Chương 43: Không Đề.
26/04/2025
10
8.0
Chương 43: Không Đề.
Buổi chiều.
Minh đèo Huyền trở về vườn hoa Thanh Niên sau đó ném chìa khoá x echo Bật cùng Phan Hải, cứ như vậy đi bộ cùng Huyền từ vườn hoa về trường.
Đối với cô bạn học này Minh không có quá nhiều ý nghĩ, tăng tiến tình cảm hay không thì Minh không quan tâm, hắn quan tâm là cái khác.
Hắn từ Huyền hỏi ra được khá nhiều thứ qua những câu chuyện bâng quơ, những thứ Cao Thanh Minh không biết.
Nhà Huyền dù sao cũng mở tiệm Café, các thông tin ‘cao tầng’ thì nàng không biết thật nhưng các thông tin ‘bát quái’ xung quanh thì Huyền biết nhiều lắm.
Chỉ vài câu ‘khơi gợi’ từ Minh, Huyền liền nói như hoạ mi hót vậy.
Ví như Huyền nói đến Seagame 22 sắp diễn ra vào mấy năm nữa, nói đến dân tình đang đồn nhau nhà nước chuẩn bị xây sân vận động quốc gia mới chỉ là không xác định ở đâu.
Có người nói tại Hà Đông, có người nói xây dựng ở Đông Anh, cũng có người bảo ở Sóc Sơn hay Từ Liêm.
Nói chung đồn đoán rất nhiều.
Huyền cũng nói đến Festival Huế, nói bản thân mình ước gì được đến xem một lần sau đó rất nhanh chuyển chủ đề đến một nơi khác mà cô nàng này cũng hướng tới đó chính là ‘Hội Chợ Sách’ diễn ra vào tháng 12 cuối năm nay.
Hội chợ sách thì cũng không có vấn đề gì, Minh rất dễ tưởng tượng ra nhưng mà Huyền còn nói đến hội chợ sách cuối năm nay còn có thêm chương trình – Chắp Cánh Thiên Niên Kỷ.
Cái thông tin này Cao Thanh Minh tuyệt đối không biết, hắn không quan tâm nhưng Minh lại cảm thấy có hứng thú.
Chắp Cánh Thiên Niên Kỷ chính là cuộc thi viết của thế hệ trẻ, dành cho thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, chủ đề không hạn định, chủ yếu là . . . được ban giám khảo đánh giá cao.
Ban giám khảo thậm chí sẽ hỗ trợ thanh thiếu niên sản xuất sách.
Còn vì sao gọi là ‘Thiên Niên Kỷ’ thì hiển nhiên vì đây là năm 2000.
Ngoài mấy cái thông tin này ra, Huyền còn nói về suy giảm kinh tế.
Dĩ nhiên Huyền thì biết cái gì về suy giảm kinh tế ? nàng chỉ nghe mọi người bắt đầu bàn tán kiếm ăn càng ngày càng khó khăn, tựa như khủng hoảng kinh tế.
Nghe Huyền nhắc đến suy giảm kinh tế, trong đầu Minh cũng rất nhanh nhớ tới bong bóng Dot-com, một cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và gánh nặng nhất của nó là khu vực châu Á, điển hình là Nhật Bản.
Tất nhiên, Việt Nam cũng không ảnh hưởng lắm bởi vì Internet ở Việt Nam vẫn chưa phát triển, thị trường chứng khoán còn rất non trẻ thì làm sao ảnh hưởng được ?
Ở châu Á này, người Nhật là phía chịu tổn thất lớn nhất, đương nhiên bong bóng Dot-com không chỉ khiến người Nhật khó chịu mà còn khiến rất nhiều công ty công nghệ trên khắp thế giới khóc không ra nước mắt.
“Đây có lẽ là thời điểm cổ phiếu của các công ty công nghệ xuống mức thấp nhất, cũng dễ mua vào nhất”
Minh thật ra không quá hiểu về cổ phiếu nhưng hắn là người tương lai, hắn chỉ cần biết công ty công nghệ nào trong tương lai thành công lớn là được.
Chỉ cần công ty đó đã ra thị trường trước năm 2000 đồng thời tương lai trở thành một tập đoàn toàn cầu thì lúc này mua cổ phiếu chắc chắn lời.
Nhưng mà . . Minh cũng không có quá nhiều tiền.
_ _ _ _ _ _ _
Cả buổi chiều, Minh cứ không tập trung, cũng may buổi chiều không có tiết học, không ai quan tâm Minh thế nào, hắn chỉ cần làm lần lượt từng việc là được.
Bởi thế Minh một bên nghe theo điều hành, một bên cứ nghĩ cách làm sao kiếm tiền nhanh.
Cái cảm giác này tương đối khó chịu, rõ ràng là hắn không quá cần tiền bởi hắn là Cao Thanh Minh nhưng với một người biết trước tương lai như Minh thì hắn biết có những thời điểm một khi qua rồi lại không có cách nào đuổi theo.
Bây giờ không cố gắng ôm cổ phiếu, sau này cũng đừng mơ lại có cơ hội như vậy bởi đây gần như đã tính là ‘bắt đáy’.
Cả buổi chiều đều không tập trung mấy nhưng Minh cũng coi như hoàn thành công việc, đăng ký xong thẻ học sinh, để nhà trường lấy xong số đo, cũng nhận bộ sách giáo khoa lớp 10 cùng thời khoá biểu.
Mang thêm bộ sách giáo khoa, cặp của Minh trở nên nặng trĩu cho nên sau khi tan học hắn cũng không vội ra khỏi trường mà thản nhiên ngồi ghế đá sân trường ngắm nhìn cảnh quan xung quanh.
Dù sao hắn hẹn bà Dung 6h tới đón mình.
Theo các bạn lớp 10 lục tục rời khỏi trường, sân trường càng ngày càng vắng, lác đác chỉ còn vài bóng người bao quát Minh.
Thú thật, trường Chu Văn An về đêm ngoại trừ cái vẻ cô kính ra còn có chút âm trầm.
Cũng không phải hắn chê trách gì nhà trường nhưng thân là cựu học sinh Chu Văn An, hắn nghe không biết bao nhiêu câu chuyện về ma ở ngôi trường này dù sao trường Chu Văn An đã tồn tại từ thời Pháp thuộc đến nay.
Một trong những ‘truyền thống’ của các anh chị lớp 11-12 trong trường với các em khối 10 vừa lên chính là kể cho đám đàn em những câu chuyện ma về trường Chu Văn An, ví như toà nhà nào có học sinh t·ự s·át, ví như nhà Bát Giác hàng đêm đều có bóng trắng đi qua hoặc là dưới ngọn đồi kia lại chôn bao nhiêu cái xác.
Các em khối 10 nghe xong đương nhiên là sợ sau đó sẽ một mực mang cái truyền thống này truyền xuống, truyền tiếp đến mấy chục năm sau.
Nếu được chọn thì Minh đúng là không quá muốn ở lại trường vào ban đêm dù sao . . . có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Khi hắn thấy trời sẩm tối, Minh mang theo cặp sách lững thững ra khỏi trường đồng thời cũng không quên nhìn đồng hồ.
Lúc này là 6h kém 15, bà Dung cũng sắp đến đón hắn.
Minh đúng ở ngoài cổng trường, một bên nhìn con phố Thuỵ Khuê, phóng ánh mắt xa hơn là những xe bán đồ ăn vặt bầy bên lề đường.
“Cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa ăn nem chua rán ven trường ?”.
Thân là đầu bếp, Minh thừa khả năng có thể nem chua rán nhưng rất khó làm được vị nem chua rán ngon như những người bán hàng rong ven đường này.
Không phải trình độ của Minh không được mà là những người này bỏ phẩm màu vào bên trong, có trời mới biết họ thêm chuất phụ gia vị gì vào trong nem chua rán.
Minh thân là đầu bếp, hắn cũng không thể tự thêm phẩm phụ gia vào đồ ăn của hắn đúng không ?.
Ngay cả thế, khi mấy chục năm đi qua lại nhìn thấy mấy xe bán nem chua rán kia, Minh cũng thòm thèm.
Hắn không nghĩ nhiều nữa dù sao làm người cũng không cần quá mức lý trí, đồ ăn ‘có hại cho sức khoẻ’ nhưng ăn ít cũng không sao đúng không ?
Nem chua rán lúc này rất rẻ, chỉ 500 đồng cũng đã có 1 cái nem chua rán, 1 ngàn đồng thì được một cái nem chua ‘siêu to khổng lồ’.
“Anh ơi, bán em 6 cái nem chua cỡ vừa”
Minh nói xong từ trong ví lấy ra 3 ngàn đồng cho anh bán nem chua.
Đối phương rất vui vẻ nhận tiền của Minh sau đó cứ thế lấy cho hắn.
Một bên ăn nem chua, Minh vừa nhìn khung cảnh xung quanh.
Đoạn đường Thuỵ Khuê này năm 2000 khá hoang vắng, không cách nào so được với nhiều năm sau.
Tuy trường Chu Văn An ở đây nhưng chỉ một bên đường, bên còn lại là gì ? bên còn lại là một mảnh đất hoang, là một con ngõ sâu hút không biết dẫn đến đâu.
Khó mà tin được nhưng những năm nay một nửa bên kia đường Thuỵ Khuê vẫn là vườn tược của dân chúng xung quanh, khu Thuỵ Khuê này được coi là khu ‘ven Hồ Tây’ người dân xung quanh không thiếu người vẫn đang làm vườn sau đó ngày ngày mang ra chợ bán.
Phải đến mấy năm sau khi thành phố quy hoạch lại, mảnh đất này được quyết định để xây trường THCS Chu Văn An mới, chuyển trường THCS về địa chỉ này, sau này trên đường Thuỵ Khuê còn xây thêm trường mầm non Chu Văn An.
Đây là một trong những con đường hiếm hoi mà học sinh có thể học từ mầm non lên thẳng trung học phổ thông.
Cũng phải nói thêm, trường THPT Chu Văn An cùng THCS Chu Văn An ở giai đoạn này vẫn ở cùng một khuôn viên nhà trường, chỉ là tách biệt ra với nhau mà thôi, mấy năm sau mới phân tách THCS cùng THPT ra làm hai phần.
Đối với mấy em nhỏ cấp 2, bản thân Minh không quá để ý, đương nhiên Minh cũng không đến mức tham đất của các em sau này.
Tương lai cái khu đất trống hoang vắng trước mặt Minh sẽ được san lấp để chuyển trường THCS tách riêng ra, chỉ cần Minh muốn hiển nhiên có thể dùng giá rẻ thu mua lại đất đai của người dân sau đó đợi thêm mấy năm giá cao bán lại cho nhà trường nhưng mà . . . làm người phải có hạn cuối.
Đến đất của thế hệ sau cũng ăn bằng sạch đã thế còn là đất dành cho giáo dục, sống như vậy cũng sống được ?.
Ít nhất, Minh sống kiểu ấy không được.
Đối với mảnh đất có phần hoang vu trước mặt, Minh không để ý quá nhiều, hắn chỉ để ý tìm chỗ thuê nhà ở gần trường mà thôi.
Cho dù thế nào, Minh vẫn muốn thuê một ngôi nhà gần trường, hắn muốn bắt đầu đào tạo đàn em, đào tạo một đám tay sai đắc lực cho mình.
Minh thì cũng không có ước mơ gì quá xa xôi, cũng không có mộng tưởng gì quá hão huyền nhưng sống ở thế giới Cảnh Sát Hình Sự này, không có đàn em tay sai thân tín cũng khó, chưa kể Cao Thanh Minh thật ra có không thiếu đàn em chỉ là . . . Cao Thanh Minh không giỏi quản người.
Nói thẳng ra đây là một đám ‘hồ bằng cẩu hữu’ có lợi thì đến, không có lợi thì đi thôi, độ trung thành không cao nhưng cũng không phải không có ai để dùng, điển hình như Bật chẳng hạn.
Thật tình thì ở trường Giảng Võ, Cao Thanh Minh vẫn còn vài thằng đàn em đáng tin, thuộc loại ‘đầu trâu mặt ngựa’ dám lao lên trước, dám đánh dám liều.
Cái đám này trong tương lai có lẽ đều sẽ đi theo Phan Hải nếu như không có Minh đến thế giới này.
Tương lai của đám này sẽ gia nhập Phan Thị, đi theo Phan Hải đánh đánh chém chém, kết cục cuối cùng . . . khó mà nói.
Hiện tại Minh đi đến thế giới này, hắn cũng không nguyện ý ném người cho Phan Hải dù sao bằng tính cách của Phan Hải thì thằng nhóc này . .. quá tốn người.
Buổi chiều.
Minh đèo Huyền trở về vườn hoa Thanh Niên sau đó ném chìa khoá x echo Bật cùng Phan Hải, cứ như vậy đi bộ cùng Huyền từ vườn hoa về trường.
Đối với cô bạn học này Minh không có quá nhiều ý nghĩ, tăng tiến tình cảm hay không thì Minh không quan tâm, hắn quan tâm là cái khác.
Hắn từ Huyền hỏi ra được khá nhiều thứ qua những câu chuyện bâng quơ, những thứ Cao Thanh Minh không biết.
Nhà Huyền dù sao cũng mở tiệm Café, các thông tin ‘cao tầng’ thì nàng không biết thật nhưng các thông tin ‘bát quái’ xung quanh thì Huyền biết nhiều lắm.
Chỉ vài câu ‘khơi gợi’ từ Minh, Huyền liền nói như hoạ mi hót vậy.
Ví như Huyền nói đến Seagame 22 sắp diễn ra vào mấy năm nữa, nói đến dân tình đang đồn nhau nhà nước chuẩn bị xây sân vận động quốc gia mới chỉ là không xác định ở đâu.
Có người nói tại Hà Đông, có người nói xây dựng ở Đông Anh, cũng có người bảo ở Sóc Sơn hay Từ Liêm.
Nói chung đồn đoán rất nhiều.
Huyền cũng nói đến Festival Huế, nói bản thân mình ước gì được đến xem một lần sau đó rất nhanh chuyển chủ đề đến một nơi khác mà cô nàng này cũng hướng tới đó chính là ‘Hội Chợ Sách’ diễn ra vào tháng 12 cuối năm nay.
Hội chợ sách thì cũng không có vấn đề gì, Minh rất dễ tưởng tượng ra nhưng mà Huyền còn nói đến hội chợ sách cuối năm nay còn có thêm chương trình – Chắp Cánh Thiên Niên Kỷ.
Cái thông tin này Cao Thanh Minh tuyệt đối không biết, hắn không quan tâm nhưng Minh lại cảm thấy có hứng thú.
Chắp Cánh Thiên Niên Kỷ chính là cuộc thi viết của thế hệ trẻ, dành cho thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, chủ đề không hạn định, chủ yếu là . . . được ban giám khảo đánh giá cao.
Ban giám khảo thậm chí sẽ hỗ trợ thanh thiếu niên sản xuất sách.
Còn vì sao gọi là ‘Thiên Niên Kỷ’ thì hiển nhiên vì đây là năm 2000.
Ngoài mấy cái thông tin này ra, Huyền còn nói về suy giảm kinh tế.
Dĩ nhiên Huyền thì biết cái gì về suy giảm kinh tế ? nàng chỉ nghe mọi người bắt đầu bàn tán kiếm ăn càng ngày càng khó khăn, tựa như khủng hoảng kinh tế.
Nghe Huyền nhắc đến suy giảm kinh tế, trong đầu Minh cũng rất nhanh nhớ tới bong bóng Dot-com, một cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và gánh nặng nhất của nó là khu vực châu Á, điển hình là Nhật Bản.
Tất nhiên, Việt Nam cũng không ảnh hưởng lắm bởi vì Internet ở Việt Nam vẫn chưa phát triển, thị trường chứng khoán còn rất non trẻ thì làm sao ảnh hưởng được ?
Ở châu Á này, người Nhật là phía chịu tổn thất lớn nhất, đương nhiên bong bóng Dot-com không chỉ khiến người Nhật khó chịu mà còn khiến rất nhiều công ty công nghệ trên khắp thế giới khóc không ra nước mắt.
“Đây có lẽ là thời điểm cổ phiếu của các công ty công nghệ xuống mức thấp nhất, cũng dễ mua vào nhất”
Minh thật ra không quá hiểu về cổ phiếu nhưng hắn là người tương lai, hắn chỉ cần biết công ty công nghệ nào trong tương lai thành công lớn là được.
Chỉ cần công ty đó đã ra thị trường trước năm 2000 đồng thời tương lai trở thành một tập đoàn toàn cầu thì lúc này mua cổ phiếu chắc chắn lời.
Nhưng mà . . Minh cũng không có quá nhiều tiền.
_ _ _ _ _ _ _
Cả buổi chiều, Minh cứ không tập trung, cũng may buổi chiều không có tiết học, không ai quan tâm Minh thế nào, hắn chỉ cần làm lần lượt từng việc là được.
Bởi thế Minh một bên nghe theo điều hành, một bên cứ nghĩ cách làm sao kiếm tiền nhanh.
Cái cảm giác này tương đối khó chịu, rõ ràng là hắn không quá cần tiền bởi hắn là Cao Thanh Minh nhưng với một người biết trước tương lai như Minh thì hắn biết có những thời điểm một khi qua rồi lại không có cách nào đuổi theo.
Bây giờ không cố gắng ôm cổ phiếu, sau này cũng đừng mơ lại có cơ hội như vậy bởi đây gần như đã tính là ‘bắt đáy’.
Cả buổi chiều đều không tập trung mấy nhưng Minh cũng coi như hoàn thành công việc, đăng ký xong thẻ học sinh, để nhà trường lấy xong số đo, cũng nhận bộ sách giáo khoa lớp 10 cùng thời khoá biểu.
Mang thêm bộ sách giáo khoa, cặp của Minh trở nên nặng trĩu cho nên sau khi tan học hắn cũng không vội ra khỏi trường mà thản nhiên ngồi ghế đá sân trường ngắm nhìn cảnh quan xung quanh.
Dù sao hắn hẹn bà Dung 6h tới đón mình.
Theo các bạn lớp 10 lục tục rời khỏi trường, sân trường càng ngày càng vắng, lác đác chỉ còn vài bóng người bao quát Minh.
Thú thật, trường Chu Văn An về đêm ngoại trừ cái vẻ cô kính ra còn có chút âm trầm.
Cũng không phải hắn chê trách gì nhà trường nhưng thân là cựu học sinh Chu Văn An, hắn nghe không biết bao nhiêu câu chuyện về ma ở ngôi trường này dù sao trường Chu Văn An đã tồn tại từ thời Pháp thuộc đến nay.
Một trong những ‘truyền thống’ của các anh chị lớp 11-12 trong trường với các em khối 10 vừa lên chính là kể cho đám đàn em những câu chuyện ma về trường Chu Văn An, ví như toà nhà nào có học sinh t·ự s·át, ví như nhà Bát Giác hàng đêm đều có bóng trắng đi qua hoặc là dưới ngọn đồi kia lại chôn bao nhiêu cái xác.
Các em khối 10 nghe xong đương nhiên là sợ sau đó sẽ một mực mang cái truyền thống này truyền xuống, truyền tiếp đến mấy chục năm sau.
Nếu được chọn thì Minh đúng là không quá muốn ở lại trường vào ban đêm dù sao . . . có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
Khi hắn thấy trời sẩm tối, Minh mang theo cặp sách lững thững ra khỏi trường đồng thời cũng không quên nhìn đồng hồ.
Lúc này là 6h kém 15, bà Dung cũng sắp đến đón hắn.
Minh đúng ở ngoài cổng trường, một bên nhìn con phố Thuỵ Khuê, phóng ánh mắt xa hơn là những xe bán đồ ăn vặt bầy bên lề đường.
“Cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa ăn nem chua rán ven trường ?”.
Thân là đầu bếp, Minh thừa khả năng có thể nem chua rán nhưng rất khó làm được vị nem chua rán ngon như những người bán hàng rong ven đường này.
Không phải trình độ của Minh không được mà là những người này bỏ phẩm màu vào bên trong, có trời mới biết họ thêm chuất phụ gia vị gì vào trong nem chua rán.
Minh thân là đầu bếp, hắn cũng không thể tự thêm phẩm phụ gia vào đồ ăn của hắn đúng không ?.
Ngay cả thế, khi mấy chục năm đi qua lại nhìn thấy mấy xe bán nem chua rán kia, Minh cũng thòm thèm.
Hắn không nghĩ nhiều nữa dù sao làm người cũng không cần quá mức lý trí, đồ ăn ‘có hại cho sức khoẻ’ nhưng ăn ít cũng không sao đúng không ?
Nem chua rán lúc này rất rẻ, chỉ 500 đồng cũng đã có 1 cái nem chua rán, 1 ngàn đồng thì được một cái nem chua ‘siêu to khổng lồ’.
“Anh ơi, bán em 6 cái nem chua cỡ vừa”
Minh nói xong từ trong ví lấy ra 3 ngàn đồng cho anh bán nem chua.
Đối phương rất vui vẻ nhận tiền của Minh sau đó cứ thế lấy cho hắn.
Một bên ăn nem chua, Minh vừa nhìn khung cảnh xung quanh.
Đoạn đường Thuỵ Khuê này năm 2000 khá hoang vắng, không cách nào so được với nhiều năm sau.
Tuy trường Chu Văn An ở đây nhưng chỉ một bên đường, bên còn lại là gì ? bên còn lại là một mảnh đất hoang, là một con ngõ sâu hút không biết dẫn đến đâu.
Khó mà tin được nhưng những năm nay một nửa bên kia đường Thuỵ Khuê vẫn là vườn tược của dân chúng xung quanh, khu Thuỵ Khuê này được coi là khu ‘ven Hồ Tây’ người dân xung quanh không thiếu người vẫn đang làm vườn sau đó ngày ngày mang ra chợ bán.
Phải đến mấy năm sau khi thành phố quy hoạch lại, mảnh đất này được quyết định để xây trường THCS Chu Văn An mới, chuyển trường THCS về địa chỉ này, sau này trên đường Thuỵ Khuê còn xây thêm trường mầm non Chu Văn An.
Đây là một trong những con đường hiếm hoi mà học sinh có thể học từ mầm non lên thẳng trung học phổ thông.
Cũng phải nói thêm, trường THPT Chu Văn An cùng THCS Chu Văn An ở giai đoạn này vẫn ở cùng một khuôn viên nhà trường, chỉ là tách biệt ra với nhau mà thôi, mấy năm sau mới phân tách THCS cùng THPT ra làm hai phần.
Đối với mấy em nhỏ cấp 2, bản thân Minh không quá để ý, đương nhiên Minh cũng không đến mức tham đất của các em sau này.
Tương lai cái khu đất trống hoang vắng trước mặt Minh sẽ được san lấp để chuyển trường THCS tách riêng ra, chỉ cần Minh muốn hiển nhiên có thể dùng giá rẻ thu mua lại đất đai của người dân sau đó đợi thêm mấy năm giá cao bán lại cho nhà trường nhưng mà . . . làm người phải có hạn cuối.
Đến đất của thế hệ sau cũng ăn bằng sạch đã thế còn là đất dành cho giáo dục, sống như vậy cũng sống được ?.
Ít nhất, Minh sống kiểu ấy không được.
Đối với mảnh đất có phần hoang vu trước mặt, Minh không để ý quá nhiều, hắn chỉ để ý tìm chỗ thuê nhà ở gần trường mà thôi.
Cho dù thế nào, Minh vẫn muốn thuê một ngôi nhà gần trường, hắn muốn bắt đầu đào tạo đàn em, đào tạo một đám tay sai đắc lực cho mình.
Minh thì cũng không có ước mơ gì quá xa xôi, cũng không có mộng tưởng gì quá hão huyền nhưng sống ở thế giới Cảnh Sát Hình Sự này, không có đàn em tay sai thân tín cũng khó, chưa kể Cao Thanh Minh thật ra có không thiếu đàn em chỉ là . . . Cao Thanh Minh không giỏi quản người.
Nói thẳng ra đây là một đám ‘hồ bằng cẩu hữu’ có lợi thì đến, không có lợi thì đi thôi, độ trung thành không cao nhưng cũng không phải không có ai để dùng, điển hình như Bật chẳng hạn.
Thật tình thì ở trường Giảng Võ, Cao Thanh Minh vẫn còn vài thằng đàn em đáng tin, thuộc loại ‘đầu trâu mặt ngựa’ dám lao lên trước, dám đánh dám liều.
Cái đám này trong tương lai có lẽ đều sẽ đi theo Phan Hải nếu như không có Minh đến thế giới này.
Tương lai của đám này sẽ gia nhập Phan Thị, đi theo Phan Hải đánh đánh chém chém, kết cục cuối cùng . . . khó mà nói.
Hiện tại Minh đi đến thế giới này, hắn cũng không nguyện ý ném người cho Phan Hải dù sao bằng tính cách của Phan Hải thì thằng nhóc này . .. quá tốn người.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan