Chương 39: Xe Máy.

26/04/2025 10 8.0
Chương 39: Xe Máy.

Minh đối với Dế Mèn Phiêu Lưu Ký có rất nhiều tình cảm.

Thế hệ sau này thì không biết thế nào nhưng với thế hệ 8x hoặc đầu 9x thì Dế Mèn Phiêu Lưu Ký cũng không khác gì Peter and Wendy đối với trẻ con nước Anh.

Đáng tiếc theo Internet phát triển, theo rất nhiều văn hoá hội nhập vào Việt Nam, sau này cũng không còn mấy người nhắc đến Dế Mèn, cũng không còn nhiều trẻ em ngày ngày cầm quyển Dế Mèn Phiêu Lưu Ký đọc một cách si mê, ít nhất là Minh không còn thấy.

Tất nhiên đây không phải là đổ lỗi cho ai cả, Minh chỉ có chút nuối tiếc thôi.

Hiện tại quay về năm 2000, Minh thật sự muốn mang Dế Mèn sáng lên một lần nữa trong văn học Việt Nam hơn nữa hắn nhất định phải làm thật nhanh bởi vì nếu hắn làm chậm thì . . . Dế Mèn có khi cũng chẳng thể thành công được.

Không phải Dế Mèn Phiêu Lưu Ký tệ mà là theo thời đại thay đổi, theo Internet phát triển, có rất nhiều thứ về quan niệm cũng thay đổi.

Cứ như thời của hắn, con dề mèn cực kỳ quen thuộc, hàng đêm đám trẻ con có khi còn tụ tập lại dưới anh đèn đường xem chọi dế cơ mà.

Những ngày hè nắng nôi, đám trẻ con cũng bất chấp mà lao ra vườn, ra đồng bắt lấy một con châu chấu voi, cái thời của bọn hắn thằng nào bắt được một con châu chấu voi thì ‘bố tướng’ lắm, đủ để ngạo nghễ cả mấy ngày trời.

Còn cái đám dế mèn, dế choắt thì nhiều vô cùng tận, nhiều đến mức mang ra làm đồ ăn được cơ mà.

Nhưng đấy chỉ là thời của bọn hắn, thời đại sau này không giống, có rất nhiều đứa trẻ ngay cả con dế cũng chỉ được thấy trên ‘Google’ thì làm đếch gì có tình cảm, có hứng thú để đọc một mẩu truyện về dế mèn chứ đừng nói là cả quyển sách.

Lúc này Internet còn chưa phát triển ở Việt Nam, muốn xuất bản Dế Mèn Phiêu Lưu Ký cũng chỉ có thể vào thời điểm này mà thôi.

Đương nhiên, viết một quyển sách rất tốn thời gian, muốn dựa vào viết một quyển tiểu thuyết để kiếm tiền không phải là dễ huống hồ liệu có thể kiếm bao nhiêu tiền ?.

Dù sao đây vẫn cứ là hai thế giới khác nhau, có nhiều thứ Minh cũng không chắc chắn.

Hắn còn cần . . . . chuẩn bị thêm một vài thứ.

Trong lúc Minh đang suy nghĩ miên man về việc hắn nên làm gì thì cô Mười cũng đã lên lớp.

Việc đầu tiên cô Mười làm sau khi kết thúc lễ khai giảng là gì ? là xếp lại sơ đồ lớp.

Có rất nhiều học sinh nghĩ chỉ cần đến sớm là có thể thoải mái chiếm chỗ ngồi nhưng không phải, giáo viên chủ nhiệm vẫn sẽ xếp lại chỗ cho học sinh.

Quan điểm của hầu hết giáo viên chủ nhiệm trong việc xếp chỗ là gì ?.

Đầu tiên là học sinh cao xuống dưới ngồi, học sinh thấp lên trên.

Thứ hai là cố gắng tối đa để nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ để tránh tình trạng yêu sớm trong học đường.

Đây là Việt Nam chứ không phải Trung Quốc, học cấp 3 thật ra không áp lực lắm dù sao đến cả thi đại học vào thời đại này cũng không đè nặng lên vai quá nhiều học sinh, không đỗ đại học thì đi học nghề, thì làm những việc tay chân chưa kể nhiều nơi cũng chỉ cần học sinh tốt nghiệp cấp 3 mà thôi.

Tuy vậy việc học sinh yêu sớm trong lớp học vẫn là áp lực với thầy cô chủ nhiệm dù sao nó có thể sinh ra những hệ luỵ không cần thiết.

Trường học không đến mức ngăn cấm yêu sớm như bên Trung Quốc nhưng cũng không ủng hộ thậm chí tìm cách hạn chế.

Ngoại trừ hai điều trên, giáo viên cũng sẽ cố gắng sắp xếp sao cho mỗi tổ đều có nam cùng nữ, chỉ cần có thể xếp sẽ không xếp một tổ toàn nam hoặc toàn nữ.

Dưới sự điều hành của cô giáo chủ nhiệm, Minh là người được lợi tương đối lớn.
Cao Thanh Minh ban đầu cao 1m65, hiện tại cao 1m66.

Chiều cao này ở trong lớp cũng đã là số một số hai dù sao độ cao trung bình của nam sinh hiện tại là khoảng 1m58-1m60.

Nữ thì còn thấp hơn nữa, trung bình chỉ khoảng 1m45-1m55.

Minh từ bàn đầu, ngồi ngay trước mặt giáo viên chuyển xuống ngồi bàn thứ hai từ dưới lên cùng tổ.

Minh thì không quá quan trọng ngồi đâu nhưng ngồi dưới này quả thật có thời gian làm việc riêng, ‘độ tự do’ cao hơn không ít.

Minh cũng làm quen được với một người bạn cùng bàn mới, ông bạn này gọi là Luân, Nguyễn Tiến Luân.

So với Hoàng Đức Anh có vẻ chăm học thì Luân lại hướng ngoại hơn nhiều, đối phương vừa đổi chỗ đến bên cạnh Minh đã tìm chủ đề nói chuyện ví như ‘ông tên gì’ ‘nhà ông ở đâu’ ‘tôi fan Mu còn ông’.

Nghe Luân nói liến thoắng, chính Minh cũng có chút không chuẩn bị kịp, tất nhiên ngồi cạnh một cậu bạn nói nhiều cũng không phải là cái gì quá xấu.

Ví như Minh chỉ cần dẫn dắt vài câu, Luân bắt đầu chuyển chủ đề sang gia đình hắn.

Trùng hợp thế nào, nhà Luân lại ở quận Tây Hồ thậm chí cách nhà cũ ở kiếp trước của Minh không quá xa.

Luân kể, bố Luân làm nghề chèo thuyền trên sông Hồng, giúp bác hắn vận chuyển đồ từ bãi sông bên kia qua bên này sau đó đem đi bán.

Mẹ hắn thì ở nhà làm vườn, nhà có một vườn quất nho nhỏ cùng một vườn rau, ngày ngày vừa chăm quất đợi đến tết bán, vừa chăm rau ngày ngày mang ra chợ.

Gia đình Luân thậm chí là gia đình ba thế hệ, trong nhà còn có ông nội cùng bà nội, cả hai người đều là dân làm vườn chuyên nghiệp, ông nội thì chịu trách nhiệm chăm vườn quất còn bà nội thì cùng mẹ của Luân chăm vườn rau, ngày ngày mang ra chợ bày hàng.

Đối với gia đình như vậy Minh không cảm thấy là lạ nhất là ở khu vực quận Tây Hồ cùng khu dọc bãi sông Hồng.

Nhưng mà theo Minh nhớ, giai đoạn này ở bãi sông Hồng cũng không an toàn, giai đoạn này ở bãi sông Hồng có không ít băng nhóm, một trong những khu vực tương đối ‘tệ nạn’ ở quận Tây Hồ.

Nghĩ đến đây Minh hơi để ý đến Luân một chút nhưng rất nhanh lắc đầu, hắn cũng không cần thiết quan tâm những việc này.

Tuy bãi sông Hồng đúng là có các băng nhóm tồn tại nhưng phải biết dân ven sông không phải ăn chay thậm chí cực kỳ bưu hãn.

Tại khu vực ven sông Hồng, người dân hầu hết đều quen biết nhau, ngõ lớn ngõ nhỏ, làng trên xóm dưới.

Quan trọng nhất là dân bản địa nơi này nhà nhà đều có đất canh tác tức là bọn họ sẽ ‘sống c·hết’ ở mảnh đất này, gần như không có việc bán nhà chuyển đi, cho dù là mấy chục năm sau.

Sinh ra ở bãi sông Hồng, lớn lên ở bãi sông Hồng, c·hết cũng là c·hết ở tại nơi này.

Với cái quan niệm như vậy, rất ít ‘băng nhóm’ thật sự dám chọc ‘thổ địa’ ven sông.

Coi như nước sông không phạm nước giếng đi ?.

_ _ _ __ _ _

Sắp xếp sơ đồ lớp mới xong, cô giáo cũng chọn ra ban cán sự của lớp.

Minh tất nhiên không mua việc vào người nhưng mà làm Minh cảm thấy hứng thú ở chỗ Ngọc Huyền vậy mà làm thư ký lớp.
Chức danh này không đơn giản dù sao đây là chức danh quản lý ‘Sổ Đầu Bài’ của lớp, tất nhiên chỉ là quản lý quyển sổ này thôi, Ngọc Huyền cũng không thể sử dụng nhưng mà thư ký của lớp thường thường có một chức năng ẩn.

Chức năng ẩn gì ? đấy là ghi lại cho giáo viên lớp biết tiết học này vắng ai, giống như báo cáo sĩ số lớp vậy.

Thư ký chỉ cần ở bên cạnh học sinh nghỉ học thêm một chữ ‘P’ đại diện cho ‘phép’ tức ‘có xin phép’ vậy coi như học sinh kia nghỉ học có lý do, giáo viên nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều.

Dạng như . . . tiền trảm hậu tấu ? nghỉ học trước rồi xin phép sau ?.

Ngoại trừ Huyền làm thư ký lớp ra, như Minh dự đoán thì Bảo Ngậu trở thành lớp phó thể dục của lớp.

Trần Thiên Vũ là lớp trưởng, lớp phó học tập thuộc về ‘mỹ nữ an tĩnh’ – Phạm Thu Trang.

Lớp cũng tuyển ra thêm 2 sao đỏ, một nam một nữ.

Nam gọi Văn Đức Anh, nữ gọi Nguyễn Hồng Ngọc.

Đến đây ban cán sự của lớp cũng coi như hoàn thiện, cô Mười sau đó để lớp trưởng Thiên Vũ bắt đầu viết sơ đồ lớp, lớp phó Thu Trang đi phát một bản ‘kê khai lý lịch’ cho tất cả mọi người.

Viết xong bản ‘kê khai’ này cũng coi như công việc sáng nay kết thúc, cô Mười lại căn dặn các học trò mấy câu, cũng rất nhanh để cho học sinh trong lớp tan học.

“Ông về nhà hay ở lại trường ?”.

Minh một bên thu dọn cặp sách, một bên chủ động hỏi Luân.

“Chắc ở lại trường thôi, nhà tôi xa lắm, về nhà ăn cơm sợ không lên trường kịp”

“Ông ở lại trường hay về nhà, nhà ông cũng gần trường đúng không ?”.

Minh biết nhà Luân ở đâu, Luân đương nhiên cũng biết đại khái nhà của Minh.

“Ừ, nhà tôi ở gần trường, tôi tính về qua nhà”

Hai người trò chuyện qua loa mấy câu, Minh chủ động đứng lên đi ra ngoài trước nhưng mà hắn lúc này lại thấy được ánh mắt Huyền nhìn hắn có chút ngập ngừng.

Cũng không biết cô bạn học này đang nghĩ gì ?.

Thấy Minh chủ động ra ngoài lớp trước, Huyền cũng rất nhanh nâng lên cặp sách, đôi chân ngắn vội đi theo Minh.

Đến khi hai người cùng xuống cầu thang, Huyền rốt cuộc đuổi kịp Minh sau đó nàng hỏi Minh một câu y hệt Minh hỏi Luân.

“Minh nay về nhà hay ở lại trường ăn cơm ?”

“Nhà Huyền xa cho nên Huyền ở lại trường ăn cơm, nếu Minh cũng ở lại trường thì Huyền mời Minh bữa cơm trưa được không ?”.

Sáng nay, Minh mời Huyền ‘ăn vặt’ Huyền cảm thấy cần thiết mời Minh ăn một bữa cơm.

Cơm căng-tin giai đoạn này cực rẻ, không quá 5000.

“Huyền mời Minh ăn trưa ? thế cũng được nhưng bọn mình không ăn ở căng-tin được không ? ra ngoài ăn ?”.
Huyền nghĩ mấy giây, đầu nhỏ khẽ gật.

Ăn ở đâu cũng giống nhau, cũng không ai ép học sinh bắt buộc phải ăn ở trong Căng-tin trường.

Chỉ là Huyền tuyệt đối không ngờ được, khi nàng theo Minh đi ra cổng trường, Minh cũng không có dừng lại ở hàng quán nào, một đường vừa đi vừa trò chuyện với Huyền đến tận công viên Thanh Niên.

Công viên Thanh Niên là nơi nào ? về mặt vị trí đây chính là vườn hoa Lý Tự Trọng của Minh ở kiếp trước có điều nó rộng hơn.

“Đại ca”.

Huyền còn không hiểu gì xảy ra, nàng chỉ biết đi theo Minh thôi, sau đó nàng nhìn thấy có một cậu trai trẻ hướng về Minh vẫy tay.

Minh nhìn thấy người tới, cũng cười chào lại.

“Hai đứa đến lâu chưa ?”.

Hai đứa đợi Minh ở vườn hoa Thanh Niên, một đứa là Phan Hải, một đứa gọi Nguyễn Hữu Bật.

Cũng không biết vì sao cha mẹ đối phương đặt tên con là ‘Bật’ nhưng đây không phải vấn đề mà Minh cần quan tâm, hắn chỉ cần biết Bật là đàn em thân tín của Cao Thanh Minh ở Giảng Võ là được.

Đáng tiếc, Bật năm nay cũng 16, hắn không có học lên cấp 3 mà vào thẳng một trường trung cấp nghề, học sửa xe cơ khí.

“Bọn em cũng mới đến à”.

Phan Hải cười nói với Minh, ánh mắt hơi liếc Ngọc Huyền.

“Bạn học của anh, mày gọi chị Huyền là được”.

Minh tươi cười giới thiệu Huyền cho Phan Hải, Phan Hải cũng rất hiểu ý, không có gọi ‘chị dâu’ mà hướng về Huyền cười nói.

“Em chào chị”.

Huyền cứ như vậy ngơ ngác gật đầu sau đó có chút e ngại nhìn Bật.

Bật là một thanh niên 16 tuổi dong dỏng cao, thân hình cao không dưới Cao Thanh Minh, ngoài ra thằng này còn có khuôn mặt lạnh như tiền cùng một cơ thể . .. khô đét.

Bật cũng chỉ hơi gật đầu với Huyền coi như nhận biết, thằng Bật này không chỉ mặt lạnh mà còn kiệm lời nhưng Minh biết . . . Bật cực đáng tin, ít nhất là trong ký ức của Cao Thanh Minh.

“Đưa tao chìa khoá xe”.

Minh thản nhiên hướng về phía Bật đưa tay, Bật cũng rất bình tĩnh đưa chìa khoá xe cho hắn, tiếp đó Minh cứ như vậy kéo Huyền đi về phía một trước Dream Thái.

“Tao đèo bạn, bọn mày đèo nhau nhé”

Cả Phan Hải cùng Bật đều hiểu ý Minh, đây không phải là lần đầu tiên nhóm bọn họ làm việc này.

Ngày hôm nay Minh chủ động nhắn tin cho Phan Hải chính là muốn dùng xe, mà xe này . . . là hắn mua chỉ là không đứng tên Minh, thuộc về một ai đó ở Đông Anh Hội.

Dĩ nhiên đây không phỉa Minh mua mà là Cao Thanh Minh mua, thời đại này không phóng xe máy, không lạng lách, không đá lửa thì sao gọi là ‘khi nam phách nữ’ ‘phá làng phá xóm’.

_ _ _ __ _ _

P/s : Nay thức xem C1 luôn nên đăng chương hơi muộn nhé, anh em nào không đợi được cứ ngủ đi, sáng mai dậy xem
8.0
Tiến độ: 100% 51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025