Chương 42: Hàn Quốc.
26/04/2025
10
8.0
Chương 42: Hàn Quốc.
Hàn Quốc cũ không còn tồn tại, như vậy thứ gì chắc chắn không xuất hiện ?.
Đáp án là Samsung cùng hàng loạt các tập đoàn mà ở thế giới kia tại Hàn Quốc gọi là ‘Chebol’ cũng không tồn tại.
Đương nhiên Hàn Quốc ở thế giới này không yếu, tiềm lực của nó rất mạnh bởi đây là một quốc gia thống nhất.
Minh thì không thể quan tâm đến những vấn đề lên đến tầm ‘vĩ mô’ như thế, hắn ở trên mạng chỉ để tìm vài thứ cho dù .. . Google search giai đoạn này cực kỳ cùi bắp.
Không chỉ Google mà tất cả hệ thống tìm kiếm vào năm 2000 đều cùi bắp, gần như nước nào thì biết việc nước đó.
Cách tìm thông tin chính xác nhất thì Google có khi còn không bằng Yahoo hỏi đáp.
Tìm và sàng lọc thông tin rất khó khăn nhưng Minh cũng không từ bỏ.
Gần 1 tiếng đồng hồ ngồi lướt mạng, ánh mắt của Minh có phần nhíu chặt sau đó rất nhanh dãn ra.
“Đúng như những gì ta nghĩ, Hàn Quốc ở thế giới này thay đổi rất lớn”
“Ít nhất thế giới này không có WeMade, không có . . . Nexon”.
Minh thì thào, ít nhất từ những thông tin mà hắn tìm được trên Google thì Hàn Quốc chưa từng nổi tiếng với trò chơi điện tử, Hàn Quốc ở thế giới này nổi tiếng với chính kịch cùng kịch sân khấu.
Để chắc chắn hơn cho việc này, Minh chủ động đứng lên sau đó đi ra khỏi phòng.
“Tao ra ngoài có chút việc, chút tao quay lại”
Câu này là nói với Phan Hải cùng Bật, hai anh em rất nhanh quay đầu nhìn Minh, Phan Hải cũng chủ động lên tiếng.
“Dạ đại ca”.
Về phần Huyền, Minh chỉ nhẹ gật đầu với cô nàng thôi sau đó cứ như vậy đi ra ngoài.
Hắn rời khỏi hàng Net Tào Tháo, tìm một góc trống ít người quay lại rồi lấy điện thoại ra.
Không lâu lắm, đầu dây bên kia có người nhấc máy.
“Có chuyện gì thế con ? trên trường có việc gì à”.
Giọng bà Dung vang lên ở đầu dây bên kia, giọng nói có vài phần lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai vào cấp 3, trưa nay nhận được điện thoại của con, bà Dung không khỏi nghĩ nhiều.
“Dạ mẹ, không có việc gì ạ, mẹ có điện thoại chú Đức không, cho con số chú Đức với”.
“Con xin số chú Đức làm gì ? đợi mẹ tí mẹ xem rồi nhắn tin lại cho con”.
Hỏi thì hỏi vậy nhưng bà Dung cũng không cần con trai trả lời, chủ động tắt điện thoại rồi tìm số của . . . Trần Đức trong danh bạ.
Về phía Minh, hắn dựa lưng vào tường, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà đợi tin nhắn của mẹ, trong đầu cũng đang nghĩ đến Trần Đức.
Trần Đức tên đầy đủ là Trần Văn Đức, người đàn ông này lớn hơn bà Dung 4 tuổi, sinh năm 1951, hiện tại là phó cục trưởng cục xuất nhập khẩu.
Đã xem qua Chạy Án, không ai lạ gì Trần Đức, đây là cấp phó của ông Cẩm, cũng là nhân tình sau này của bà Dung, một trong những cán bộ biến chất của Chạy Án.
Dĩ nhiên giai đoạn này bà Dung cùng Trần Đức cũng không có gì, hai người tòm tem với nhau cũng là việc mấy năm nữa.
Vì sao Minh cần liên hệ với Trần Đức ? nguyên do bởi vì Trần Đức chịu trách nhiệm mảng xuất nhập khẩu khu vực Hàn Quốc cùng Nhật Bản.
Tại thế giới này, cùng làm trong cục xuất nhập khẩu nhưng quản lý thị trường khác nhau.
Ví dụ như ông Cẩm, ông Cẩm là cục trưởng nhưng chủ yếu phụ trách thị trường Mỹ cùng EU.
Ông Đức làm phó của ông Cẩm, chịu trách nhiệm quản lý chủ yếu thị trường Hàn Quốc cùng Nhật Bản
Cục xuất nhập khẩu ngoại trừ ông Đức ra còn hai ông phó cục trưởng nữa, một là ông Hoài phụ trách thị trường Trung Quốc, một là ông Tiến phụ trách thị trường Đông Nam Á.
Tính ra trong thế giới này, ông Đức chưa hẳn đã là người gần ông Cẩm nhất, người gần với quyền lực của ông Cẩm nhất là ông Hoài – Trịnh Văn Hoài.
Đương nhiên Minh cá chắc sau này Trần Đức vẫn sẽ lên làm cục trưởng dù sao đây là cốt truyện của Chạy Án, nếu Minh không thay đổi nội dung cốt truyện thì khó có vụ ông Đức không thăng quan tiến chức.
Cũng không lâu lắm, Minh được bà Dung gửi cho số điện thoại của ông Đức.
Minh rất nhanh bấm dãy số này sau đó lại tiếp tục chờ đợi.
Điện thoại đổ khoảng 5 hồi chuông, ở đầu dây bên kia mới vang lên âm thanh.
“Ai đấy ?”.
Ở đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, giọng nói có phần trầm đục.
“Chú Đức ạ, cháu là Minh”
Trần Đức ở bên kia nhíu mày, nghĩ mấy giây vẫn không nhớ là Minh nào.
“Xin lỗi, Minh nào ấy nhỉ ?”.
“Chú Đức cứ hay quên, đợt Quốc Khánh mấy ngày trước chú còn đến nhà cháu mà”.
Mùng 2/9, Trần Đức đúng là đến nhà Minh thật chẳng qua cũng rất nhanh rời đi dù sao không có bà Dung ở nhà.
Trần Đức sang nhà Minh chỉ là tặng ít quà bánh cùng một chai Chivas cho ông Cẩm ngoài ra cũng không còn gì nhưng nếu bà Dung ở nhà thì nhất định phải thêm một cái phong bì . . .. 5000 USD.
Trần Đức ở bên kia nghe đến câu này, ánh mắt híp lại sau đó rất nhanh ‘bừng tỉnh’.
“A, cháu là Minh con trai ảnh Cẩm đúng không ?”.
“Dạ vâng, cháu Minh đây ạ, cháu phải từ chỗ mẹ cháu xin mãi mới được số chú”
“Quý hoá quý hoá quá, cậu con trai yêu nhà anh Cẩm chị Dung hôm nay lại chủ động gọi điện cho chú đấy, có việc gì cần chú giúp đúng không ?”.
Trần Đức ở trong văn phòng, một bên nghe điện thoại một bên ngồi xuống ghế Sofa, tự pha cho mình một tách trà.
Đây mới là năm 2000, bất kể Cao Thanh Lâm hay Cao Thanh Minh cũng không có quá nhiều quan hệ với Trần Đức thậm chí Trần Đức thân với ông Cẩm còn hơn với bà Dung.
Phải biết trong phim, Trần Đức tuy gọi bà Dung là chị nhưng còn không biết năm sinh của bà Dung nữa là.
Đối với Trần Đức, bà Dung . . . giống một con đỉa hút máu nhưng hắn không thể không đưa máu cho bà Dung hút dù sao ông Cẩm quá mức quy tắc.
Muốn vòng qua quy tắc, cũng chỉ có thể đi đường bà Dung.
Hiện tại con trai nhà họ Cao chủ động gọi điện đến, không trách Trần Đức có điều suy nghĩ.
Hắn cảm thấy Minh gặp phiền phức, có thể giúp đỡ Minh thì hắn tất nhiên sẽ giúp coi như bán cho Minh một cái ân tình, biết đâu sau này lại có thể dựa vào Minh tắc động ông Cẩm ?.
Ít nhất đây là một con đường đáng giá để đi, trong mắt ông phó cục trưởng này thì thoả mãn một thằng nhãi con cấp 3 nó dễ hơn nhiều so với thoả mãn con đỉa hút máu tên Dung kia.
