Chương 33: Thanh Xuân.
26/04/2025
10
8.0
Chương 33: Thanh Xuân.
Minh cảm thấy có điểm gì đó bất hợp lý, mọi thứ có phần quá trùng hợp.
Về mặt logic mà nói, nhìn thấy Bảo Ngậu hồi trẻ không tính là việc gì khó hiểu dù sao Bảo Ngậu trong phim là công an chìm mà những người được giao cho trọng trách này thì phải cực kỳ giỏi.
Việc Bảo Ngậu giỏi từ thời trên ghế nhà trường là hợp tình hợp lý, việc hắn thi đỗ vào cấp 3 Chu Văn An cũng không có gì khó hiểu.
Khó hiểu là . . . quá trùng hợp.
Minh có cảm giác các nhân vật đều như đang cố gắng quy về bên cạnh hắn vậy.
Điều này làm Minh thật sự phải đắn đo suy nghĩ không ít.
Hắn từng đọc một bộ truyện gọi là Quỷ Bí Chi Chủ, trong bộ truyện có một đầu quy tắc liên quan đến ‘tụ tập’.
Trong Quỷ Bí Chi Chủ thì ‘dĩ nhân’ cùng ‘danh sách’ hoặc ‘gần danh sách’ sẽ bị lẫn nhau hấp dẫn.
Dĩ nhiên thế giới này thì không liên quan gì đến Quỷ Bí Chi Chủ cả nhưng liệu những nhân vật trong Seri Cảnh Sát Hình Sự có phải đang bị kéo tụ tập lại gần Cao Thanh Minh ?.
Minh đưa tay khẽ vuốt cằm, động tác này áp lên dung mạo của hắn khiến Minh có chút giống với ông cụ non nhưng lúc này cũng không ai quá chú ý tới động tác của hắn.
Theo từng dòng suy nghĩ rất nhanh chạy trong đầu, Minh dần dần có một ý tưởng, nhưng muốn thực hiện ý tưởng này thì không dễ lắm cho nên hắn lại bắt đầu nhìn Bảo Ngậu tức Lê Công Bảo.
Cậu bạn này hiện tại còn đang tươi cười nói nói với bạn cùng bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bạn học nào đó đang đứng lên giới thiệu bản thân.
“Cậu bạn cùng bàn Bảo Ngậu . . . cũng may không phải . . . Khải ‘sở khanh’ nếu không thì quá trùng hợp rồi”.
Minh lúc này cũng không có thời gian chú ý các bạn học đang tự đứng lên giới thiệu nữa, sự chú ý của hắn đã bị kéo đi một nơi khác ví như . . . hắn có nên đổi lớp học nữa không ?.
Hắn muốn học chuyên văn, kiếp trước cũng là như vậy.
Hắn không có hứng thú với toán học, ít nhất là so với văn học.
Nếu là trước khi nhìn thấy Bảo Ngậu, Minh tất nhiên sẽ giữ vững suy nghĩ của bản thân nhưng hiện tại không giống lắm.
Hắn chuyển lớp đồng nghĩa cũng không còn liên quan gì đến Bảo Ngậu nữa, cùng lắm là học sinh cùng trường thôi.
Bảo Ngậu không phải nhân vật gì quá mức quan trọng trong mắt Minh, mấy chục năm sau trong Người Phán Xử thì hắn vẫn phải ‘nằm vùng’ điều này chứng minh rất nhiều thứ.
Đầu tiên tất nhiên là năng lực cá nhân của Bảo Ngậu nhưng thứ hai phải để ý tới là chức vị của Bảo Ngậu.
Trong Người Phán Xử, Bảo Ngậu cũng đã ngoài 30, cái tuổi này vẫn phải nằm vùng vậy cấp quân hàm của Bảo Ngậu không vượt quá thiếu tá.
Thiếu tá công an nhất là lực lượng cảnh sát h·ình s·ự thật ra đã không thấp nhưng trong mắt Minh thì cũng khó mà cao được.
Đây mới là năm 2000, chú của hắn là trung tướng bộ công an kia kìa, năm 2018 Bảo Ngậu mới là thiếu tá thì cao với ai ?.
Lại nói, 18 năm sau mà Minh vẫn đánh giá thiếu tá bộ công an là cao thì cũng có phần quá mức thất bại.
Cho nên, Bảo Ngậu không phải nhân vật lớn trong mắt Minh nhưng ai bảo hiện tại Minh thiếu người dùng ?.
Hắn có thể suy nghĩ vì Phan Hải đổi đường, cũng chưa hẳn không thay đổi Bảo Ngậu dù sao cậu bạn này hiện tại cũng chỉ là học sinh cấp 3.
Cũng không phải ai sinh ra cũng mang ước mơ ra nhập bộ công an hơn nữa cho dù thật sự có ước mơ đi chăng nữa cũng không đảm bảo ngươi thực hiện được.
Kiếp trước, Minh còn nhớ rõ ngày nhỏ hắn ước mơ thì vào Sư Phạm làm một thầy giáo đây này, kết quả thì sao ? kết quả hiển nhiên Minh làm không được.
“Trước hết tạt qua lớp chuyên văn nhìn một cái, xem chuyên văn năm nay của trường ra sao”
“Nếu ta gặp Bảo Ngậu ở A1 thì biết đâu lớp chuyên văn cũng gặp . . . người quen ?”.
“Mà nếu tại lớp chuyên văn không có thu hoạch gì . . . vậy có một số thứ phải tính toán lại”
Dĩ nhiên như Minh đã nói, Bảo Ngậu không phải nhân vật gì quá quan trọng với Minh thậm chí cho dù hắn đổi lớp, tương lai muốn kết giao với Bảo Ngậu cũng chẳng khó.
Tất cả vẫn phải xem tâm tình của Minh, hắn đến trường là để cảm nhận ‘thanh xuân vườn trường’ chứ không phải đi thu tiểu đệ.
_ _ _ _ _ _
“Được rồi, cả lớp đã tạm quen mặt nhau, hiện tại cô cần một bạn có kinh nghiệm làm lớp trưởng hoặc cán bộ lớp thời cấp 2 giúp cô, có bạn nào xung phong làm lớp trưởng của lớp không ?”.
Giọng cô Mười vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh.
Nghe được cô giáo hỏi, Minh hơi lắc đầu, hắn cũng không muốn ôm việc vào người cho dù Cao Thanh Minh hồi cấp 2 quả thật cũng là cán bộ lớp.
Cao Thanh Minh cấp 2 là lớp phó học tập, cái chức vị này thật ra để cho có, bình thường không có nhiệm vụ gì nhưng cũng có thể coi là bộ mặt của lớp, ở điểm này Cao Thanh Lâm làm không tệ.
Sang đến cấp 3 thì không giống, ở cấp 3 nếu thật sự nhận chức trong ban cán bộ lớp vậy thì rất mệt mỏi, không chỉ phải quản lớp còn phải làm việc với ‘đoàn’ làm việc với ‘đội’ với ‘giáo viên chủ nhiệm’ thậm chí là với ‘nhà trường’.
Minh không có hứng thú gì nhưng các bạn học trong lớp thì không giống lắm dù sao cái tuổi này nghe đến ‘lớp trưởng’ quả thật rất có mặt mũi.
Cô Mười vừa dứt lời đã có 4 bạn đưa tay lên, 3 nữ - 1 nam.
Nam . . . vừa vặn chính là Bảo Ngậu.
“Tinh thần tập thể cao như vậy ? cái này . .. cũng là hợp tính hợp lý”.
Minh lại một lần nữa đánh giá Bảo Ngậu, mà cô Mười thấy có tận 4 bạn đưa tay thì cũng mừng, lại bắt đầu hỏi han từng người.
Nghe cô Mười hỏi, Minh mới biết Bảo Ngậu so với Cao Thanh Minh cũng không khác mấy.
Cao Thanh Minh ở cấp 2 là lớp phó học tập, Bảo Ngậu thì là lớp phó thể dục.
Cái này gọi là một văn, một võ đi ?.
Dĩ nhiên cái chức lớp trưởng này không đến phiên Bảo Ngậu đến ngồi, cô Mười nghe từng bạn giới thiệu một hồi thì quyết định chọn một bạn nữ gọi Trần Thiên Vũ.
Cô bạn này khá cao, cao phải hơn 1m60, tại thời đại này đã là rất không tệ, mặt mũi cũng có phần ưa nhìn, xác thật đủ tư cách làm ‘bộ mặt của lớp’.
Chọn ra lớp trưởng xong, cô Mười để cả lớp tự quản sau đó gọi Thiên Vũ đi theo mình.
Đi theo làm gì ? đương nhiên là xuống kho lấy biển lớp, tiếp đó Minh cũng đoán ra được hành động tiếp theo.
Đại khái là ít phút nữa giáo viên chủ nhiệm mang theo lớp trưởng cùng ‘biển lớp’ quay lại sau đó lại gọi vài bạn nam to khoẻ đi xuống kho, theo lớp trưởng ‘xếp ghế’ cuối cùng là gọi hết mọi người xuống sân trường, ngồi xem khai giảng.
Cũng không cần nghĩ bản thân Minh cũng biết hắn khả năng cao là bị gọi đi xếp ghế, đương nhiên cái này không tính là gì, Minh còn có phần mong đợi.
Học sinh cấp 3, có ai không đi xếp ghế đâu ?.
Minh chỉ không ngờ, cô Mười rời khỏi lớp không lâu, có một ngón tay chọc nhẹ vào lưng hắn.
Minh bị chọc, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô bạn đang nhìn mình sau đó lại ra ‘ám hiệu’.
Một tay cầm một tờ giấy được vo tròn, tay còn lại chỉ chỉ xuống bàn bên dưới.
Theo động tác tay này, ở bàn dưới có một cô bạn nhỏ nhắn đang bẽn lẽn cười với Minh, theo cô bé này cười hai chiếc răng cửa còn hơi lộ ra.
Minh trong nháy mắt liền hiểu, hắn cũng cười với người ta, lại tiếp nhận tờ giấy được vo tròn.
Trí nhớ của Minh rất tốt hơn nữa trí nhớ của Cao Thanh Minh cũng rất tốt.
Cái này có lẽ là . . . gen từ bà Dung đi ?.
Trong Chạy Án có giới thiệu về bà Dung như sau – đây là một người đàn bà học thì dốt nhưng trí nhớ thì siêu phàm.
Tuy không quá để ý nhưng Minh vẫn nhớ được hai cô bạn bên dưới.
Cô bạn ‘chuyển thư’ cho Minh gọi là Hà, Nguyễn Thị Ngân Hà.
Cô bạn ‘viết thư’ cho Minh gọi là Huyền, Nguyễn Thị Ngọc Huyền.
Cái thời đại này tên đệm của nam thường là Văn, tên đệm của nữ thường là Thị, cũng không giống nhiều năm sau.
Nhiều năm sau Minh còn nhớ có một bài đăng trên Facebook nói là thế hệ 9x đổ về sau đặt tên con gái càng ngày càng ít chữ ‘Thị’ cũng không biết thực hư ra sao ?.
Tiếp nhận tờ giấy Ngọc Huyền gửi, Minh rất nhanh mở ra.
‘Nhà đằng ấy có số điện thoại không ?’
Xưng hô ‘đằng ấy’ này khiến Minh cảm thấy vừa lạ vừa quen, hắn cũng lâu lắm rồi không nghe ai xưng hô như vậy.
Ngoài ra tại thời đại này hỏi số điện thoại cũng không phải số di động mà là số máy bàn.
Học sinh thời nay .. . mấy ai có di động đâu ?.
Theo ước tính, số học sinh có tài khoản Yahoo phải gấp mười lần thậm chí trăm lần học sinh có di động.
“Cũng dễ thương”.
Minh bật cười, hắn rất nhanh lấy bút ra ghi số điện thoại của hắn vào.
Cũng phải nói một chút, hầu hết các gia đình ở Việt Nam giai đoạn này đều dùng số máy bàn hơn nữa chỉ có 1 số máy bàn.
Cho dù trong nhà có nhiều điện thoại bàn thì vẫn chỉ dùng 1 số máy cho nhiều điện thoại, từ đó mới sinh ra tình trạng ‘nghe trộm’ tình trạng bố mẹ ‘nghe’ được con cái đang nói gì với bạn bè hoặc ngược lại.
Nhà họ Cao thì khác, nhà họ Cao có tổng cộng 7 bộ điện thoại bàn cùng với . . . 4 đầu số.
Một đầu số thuộc về ông Cẩm, cái này là bắt buộc dù sao ông Cẩm là cục trưởng mà ông cục trưởng lại có bao nhiêu việc trọng đại cần giải quyết ?.
Cái thứ hai thuộc về đầu số riêng của bà Dung.
Cái thứ ba mới là dùng chung cho cả gia đình.
Còn cái cuối cùng thật ra thuộc về Cao Thanh Lâm nhưng mà sau khi ông anh trai đi du học, số này thuộc về Cao Thanh Minh.
Viết cho Huyền số điện thoại bàn riêng của mình, Minh nghĩ nghĩ một lát sau đó cũng không có vội trả lại cho người ta mà là lấy vở ra, xé một tờ giấy khác rồi ghi lại số điện thoại của hắn.
Ghi số điện thoại xong, Minh bắt đầu gấp giấy.
Làm đầu bếp cực kỳ cần thiên phú đến từ đôi tay, cũng cực cần sự tỉ mỉ cùng khéo léo cho nên Minh kiếp trước rảnh rảnh cũng thích ngồi gấp giấy Origami, không quá mức đắm chìm trong đó nhưng cũng biết gấp không ít thứ.
Hắn gấp tặng Huyền một con hạc giấy nhỏ, sau đó mới quay người xuống, đưa hạc giấy cho Hà, lại làm động tác chỉ chỉ Huyền.
Theo Minh quay đầu xuống, hắn cũng có thể lập tức thấy được ánh mắt mong đợi của Huyền, khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, cô bạn gái nhỏ nhắn này còn hơi xấu hổ cụp đầu như con vịt nhỏ vậy.
“Thanh xuân”.
Trong đầu Minh bật ra hai chữ này sau đó lại quay đầu lên, cũng lại không nghĩ quá nhiều.
Hắn chỉ ‘vẩy’ cô bạn này một cái thôi, cũng không có ý định tiến xa hơn.
Minh kiếp trước ở tình trường không có nhiều kinh nghiệm, tuy hắn trải qua hai mối tình nhưng cũng đều là người khác chủ động theo đuổi hắn nhưng Cao Thanh Minh thì không giống, cậu quý tử nhà họ Cao này không thiếu kinh nghiệm cưa gái.
Đối với việc này, Minh thật ra không phản cảm, cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Tuổi trẻ khinh cuồng buông thả bản thân một chút thì có sao ? biết dừng đúng lúc là được.
Minh cảm thấy có điểm gì đó bất hợp lý, mọi thứ có phần quá trùng hợp.
Về mặt logic mà nói, nhìn thấy Bảo Ngậu hồi trẻ không tính là việc gì khó hiểu dù sao Bảo Ngậu trong phim là công an chìm mà những người được giao cho trọng trách này thì phải cực kỳ giỏi.
Việc Bảo Ngậu giỏi từ thời trên ghế nhà trường là hợp tình hợp lý, việc hắn thi đỗ vào cấp 3 Chu Văn An cũng không có gì khó hiểu.
Khó hiểu là . . . quá trùng hợp.
Minh có cảm giác các nhân vật đều như đang cố gắng quy về bên cạnh hắn vậy.
Điều này làm Minh thật sự phải đắn đo suy nghĩ không ít.
Hắn từng đọc một bộ truyện gọi là Quỷ Bí Chi Chủ, trong bộ truyện có một đầu quy tắc liên quan đến ‘tụ tập’.
Trong Quỷ Bí Chi Chủ thì ‘dĩ nhân’ cùng ‘danh sách’ hoặc ‘gần danh sách’ sẽ bị lẫn nhau hấp dẫn.
Dĩ nhiên thế giới này thì không liên quan gì đến Quỷ Bí Chi Chủ cả nhưng liệu những nhân vật trong Seri Cảnh Sát Hình Sự có phải đang bị kéo tụ tập lại gần Cao Thanh Minh ?.
Minh đưa tay khẽ vuốt cằm, động tác này áp lên dung mạo của hắn khiến Minh có chút giống với ông cụ non nhưng lúc này cũng không ai quá chú ý tới động tác của hắn.
Theo từng dòng suy nghĩ rất nhanh chạy trong đầu, Minh dần dần có một ý tưởng, nhưng muốn thực hiện ý tưởng này thì không dễ lắm cho nên hắn lại bắt đầu nhìn Bảo Ngậu tức Lê Công Bảo.
Cậu bạn này hiện tại còn đang tươi cười nói nói với bạn cùng bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bạn học nào đó đang đứng lên giới thiệu bản thân.
“Cậu bạn cùng bàn Bảo Ngậu . . . cũng may không phải . . . Khải ‘sở khanh’ nếu không thì quá trùng hợp rồi”.
Minh lúc này cũng không có thời gian chú ý các bạn học đang tự đứng lên giới thiệu nữa, sự chú ý của hắn đã bị kéo đi một nơi khác ví như . . . hắn có nên đổi lớp học nữa không ?.
Hắn muốn học chuyên văn, kiếp trước cũng là như vậy.
Hắn không có hứng thú với toán học, ít nhất là so với văn học.
Nếu là trước khi nhìn thấy Bảo Ngậu, Minh tất nhiên sẽ giữ vững suy nghĩ của bản thân nhưng hiện tại không giống lắm.
Hắn chuyển lớp đồng nghĩa cũng không còn liên quan gì đến Bảo Ngậu nữa, cùng lắm là học sinh cùng trường thôi.
Bảo Ngậu không phải nhân vật gì quá mức quan trọng trong mắt Minh, mấy chục năm sau trong Người Phán Xử thì hắn vẫn phải ‘nằm vùng’ điều này chứng minh rất nhiều thứ.
Đầu tiên tất nhiên là năng lực cá nhân của Bảo Ngậu nhưng thứ hai phải để ý tới là chức vị của Bảo Ngậu.
Trong Người Phán Xử, Bảo Ngậu cũng đã ngoài 30, cái tuổi này vẫn phải nằm vùng vậy cấp quân hàm của Bảo Ngậu không vượt quá thiếu tá.
Thiếu tá công an nhất là lực lượng cảnh sát h·ình s·ự thật ra đã không thấp nhưng trong mắt Minh thì cũng khó mà cao được.
Đây mới là năm 2000, chú của hắn là trung tướng bộ công an kia kìa, năm 2018 Bảo Ngậu mới là thiếu tá thì cao với ai ?.
Lại nói, 18 năm sau mà Minh vẫn đánh giá thiếu tá bộ công an là cao thì cũng có phần quá mức thất bại.
Cho nên, Bảo Ngậu không phải nhân vật lớn trong mắt Minh nhưng ai bảo hiện tại Minh thiếu người dùng ?.
Hắn có thể suy nghĩ vì Phan Hải đổi đường, cũng chưa hẳn không thay đổi Bảo Ngậu dù sao cậu bạn này hiện tại cũng chỉ là học sinh cấp 3.
Cũng không phải ai sinh ra cũng mang ước mơ ra nhập bộ công an hơn nữa cho dù thật sự có ước mơ đi chăng nữa cũng không đảm bảo ngươi thực hiện được.
Kiếp trước, Minh còn nhớ rõ ngày nhỏ hắn ước mơ thì vào Sư Phạm làm một thầy giáo đây này, kết quả thì sao ? kết quả hiển nhiên Minh làm không được.
“Trước hết tạt qua lớp chuyên văn nhìn một cái, xem chuyên văn năm nay của trường ra sao”
“Nếu ta gặp Bảo Ngậu ở A1 thì biết đâu lớp chuyên văn cũng gặp . . . người quen ?”.
“Mà nếu tại lớp chuyên văn không có thu hoạch gì . . . vậy có một số thứ phải tính toán lại”
Dĩ nhiên như Minh đã nói, Bảo Ngậu không phải nhân vật gì quá quan trọng với Minh thậm chí cho dù hắn đổi lớp, tương lai muốn kết giao với Bảo Ngậu cũng chẳng khó.
Tất cả vẫn phải xem tâm tình của Minh, hắn đến trường là để cảm nhận ‘thanh xuân vườn trường’ chứ không phải đi thu tiểu đệ.
_ _ _ _ _ _
“Được rồi, cả lớp đã tạm quen mặt nhau, hiện tại cô cần một bạn có kinh nghiệm làm lớp trưởng hoặc cán bộ lớp thời cấp 2 giúp cô, có bạn nào xung phong làm lớp trưởng của lớp không ?”.
Giọng cô Mười vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh.
Nghe được cô giáo hỏi, Minh hơi lắc đầu, hắn cũng không muốn ôm việc vào người cho dù Cao Thanh Minh hồi cấp 2 quả thật cũng là cán bộ lớp.
Cao Thanh Minh cấp 2 là lớp phó học tập, cái chức vị này thật ra để cho có, bình thường không có nhiệm vụ gì nhưng cũng có thể coi là bộ mặt của lớp, ở điểm này Cao Thanh Lâm làm không tệ.
Sang đến cấp 3 thì không giống, ở cấp 3 nếu thật sự nhận chức trong ban cán bộ lớp vậy thì rất mệt mỏi, không chỉ phải quản lớp còn phải làm việc với ‘đoàn’ làm việc với ‘đội’ với ‘giáo viên chủ nhiệm’ thậm chí là với ‘nhà trường’.
Minh không có hứng thú gì nhưng các bạn học trong lớp thì không giống lắm dù sao cái tuổi này nghe đến ‘lớp trưởng’ quả thật rất có mặt mũi.
Cô Mười vừa dứt lời đã có 4 bạn đưa tay lên, 3 nữ - 1 nam.
Nam . . . vừa vặn chính là Bảo Ngậu.
“Tinh thần tập thể cao như vậy ? cái này . .. cũng là hợp tính hợp lý”.
Minh lại một lần nữa đánh giá Bảo Ngậu, mà cô Mười thấy có tận 4 bạn đưa tay thì cũng mừng, lại bắt đầu hỏi han từng người.
Nghe cô Mười hỏi, Minh mới biết Bảo Ngậu so với Cao Thanh Minh cũng không khác mấy.
Cao Thanh Minh ở cấp 2 là lớp phó học tập, Bảo Ngậu thì là lớp phó thể dục.
Cái này gọi là một văn, một võ đi ?.
Dĩ nhiên cái chức lớp trưởng này không đến phiên Bảo Ngậu đến ngồi, cô Mười nghe từng bạn giới thiệu một hồi thì quyết định chọn một bạn nữ gọi Trần Thiên Vũ.
Cô bạn này khá cao, cao phải hơn 1m60, tại thời đại này đã là rất không tệ, mặt mũi cũng có phần ưa nhìn, xác thật đủ tư cách làm ‘bộ mặt của lớp’.
Chọn ra lớp trưởng xong, cô Mười để cả lớp tự quản sau đó gọi Thiên Vũ đi theo mình.
Đi theo làm gì ? đương nhiên là xuống kho lấy biển lớp, tiếp đó Minh cũng đoán ra được hành động tiếp theo.
Đại khái là ít phút nữa giáo viên chủ nhiệm mang theo lớp trưởng cùng ‘biển lớp’ quay lại sau đó lại gọi vài bạn nam to khoẻ đi xuống kho, theo lớp trưởng ‘xếp ghế’ cuối cùng là gọi hết mọi người xuống sân trường, ngồi xem khai giảng.
Cũng không cần nghĩ bản thân Minh cũng biết hắn khả năng cao là bị gọi đi xếp ghế, đương nhiên cái này không tính là gì, Minh còn có phần mong đợi.
Học sinh cấp 3, có ai không đi xếp ghế đâu ?.
Minh chỉ không ngờ, cô Mười rời khỏi lớp không lâu, có một ngón tay chọc nhẹ vào lưng hắn.
Minh bị chọc, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô bạn đang nhìn mình sau đó lại ra ‘ám hiệu’.
Một tay cầm một tờ giấy được vo tròn, tay còn lại chỉ chỉ xuống bàn bên dưới.
Theo động tác tay này, ở bàn dưới có một cô bạn nhỏ nhắn đang bẽn lẽn cười với Minh, theo cô bé này cười hai chiếc răng cửa còn hơi lộ ra.
Minh trong nháy mắt liền hiểu, hắn cũng cười với người ta, lại tiếp nhận tờ giấy được vo tròn.
Trí nhớ của Minh rất tốt hơn nữa trí nhớ của Cao Thanh Minh cũng rất tốt.
Cái này có lẽ là . . . gen từ bà Dung đi ?.
Trong Chạy Án có giới thiệu về bà Dung như sau – đây là một người đàn bà học thì dốt nhưng trí nhớ thì siêu phàm.
Tuy không quá để ý nhưng Minh vẫn nhớ được hai cô bạn bên dưới.
Cô bạn ‘chuyển thư’ cho Minh gọi là Hà, Nguyễn Thị Ngân Hà.
Cô bạn ‘viết thư’ cho Minh gọi là Huyền, Nguyễn Thị Ngọc Huyền.
Cái thời đại này tên đệm của nam thường là Văn, tên đệm của nữ thường là Thị, cũng không giống nhiều năm sau.
Nhiều năm sau Minh còn nhớ có một bài đăng trên Facebook nói là thế hệ 9x đổ về sau đặt tên con gái càng ngày càng ít chữ ‘Thị’ cũng không biết thực hư ra sao ?.
Tiếp nhận tờ giấy Ngọc Huyền gửi, Minh rất nhanh mở ra.
‘Nhà đằng ấy có số điện thoại không ?’
Xưng hô ‘đằng ấy’ này khiến Minh cảm thấy vừa lạ vừa quen, hắn cũng lâu lắm rồi không nghe ai xưng hô như vậy.
Ngoài ra tại thời đại này hỏi số điện thoại cũng không phải số di động mà là số máy bàn.
Học sinh thời nay .. . mấy ai có di động đâu ?.
Theo ước tính, số học sinh có tài khoản Yahoo phải gấp mười lần thậm chí trăm lần học sinh có di động.
“Cũng dễ thương”.
Minh bật cười, hắn rất nhanh lấy bút ra ghi số điện thoại của hắn vào.
Cũng phải nói một chút, hầu hết các gia đình ở Việt Nam giai đoạn này đều dùng số máy bàn hơn nữa chỉ có 1 số máy bàn.
Cho dù trong nhà có nhiều điện thoại bàn thì vẫn chỉ dùng 1 số máy cho nhiều điện thoại, từ đó mới sinh ra tình trạng ‘nghe trộm’ tình trạng bố mẹ ‘nghe’ được con cái đang nói gì với bạn bè hoặc ngược lại.
Nhà họ Cao thì khác, nhà họ Cao có tổng cộng 7 bộ điện thoại bàn cùng với . . . 4 đầu số.
Một đầu số thuộc về ông Cẩm, cái này là bắt buộc dù sao ông Cẩm là cục trưởng mà ông cục trưởng lại có bao nhiêu việc trọng đại cần giải quyết ?.
Cái thứ hai thuộc về đầu số riêng của bà Dung.
Cái thứ ba mới là dùng chung cho cả gia đình.
Còn cái cuối cùng thật ra thuộc về Cao Thanh Lâm nhưng mà sau khi ông anh trai đi du học, số này thuộc về Cao Thanh Minh.
Viết cho Huyền số điện thoại bàn riêng của mình, Minh nghĩ nghĩ một lát sau đó cũng không có vội trả lại cho người ta mà là lấy vở ra, xé một tờ giấy khác rồi ghi lại số điện thoại của hắn.
Ghi số điện thoại xong, Minh bắt đầu gấp giấy.
Làm đầu bếp cực kỳ cần thiên phú đến từ đôi tay, cũng cực cần sự tỉ mỉ cùng khéo léo cho nên Minh kiếp trước rảnh rảnh cũng thích ngồi gấp giấy Origami, không quá mức đắm chìm trong đó nhưng cũng biết gấp không ít thứ.
Hắn gấp tặng Huyền một con hạc giấy nhỏ, sau đó mới quay người xuống, đưa hạc giấy cho Hà, lại làm động tác chỉ chỉ Huyền.
Theo Minh quay đầu xuống, hắn cũng có thể lập tức thấy được ánh mắt mong đợi của Huyền, khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, cô bạn gái nhỏ nhắn này còn hơi xấu hổ cụp đầu như con vịt nhỏ vậy.
“Thanh xuân”.
Trong đầu Minh bật ra hai chữ này sau đó lại quay đầu lên, cũng lại không nghĩ quá nhiều.
Hắn chỉ ‘vẩy’ cô bạn này một cái thôi, cũng không có ý định tiến xa hơn.
Minh kiếp trước ở tình trường không có nhiều kinh nghiệm, tuy hắn trải qua hai mối tình nhưng cũng đều là người khác chủ động theo đuổi hắn nhưng Cao Thanh Minh thì không giống, cậu quý tử nhà họ Cao này không thiếu kinh nghiệm cưa gái.
Đối với việc này, Minh thật ra không phản cảm, cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Tuổi trẻ khinh cuồng buông thả bản thân một chút thì có sao ? biết dừng đúng lúc là được.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan