Chương 44: Bà Dung Có Bao Nhiêu Tiền.

26/04/2025 10 8.0
Chương 44: Bà Dung Có Bao Nhiêu Tiền.

Buổi tối, tại nhà họ Cao.

Minh lúc này đang chăm chỉ học tập, thật sự lấy sách vở ngày mai ra đọc trước.

Ngày mai mới bắt đầu coi như tiết học đầu tiên nhưng Minh cũng chẳng cần giáo viên phải dạy trước, hắn bắt đầu soạn bài.

Tự mình đọc trước bài học ngày mai sau đó tóm tắt lại nội dung tiết học trong vở, cái này cũng giống như giáo viên trước khi đi dạy thì sẽ soạn trước giáo án vậy.

Soạn bài xong, hắn còn tự động làm bài tập về nhà, cho dù đến cả mặt giáo viên bộ môn bản thân Minh vẫn chưa thấy.

Ví dụ như tiết học ngày mai là thứ 4, gồm các môn Sử-Lý-Sinh-Địa cùng GDCD, một thời khoá biểu khá nhẹ nhàng so với các ngày khác thì Minh vẫn đang nghiêm túc tóm tắt lại nội dung bài giảng ngày mai của giáo viên.

Minh không phải thiên tài gì, thú thật kiến thức cấp 3 hắn đã quên gần hết, bảo hắn giải một bài tập vật lý lớp 10 có khi hắn cũng không làm được tuy nhiên hắn dù sao cũng là người trưởng thành, có tư duy đọc hiểu cùng phân tích rõ ràng lại thêm đầu óc linh hoạt cùng kiến thức gốc từ Cao Thanh Minh khiến Minh cảm thấy mọi việc có phần dễ dàng hơn không ít.

Cứ ngồi chuẩn bị bài tập như vậy đến 8h30 phút tối, Minh mới đứng lên vặn vẹo cổ tay cổ chân một chút, tiếp đó soạn sách vở để vào cặp.

Giải quyết xong việc cá nhân của mình, Minh mới có thời gian giải quyết những việc khác, ví như đi tìm bà Dung.

Minh nắm khá rõ lịch sinh hoạt của gia đình mình.

Giờ này bà Dung nếu có ở nhà thì hoặc là buôn điện thoại hoặc là xem TV.

Về phần ông Cẩm nếu ở nhà thì đều sẽ ở phòng làm việc của mình, phải đến 9h30-10h gì đó mới từ phòng làm việc đi ra.

Minh đi xuống nhà, quả nhiên thấy bà Dung đang ngồi xem ‘Bướm Đêm’.

Bộ phim này hiện tại khá là Hot trong thị trường phim truyền hình Việt Nam, chất lượng không tệ lắm.

“Mẹ”.

Nghe Minh gọi, bà Dung lúc này mới nhìn thấy hắn sau đó tươi cười với con trai.

“Có việc gì thế con ?”.

Thấy Minh lại gần chỗ mình, bà Dung rất nhanh vặn nhỏ ‘tiếng’ TV xuống, ánh mắt nhìn con mình mang theo vẻ tò mò.

Minh thì cũng giả vờ nhìn trước ngó sau một chút sau đó mới cười lấy lòng mẹ.

“Mẹ, con có cái này muốn bảo mẹ, nhưng mà vụ này mẹ phải chia cho con ít tiền hoa hồng đấy”.

Bà Dung nghe vậy, đầu tiên là ánh mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc sau đó rất nhanh cười lớn, vỗ lên đùi Minh một cái.
“Nỡm ạ, anh bây giờ còn biết tính toán với tôi cơ đấy”

“Lại còn bảo tôi chia tiền hoa hồng cơ đấy, bình thường tôi cho anh tiền sao không thấy anh nói gì”.

Bà Dung đương nhiên chỉ là mắng yêu Minh, mà Minh cũng cười hì hì, tỏ ra vẻ không biết mẹ hắn vừa nói gì cả.

“Con không biết đâu, tin này là tin mật nội bộ, con phải mất bao công sức mới lấy được, mẹ không chia tiền hoa hồng cho con, con không nói”

Thấy vẻ mặt của con trai, bà Dung cười nhu hoà, đưa tay xoa đầu hắn.

“Được rồi được rồi, mẹ chịu anh”

“Anh nói xem, mẹ có bao giờ để anh thiệt đâu”.

Minh cũng cười, lại một lần nữa ra vẻ nhìn trước ngó sau rồi mới thần bí mà hạ thấp âm lương.

“Mẹ, mẹ biết thằng Duy con trai chú Tuý không ?”.

Bà Dung có trí nhớ rất tốt, ngay lập tức trả lời.

“Con trai ông Tuý ? ông Tuý chủ tịch thành phố ?”.

Minh gật gù, sau đó nói.

“Tin này là tin mật đấy, mẹ không được nói với ai khác đâu, nhà mình âm thầm kiếm tiền thôi”

“Nhà chú Tuý cũng như thế, người ngoài hỏi đều bảo không biết tại thằng Duy nghe bố nó bảo, gia đình quan chức làm gì cũng phải kín tiếng nếu không người ta lại nói ra nói vào”.

Bà Dung tấm tắc gật đầu, bà Dung cảm thấy câu này rất có lý.

“Anh còn sợ mẹ anh làm lộ thông tin nữa ? thế thằng Duy nói gì ?”

“Thằng Duy nó bảo con, thành phố mình năm nay hoặc năm sau sẽ có hai dự án trọng điểm”

“Một cái là khu đô thị mới ở Trung Hoà – Nhân Chính, một cái là sân vận động quốc gia được xây chuẩn bị cho Seagames mấy năm nữa”

“Thằng Duy bảo nó nghe lén được, xân quốc gia được xây ở quận Từ Liêm, hiện tại cũng đã chốt xong tên, gọi là sân vận động Mỹ Đình”.

Minh nói tương đối nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng.

Bà Dung nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
“Khu Trung Hoà – Nhân Chính thì mẹ cũng có nghe phong phanh, giá đất khu đó cũng đang tăng rồi, trước đây chỉ khoảng 1-2 triệu mỗi m2 nhưng hiện tại đã tăng lên 2-3 triệu, có nơi thậm chí còn 6-7 triệu”.

Tin tức về khu Trung Hoà – Nhân Chính cũng không phải chỉ một mình Minh biết, hiện tại đất ở khu này cũng đã bắt đầu tăng.

“Vậy mình không mua đất ở khu đó hả mẹ ?”.

Minh nghĩ mấy giây rồi hỏi ngược bà Dung.

Nghe được con trai hỏi, bà Dung cũng không nghĩ quá nhiều mà nói.

“Đất ở khu này mẹ nghe nói đang tăng nhưng không biết bây giờ mua lại sau này bán có lời không ? cái này phải xem khu đô thị mới phát triển thế nào, cũng không biết khu đô thị mới quy hoạch ra sao”.

Dự án khu đô thị Trung Hoà- Nhân Chính lúc này còn chưa khởi công, theo Minh nhớ là năm 2001 mới bắt đầu.

Hiện tại rất nhiều người nghe phong phanh khiến giá đất xung quanh bắt đầu tăng tuy nhiên không phải cứ loạn mua đất là có thể kiếm, mua thì phải . . .mua đúng.

Cái này phải nhìn bản thiết kế của khu đô thị Trung Hoà Nhân Chính, không nhìn bản thiết kế . . . rất khó điểm chúng ‘long mạch’.

“Nếu con có thể từ thằng Duy cầm đến bản quy hoạch khu đô thị Trung Hoà Nhân Chính, mẹ có thưởng con không ?”.

Bà Dung còn đang tính toán có nên mua đất hay không, nghe con trai nói vậy hai mắt trừng lớn sau đó vội bật dậy.

Bà Dung đứng thẳng dậy, bắt đầu nhìn xung quanh sau đó thậm chí khoá lại cửa ra vào phòng khách.

“Mày đi theo mẹ”.

Bà Dung nói rồi dẫn Minh vào phòng ngủ của hai vợ chồng, tiếp đó cẩn thận đóng cửa phòng ngủ lại.

“Con nói con có thể cầm đến bản thiết kế khu đô thị mới ?”.

Minh giả vờ ngập ngừng sau đó nói.

“Con không chắc nhưng con có thể thử xem thằng Duy thế nào, cầm thì cầm không được nhưng bảo nó chụp cho con vài cái ảnh để con xem cũng được”

“Mẹ biết trí nhớ của con mà, thằng Duy cho con xem ảnh là con có thể nắm chắc, ít nhất biết khu nào nằm trong diện tích quy hoạch”.

Minh cẩn thận đáp nhưng mà hắn càng nói, ánh mắt bà Dung nhìn con trai càng sáng, chỉ hận không thể ôm con trai vào trong ngực.

Trong mắt bà Dung, con trai mình hiện tại chính là con trai vàng, con trai bạc.

“Cái này con cẩn thận một chút, không làm được thì thôi, đừng để ông Tuý biết”
“Mẹ cứ lo hão, chú Tuý biết thì có gì ? không nể mặt thì cũng phải nể mũi, chú Tuý mới lên được 2 năm nay, năm sau còn có đại hội đảng, chú Tuý còn đang cố ngồi yên chỗ kia kìa, làm gì được nhà mình ?”

“Đấy là con chưa nói, chú Tuý năm xưa là cấp dưới của ông nội, chú Tuý ngồi được vào vị trí kia cũng nhận không hết ân tình từ ông mình, vụ này có lộ ra thì có sao ?”.

Cũng không phải Minh thể hiện không thích hợp với lứa tuổi này mà đây chính là . . . bộ mặt thật của Cao Thanh Minh.

Cao Thanh Minh bỏ cái lớp mặt nạ ‘con ngoan trò giỏi’ ra thì khinh cuồng cực kỳ, đừng nói một ông chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố Hà Nội, cho dù là chủ tịch nước hắn cũng dám nói.

Mà cái ‘bộ mặt thật’ này của Cao Thanh Minh lại rất được lòng bà Dung dù sao bà Dung là người dám mắng té tát ‘giám đốc công an thành phố Hà Nội’ chính bà Dung cũng cảm thấy con mình nói như vậy là không có gì không tốt thậm chí hợp tình hợp lý vô cùng.

“Thế còn vụ sân vận động mới,vụ này con biết sân vận động mới quy hoạch ra sao không ?”.

“Cái sân quốc gia, con không nghe thằng Duy nói cụ thể nhưng mà con nghĩ nhà mình không cần thiết phải cần bản quy hoạch sân quốc gia”

“Khu đô thị mới là tư nhân nhận thầu, tư nhân đền bù đất đai cho nên giá tiền xông xênh chứ sân vận động quốc gia tuy cũng cho người khác nhận thầu nhưng đây vẫn là công trình quốc gia, quốc gia có thể cho bao nhiêu chất béo ?”

“Tuy nhiên con nghĩ nhà mình nếu có tiền vẫn nên mua đất quanh khu này, nếu sân vận động kia xây xong, khu đất xung quanh chắc chắn tăng mạnh”.

Bà Dung nghe con trai giải thích liền liên tục gật gù.

Tiếp đó bà Dung ngay trước mắt Minh, từ trong ví lấy ra một cọc tiền.

“Việc của thằng Duy con ông Tuý con xử lý khéo, tuy chú Tuý phải nể nang nhà mình mấy phần nhưng dù sao chú Tuý cũng là chỉ tịch thành phố”

“Nhà người ta vuốt mặt cũng phải nể mũi nhà mình thì nhà mình cũng phải có qua có lại với nhà người ta, con không thể trực tiếp đưa tiền cho chú Tuý nhưng cũng phải có gì đó với thằng Duy, cũng đừng để nó giúp con không công”

“Việc này mà thành, mẹ sẽ tính việc mua đất, nếu kiếm được tiền tất nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho con trai của mẹ”.

Bà Dung cứ như vậy đưa cả cọc tiền vào tay Minh, Minh nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, cọc tiền này cũng phải 5000 USD.

“Dạ vâng, việc của thằng Duy con sẽ xử lý khéo, cũng đảm bảo chú Tuý không biết”.

Bà Dung nghe vậy hài lòng gật đầu, lại căn dặn con trai mấy câu.

Minh nghe lời mẹ dặn, ‘vâng dạ’ không thôi sau đó rời khỏi phòng ngủ của cha mẹ nhưng đi đến nửa đường, hắn nghĩ một hồi không thể không quay lại hỏi.

“Mẹ ơi, có việc này con tò mò, mẹ định đầu tư bao nhiêu tiền vào mua đất ?”.

Bà Dung cũng không hoài nghi con trai, làm ra vẻ đắn đo.

“Cái này phải xem giá đất đã, mẹ trong tài khoản ngân hàng có hơn 10 tỷ nhưng cũng không thể mang hết ra mua đất được, trước con cứ lo vụ thằng Duy đi, sau mẹ lại đi hỏi giá đất như thế nào, trước mắt nếu mọi việc thuận lợi mẹ tính bỏ 5 tỷ ra đầu tư bất động sản”.

Bà Dung nói thì nhẹ nhưng mà Minh cảm thấy nóng hết cả người.

Năm 2000, phu nhân của một vị cục trưởng cục xuất nhập khẩu có thể có hơn 10 tỷ trong tài khoản ngân hàng ? đây mới là của nổi, chủa chìm lại còn thế nào ?.
8.0
Tiến độ: 100% 51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025