Chương 40: Bật.
26/04/2025
10
8.0
Chương 40: Bật.
Huyền cảm giác khó mà tin được, nàng lúc này đang ngồi sau xe máy của một cậu bạn cùng lớp.
Điều này là . . . phạm pháp.
Với một học sinh như Huyền, nàng cực kỳ sợ nhưng mà Huyền cũng không dám cãi lời Minh, vẫn ngoan ngoãn trèo lên xe để Minh đèo.
Chủ yếu Huyền có chút nhát lại thêm Bật cùng Hải ở ngay đó, nàng không mở miệng từ chối được.
Cứ như vậy, Huyền bị ép lên thuyền giặc.
Tiếp đó Huyền bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, ví dụ ‘tay để đâu’.
Huyền theo bản năng muốn ôm eo Minh dù sao khi bố nàng đèo nàng đến trường, cô bạn này vẫn hay từ đằng sau ôm lấy bố mình nhưng hiện tại tất nhiên không được.
Huyền chỉ có thể đưa hai tay ra sau bám lên yên xe sau, trong mắt vừa lo vừa sợ.
Mà Minh . . . hắn cũng không quá để ý đến Huyền dù sao hắn không phải Cao Thanh Minh, hắn lái xe cực kỳ an toàn, vẫn rất tuân thủ pháp luật.
Huyền ở trên xe hắn, cũng không ngã được.
Về phần vì sao kéo Huyền theo ? đơn giản chỉ là Minh thấy vui thôi, tuổi trẻ mà vui một chút thì có sao ?.
Hắn không có ép người ta phải ôm eo mình, cứ thế phóng đi trước để Hải cùng Bật đi theo sau.
Minh cũng không phóng qua trường vì có tỷ lệ bị nhận ra, hắn đi ngược lại về phía đường Thanh Niên, vòng ra chùa Quán Thánh rồi phóng thẳng ra đường Phan Đình Phùng.
Chỉ lái xe chưa tới 10 phút, Minh đã đi đến đường Phan Đình Phùng, hắn dừng xe trước một hàng bún chả.
“Huyền xuống xe đi, Minh đi gửi xe”
“Huyền nhớ là Huyền khao đấy nhé, sức ăn của Minh lớn hơn mấy đứa con trai khác nhiều, không cẩn thận Minh ăn cháy túi Huyền đấy”.
Khi giọng nói của Minh một lần nữa vang lên, Huyền mới như bừng tỉnh, tiếp đó vội nghe lời Minh mà bước xuống xe.
“Ừ . . . ừ. . . Minh đi gửi xe đi, hôm nay Huyền khao”
Nghĩ đến tiền tiêu vặt trong ví của mình, Huyền cũng hơi hơi an tâm.
Trong ví nàng có 50 ngàn, cũng đủ đi ?.
Đến khi Minh bắt đầu dắt xe đi gửi, Huyền vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.
Lúc nãy ở trên xe Minh, Huyền cảm thấy Minh thật xa lạ, đương nhiên nói cái này cũng có phần vô lý dù sao hai người ngày hôm nay mới gặp nhau nhưng Huyền thật sự có cảm giác .. . lúc ở trên trường cùng lúc lái xe đèo nàng thì Minh như hai con người khác nhau.
Đã thế cái cảm giác ngồi sau xe một người khác không phải bố mình khiến Huyền cảm thấy . .. lạ lắm, nhất là khi đây là cậu bạn đẹp trai cùng lớp.
Nàng biết đây là phạm pháp, cả quãng đường chỉ sợ bị cảnh sát giao thông bắt, bị các chú cảnh sát bắt vậy thì ‘toi đời’ rồi, cũng chính cái cảm giác sợ hãi này khiến nàng càng thêm kích thích, tim nhỏ đập liên hồi.
Minh gửi xe xong, hắn cũng không vội đi tìm Huyền mà là đợi Bật cùng Phan Hải.
Hai đứa này một đường đi theo xe Minh cho nên đến muộn hơn một chút.
Sau khi cả hai gửi xe xong, Phan Hải không khỏi hướng về Minh dơ ngón tay cái.
“Đại ca, đại ca chăn được con bé nhà lành à ?”
“Mới ngày đầu tiên đi học, đại ca cưa con bé đó kiểu gì thế ? nhìn mặt non choẹt”.
Phan Hải lên tiếng, cách thức nói chuyện của hắn vẫn có phần ‘khó nghe’ như vậy nhưng cái này thuộc bản chất của Phan Hải, cũng khó mà sửa được.
“Mấy cái khác không nói, sao mày biết người ta là nhà lành ?”
“Còn như thế nào nữa, đại ca phóng xe cũng không phóng nhanh, đây không phải gái nhà lành thì là gì ?”
“Mấy con khác thấy xe máy của đại ca, nhảy lên xe xong chỉ hận không thể dán cả người vào sau lưng đại ca, tiếp đó theo đại ca phóng trên đường thì không ngừng hú hét”.
Phan Hải cười, nụ cười có chút bỉ ổi.
Mà Minh từ trong ký ức của Cao Thanh Minh cũng biết hắn nói không sai.
Nghĩ mà xem, thời này Cao Thanh Minh đã sở hữu một con Dream Thái, nhập khẩu nguyên con từ Thái Lan theo hàng chính hãng, tốn của hắn 35 triệu.
Một con xe 35 triệu ở thời đại này giá tị như thế nào ? giá trị cũng ngang ngửa một ngôi nhà khoảng 10m2 ở trong ngõ nhỏ tại một quận ngoại thành nào đó tại đất Hà Nội.
Một con xe bằng 35 tháng lương trung bình của người lao động lại thêm cái vẻ đẹp trai của Cao Thanh Minh, không cần hắn thể hiện năng lực cửa gái gì, rất nhiều em gái ‘tự xin c·hết’ với Cao Thanh Minh.
“Mày biết người ta là gái nhà lành, tí nửa lúc ăn giữ mồm giữ miệng một chút”.
“Hì hì, thằng em đã bao giờ ngăn cản đại ca tán gái đâu, em biết giữ mồm giữ miệng mà”.
Cứ thế, ba đứa từ chỗ để xe đi ra quán bún chả.
Trên đường, Minh lại hỏi Phan Hải.
“Việc tao bảo mày làm thế nào rồi ?”.
“Cái này em về bảo với ông bô rồi, ông bô cũng cho mấy thằng lính đi xem tình hình rồi nhưng vẫn cần thời gian”.
Minh nghe Phan Hải nói vậy thì hơi nhíu mày, việc này hắn đã nói với Phan Hải từ 3 ngày trước, đáng lý ra hiện tại phải cho hắn câu trả lời rồi mới đúng dù sao trong mắt Minh việc này không khó.
Do thám tình hình các hàng Net xung quanh khu vực Ba Đình, Hai Ba Trưng cùng Hoàn Kiếm mà thôi, có gì khó ?.
Với thế lực của Đông Anh Hội, Minh cũng không tin 3 ngày không làm xong việc này.
“Xem ra phải tìm thời gian gặp mặt ông trùm Phan Quân”
“Phan Quân có ý tứ leo lên Cao gia nhưng không phải leo lên bản thân ta, việc ta giao cho Phan Hải, Phan Quân tuy đồng ý nhưng không quá để tâm . . . cái này cũng khó trách đối phương”.
Minh ở trong lòng thầm tính toán, Đông Anh Hội vốn là của Phan Quân mà không phải của Minh, Minh không thể chỉ nhắn cho Phan Hải một cái tin mà khiến toàn bộ Đông Anh Hội xuất toàn lực nghe lời hắn được.
Cho nên vẫn cần gặp mặt Phan Quân.
Ngoài ra . . . Minh cũng muốn đào tạo thêm chút đàn em, một mình Phan Hải có lẽ không đủ.
“Thế còn mày, mày đi học thế nào ?”.
Bật học trung cấp dạy nghề, trung cấp nghề là không có ‘ngày khai giảng’ Bật vào học từ đầu tháng 8, đến nay cũng có hơn tháng.
“Còn thế nào nữa, trung cấp nghề mà thôi, thầy giáo cũng sẽ không dậy em cái gì”.
“Chủ yếu ném cho bọn em quyển sách, dạy mấy thứ cơ bản sau đó cứ từ việc dễ nhất làm đi làm lại”
Việc dễ nhất trong nghề sửa xe máy là gì ? Minh thật ra cũng không biết, cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ biết Bật không quá cao hứng.
“Trường dạy nghề dạy như thế, học sinh chúng mày tốt nghiệp kiểu gì ?”.
Bật nghe vậy, nhún nhún vai.
“Bọn em học 3 năm mà, mỗi năm học từng chút một, ba năm đi ra cũng có thể xin vào xưởng sửa chữa xe máy, lại từ thằng rửa xe làm lên”
“Em quen mấy người trong trường, đều nói như thế, cũng đều tính như thế”.
Bật có chút bất đắc dĩ trả lời Minh.
Minh nghe vậy như có điều suy nghĩ, ánh mắt hơi loé lên nhìn Bật.
Phan Hải được Minh thiết kế đi theo hắn điều này tất nhiên là tốt cho Phan Hải nhưng cũng làm Phan Hải mất đi vài thứ, ví như cơ hội thu một đám đàn em chẳng hạn.
Phan Hải vào trong trường THPT Chu Văn An thì cũng quên vụ thu đàn em đi, học sinh trong trường rất khó đi theo hắn phá làng phá xóm.
Mà Bật thì không giống, hắn học trung cấp nghề.
“Sức khoẻ mẹ mày thế nào rồi ?”.
Nghe Minh hỏi mẹ mình, Bật hơi khựng lại nhưng vẫn đáp.
“Sức khoẻ mẹ em vẫn thế, không khá hơn cũng không tốt hơn”
Tình hình sức khoẻ của mẹ Bật thì Minh cũng biết.
Bật không có cha hoặc là . . . có cũng như không.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau tại một căn nhà nhỏ vèn vẹn chỉ rộng 7m2 tại ngõ chợ Khâm Thiên.
Có người hỏi 7m2 thì làm sao sống ? chính Cao Thanh Minh cũng từng tò mò đi qua nhà Bật xem, kết quả khiến Cao Thanh Minh tặc lưỡi.
Nhà của Bật có 3 tầng hay đúng hơn là 2 tầng cùng 1 căn gác-xép, diện tích mỗi tầng đúng là 7m2 nhưng vì xây cao lên cho nên cũng không phải không thể sống.
Dĩ nhiên, sống như vậy cũng không thoải mái gì.
Mẹ của Bật là công nhân vệ sinh môi trường nhưng hiện tại cũng đã thôi việc, không phải bà không cố gắng làm việc mà là thực sự không làm nổi.
Người phụ nữ này mắc bệnh phổi thậm chí là ‘lao lực’ vì hồi trẻ làm việc quá độ.
Bật vì sao đi theo Cao Thanh Minh ? không phải sợ hắn mà là vì Cao Thanh Minh có ơn với nhà Bật, nếu không có tiền của Cao Thanh Minh, mấy năm nay gia đình Bật chưa chắc đã qua được, Bật chưa chắc đã tốt nghiệp cấp 2.
“Bệnh của cô sống ở cái nơi ẩm thấp như vậy thì khá lên làm sao được ?”
“Tao đang tính thuê căn nhà gần trường nhưng mà tao chưa đủ tuổi thuê nhà, mày bảo cô đi ra giúp tao, dùng tên cô thuê hai căn hộ ở gần trường, tốt nhất gần nhau, mày với cô chuyển qua sống đi, tiền tao lo”.
Thuê nhà trong ngõ nhỏ ở Thuỵ Khuê cũng không tốn quá nhiều tiền, nhiều lắm thì 500 ngàn – 1 triệu mỗi tháng, điện nước tự lo mà thôi.
Số tiền này trong mắt Cao Thanh Minh đúng là . . . không tính.
“Sao .. . sao thế được “.
Bật vội lên tiếng, hắn đã nợ Minh quá nhiều, làm sao có thể . .
Bật nói đến đây thì khựng lại bởi hắn thấy Minh lườm hắn.
Gan của Bật rất lớn, dám đánh nhau, dám liều cũng không sợ đau đớn nhưng Bật cũng quả thật sợ Minh.
Sợ này không phải là sợ hãi mà là hắn cảm thấy mình nợ Cao Thanh Minh quá nhiều, căn bản trả không nổi.
Người nghèo đôi khi so với người giàu có lòng tự trọng càng cao.
“Nghe tao”
“Ngoài ra, mày sau hôm nay cũng thôi học ở trường dạy nghề đi, đi học trung cấp nghề không có tương lai”.
Trước kia Cao Thanh Minh cũng không sắp xếp gì cho Bật, Bật tốt nghiệp xong muốn đi đâu thì đi nhưng Minh hiện tại đang cần dùng người hơn nữa hắn cảm thấy Bật . . đáng được đầu tư.
Chẳng hiểu sao nhìn Bật hắn cảm thấy có bóng dáng của Lương Bổng trong người phán xử.
“Mày bảo cô thuê nhà xong, tao cho mày chút tiền giúp tao mua ít đồ đạc, xong tao tính đường ra cho mày”
“Còn thằng Hải nữa, mày ở Giảng Võ thu mấy thằng đệ nghe lời, trung thành hơn nữa cũng không định vào cấp 3”
“Cũng đừng thu mấy cái đứa đầu đường xó chợ, tốt nhất thu mấy thằng . . . giống thằng Bật, một năm đợi chúng nó ra trường, tao có việc cần dùng”
Minh không để Bật từ chối, hắn ngay lập tức chuyển sang trò chuyện cùng Phan Hải.
Phan Hải nghe vậy hơi liếc mắt nhìn Bật sau đó tươi cười gật đầu với Minh.
“Cái này em biết, thu tiểu đệ mà thôi, em giỏi vụ này”.
Ba người cứ như vậy trò chuyện, chẳng mấy mà đến hàng bún chả, cũng thấy Huyền ngồi đặt chỗ.
Huyền nhìn thấy Minh dẫn theo bạn đến, bản năng cô bạn này cũng có phần sợ hãi.
Vẫn là câu nói kia, thằng Bật . . . rất có sức uy h·iếp, mặt thằng này lạnh như tiền, đặt trong mấy bộ phim Cảnh Sát Hình Sự thì đây tuyệt đối là gương mặt của đám ‘sát thủ’.
Phan Hải cùng Bật rất biết điều, chủ động tìm một bàn khác ngồi ăn.
Còn Minh thì không để ý lắm, ngồi xuống bên cạnh Huyền.
“Chút nữa Huyền đi Net không ?”
“Ở gần Quán Thánh có hàng Net nối mạng đấy”.
Minh nói ra một câu mà nhiều năm sau sẽ cảm thấy rất ‘đần’ nhưng lúc này hàng Net nối mạng quả thật là thứ rất ‘cao cấp’.
Hàng Net không hiếm thấy, hàng Net có lắp mạng ở thời đại này thì lại hiếm thấy.
“Huyền không đi Net đâu . . .”.
Huyền nghe Minh nói xong, có phần ngập ngừng.
Nhà nàng còn không có máy tính nhưng Huyền được bố mẹ dạy, con gái con đứa không thể vào hàng Net, nơi này thuộc về . . trẻ hư.
“2h chiều bọn mình mới phải về trường, ăn xong cũng mới 12 rưỡi, Huyền một thân một mình ở đây làm sao được ?”
“Huyền chẳng nhẽ còn tính đi bộ về trường ? xa thì không nói nhưng Huyền mà lạc thì Minh làm sao bây giờ ?”
“Cũng không cần Huyền chơi Net, ngồi một chỗ xem Minh là được rồi, yên tâm hàng Net này không giống mấy chỗ Huyền tưởng tượng”
“Đi với Minh một lần cho biết, xong tầm 1h30 Minh phóng xe đưa Huyền về trường”.
Minh đã nói như vậy, Huyền lại có thể làm gì ?.
Chỗ này là đường Phan Đình Phùng, tuy từ Phan Đình Phùng đi đến Thuỵ Khê không xa, đi bộ cũng có thể nhưng Huyền . .. nào biết đường.
Trừ đi theo Minh lại có thể làm gì ?.
“Vậy .. . vậy Huyền đi theo Minh nhưng mà Huyền chỉ xem thôi, không chơi đâu”.
Huyền dùng giọng nhỏ lí nhí trả lời Minh.
Bố mẹ nàng dậy vào quán Net chơi điện tử chính là một đám ‘trẻ hư’ nhưng mà nàng không chơi, chỉ xem một chút cũng sẽ không hư đúng không ?.
Nhìn bộ dạng của Huyền như vậy, Minh suýt nữa bật cười.
Chính Minh cũng có cảm giác ‘tà ác’ xuất hiện trong lòng, cứ như hắn đang ‘bôi đen’ một học sinh ‘nhà lành’ vậy.
16 tuổi lên xe để trai đèo, 16 tuổi theo trai ngồi quán Net.
Đặt mấy cái này lên Ngọc Huyền xác thực có tính chênh lệch rất lớn.
Lúc này Minh bất giác lại nhớ đến một người đồng nghiệp nữ kiếp trước của hắn.
Không phải vì đối phương xinh đẹp mà là đối phương có nói một câu.
Đàn ông các anh, thích nhất làm hư gái ngoan, yêu nhất bảo gái hư quay đầu hướng thiện.
Huyền cảm giác khó mà tin được, nàng lúc này đang ngồi sau xe máy của một cậu bạn cùng lớp.
Điều này là . . . phạm pháp.
Với một học sinh như Huyền, nàng cực kỳ sợ nhưng mà Huyền cũng không dám cãi lời Minh, vẫn ngoan ngoãn trèo lên xe để Minh đèo.
Chủ yếu Huyền có chút nhát lại thêm Bật cùng Hải ở ngay đó, nàng không mở miệng từ chối được.
Cứ như vậy, Huyền bị ép lên thuyền giặc.
Tiếp đó Huyền bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, ví dụ ‘tay để đâu’.
Huyền theo bản năng muốn ôm eo Minh dù sao khi bố nàng đèo nàng đến trường, cô bạn này vẫn hay từ đằng sau ôm lấy bố mình nhưng hiện tại tất nhiên không được.
Huyền chỉ có thể đưa hai tay ra sau bám lên yên xe sau, trong mắt vừa lo vừa sợ.
Mà Minh . . . hắn cũng không quá để ý đến Huyền dù sao hắn không phải Cao Thanh Minh, hắn lái xe cực kỳ an toàn, vẫn rất tuân thủ pháp luật.
Huyền ở trên xe hắn, cũng không ngã được.
Về phần vì sao kéo Huyền theo ? đơn giản chỉ là Minh thấy vui thôi, tuổi trẻ mà vui một chút thì có sao ?.
Hắn không có ép người ta phải ôm eo mình, cứ thế phóng đi trước để Hải cùng Bật đi theo sau.
Minh cũng không phóng qua trường vì có tỷ lệ bị nhận ra, hắn đi ngược lại về phía đường Thanh Niên, vòng ra chùa Quán Thánh rồi phóng thẳng ra đường Phan Đình Phùng.
Chỉ lái xe chưa tới 10 phút, Minh đã đi đến đường Phan Đình Phùng, hắn dừng xe trước một hàng bún chả.
“Huyền xuống xe đi, Minh đi gửi xe”
“Huyền nhớ là Huyền khao đấy nhé, sức ăn của Minh lớn hơn mấy đứa con trai khác nhiều, không cẩn thận Minh ăn cháy túi Huyền đấy”.
Khi giọng nói của Minh một lần nữa vang lên, Huyền mới như bừng tỉnh, tiếp đó vội nghe lời Minh mà bước xuống xe.
“Ừ . . . ừ. . . Minh đi gửi xe đi, hôm nay Huyền khao”
Nghĩ đến tiền tiêu vặt trong ví của mình, Huyền cũng hơi hơi an tâm.
Trong ví nàng có 50 ngàn, cũng đủ đi ?.
Đến khi Minh bắt đầu dắt xe đi gửi, Huyền vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.
Lúc nãy ở trên xe Minh, Huyền cảm thấy Minh thật xa lạ, đương nhiên nói cái này cũng có phần vô lý dù sao hai người ngày hôm nay mới gặp nhau nhưng Huyền thật sự có cảm giác .. . lúc ở trên trường cùng lúc lái xe đèo nàng thì Minh như hai con người khác nhau.
Đã thế cái cảm giác ngồi sau xe một người khác không phải bố mình khiến Huyền cảm thấy . .. lạ lắm, nhất là khi đây là cậu bạn đẹp trai cùng lớp.
Nàng biết đây là phạm pháp, cả quãng đường chỉ sợ bị cảnh sát giao thông bắt, bị các chú cảnh sát bắt vậy thì ‘toi đời’ rồi, cũng chính cái cảm giác sợ hãi này khiến nàng càng thêm kích thích, tim nhỏ đập liên hồi.
Minh gửi xe xong, hắn cũng không vội đi tìm Huyền mà là đợi Bật cùng Phan Hải.
Hai đứa này một đường đi theo xe Minh cho nên đến muộn hơn một chút.
Sau khi cả hai gửi xe xong, Phan Hải không khỏi hướng về Minh dơ ngón tay cái.
“Đại ca, đại ca chăn được con bé nhà lành à ?”
“Mới ngày đầu tiên đi học, đại ca cưa con bé đó kiểu gì thế ? nhìn mặt non choẹt”.
Phan Hải lên tiếng, cách thức nói chuyện của hắn vẫn có phần ‘khó nghe’ như vậy nhưng cái này thuộc bản chất của Phan Hải, cũng khó mà sửa được.
“Mấy cái khác không nói, sao mày biết người ta là nhà lành ?”
“Còn như thế nào nữa, đại ca phóng xe cũng không phóng nhanh, đây không phải gái nhà lành thì là gì ?”
“Mấy con khác thấy xe máy của đại ca, nhảy lên xe xong chỉ hận không thể dán cả người vào sau lưng đại ca, tiếp đó theo đại ca phóng trên đường thì không ngừng hú hét”.
Phan Hải cười, nụ cười có chút bỉ ổi.
Mà Minh từ trong ký ức của Cao Thanh Minh cũng biết hắn nói không sai.
Nghĩ mà xem, thời này Cao Thanh Minh đã sở hữu một con Dream Thái, nhập khẩu nguyên con từ Thái Lan theo hàng chính hãng, tốn của hắn 35 triệu.
Một con xe 35 triệu ở thời đại này giá tị như thế nào ? giá trị cũng ngang ngửa một ngôi nhà khoảng 10m2 ở trong ngõ nhỏ tại một quận ngoại thành nào đó tại đất Hà Nội.
Một con xe bằng 35 tháng lương trung bình của người lao động lại thêm cái vẻ đẹp trai của Cao Thanh Minh, không cần hắn thể hiện năng lực cửa gái gì, rất nhiều em gái ‘tự xin c·hết’ với Cao Thanh Minh.
“Mày biết người ta là gái nhà lành, tí nửa lúc ăn giữ mồm giữ miệng một chút”.
“Hì hì, thằng em đã bao giờ ngăn cản đại ca tán gái đâu, em biết giữ mồm giữ miệng mà”.
Cứ thế, ba đứa từ chỗ để xe đi ra quán bún chả.
Trên đường, Minh lại hỏi Phan Hải.
“Việc tao bảo mày làm thế nào rồi ?”.
“Cái này em về bảo với ông bô rồi, ông bô cũng cho mấy thằng lính đi xem tình hình rồi nhưng vẫn cần thời gian”.
Minh nghe Phan Hải nói vậy thì hơi nhíu mày, việc này hắn đã nói với Phan Hải từ 3 ngày trước, đáng lý ra hiện tại phải cho hắn câu trả lời rồi mới đúng dù sao trong mắt Minh việc này không khó.
Do thám tình hình các hàng Net xung quanh khu vực Ba Đình, Hai Ba Trưng cùng Hoàn Kiếm mà thôi, có gì khó ?.
Với thế lực của Đông Anh Hội, Minh cũng không tin 3 ngày không làm xong việc này.
“Xem ra phải tìm thời gian gặp mặt ông trùm Phan Quân”
“Phan Quân có ý tứ leo lên Cao gia nhưng không phải leo lên bản thân ta, việc ta giao cho Phan Hải, Phan Quân tuy đồng ý nhưng không quá để tâm . . . cái này cũng khó trách đối phương”.
Minh ở trong lòng thầm tính toán, Đông Anh Hội vốn là của Phan Quân mà không phải của Minh, Minh không thể chỉ nhắn cho Phan Hải một cái tin mà khiến toàn bộ Đông Anh Hội xuất toàn lực nghe lời hắn được.
Cho nên vẫn cần gặp mặt Phan Quân.
Ngoài ra . . . Minh cũng muốn đào tạo thêm chút đàn em, một mình Phan Hải có lẽ không đủ.
“Thế còn mày, mày đi học thế nào ?”.
Bật học trung cấp dạy nghề, trung cấp nghề là không có ‘ngày khai giảng’ Bật vào học từ đầu tháng 8, đến nay cũng có hơn tháng.
“Còn thế nào nữa, trung cấp nghề mà thôi, thầy giáo cũng sẽ không dậy em cái gì”.
“Chủ yếu ném cho bọn em quyển sách, dạy mấy thứ cơ bản sau đó cứ từ việc dễ nhất làm đi làm lại”
Việc dễ nhất trong nghề sửa xe máy là gì ? Minh thật ra cũng không biết, cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ biết Bật không quá cao hứng.
“Trường dạy nghề dạy như thế, học sinh chúng mày tốt nghiệp kiểu gì ?”.
Bật nghe vậy, nhún nhún vai.
“Bọn em học 3 năm mà, mỗi năm học từng chút một, ba năm đi ra cũng có thể xin vào xưởng sửa chữa xe máy, lại từ thằng rửa xe làm lên”
“Em quen mấy người trong trường, đều nói như thế, cũng đều tính như thế”.
Bật có chút bất đắc dĩ trả lời Minh.
Minh nghe vậy như có điều suy nghĩ, ánh mắt hơi loé lên nhìn Bật.
Phan Hải được Minh thiết kế đi theo hắn điều này tất nhiên là tốt cho Phan Hải nhưng cũng làm Phan Hải mất đi vài thứ, ví như cơ hội thu một đám đàn em chẳng hạn.
Phan Hải vào trong trường THPT Chu Văn An thì cũng quên vụ thu đàn em đi, học sinh trong trường rất khó đi theo hắn phá làng phá xóm.
Mà Bật thì không giống, hắn học trung cấp nghề.
“Sức khoẻ mẹ mày thế nào rồi ?”.
Nghe Minh hỏi mẹ mình, Bật hơi khựng lại nhưng vẫn đáp.
“Sức khoẻ mẹ em vẫn thế, không khá hơn cũng không tốt hơn”
Tình hình sức khoẻ của mẹ Bật thì Minh cũng biết.
Bật không có cha hoặc là . . . có cũng như không.
Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau tại một căn nhà nhỏ vèn vẹn chỉ rộng 7m2 tại ngõ chợ Khâm Thiên.
Có người hỏi 7m2 thì làm sao sống ? chính Cao Thanh Minh cũng từng tò mò đi qua nhà Bật xem, kết quả khiến Cao Thanh Minh tặc lưỡi.
Nhà của Bật có 3 tầng hay đúng hơn là 2 tầng cùng 1 căn gác-xép, diện tích mỗi tầng đúng là 7m2 nhưng vì xây cao lên cho nên cũng không phải không thể sống.
Dĩ nhiên, sống như vậy cũng không thoải mái gì.
Mẹ của Bật là công nhân vệ sinh môi trường nhưng hiện tại cũng đã thôi việc, không phải bà không cố gắng làm việc mà là thực sự không làm nổi.
Người phụ nữ này mắc bệnh phổi thậm chí là ‘lao lực’ vì hồi trẻ làm việc quá độ.
Bật vì sao đi theo Cao Thanh Minh ? không phải sợ hắn mà là vì Cao Thanh Minh có ơn với nhà Bật, nếu không có tiền của Cao Thanh Minh, mấy năm nay gia đình Bật chưa chắc đã qua được, Bật chưa chắc đã tốt nghiệp cấp 2.
“Bệnh của cô sống ở cái nơi ẩm thấp như vậy thì khá lên làm sao được ?”
“Tao đang tính thuê căn nhà gần trường nhưng mà tao chưa đủ tuổi thuê nhà, mày bảo cô đi ra giúp tao, dùng tên cô thuê hai căn hộ ở gần trường, tốt nhất gần nhau, mày với cô chuyển qua sống đi, tiền tao lo”.
Thuê nhà trong ngõ nhỏ ở Thuỵ Khuê cũng không tốn quá nhiều tiền, nhiều lắm thì 500 ngàn – 1 triệu mỗi tháng, điện nước tự lo mà thôi.
Số tiền này trong mắt Cao Thanh Minh đúng là . . . không tính.
“Sao .. . sao thế được “.
Bật vội lên tiếng, hắn đã nợ Minh quá nhiều, làm sao có thể . .
Bật nói đến đây thì khựng lại bởi hắn thấy Minh lườm hắn.
Gan của Bật rất lớn, dám đánh nhau, dám liều cũng không sợ đau đớn nhưng Bật cũng quả thật sợ Minh.
Sợ này không phải là sợ hãi mà là hắn cảm thấy mình nợ Cao Thanh Minh quá nhiều, căn bản trả không nổi.
Người nghèo đôi khi so với người giàu có lòng tự trọng càng cao.
“Nghe tao”
“Ngoài ra, mày sau hôm nay cũng thôi học ở trường dạy nghề đi, đi học trung cấp nghề không có tương lai”.
Trước kia Cao Thanh Minh cũng không sắp xếp gì cho Bật, Bật tốt nghiệp xong muốn đi đâu thì đi nhưng Minh hiện tại đang cần dùng người hơn nữa hắn cảm thấy Bật . . đáng được đầu tư.
Chẳng hiểu sao nhìn Bật hắn cảm thấy có bóng dáng của Lương Bổng trong người phán xử.
“Mày bảo cô thuê nhà xong, tao cho mày chút tiền giúp tao mua ít đồ đạc, xong tao tính đường ra cho mày”
“Còn thằng Hải nữa, mày ở Giảng Võ thu mấy thằng đệ nghe lời, trung thành hơn nữa cũng không định vào cấp 3”
“Cũng đừng thu mấy cái đứa đầu đường xó chợ, tốt nhất thu mấy thằng . . . giống thằng Bật, một năm đợi chúng nó ra trường, tao có việc cần dùng”
Minh không để Bật từ chối, hắn ngay lập tức chuyển sang trò chuyện cùng Phan Hải.
Phan Hải nghe vậy hơi liếc mắt nhìn Bật sau đó tươi cười gật đầu với Minh.
“Cái này em biết, thu tiểu đệ mà thôi, em giỏi vụ này”.
Ba người cứ như vậy trò chuyện, chẳng mấy mà đến hàng bún chả, cũng thấy Huyền ngồi đặt chỗ.
Huyền nhìn thấy Minh dẫn theo bạn đến, bản năng cô bạn này cũng có phần sợ hãi.
Vẫn là câu nói kia, thằng Bật . . . rất có sức uy h·iếp, mặt thằng này lạnh như tiền, đặt trong mấy bộ phim Cảnh Sát Hình Sự thì đây tuyệt đối là gương mặt của đám ‘sát thủ’.
Phan Hải cùng Bật rất biết điều, chủ động tìm một bàn khác ngồi ăn.
Còn Minh thì không để ý lắm, ngồi xuống bên cạnh Huyền.
“Chút nữa Huyền đi Net không ?”
“Ở gần Quán Thánh có hàng Net nối mạng đấy”.
Minh nói ra một câu mà nhiều năm sau sẽ cảm thấy rất ‘đần’ nhưng lúc này hàng Net nối mạng quả thật là thứ rất ‘cao cấp’.
Hàng Net không hiếm thấy, hàng Net có lắp mạng ở thời đại này thì lại hiếm thấy.
“Huyền không đi Net đâu . . .”.
Huyền nghe Minh nói xong, có phần ngập ngừng.
Nhà nàng còn không có máy tính nhưng Huyền được bố mẹ dạy, con gái con đứa không thể vào hàng Net, nơi này thuộc về . . trẻ hư.
“2h chiều bọn mình mới phải về trường, ăn xong cũng mới 12 rưỡi, Huyền một thân một mình ở đây làm sao được ?”
“Huyền chẳng nhẽ còn tính đi bộ về trường ? xa thì không nói nhưng Huyền mà lạc thì Minh làm sao bây giờ ?”
“Cũng không cần Huyền chơi Net, ngồi một chỗ xem Minh là được rồi, yên tâm hàng Net này không giống mấy chỗ Huyền tưởng tượng”
“Đi với Minh một lần cho biết, xong tầm 1h30 Minh phóng xe đưa Huyền về trường”.
Minh đã nói như vậy, Huyền lại có thể làm gì ?.
Chỗ này là đường Phan Đình Phùng, tuy từ Phan Đình Phùng đi đến Thuỵ Khê không xa, đi bộ cũng có thể nhưng Huyền . .. nào biết đường.
Trừ đi theo Minh lại có thể làm gì ?.
“Vậy .. . vậy Huyền đi theo Minh nhưng mà Huyền chỉ xem thôi, không chơi đâu”.
Huyền dùng giọng nhỏ lí nhí trả lời Minh.
Bố mẹ nàng dậy vào quán Net chơi điện tử chính là một đám ‘trẻ hư’ nhưng mà nàng không chơi, chỉ xem một chút cũng sẽ không hư đúng không ?.
Nhìn bộ dạng của Huyền như vậy, Minh suýt nữa bật cười.
Chính Minh cũng có cảm giác ‘tà ác’ xuất hiện trong lòng, cứ như hắn đang ‘bôi đen’ một học sinh ‘nhà lành’ vậy.
16 tuổi lên xe để trai đèo, 16 tuổi theo trai ngồi quán Net.
Đặt mấy cái này lên Ngọc Huyền xác thực có tính chênh lệch rất lớn.
Lúc này Minh bất giác lại nhớ đến một người đồng nghiệp nữ kiếp trước của hắn.
Không phải vì đối phương xinh đẹp mà là đối phương có nói một câu.
Đàn ông các anh, thích nhất làm hư gái ngoan, yêu nhất bảo gái hư quay đầu hướng thiện.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan