Chương 36: Nữ Nhi Quốc.

26/04/2025 10 8.0
Chương 36: Nữ Nhi Quốc.

Minh có thị Thảo dẫn đường, rất dễ để tìm thấy lớp chuyên văn khoá này.

Đeo trên vai tấm băng sao đỏ không rõ Thảo lấy từ đâu ra, Minh trong tay cầm theo quyển sổ sao đỏ, so với sao đỏ chân chính cũng không khác gì.

“Đây chính là lớp 10 chuyên văn khoá này”.

Thảo vừa dẫn Minh đến chỗ xếp hàng của lớp chuyên văn, vừa nói.

Nàng nói xong, ánh mắt cũng chớp chớp nhìn về phía trước, còn Minh đang đi bên cạnh Thảo cũng có phần sững người.

Lý do bởi nguyên cả hai hàng ghế của lớp 10 chuyên văn không có nổi một bóng con trai, nguyên cả lớp toàn con gái.

“Em sướng nha, sang lớp chuyên văn thì không thiếu bạn nữ theo em, đảm bảo bao nhiêu nam sinh hâm mộ”.

Nhìn nét mặt của Minh, chị Thảo tủm tỉm cười sau đó rất tự nhiên lấy quyển sổ sao đỏ khỏi tay Minh, ra hiệu cho hắn đứng nguyên ở đó.

So với sao đỏ ‘Fake’ như Minh thì chị Thảo có kinh nghiệm hơn nhiều, tiếp đó Minh thấy chị Thảo đến hỏi một bạn nữ của chuyên văn, cũng rất nhanh sau đó có một bạn nữ khác đi ra gặp chị Thảo.

Chỉ nghe hai người nói gì đó, bạn nữ kia từ trong cặp sách lấy ra một tờ giấy cho chị Thảo, chị Thảo cũng tươi cười với đối phương.

Tiếp đó chị Thảo cầm tờ giấy này đi về chỗ Minh.

“Đây là danh sách lớp chuyên văn khoá này”

“Bình thường thì bọn chị có thể cầm đến sổ đầu bài để kiểm tra danh sách lớp cơ nhưng hiện tại sổ đầu bài còn chưa phát xuống cho khối 10, danh sách lớp cũng là chưa chính thức dù sao đầu năm thỉnh thoảng vẫn sẽ có thay đổi”

“Còn có kỳ thi chất lượng đầu năm mà, thi xong mới coi như chốt danh sách lớp cho nên Minh xem tạm cái này đi”.

Chị Thảo đưa cho Minh một bản danh sách lớp sơ bộ của chuyên văn, Minh vội cảm ơn chị Thảo sau đó rất nhanh xem xét kỹ.

Danh sách này chỉ ghi tên học sinh thôi, cũng không ghi giới tính hay năm sinh nhưng thế cũng đủ rồi, tên nam cùng tên nữ vẫn có khác biệt rất lớn.

Nếu lúc trước Minh còn cảm thấy ‘có thể có bạn nam nào hôm nay nghỉ học’ hoặc ‘có thể có bạn nam nào rời đi’ thì hiện tại Minh xác định, lớp chuyên văn khoá này chính là ‘Nữ Nhi Quốc’.

Nguyên một lớp 38 học sinh nữ, không nam.

Đúng là trường THPT Chu Văn An sẽ tổ chức một cuộc thi chất lượng đầu năm, từ cuộc thi này có thể tuyển thêm học sinh vào các lớp chuyên cho nên việc có thêm học sinh nam đi vào lớp 10 chuyên văn trong tương lai là có thể nhưng tỷ lệ không cao.

Tại thời đại này, các bạn nam vẫn cảm thấy ‘văn’ là danh cho con gái, ‘toán lý hoá’ mới thuộc về con trai.

Về phần Minh thì sao ? hắn hiển nhiên bắt đầu ‘rén’ cảm thấy mình lại không cần chuyển lớp nữa.

Từ danh sách lớp, Minh không nhận ra cái tên nào quen thuộc, ngoài ra hắn cũng biết việc là một đứa con trai duy nhất trong một cái lớp toàn con gái thì sẽ phải đối mặt với cái gì.

Kiếp trước, hắn cũng học chuyên văn Chu Văn An nhưng chênh lệch nam nữ không đến mức này, lớp hắn năm đó sĩ số 45 cũng có 6 bạn nam, có việc gì đều có thể phân công nhau.

Sang đến kiếp này, mình hắn cũng không dám vào cái lớp toàn nữ.

Cũng có người sẽ nói ‘đây là diễm phúc’ nhưng thật ra suy nghĩ này rất sai lầm, ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng được đi vào một cái lớp chỉ có mình mình là con trai thì bất tiện ra sao nhất là với người như Cao Thanh Minh.

Tạm không nói nhan trị của hắn sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu phiền phức, chỉ nói đi học thôi cũng khá . . .mệt mỏi.

Giờ nghỉ giải lao, giờ ra chơi bản thân ngươi tính thế nào ? lủi thủi một mình trong lớp sao ?.
Ngươi đương nhiên cũng có thể kết thân với một nhóm bạn nữ, chơi chung với một nhóm bạn nữ nhưng y nguyên vẫn không thoải mái, ít nhất Minh nghĩ đến mấy cái này cảm thấy đau hết cả đầu.

“Chị Thảo cứ trêu em, em chỉ là muốn thi vào chuyên văn thôi nhưng chắc gì đã đỗ đâu”.

Thảo nghe vậy vui vẻ gật đầu, cô chị khoá trên này cũng không thích Minh vào học chuyên văn.

Trong cái lớp toàn nữ như vậy, Minh yêu sớm thì sao ?.

Thảo cũng không hẳn là vừa thấy Minh đã yêu hoặc nhất định phải có được Minh nhưng nàng thích ngắm trai đẹp, nhất là trai đẹp chưa có chủ.

Không thể chiếm được thì thoả mãn con mắt cũng tốt không phải sao ?.

Năm nay Thảo lớp 11 rồi, không tự thoả mãn bản thân một chút, năm sau muốn bỏ thời gian ra ngắm trai đẹp cũng làm không được.

Ở năm 2000 này áp lực thi đại học cũng không lớn như nhiều năm sau, nhiều năm sau thì đại học là con đường gần như duy nhất với học sinh, không đỗ đại học thậm chí còn bị chê cười nhưng ở năm 2000 thì không đỗ đại học vẫn là khá bình thường, cũng không ai chê trách gì ngươi.

Dĩ nhiên, nếu đỗ đại học thì sẽ càng thêm vinh dự, sau này sẽ có tương lai càng thêm tươi sáng.

Thảo cũng không chắc chắn mình có thể đỗ đại học hay không nhưng ít nhất nàng muốn cố gắng thi một lần cho biết, nếu không đỗ đại học thì lại suy tính việc khác.

_ _ _ _ _ _

Minh rời khỏi lớp A1 khoảng 10 phút thì vòng trở về, y nguyên vẫn không để ai hoài nghi.

Trở về lớp, hắn cũng quyết định không cần phải chuyển lớp nữa, tuy nhiên thi chất lượng đầu năm vẫn phải thi thậm chí . . . cố gắng thi cho tốt.

Thi chất lượng đầu năm vẫn là một bước rất quan trọng trong kế hoạch của Minh, nhất là môn văn.

Điểm thi văn đầu năm cao cũng không có nghĩa là phải chuyển lớp, muốn chuyển lớp còn cần nộp đơn cho trường kèm theo chữ ký phụ huynh cho nên Minh không lo lắng.

“Chỉ là không biết thi văn lần này là gì ?”

“Nếu là nghị luận văn học thì khó mà nói dù sao ta mới đến thế giới này, với văn học hiện tại không đủ để hiểu chuyên sâu”

“Nhưng nếu là nghị luận xã hội vậy thì có thể dốc sức mà làm”.

Minh vừa về đến hàng, vừa ngồi xuống, trong đầu còn đang nghĩ thi văn mấy ngày nữa như thế nào thì có một bàn tay vỗ vỗ vào người hắn.

Minh quay đầu nhìn lại, người này hoá ra là Bảo.

“Có chuyện gì thế ông ?”.

Bảo nghe Minh trả lời thì cười mà nói.

“Nãy lúc ông rời khỏi, có bạn nữ nào lớp mình hỏi ông đấy”.

“Bạn ấy hỏi ông đi đâu, bọn tôi bảo ông đi vệ sinh, lát nữa quay lại”.

Theo Bảo Ngậu lên tiếng, vài đứa con trai xung quanh Minh cũng vội theo lời.

“Ông này đào hoa thật đấy, vừa vào học đã có bạn nữ để ý rồi”

“Sướng nhất ông nhé”

“Ông có bí quyết gì không, chia sẻ với anh em đi”
“Thôi đi, ông nhìn lại mình xem, bí quyết của người ta chính là đẹp trai, có chia sẻ với ông thì ông cũng không học được”.

Mấy thằng con trai lại bắt đầu ồn ào khiến cho Minh chỉ có thể không ngừng cười khổ đồng thời hắn lúc này cũng nhìn thấy một cô bạn gái đang quay đầu nhìn về phía hắn.

Trừ cô bạn Ngọc Huyền kia ra thì còn có ai ?.

Ngọc Huyền thấy Minh quay trở về hàng, thấy hắn nhìn về phía mình, cô không khỏi thẹn thùng, đưa bàn tay hướng về phía Minh vẫy vẫy coi như chào hỏi.

“Ây, là bạn nữ ấy tìm ông đấy, cũng xinh thật”.

Câu này là giọng Bảo Ngậu có điều khác với mấy đứa con trai cười cười nói nói khác, Bảo Ngậu hơi dựa vào người Minh,nói nhỏ vào tai hắn.

Dù sao Bảo Ngậu cảm thấy đây là việc riêng của Minh, mang ra bàn tán sẽ không tốt lắm.

So với những đứa bạn bè cùng trang lứa, Bảo Ngậu có phần trầm tính hơn, cũng chín chắn hơn.

“Ừ tôi biết rồi, cảm ơn ông”.

Minh cũng hạ thấp tông giọng mà trả lời Bảo.

Mà cũng đúng vào lúc này, có một âm thanh khiến cả Minh cùng Bảo đều bị chú ý, âm thanh đến từ trên bục biểu diễn.

Thật ra thì Minh cũng không nghe rõ trên bục biểu diễn kia nói gì, hắn chỉ nghe tiếng ồ lên rất lớn từ học sinh xung quanh, sau đó nguyên một đám học sinh nhao nhao đứng dậy, đứa nào lùn quá thì còn kiễng chân, ngẩng hết cổ lên.

Minh cùng Bảo Ngậu nhìn nhau, cả hai đứa đều tò mò, hai đứa cũng đứng lên trên ghế, nghểnh cổ mà xem trên đài biểu diễn có tiết mục gì.

Tiếp đó Minh rất nhanh hiểu được vì sao các học sinh có phần kích động như vậy.

Nguyên nhân bởi có một nam thanh niên ăn mặc có phần bóng bẩy đi lên bục biểu diễn.

Người này đóng nguyên một cây đồ trắng, trắng từ đầu đến chân.

“Trường mình mời cả Ngô Bảo Nam về diễn cơ à ?”.

“Ngô Bảo Nam thật kìa”

“Bảo Nam, Bảo Nam, Bảo Nam”.

Ban đầu chỉ có một vài âm thanh đơn độc nhưng dần dần âm thanh càng ngày càng lớn, học sinh bắt đầu hô vang cái tên Bảo Nam.

Cho dù là Minh cũng nhận ra người chuẩn bị biểu diễn là ai.

Ngô Bảo Nam, một trong những nam ca sĩ được yêu thích nhất ở Việt Nam giai đoạn này.

Việt Nam hiện tại là một Việt Nam thuộc về thế giới song song với Việt Nam trong ký ức của Minh cho nên có rất nhiều minh tinh cùng ca sĩ mà Minh sẽ không thể nào biết nhưng Cao Thanh Minh biết.

Kế thừa ký ức của Cao Thanh Minh sau đó làm ra so sánh, Minh rất nhanh đưa ra kết luận.

Ngô Bảo Nam hiện tại so với ‘Anh Bo’ Đan Trường trong ký ức của Minh cũng không khác biệt là bao, chẳng trách các học sinh xung quanh hú hét như vậy.

Ngô Bảo Nam lúc này cực kỳ lãng tử, hắn bắt đầu vừa đàn Guitar vừa cất lên tiếng hát, một bài hát về . . . tình yêu tuổi học trò.
Nhìn đối phương vừa đàn vừa hát, Minh cũng không thể không gật đầu.

“Hát không tệ lắm”.

Tuy khen giọng hát đối phương nhưng Minh cũng không có hứng thú lắm với việc xem nam ca sĩ này biểu diễn, dù sao vẫn câu nói cũ – biểu diễn quá đơn điệu.

Một người xem không thiếu chương trình giải trí, nhìn không thiếu màn trình diễn của mấy chục năm sau, khi quay về thời đại này nhiều cái . . .khó mà quen được.

Tất nhiên, Minh cũng không phải người duy nhất không hứng thú với Ngô Bảo Nam bởi vì lúc này có một thân ảnh nhỏ nhắn đang tiến tới bên cạnh hắn.

Ngọc Huyền lén lút lại gần Minh, khi thấy Minh nhìn mình, cô bé này khẽ cười rồi đưa cho Minh một tờ giấy, dùng giọng nhỏ nhẹ mà chỉ có hai người nghe được.

“Lúc ở trên lớp Huyền có xin số điện thoại của Minh, còn đây là số điện thoại của Huyền”.

“À mà . . . mà Minh có gọi cho nhà Huyền thì đừng gọi vào buổi tối nhé, Huyền sợ . . . nghẽn mạng”.

Nhìn vẻ bẽn lẽn của cô bạn cùng lớp, Minh rất thản nhiên nhận lấy tờ giấy của nàng, hắn không vội mở ra mà hỏi ngược lại Huyền.

“Nhà cậu làm cái gì mà buổi tối nghẽn mạng ?”.

Minh chỉ hỏi bâng quơ thôi nhưng hắn cũng không ngờ Huyền trả lời thật.

“Nhà mình mở quán Café, buổi tối là lúc khách đông nhất, cũng nhiều khách gọi đến hỏi chỗ nhiều nhất cho nên buổi tối khó gọi lắm”.

Huyền thành thật trả lời Minh khiến Minh có chút dở khóc dở cười.

Bạn bè hỏi qua loa mà thôi, có cần trả lời tường tận như vậy không ?.

“Nhà Huyền ở quán café hả ? nhà Huyền mở ở đâu bao giờ Minh tạt qua ủng hộ”.

Nghe Minh bảo ‘tạt qua’ đôi tai của Huyền không khỏi ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần đỏ lên như quả cà chua chín.

Nàng tự động bỏ qua vế sau, chỉ nghĩ đến Minh qua nhà mình, như vậy .. . không xấu hổ sao được.

Nhưng Huyền vẫn rất thành thật trả lời Minh.

“Nhà mình ở Trung Hoà- Nhân Chính, cách trường có chút xa, nhà Minh ở đâu ?”.

“Nhà Minh hả, nhà Minh ở ngay đoạn đường Phan Đình Phùng”

“Vậy thì nhà Minh gần trường thật đấy, Huyền mỗi khi đến trường phải dậy sớm ít nhất 40 phút”

Huyền chép miệng nhỏ, mang theo ánh mắt có chút ao ước nhìn Minh.

Đối với cái này Minh có thể nói gì ? trong đầu hắn thoáng hiện ra một vài câu nói để an ủi Huyền hoặc chuyển hướng cuộc nói chuyện nhưng rất nhanh . . . Minh khựng lại.

Nhà Huyền ở Trung Hoà – Nhân Chính ?.

Vấn đề không nằm ở nhà Huyền mà là nằm ở khu Trung Hoà – Nhân Chính.

Khu này . . . sắp được giải toả để xây dựng một trong những khu đô thị cao cấp đầu tiên của Hà Nội, khu đô thị Trung Hoà – Nhân Chính.

Vào năm 2000, nếu bản thân có tiền mà muốn đầu tư bất động sản thì nên ném tiền vào đâu sinh lời nhanh nhất ?.

Đáp án không chỉ một nhưng chắc chắn trong đó có khu Trung Hoà – Nhân Chính này.

Hiện tại giá đất vẫn còn thấp thậm chí không tính là khu trung tâm của Hà Nội nhưng chỉ 1 năm nữa thôi, nơi đây có thể coi là tấc đất tấc vàng, dân cư khu này cũng có thể coi là một trong những khu dân cư đầu tiên được lợi từ tiền giải toả nhà đất.

Thế cho nên, ánh mắt Minh nhìn Ngọc Huyền không khỏi nóng bỏng hơn không ít.

Dĩ nhiên hắn cũng không phải đang thật sự nhìn Huyền mà là nhìn .. . từng mảnh từng mảnh đất vàng.
8.0
Tiến độ: 100% 51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025