“Dạ, chuyện là thế này ạ”
“Cháu có một thằng bạn định sang Hàn Quốc du học, nó bảo nó có người nhà bên đó đón nó qua”
“Thủ tục giấy tờ thì cũng xong hết rồi nhưng mà nó hiện tại vẫn lo nghĩ tại nó cũng không hiểu nhiều về Hàn Quốc”
“Nó thắc mắc sang Hàn Quốc thì ăn ở đâu, chơi ở đâu, cái này nó cũng không thể hỏi người lớn trong nhà được nên nó hỏi cháu”
“Mà cháu nào biết gì về Hàn Quốc, cũng may cháu nhớ chú Đức có mấy lần sang bên đó công tác, không biết chú Đức có thể cho cháu chút thông tin về Hàn Quốc được không ạ ?”
“Thằng bạn cháu quan tâm nhất là mấy nơi giải trí bên đó, chú xem Hàn Quốc có công ty sản xuất game nào không nhé chú”
Minh nói một mạch, mà ông Đức càng nghe càng . . . vui vẻ.
Việc này quá nhỏ, chút việc này mà kéo gần quan hệ với cậu ấm nhà họ Cao thì thật sự quá lời, ông Đức còn tưởng thằng út nhà ‘sếp’ gây hoạ cần mình đi giải quyết chứ.
“Cái này a, cái này dễ, đúng chuyên môn của chú”
“Thế này đi, chú cho mấy đứa cấp dưới giúp cháu, đóng cho cháu một quyển sách chỉ về Hàn Quốc thôi được không ?”
“Ngày mai chú cho người đưa đến nhà cháu, cháu lại chuyển cho bạn mình”.
Minh nghe vậy cũng không nhịn được vui mừng, rất nhanh nói.
“Dạ, thế cháu cảm ơn chú ạ”
Nghe được sự vui mừng của Minh, ông Đức cười nhạt, giọng trong điện thoại vẫn cực hiền hoà.
“Không có gì, chút việc nhỏ mà thôi”
“Cho chú gửi lời hỏi thăm sức khoẻ với cha mẹ cháu ở nhà nhé”.
Hai người lại qua loa vài câu, ông Đức mới cúp máy, hơi nhếch miệng.
“Con mẹ thì ăn thịt không nhả xương, tính tình thì điêu ngoa, mắt cao hơn đầu nhưng mà thằng con nói chuyện dễ nghe thế không biết, một câu ạ, hai câu vâng “
“Con mẹ thì học dốt, hai thằng con thì đều học giỏi, gen ông Cẩm mạnh thật”.
Tự cười đểu nói ra hai câu, ông Đức bắt đầu đứng lên giao việc cho đám cấp dưới đồng thời trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.
Dù sao . . . suốt ngày hiến máu cho bà Dung, ông Đức cũng chịu không được, nếu có thể đi đường của ‘thằng con trai’ thì đây cũng là lựa chọn không tệ.
_ _ _ _ __
Minh ở đầu dây bên kia cũng cúp điện thoại, cất con Nokia vào trong túi quần, Minh thoải mái vươn vai trở lại hàng Net.
Nếu như hắn tính toán đúng, trước mắt hắn quả thực là một cỗ máy in tiền.
Trong đầu Minh hiện tại có một cái tên không có cách nào xoá đi, nó gọi là – Nhiệt Huyết Truyền Kỳ hay còn gọi là Legend Of Mir 2.
Thú thật, Minh không chơi qua tựa game này, người Việt Nam cũng ít chơi tựa game này thậm chí nhiều người còn chưa từng nghe qua sự tồn tại của nó.
Thời của Minh là thời của Võ Lâm Truyền Kỳ, nào có Nhiệt Huyết Truyền Kỳ ?.
Chỉ là kiếp trước Minh từng nghe có người so sánh giữa hai tựa game, có người nói Võ Lâm Truyền Kỳ ở bên Trung Quốc chẳng là cái đếch gì với Nhiệt Huyết Truyền Kỳ cho nên mới phải bán sang Việt Nam mở thị trường.
Minh không nhớ là ai nói nhưng hắn ấn tượng rất sâu, tiếp đó cũng tìm hiểu qua tựa game này.
Tại Trung Quốc, khi nói đến Truyền Kỳ quả thật cũng chỉ là Nhiệt Huyết chứ không phải Võ Lâm.
Đây là ‘cụ tổ’ của thể loại MMORPG ở Trung Quốc, nó không hẳn là game MMORPG đầu tiên xuất hiện ở Trung Quốc nhưng nó quả thật mở ra thời đại mới, thời đại . . . cực thịnh của trò chơi điện tử.
Nếu thế giới này không có Hàn Quốc trong ký ức của Minh, khả năng cao cũng không có WeMade, không có Legend Of Mir vậy thì không ngại Minh mang nó đến thế giới này đúng không ?
Hàn Quốc cũ không còn tồn tại, như vậy thứ gì chắc chắn không xuất hiện ?.
Đáp án là Samsung cùng hàng loạt các tập đoàn mà ở thế giới kia tại Hàn Quốc gọi là ‘Chebol’ cũng không tồn tại.
Đương nhiên Hàn Quốc ở thế giới này không yếu, tiềm lực của nó rất mạnh bởi đây là một quốc gia thống nhất.
Minh thì không thể quan tâm đến những vấn đề lên đến tầm ‘vĩ mô’ như thế, hắn ở trên mạng chỉ để tìm vài thứ cho dù .. . Google search giai đoạn này cực kỳ cùi bắp.
Không chỉ Google mà tất cả hệ thống tìm kiếm vào năm 2000 đều cùi bắp, gần như nước nào thì biết việc nước đó.
Cách tìm thông tin chính xác nhất thì Google có khi còn không bằng Yahoo hỏi đáp.
Tìm và sàng lọc thông tin rất khó khăn nhưng Minh cũng không từ bỏ.
Gần 1 tiếng đồng hồ ngồi lướt mạng, ánh mắt của Minh có phần nhíu chặt sau đó rất nhanh dãn ra.
“Đúng như những gì ta nghĩ, Hàn Quốc ở thế giới này thay đổi rất lớn”
“Ít nhất thế giới này không có WeMade, không có . . . Nexon”.
Minh thì thào, ít nhất từ những thông tin mà hắn tìm được trên Google thì Hàn Quốc chưa từng nổi tiếng với trò chơi điện tử, Hàn Quốc ở thế giới này nổi tiếng với chính kịch cùng kịch sân khấu.
Để chắc chắn hơn cho việc này, Minh chủ động đứng lên sau đó đi ra khỏi phòng.
“Tao ra ngoài có chút việc, chút tao quay lại”
Câu này là nói với Phan Hải cùng Bật, hai anh em rất nhanh quay đầu nhìn Minh, Phan Hải cũng chủ động lên tiếng.
“Dạ đại ca”.
Về phần Huyền, Minh chỉ nhẹ gật đầu với cô nàng thôi sau đó cứ như vậy đi ra ngoài.
Hắn rời khỏi hàng Net Tào Tháo, tìm một góc trống ít người quay lại rồi lấy điện thoại ra.
Không lâu lắm, đầu dây bên kia có người nhấc máy.
“Có chuyện gì thế con ? trên trường có việc gì à”.
Giọng bà Dung vang lên ở đầu dây bên kia, giọng nói có vài phần lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai vào cấp 3, trưa nay nhận được điện thoại của con, bà Dung không khỏi nghĩ nhiều.
“Dạ mẹ, không có việc gì ạ, mẹ có điện thoại chú Đức không, cho con số chú Đức với”.
“Con xin số chú Đức làm gì ? đợi mẹ tí mẹ xem rồi nhắn tin lại cho con”.
Hỏi thì hỏi vậy nhưng bà Dung cũng không cần con trai trả lời, chủ động tắt điện thoại rồi tìm số của . . . Trần Đức trong danh bạ.
Về phía Minh, hắn dựa lưng vào tường, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà đợi tin nhắn của mẹ, trong đầu cũng đang nghĩ đến Trần Đức.
Trần Đức tên đầy đủ là Trần Văn Đức, người đàn ông này lớn hơn bà Dung 4 tuổi, sinh năm 1951, hiện tại là phó cục trưởng cục xuất nhập khẩu.
Đã xem qua Chạy Án, không ai lạ gì Trần Đức, đây là cấp phó của ông Cẩm, cũng là nhân tình sau này của bà Dung, một trong những cán bộ biến chất của Chạy Án.
Dĩ nhiên giai đoạn này bà Dung cùng Trần Đức cũng không có gì, hai người tòm tem với nhau cũng là việc mấy năm nữa.
Vì sao Minh cần liên hệ với Trần Đức ? nguyên do bởi vì Trần Đức chịu trách nhiệm mảng xuất nhập khẩu khu vực Hàn Quốc cùng Nhật Bản.
Tại thế giới này, cùng làm trong cục xuất nhập khẩu nhưng quản lý thị trường khác nhau.
Ví dụ như ông Cẩm, ông Cẩm là cục trưởng nhưng chủ yếu phụ trách thị trường Mỹ cùng EU.
Ông Đức làm phó của ông Cẩm, chịu trách nhiệm quản lý chủ yếu thị trường Hàn Quốc cùng Nhật Bản
Cục xuất nhập khẩu ngoại trừ ông Đức ra còn hai ông phó cục trưởng nữa, một là ông Hoài phụ trách thị trường Trung Quốc, một là ông Tiến phụ trách thị trường Đông Nam Á.
Tính ra trong thế giới này, ông Đức chưa hẳn đã là người gần ông Cẩm nhất, người gần với quyền lực của ông Cẩm nhất là ông Hoài – Trịnh Văn Hoài.
Đương nhiên Minh cá chắc sau này Trần Đức vẫn sẽ lên làm cục trưởng dù sao đây là cốt truyện của Chạy Án, nếu Minh không thay đổi nội dung cốt truyện thì khó có vụ ông Đức không thăng quan tiến chức.
Cũng không lâu lắm, Minh được bà Dung gửi cho số điện thoại của ông Đức.
Minh rất nhanh bấm dãy số này sau đó lại tiếp tục chờ đợi.
Điện thoại đổ khoảng 5 hồi chuông, ở đầu dây bên kia mới vang lên âm thanh.
“Ai đấy ?”.
Ở đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, giọng nói có phần trầm đục.
“Chú Đức ạ, cháu là Minh”
Trần Đức ở bên kia nhíu mày, nghĩ mấy giây vẫn không nhớ là Minh nào.
“Xin lỗi, Minh nào ấy nhỉ ?”.
“Chú Đức cứ hay quên, đợt Quốc Khánh mấy ngày trước chú còn đến nhà cháu mà”.
Mùng 2/9, Trần Đức đúng là đến nhà Minh thật chẳng qua cũng rất nhanh rời đi dù sao không có bà Dung ở nhà.
Trần Đức sang nhà Minh chỉ là tặng ít quà bánh cùng một chai Chivas cho ông Cẩm ngoài ra cũng không còn gì nhưng nếu bà Dung ở nhà thì nhất định phải thêm một cái phong bì . . .. 5000 USD.
Trần Đức ở bên kia nghe đến câu này, ánh mắt híp lại sau đó rất nhanh ‘bừng tỉnh’.
“A, cháu là Minh con trai ảnh Cẩm đúng không ?”.
“Dạ vâng, cháu Minh đây ạ, cháu phải từ chỗ mẹ cháu xin mãi mới được số chú”
“Quý hoá quý hoá quá, cậu con trai yêu nhà anh Cẩm chị Dung hôm nay lại chủ động gọi điện cho chú đấy, có việc gì cần chú giúp đúng không ?”.
Trần Đức ở trong văn phòng, một bên nghe điện thoại một bên ngồi xuống ghế Sofa, tự pha cho mình một tách trà.
Đây mới là năm 2000, bất kể Cao Thanh Lâm hay Cao Thanh Minh cũng không có quá nhiều quan hệ với Trần Đức thậm chí Trần Đức thân với ông Cẩm còn hơn với bà Dung.
Phải biết trong phim, Trần Đức tuy gọi bà Dung là chị nhưng còn không biết năm sinh của bà Dung nữa là.
Đối với Trần Đức, bà Dung . . . giống một con đỉa hút máu nhưng hắn không thể không đưa máu cho bà Dung hút dù sao ông Cẩm quá mức quy tắc.
Muốn vòng qua quy tắc, cũng chỉ có thể đi đường bà Dung.
Hiện tại con trai nhà họ Cao chủ động gọi điện đến, không trách Trần Đức có điều suy nghĩ.
Hắn cảm thấy Minh gặp phiền phức, có thể giúp đỡ Minh thì hắn tất nhiên sẽ giúp coi như bán cho Minh một cái ân tình, biết đâu sau này lại có thể dựa vào Minh tắc động ông Cẩm ?.
Ít nhất đây là một con đường đáng giá để đi, trong mắt ông phó cục trưởng này thì thoả mãn một thằng nhãi con cấp 3 nó dễ hơn nhiều so với thoả mãn con đỉa hút máu tên Dung kia.
“Dạ, chuyện là thế này ạ”
“Cháu có một thằng bạn định sang Hàn Quốc du học, nó bảo nó có người nhà bên đó đón nó qua”
“Thủ tục giấy tờ thì cũng xong hết rồi nhưng mà nó hiện tại vẫn lo nghĩ tại nó cũng không hiểu nhiều về Hàn Quốc”
“Nó thắc mắc sang Hàn Quốc thì ăn ở đâu, chơi ở đâu, cái này nó cũng không thể hỏi người lớn trong nhà được nên nó hỏi cháu”
“Mà cháu nào biết gì về Hàn Quốc, cũng may cháu nhớ chú Đức có mấy lần sang bên đó công tác, không biết chú Đức có thể cho cháu chút thông tin về Hàn Quốc được không ạ ?”
“Thằng bạn cháu quan tâm nhất là mấy nơi giải trí bên đó, chú xem Hàn Quốc có công ty sản xuất game nào không nhé chú”
Minh nói một mạch, mà ông Đức càng nghe càng . . . vui vẻ.
Việc này quá nhỏ, chút việc này mà kéo gần quan hệ với cậu ấm nhà họ Cao thì thật sự quá lời, ông Đức còn tưởng thằng út nhà ‘sếp’ gây hoạ cần mình đi giải quyết chứ.
“Cái này a, cái này dễ, đúng chuyên môn của chú”
“Thế này đi, chú cho mấy đứa cấp dưới giúp cháu, đóng cho cháu một quyển sách chỉ về Hàn Quốc thôi được không ?”
“Ngày mai chú cho người đưa đến nhà cháu, cháu lại chuyển cho bạn mình”.
Minh nghe vậy cũng không nhịn được vui mừng, rất nhanh nói.
“Dạ, thế cháu cảm ơn chú ạ”
Nghe được sự vui mừng của Minh, ông Đức cười nhạt, giọng trong điện thoại vẫn cực hiền hoà.
“Không có gì, chút việc nhỏ mà thôi”
“Cho chú gửi lời hỏi thăm sức khoẻ với cha mẹ cháu ở nhà nhé”.
Hai người lại qua loa vài câu, ông Đức mới cúp máy, hơi nhếch miệng.
“Con mẹ thì ăn thịt không nhả xương, tính tình thì điêu ngoa, mắt cao hơn đầu nhưng mà thằng con nói chuyện dễ nghe thế không biết, một câu ạ, hai câu vâng “
“Con mẹ thì học dốt, hai thằng con thì đều học giỏi, gen ông Cẩm mạnh thật”.
Tự cười đểu nói ra hai câu, ông Đức bắt đầu đứng lên giao việc cho đám cấp dưới đồng thời trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.
Dù sao . . . suốt ngày hiến máu cho bà Dung, ông Đức cũng chịu không được, nếu có thể đi đường của ‘thằng con trai’ thì đây cũng là lựa chọn không tệ.
_ _ _ _ __
Minh ở đầu dây bên kia cũng cúp điện thoại, cất con Nokia vào trong túi quần, Minh thoải mái vươn vai trở lại hàng Net.
Nếu như hắn tính toán đúng, trước mắt hắn quả thực là một cỗ máy in tiền.
Trong đầu Minh hiện tại có một cái tên không có cách nào xoá đi, nó gọi là – Nhiệt Huyết Truyền Kỳ hay còn gọi là Legend Of Mir 2.
Thú thật, Minh không chơi qua tựa game này, người Việt Nam cũng ít chơi tựa game này thậm chí nhiều người còn chưa từng nghe qua sự tồn tại của nó.
Thời của Minh là thời của Võ Lâm Truyền Kỳ, nào có Nhiệt Huyết Truyền Kỳ ?.
Chỉ là kiếp trước Minh từng nghe có người so sánh giữa hai tựa game, có người nói Võ Lâm Truyền Kỳ ở bên Trung Quốc chẳng là cái đếch gì với Nhiệt Huyết Truyền Kỳ cho nên mới phải bán sang Việt Nam mở thị trường.
Minh không nhớ là ai nói nhưng hắn ấn tượng rất sâu, tiếp đó cũng tìm hiểu qua tựa game này.
Tại Trung Quốc, khi nói đến Truyền Kỳ quả thật cũng chỉ là Nhiệt Huyết chứ không phải Võ Lâm.
Đây là ‘cụ tổ’ của thể loại MMORPG ở Trung Quốc, nó không hẳn là game MMORPG đầu tiên xuất hiện ở Trung Quốc nhưng nó quả thật mở ra thời đại mới, thời đại . . . cực thịnh của trò chơi điện tử.
Nếu thế giới này không có Hàn Quốc trong ký ức của Minh, khả năng cao cũng không có WeMade, không có Legend Of Mir vậy thì không ngại Minh mang nó đến thế giới này đúng không ?
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan