Chương 37: Giá Đất.

26/04/2025 10 8.0
Chương 37: Giá Đất.

Trung Hoà Nhân Chính, đây không phải trung tâm của Hà Nội vào những năm 2000.

Giá đất ở những nơi ngoài trung tâm Hà Nội thật sự rất rẻ chỉ là Minh không quá rõ giá cả.

Ở trung tâm Hà Nội ví như khu Giảng Võ, Hoàn Kiếm hay Ba Đình nhà hắn thì Minh đại khái nắm được giá.

Từ trong ký ức của Cao Thanh Minh, hắn từng nghe bà Dung nói đến những thứ này.

Ví như nhà mặt phố ở Ba Đình chẳng hạn, khoảng từ 20 triệu – 30 triệu /m2, mua nhà mặt phố cả trăm mét vuông cũng chỉ tốn 2 tỷ - 3 tỷ, đây là con số không tưởng vào nhiều năm sau.

Ở thế giới này, năm 2000 thì 1 chỉ vàng mới có 500 ngàn, 1 cây vàng mới 5 triệu.

Cỡ 500 cây vàng có thể sở hữu một căn nhà mặt phố rộng 100m2 ở quận Ba Đình, trung tâm của trung tâm Hà Nội.

Dĩ nhiên, Minh cũng không nghĩ đến việc cầm vàng đi mua đắt, cái này quá thiệt thòi.

Trong tương lai đất tăng giá khủng kh·iếp thì vàng tăng giá cũng không kém, muốn mua đất chỉ có thể dùng tiền.

Nghĩ đến đất khu Trung Hoà Nhân Chính, Minh không khỏi cảm thấy ‘thèm’ hắn vừa vặn đang thiếu tiền.

Nhìn nhìn Ngọc Huyền trước mắt, Minh không khỏi hiện lên ‘ý đồ xấu’.

“Huyền này, bọn mình đi uống nước đi ?”.

Huyền đột nhiên nghe Minh hỏi thì không hiểu ra sao, dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn.

“Uống nước là đi đâu hả Minh ?”.

“Thì bọn mình đi Căng-tin uống nước, đằng nào thì Minh cũng không thích nghe ca sĩ trên kia hát cho lắm”.

Huyền nghe vậy hơi lo lắng, đầu tiên nàng quay đầu nhìn về phía sân khấu nơi Ngô Bảo Nam đang trình diễn.

Thú thật vì Huyền lùn lại thêm một đám người nhốn nháo, nàng cũng không thấy cái gì, tiếp đó Huyền hướng về Minh, hạ thấp giọng mà nói.

“Minh ơi, bọn mình đi không sợ sao đỏ để ý à, với cả cô chủ nhiệm nữa . .. “.

Minh nghe vậy khẽ cười, ném cho Huyền một ánh mắt an tâm.

“Sân trường đang nhốn nháo thế này ai để ý đâu, các anh chị sao đỏ còn đang mãi xem tiết mục sân khấu kìa”

“Bọn mình lén lén đi, không sao đâu”.

Ở thời đại này, học sinh hư thì cực hư mà học sinh ngoan thật ra cũng cực ngoan.

Ngày khai giảng vốn là tương đối tự do, cho dù giáo viên chủ nhiệm cũng không tính toán quá nhiều với học sinh, cũng không chi ly từng tí từng tí một nhưng đa số học sinh vẫn sẽ nghiêm túc ngồi trong hàng.

Giống như Minh, ngày khai giảng đầu tiên đã rủ con gái nhà người ta đi uống nước thì đúng là hiếm.

Nhìn Minh tự tin như vậy, Huyền cũng ‘xuôi xuôi’ thế là gật đầu, sắc mặt một lần nữa hơi đỏ lên.

Nàng cũng không có quá nhiều hứng thú với Ngô Bảo Nam, ít nhất Ngô Bảo Nam biểu diễn không so được với cậu bạn mới quen này.
Dù sao có ở lại cũng chỉ nghe thấy tiếng hát, khó mà nhìn thấy chân dung biểu diễn mà ‘nghe hát’ thì ở nhà Huyền đã nghe nhiều lắm.

Không giống với đại đa số các bạn học khác ở thời đại này, nhà Huyền có Radio, có đầu đĩa thậm chí cả ‘máy than nghe nhạc’ hẳn hoi.

Nhà Huyền dù sao cũng mở quán Café mấy thứ để phục vụ khách hàng này phải có hơn nữa nhà Huyền cũng là gia đình khá giả.

Từ Trung Hoà Nhân Chính đi đến Thuỵ Khuê đi học mỗi ngày cũng phải 15-16 km cả đi cả về, không bàn đến mệt mỏi cũng c·hết tiền xăng xe.

_ _ _ _ _ _

Căng – tin của trường Chu Văn An nằm ở sân sau của trường, gần cửa sau nối thẳng ra Hồ Tây.

Căng-tin cũng không đẹp đẽ hay hào nhoáng gì thậm chí nhìn giống một công trình ‘dựng tạm’ bằng những mái tôn cùng tấm thép, nơi học sinh ngồi ăn uống thì xếp một đống bàn nhựa, ghế nhựa thành hàng.

Cái chỗ để học sinh ăn uống Minh càng nghĩ càng giống . . nhà để xe thừa ở trường tận dụng lại.

Nơi này mấy năm sau được học sinh trong trường gọi là “Căng-tin’ cũ bởi mấy năm sau nhà trường cải tạo là toà nhà K, lấy nhà K làm căng-tin mới cho trường từ đó Chu Văn An có 2 căng-tin phục vụ học sinh cùng giáo viên.

Cũng phải nói một chút, nếu bảo học sinh chọn ăn ở nhà nào thì Minh nghĩ đa số sẽ chọn ăn ở Căng-tin cũ.

Minh có vài lần về thăm trường, hắn nhận ra đồ ăn ở Căng-tin cũ ngon và rẻ hơn nhiều so với Căng-tin mới, ngoài ra ở Căng-tin cũ có một thứ mà Căng-tin mới sau này không so được đấy là ‘tỷ lệ nhìn thấy giáo viên’.

Giáo viên trong trường có suất ‘ưu đãi’ nếu ăn ở nhà K cho nên bọn họ rất ít khi đến toà căng-tin cũ này.

Học sinh đi học né giáo viên còn không xong, mấy ai nguyện ý ngồi ăn nhìn thấy giáo viên của mình đâu ?.

“Đây là căng-tin của trường mình hả Minh ?”.

Huyền đi theo Minh, khi nhìn thấy Căng-tin của trường, ánh mắt nàng xuất hiện vẻ bất ngờ.

Cũng giống như Minh từng nghĩ, Huyền cảm thấy căng-tin của trường rất giống cái nhà để xe.

“Huyền uống gì, Minh mời”.

Minh đi xuống Căng-tin, lúc này dưới ‘Căng-tin’ thật ra cũng không vắng, không thiếu anh chị khoá trên mặc đồng phục còn đang ngồi bàn uống nước cùng nhau.

Cái này chứng tỏ . . . chỉ có học sinh mới vào trường là thật sự ngoan, như con chim non không có gan rời tổ.

Đợi thêm vài năm đều tự động chuyển hoá thành ‘tai tinh’ mà thôi.

Cái câu ‘Nhất Quỷ - Nhì Ma – Thứ Ba Học Trò’ bao năm cấm có sai.

“Mình uống Coca”

“Huyền đi tìm bàn trống đi, Minh mua ít đồ rồi Minh ra”.

Thế là hai đứa bắt đầu phân công, một đứa đi tìm bàn, một đứa đi mua đồ.

Đứng trước gian Căng-tin, bản thân Minh cũng không khỏi thổn thức.

Thời đại này bán Coca vẫn là bán chai thuỷ tinh nhưng chất lượng cũng không ‘rác’ như nhiều năm sau, nhiều năm sau thậm chí Minh còn không dám mua đồ uống trong trai thuỷ tinh.
Có trời mới biết bên trong có bao nhiêu Coca, bao nhiêu là nước pha loãng.

Cho dù không dùng nước pha loãng thì ở rất nhiều nơi cũng pha thêm thứ khác, đây là nguyên do vì sao mấy chai thuỷ tinh luôn rẻ hơn giá các lon đóng hộp nhiều lắm.

Ngoại trừ Coca ra còn không thiếu thứ làm Minh thích mắt dù sao có những thứ . . . mấy chục năm rồi Minh vẫn chưa thấy qua.

Hắn thấy mì trẻ em, hắn thấy ô mai dây, thấy cả Oishi que socola cùng Snack cua của Vinabico.

Nhìn gói Snack cua kia cho dù là Minh cũng có phần thổn thức.

Vinabico từng là ngôi sao sáng trong làng bánh kẹo của Việt Nam chỉ tiếc cái kết của nó không đẹp lắm, khoảng vài năm nữa thương hiệu đình đám này sẽ hoàn toàn biến mất trên thị trường Việt Nam.

Giai đoạn này nói về bánh kẹo cùng ‘đồ ăn vặt’ khó có công ty nào qua được Vinabico nhưng ai ngờ đâu chỉ mấy năm nữa thương hiệu này càng ngày càng đi xuống dốc ?.

Có thể trở về quá khứ, ăn lại đồ ăn của Vinabico cũng là một loại hoài niệm.

Minh rất nhanh gọi 2 chai Cola ướp lạnh cùng vài gói bim bim, hắn còn thủ theo luôn vài gói mì trẻ em.

Cái thứ mì trẻ em này . . . chính Minh hiện tại cũng thèm.

Không mấy nhiều thời gian lắm, Minh tìm được Huyền.

Thấy Minh mang đồ, Huyền rất ý thức chủ động đứng lên cầm giúp hắn.

“Của Huyền này”.

“Cảm ơn Minh, Huyền xin”.

Tiếp nhận chai Cola ướp lạnh trong tay Minh, Huyền để nó lên bàn sau đó nhẹ cắm ông hút rồi nhấp môi một ngụm.

Nhìn cô bạn cùng lớp với thân hình nhỏ nhắn, hai chân ngồi khép lại cứ như thu mình vào một góc, miệng nhỏ ngậm lấy ống hút, hai tay thậm chí còn để trên đùi khiến Minh không khỏi có cảm giác ‘thích mắt’.

Dù sao cô bạn này cũng đủ dễ thương.

Phát hiện ánh mắt Minh đang nhìn mình, Huyền lại theo bản năng hơi cúi thấp đầu xuống, ánh mắt của cô bạn lúc này nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón chân, cũng không dám ngẩng mặt lên.

“Da mặt mỏng như vậy mà cũng dám chủ động xin số điện thoại ?”.

Minh ở trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười nhưng mà hắn cũng không muốn làm cô bạn này quá khó xử, quan trọng nhất là bản thân Minh không muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này.

Hắn dù sao cũng không phải Cao Thanh Minh chân chính.

“Huyền này, Huyền bảo nhà Huyền ở khu Trung Hoà Nhân Chính, khu này có dễ sống không Huyền ?”

“Nhà Minh có người họ hàng cũng đang tính mua nhà ở Hà Nội, cũng đang hướng khu xung quanh quận Thanh Xuân”.

Nghe Minh hỏi chủ đề này, cô bạn gái nhỏ mới ngước mắt lên nhìn hắn, nghĩ mấy giây rồi mới đáp.

“Ở quanh nhà Huyền cuộc sống dễ chịu lắm, ít tắc đường, không gian sống cũng thoải mái chỉ có cái là hơi buồn với hơi xa khu trung tâm”.

Huyền thành thật đáp lời Minh, cô bạn này cũng không nghĩ nhiều.
Năm 2000, khu vực xung quanh quận Thanh Xuân thậm chí bị liệt thành ngoại thành, không giống như nhiều năm sau, chủ yếu bởi phương tiện đi lại cùng đường xá của Hà Nội giai đoạn này.

“Nhà Huyền ở tiệm Café, Huyền có nghe các cô chú khách nhân bàn về giá nhà không ? Minh về Minh nói với họ hàng, đỡ phải tìm cò đất phiền phức lắm”.

Thời nay ai cùng bạn gái đi uống nước lại còn hỏi giá nhà đất ? thời nay . . cũng không có mấy học sinh biết giá nhà đất.

Tuy nhiên Huyền cũng đúng là đặc thù dù sao nhà nàng mở quán Café hơn nữa là một trong ít quán café ‘hẳn hoi’ ở khu vực Trung Hoà – Nhân Chính.

Vì khu này ở xa trung tâm, không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí dẫn đến các quán trà đá cùng café cóc xuất hiện chủ đạo.

Việc có một quán café ‘hẳn hoi’ đột nhiên trở thành hiếm lạ, không phải ngẫu nhiên mà mỗi tối thậm chí còn có vụ gọi trước đặt bàn, tại mấy khu Ba Đình hay Giảng Võ rất ít quán café có thể được khách từ xa gọi tới hỏi vị trí hoặc là đặt bàn.

Huyền bình thường cũng không hóng hớt khách nhân nhưng nàng cũng không thể bịt tai lại chứ ?.

“Cái này á . . cái này Huyền cũng không rõ đâu, Minh vẫn bảo người nhà Minh đi hỏi các công ty bất động sản đi”

“Huyền chỉ nghe nói thôi nhé, Minh tham khảo chứ đừng tin là thật, Huyền nghe bảo khu xung quanh nhà Huyền hiện tại khoảng hơn 1 cây vàng mỗi mét vuông hay sao ấy”

“Nhưng Huyền . . . cũng không biết 1 cây vàng là bao nhiêu tiền đâu”.

Huyền thỉnh thoảng nghe khách trong nhà nói chuyện nhưng nàng cũng không để ý, cũng không quá mang việc này để trong lòng dù sao . . . liên quan gì đến Huyền ?.

Mà Minh nghe được câu này của Huyền, ánh mắt hắn sáng lên.

Một cây vàng là 10 chỉ vàng, thời đại này các cô các chú ra đường không nói chuyện tiền nong nhất là liên quan đến nhà đất, nhà đất vẫn thường lấy cây vàng để định giá.

1 chỉ vàng ở thế giới này là 500 ngàn VND, 1 cây vàng cỡ 5 triệu.

“ À, vụ cây vàng này thì 1 cây vàng bằng 10 chỉ vàng, cỡ 5 triệu VND á Huyền”

Minh một bên ‘thêm kiến thức’ cho Huyền, một bên không ngừng tính toán.

Hơn ‘1 cây vàng’ là hơn bao nhiêu ? theo Minh thì giá đất khu Trung Hoà Nhân Chính giai đoạn này khoảng 7 triệu đến 8 triệu.

7 triệu – 8 triệu mỗi mét vuông thật ra đã không tính thấp bởi lương tháng trung bình của người lao động nhiều khi cũng chỉ có 700-900 ngàn.

Thu nhập 1 triệu mỗi tháng có khi còn là trung bình cao ở Việt Nam giai đoạn này, tích góp 7-8 tháng không ăn không uống mới đủ 1m2 đất, cỡ hơn 10 năm mới có thể mua được một căn nhà ở khu Trung Hoà Nhân Chính khoảng 20m2.

Ở thời đại nào, mua nhà – mùa đất cũng khó chỉ là phải xem khó với ai.

“Kh·iếp thật, bà Dung hiện tại lương tháng có 3 triệu nhưng cũng nắm đến mấy tỷ trong tay, bà Dung mang hết chỗ tiền này mua đất ở Trung Hoà – Nhân Chính rồi đợi tăng giá thì cần gì ăn lo lót của mấy cái công ty kia nữa ?”

“Quan trọng là khu Trung Hoà vắng vẻ, có rất nhiều đất trống, mua nhà đợi giải toả chưa chắc có lời nhưng mua đất để đợi giải toả thì chắc chắn có lời”

“Hoặc bỏ tiền ra đặt cọc nhà ở khu Trung Hoà Nhân Chính, tương lai bán trao tay cũng chắc chắn có lời”.

Minh bắt đầu suy tính đầu tư bất động sản, nhưng mà cái này còn phải xem ý bà Dung, xem bà Dung có thích không.

Ngoài ra Minh còn cần biết một thông tin quan trọng nữa đấy chính là . . . liệu ngoài hắn ra có ai biết tin này chưa ?.

_ _ _ _ _ _

P/s : Xin lỗi anh em, tui bị GPT nó chơi một vố đau quá phải xoá đi mấy chương mà viết lại.

Giá đất giải toả khu Trung Hoà Nhân Chính bọn GPT dám chém lên cao gấp 10 lần, chém ác đạn thật.
8.0
Tiến độ: 100% 51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025