khó bằng nhau cho nên tuy khác nhân vật nhưng muốn xem tay nghề nhìn cái biết ngay.
Mấy con Ngộ Không trên quầy so với Triển Chiêu của Minh quả thật thua tài kém sắc.
“Dạ, cháu có học qua mấy năm ạ”
“Cháu tặng ông con này, ông lấy ra bán cũng được ạ”.
Minh lễ phép đưa Triển Chiêu cho ông lão, dù sao hắn cũng không thèm tò he thậm chí tò he hắn nặn từ xưa đến nay đều không ăn.
Hắn vốn không biết giải quyết thế nào, chỉ đơn thuần là ngứa tay cùng hoài niệm thôi, nặn xong đương nhiên là nên ‘chạy’ dù sao mấy thanh thiếu niên xung quanh đã bắt đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, như muốn c·ướp Triển Chiêu đến nơi.
Minh vội từ hàng tò he chạy ‘chối c·hết’ về trường, chỉ là Minh cũng không biết con Triển Chiêu của hắn cũng không được bán ra ngoài, người bán hàng già quyết định . .. mang về nhà học.
Hàng tốt như thế này, nhất định phải mang về học, làm sao có thể đem bán ?.
Ngày đầu tiên đi học của Minh cũng không có quá nhiều thứ để kể, nó cứ bình yên đến lạ.
Dĩ nhiên, bình yên mới là bình thường, đi học làm sao ngày nào cũng có thể thấy ‘Drama’ ?.
Hôm nay là thứ 4, hai tiết đầu là tiếng Anh, tiết thứ ba là Địa Lý, tiết thứ tư là Toán, tiết thứ năm là Lịch Sử.
Đây là một thời khoá biểu khá nhẹ trong mắt Minh hơn nữa ngày hôm nay Minh cũng học được một vài điều mới mẻ.
Kiếp trước, Minh là học sinh học lệch khối D điển hình nhưng hắn đối với môn địa không có quá nhiều ý nghĩ.
Trong mắt Minh thì môn này khá vô dụng, học địa để làm gì ? trừ khi ngươi quyết tâm thi khối C sau đó học cao hơn nếu không môn địa gần như không có tác dụng thực tế mấy.
Hắn cảm thấy môn này không quan trọng cho nên trình độ của Minh chỉ dừng lại ở việc đọc Atlat địa lý Việt Nam hơn nữa cũng chỉ có thể đọc những gì Atlat ghi chú rõ ngoài ra thì chịu.
Ấy thế mà ngày hôm nay hắn được học một kiến thức mới về địa lý, hắn lúc này mới phát hiện biên giới Việt Nam rộng hơn hắn tưởng tượng một chút.
Nói sao nhỉ, cái này tuy Minh có làm qua bài tập từ trước nhưng đúng là không để ý thật, mấy ai có thể nói rõ diện tích của Việt Nam đây ? ít nhất thì Minh không nhớ chính xác diện tích của Việt Nam cho nên đi đến thế giới này thì diện tích thay đổi một chút cũng khó mà nhận biết được.
Chỉ có qua lời giảng của giáo viên, Minh mới cảm thấy ‘mở rộng tầm mắt’.
Đường biên giới phía Bắc ở Việt Nam tại thế giới này khác khá nhiều so với Việt Nam cũ, điển hình nhất là trên Cao Bằng.
Cao Bằng có con thác Bản Giốc, kiếp trước Minh cũng đi qua du lịch một lần.
Thác này nằm giữa Việt Nam cùng Trung Quốc, phần thác chính nằm ở giữa biên giới hai nước Việt-Trung, phần thác phụ thì hoàn toàn nằm ở Việt Nam.
Việt Nam thì gọi đây là thác Bản Giốc, phía bên kia thì gọi là thác Đức Thiên.
Con thác này rất đẹp mà cũng rất đặc biệt, đây có lẽ cũng là một trong những nơi người Việt chạm mặt người Trung nhiều nhất.
Tuy nhiên ở thế giới này, thác Bản Giốc lại nằm hoàn toàn ở Việt Nam đồng nghĩa với tỉnh Cao Bằng sẽ có thêm khoảng 10 Ha đất.
Theo Minh nhớ, phía bên kia có một trấn lớn gọi là trấn Thạc Long, trấn này chủ yếu là làm du lịch cùng giao thương với Việt Nam, cùng huyện Trùng Khánh quản lý thác Bản Giốc (thắc Đức Thiên) nhưng lúc này cũng không còn trấn Thạc Long, thay vào đó chỉ có huyện Trùng Khánh tỉnh Cao Bằng.
Đây hiển nhiên là một . . .niềm vui nhỏ nhỏ của kiến thức, cũng chứng minh Việt Nam mạnh hơn so với ký ức của Minh, ngoài ra Việt Nam cùng Trung Quốc ở thế giới này cũng có phần hữu hảo dù sao không có c·hiến t·ranh biên giới.
Cái này cũng bình thường, ai chẳng có ‘hột nhãn’ đã nắm trong tay ‘hột nhãn’ thì làm sao có thể có c·hiến t·ranh biên giới ?.
_ _ _ __ _
Ngoại trừ tiết địa lý mang đến cho Minh kiến thức mới thì còn có một việc khiến hắn tương đối ngại đấy chính là thằng Luân rủ hắn đi vệ sinh chung.
Đây . . . hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ của Minh.
Suốt thời cấp 3 cũng không có ai gọi hắn đi vệ sinh cùng dù sao cả lớp cấp 3 của hắn cũng chỉ có vèn vẹn mấy đứa con trai giữa một đám toàn con gái, có những việc vẫn ‘ngại’.
Sang đến đại học, cái văn hoá rủ nhau đi vệ sinh càng ít xuất hiện.
“Ông giỏi thật đấy, tôi học tiếng Anh chẳng hiểu cái đếch gì cả thế mà ông còn viết được liên hồi”
“Đi vệ sinh không ông, xong anh em mình xuống Căng-tin chơi”
Đây là nguyên văn cả câu của Luân.
Nghe được Luân hỏi, Minh cũng có phần tâm động nhưng nghĩ một lát vẫn lắc đầu.
“Ông đi đi, tôi không buồn”.
Luân nghe vậy thì không nói gì nữa, cứ thế đứng lên đi ra ngoài lớp đã thế còn có vài bạn nam sinh cùng lớp đi theo Luân, rất giống ‘đi vệ sinh tập thể’.
Nhìn đám bạn cùng nhau ra ngoài, Minh không khỏi thở dài.
“Đến cuối cùng vẫn là già quá tuổi”.
Minh gãi đầu tỏ ra bất đắc dĩ, bảo ở cái tuổi của hắn đi vệ sinh cùng người khác xác thực khó.
Sau hai tiết tiếng Anh là giờ ra chơi, Minh cũng không thể ở lỳ trong lớp.
Sau khi Luân rời đi thì Minh cũng rất nhanh đi ra khỏi lớp, hắn cũng không rủ bạn bè bao quát Huyền.
Nếu nam sinh rủ nhau đi vệ sinh chung thì nữ sinh . .. thật ra không khác mấy.
Huyền cũng sớm bị bạn nữ khác kéo đi.
Một thân một mình đi ra ngoài nhưng Minh đã có mục tiêu rất rõ ràng, hắn muốn ăn hết đồ ăn vặt xung quanh cổng trường.
Hiếm hoi lắm mới có dịp trở lại thời cấp 3 mà ôn lại kỷ niệm xưa, từ lần hôm qua ăn nem chua rán thì Minh cũng gạt luôn ‘an toàn vệ sinh thực phẩm’ ra khỏi đầu.
Trường THPT Chu Văn An dù sao cũng là trường trọng điểm quốc gia hơn nữa còn có nhiều năm lịch sử cho nên so với các trường khác cũng không quá giống.
Ở các trường cấp 3 khác thì có thể thấy hình ảnh học sinh đưa tay ra ngoài cổng trường mua quà vặt bên ngoài nhưng tại trường Chu Văn An thì không có.
Muốn ra ngoài mua đồ ăn vặt thì cũng được thôi nhưng không có chuyện cứ chen chúc lộn xộn ở cổng trường rồi thò tay ra .
Về phần ra khỏi nhà trường thật ra cũng không nghiêm khắc lắm chỉ là không thể đi cổng chính mà phải đi công phụ thôi.
Minh chuyến này chủ động ra ngoài tìm kiếm ‘vài thứ’ mà mấy chục năm sau đã rất khó nhìn thấy.
Bởi vì lớp 10A1 của hắn ở trên tầng đã thế còn xa cầu thang dẫn đến khi Minh đi ra ngoài cổng trường, hắn đã thấy không ít anh chị ở ngoài, rất nhiều người đang vây quanh những chiếc xe đạp bán hàng.
Cái hình ảnh một người đàn ông đạp xe đạp, phía sau là một hòm hàng hoá toàn đồ ăn vặt đúng là chỉ có nhiều vào thời này, mấy chục năm sau không phải không có nhưng đa số đều đã chuyển sang xe máy.
Ở trước cổng trường Chu, được đón nhận nhất là thứ gì ?.
Đầu tiên là hàng kem, kem rất rẻ chỉ 500 đồng 1 cái, rẻ thì 200 đồng cũng có.
Kem bán hàng rong là loại kem gì ? chủ yếu là 2 loại kem, kem ốc quế cùng kem hoa quả.
Kem ốc quế thì chỉ có phần ốc quế bên dưới, tiếp đó đổ ít đá bào cùng siro lên, đây là loại kem ‘cao cấp’ đến 500 đồng một cái.
Kem hoa quả thì sao ? đây là loại kem đổ nước hoa quả vào một cái túi bóng sau đó nhét vào tủ đá, đợi nước bên trong đóng lại thành băng thì đấy liền là kem.
Vị thấy nhiều nhất ở thời đại này là kem dưa hấu màu đỏ cùng kem sữa chua màu trắng, đây là loại kem 200 đồng/ cái.
Đương nhiên cái loại kem thứ 2 thật ra không chỉ có nước hoa quả, nước hoa quả chỉ là một phần thôi, nó còn bao gồm cả đường hoá học để tạo vị ngọt, nếu không chỉ từ nước hoa quả hay sữa chua thì làm sao ngọt như vậy ?.
Minh nghĩ một lát, cũng cố chen hàng mua 2 cây kem ốc quế.
Chen khoảng 2-3 phút thì cũng đến lượt hắn, cầm hai cây kém ốc quế xong Minh thoả mãn vừa ăn vừa đi dạo.
Tuy mùa hè đã qua nhưng giữa cái tiết trời mùa thu này ăn kem ốc quế Siro đá bào cũng không tệ lắm.
Một bên ăn kem, Minh lại nhìn các xe bán hàng rong khác.
So với kem, còn ba chiếc xe bán hàng rong cũng rất được đón nhận.
Xe bán nem chua rán thì không cần miêu tả nhiều nữa.
Một xe bán kẹo bông gòn, loại kẹo này chưa cần ăn mà chỉ cần nhìn người bán kẹo kéo kẹo thôi cũng là một sự hưởng thụ về thị giác đối với học sinh cấp 3.
Kẹo này rất ‘đắt’ 1000 đồng mới được 1 que cho nên không có mấy học sinh mua nhưng xem thì nhiều lắm.
Mà cửa hàng cuối cùng được học sinh bu kín là cửa hàng nặn tò he.
Tò he . .. đối với thứ này Minh có cảm xúc rất sâu.
Mấy chục năm sau đã rất khó nhìn thấy tò he ở ngoài đường hơn nữa khiến Minh nhớ nhất về tò he lại là cha mẹ hắn.
Món đồ chơi cuối cùng cha mẹ mua cho Minh chính là tò he.
Hai con, một con là Tôn Ngộ Không, một con là . . .Triển Chiêu.
Hai con tò he này Minh lưu giữ rất lâu rất lâu thậm chí nhiều năm sau chính Minh còn bỏ tiền đi mời thầy về dạy hắn làm tò he.
Một bên ăn kem, một bên Minh cứ như vậy ngồi nhìn người nghệ nhân già đang nặn tò he, ánh mắt Minh xuất hiện nhiều thứ tình cảm chập chờn cùng phức tạp.
Năm 2000 này, tò he nhiều nhất là nhân vật gì ? đáp án là Tôn Ngộ Không, ngoài ra có lẽ là 12 con giáp.
Ngoài những con tò he hay gặp ra thì còn có Doremon, Triển Chiêu, hội thầy trò Đường Tăng, chú Cuội, ông Địa, chị Hằng thậm chí có cả sơn tinh cùng thuỷ tinh.
Đương nhiên hàng tò he trước mặt Minh thì cũng không nhiều lựa chọn như vậy, quầy hàng này trừ Tôn Ngộ Không ra cũng chỉ có 12 con giáp.
Học sinh nếu không mua được anh khỉ thì cũng có thể lùi lại mà chọn năm sinh.
“9h8 phút, vẫn kịp”.
Minh nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian vẫn còn, Minh nhịn không được mà tiến về phía cửa hàng tò he.
Hắn . . . ngứa tay.
7h30 phút sáng bắt đầu vào học, 9h5 phút sáng là giờ ra chơi, học sinh có thể ra chơi 20 phút, 9h25 phút trở về lớp học.
Nặn tò he nhìn như kỳ công cùng tỉ mỉ nhưng nó cũng không lâu lắm, nhất là với trình độ của Minh.
Nói một câu thẳng thắn, trình độ của Minh cao hơn người nặn tò he già đang ngồi trước cổng trường.
“Ông ơi, con có 5000, ông có thể cho con tự mình nặn tò he được không ạ ? con nghịch một chút”.
Minh lại một lần nữa dùng thể chất hơn người mà chen hàng, chen hàng xong hắn rất lễ phép hướng về phía người bán hàng già nua.
Người bán hàng đang tập trung nặn một con heo, vừa nhìn là biết đây thuộc ‘seri’ 12 con giáp.
Nghe được lời nói của Minh, người bán hàng dùng ánh mắt có phần vẩn đục kinh ngạc nhìn hắn, cho dù mấy ‘anh chị’ xung quanh cũng dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn Minh.
Cũng không phải hắn đi xin nặn tò he mà là hắn bỏ ra 5000 xin nặn tò he.
Tò he hiện tại 1500 đồng / con.
Mà 5000 thì sao ? 5000 đã đủ một bữa ăn trưa hơn nữa có phần . . . thịnh soạn dù sao 5000 cũng đủ bát phở.
“Cháu cẩn thận một chút, đừng để dao đâm vào tay”.
Người bán hàng già nua cười hiền hoà với Minh, cũng không có đòi tiền vội mà rất thoải mái mời hắn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo tủ lấy cho Minh một con dao tre.
Ông dùng dao kim loại nhưng hiển nhiên không thể để học sinh như Minh dùng thứ này, cũng chỉ có thể dùng dao tre.
Đợi Minh tiếp nhận dao, ông lại cho Minh que tre, lược tre nhỏ.
“Cháu dùng bột nặn, thích màu nào thì lấy màu ấy nhưng không cần lãng phí quá, đây là đồ ăn, lãng phí không tốt”.
Người bán hàng già nua có phần rất thích Minh dù sao đứa trẻ xem tò he thì nhiều nhưng có gan xin ngồi nặn tò he ‘thử’ cũng không nhiều.
Có gan xin nặn thử cũng . . . phần lớn là không có tiền như Minh.
Tiền tất nhiên quan trọng nhưng nhìn thấy một đứa bé hứng thú với nghề tổ truyền, người bán hàng tất nhiên vui vẻ.
Minh ngoan ngoãn ‘dạ vâng’ sau đó tự mình lấy ra một cục bột mì, nghĩ mấy giây hắn bắt đầu tự mình tạo hình.
Đối với tò he, tay nghề của Minh rất cao.
Đạt đến tầm nghệ nhân hay không thì Minh không chắc nhưng đảm bảo là dân chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp dù sao . .. hắn thích đọc sách, cũng thích dùng tò he để tạo những nhân vật trong sách theo trí tưởng tượng của hắn.
Minh lần này muốn tạo tò he gì ?.
Hắn cũng không phải là đang trang bức khoe tài, hắn chỉ ngứa tay mà thôi cho nên cũng không chọn làm nhân vật nào có độ khó quá cao, hắn quyết định làm Triển Chiêu.
Triển Chiêu này dĩ nhiên là phiên bản của Hà Gia Kính, con Triển Chiêu mà cha mẹ mua cho hắn ở kiếp trước cũng là phiên bản này.
Khi mà Minh tay nắm bột mì, khi mà hắn bắt đầu dùng dao tre nặn nhân vật, hắn rất nhanh hoàn toàn bỏ qua tất cả ngoại vật xung quanh, đạt đến trạng thái ‘bỏ qua ngoại cảnh’.
Bàn tay của Minh linh hoạt mà nhanh thoăn thoắt, động tác còn nhanh hơn người bán hàng già rất nhiều.
Ban đầu không ai để ý mãi cho đến khi có một giọng nữ ồ lên.
“Bạn này làm thật nhanh”.
Theo giọng nữ ồ lên, rất nhiều ánh mắt đều tập trung nhìn Minh bao quát cả người bán hàng.
Người bán hàng thậm chí dừng tay lại, ánh mắt vẩn đục nhìn Minh, trong ánh mắt này đang le lói lên ánh sáng, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ sau đó biến thành vui mừng.
Minh làm quá thành thục, tốc độ tay cũng quá nhanh, con dao tre như hoà hợp làm một với hắn.
Nếu nhìn người bán hàng già bên cạnh chỉ là nhìn tạo hình tò he thì nhìn Minh làm tò he thậm chí là một loại mỹ quan về động tác.
Minh chỉ cần vèn vẹn 5 phút, một con Triển Chiêu hoàn toàn thành hình trong tay hắn.
Nhìn Triển Chiêu xuất hiện, đám người xung quanh không khỏi reo hò.
“Triển Chiêu, là Triển Chiêu này”
“Oa, thật giỏi, là Triển Chiêu trong Bao Công này”
“Giống hệt trên TV luôn, Triển Chiêu thật uy phong, còn cầm cả kiếm”
“Là hàng mới, hàng mới, ở trên quầy hàng không có bán”
“Bạn học, bạn học bán con này không ?”
“Đúng rồi đúng rồi, bạn học bán con này không ?”.
Một đám thanh thiếu nữ xung quanh không ngớt lời khen ngợi Minh, điều này khiến Minh cũng có chút không quen.
Hắn từ xưa đến nay nặn tò he . .. cũng chưa từng được nhiều người tán dương như vậy.
Đừng nói nặn tò he cho dù đứng bếp làm đồ ăn cũng chưa từng có nhiều khán giả khen như thế.
Thời đại này không giống nhiều năm sau, mọi người muốn khen thì đều khen ra miệng, khen thể hiện trên nét mặt mà không phải về nhà viết Status cùng dùng Emoji.
Ngoài ra thời đại này xác thật cũng ít thứ để nhìn, không giống nhiều năm sau khi Internet bùng nổ.
“Bạn học, cháu làm thật tốt, làm còn tốt hơn ông nữa”
“Nhà cháu cũng làm tò he ?”.
Đây là giọng người bán hàng, trong ánh mắt lúc này đã từ ‘vui vẻ’ chuyển sang ‘chấn kinh’.
Dù sao con Triển Chiêu trong tay Minh quá đẹp, từ màu sắc đến chi tiết đều quá đẹp, chính ông cũng biết mình không so được với Minh.
Trong giới tò he, Tôn Ngộ Không cùng Triển Chiêu có độ khó bằng nhau cho nên tuy khác nhân vật nhưng muốn xem tay nghề nhìn cái biết ngay.
Mấy con Ngộ Không trên quầy so với Triển Chiêu của Minh quả thật thua tài kém sắc.
“Dạ, cháu có học qua mấy năm ạ”
“Cháu tặng ông con này, ông lấy ra bán cũng được ạ”.
Minh lễ phép đưa Triển Chiêu cho ông lão, dù sao hắn cũng không thèm tò he thậm chí tò he hắn nặn từ xưa đến nay đều không ăn.
Hắn vốn không biết giải quyết thế nào, chỉ đơn thuần là ngứa tay cùng hoài niệm thôi, nặn xong đương nhiên là nên ‘chạy’ dù sao mấy thanh thiếu niên xung quanh đã bắt đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, như muốn c·ướp Triển Chiêu đến nơi.
Minh vội từ hàng tò he chạy ‘chối c·hết’ về trường, chỉ là Minh cũng không biết con Triển Chiêu của hắn cũng không được bán ra ngoài, người bán hàng già quyết định . .. mang về nhà học.
Hàng tốt như thế này, nhất định phải mang về học, làm sao có thể đem bán ?.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan