Chương 117: Chương 117
Nguyễn Linh đang ở trường quay, thưởng thức cảnh diễn chung của nam nữ chính.
Trong phòng học, thiếu niên giữ chặt cổ tay thiếu nữ, khi thiếu nữ nhìn sang lại nhanh chóng lúng túng mà quay đầu đi chỗ khác.
Nguyễn Linh "chậc chậc" hai tiếng, cảm thán từ tận đáy lòng, ánh mắt của mình thật sự quá tốt.
Nguyễn Linh nói với hệ thống: “Quả thực rất tuyệt! Tôi còn muốn trực tiếp chuyển đến cục dân chính, để cho hai người bọn họ đăng ký kết hôn ngay lập tức!"
Hệ thống: cứ vào tư liệu của tôi, trẻ vị thành niên không thể đăng ký kết hôn.]
Nguyễn Linh liếc mắt: "Đây là ví dụ, ví dụ đó! Một trí tuệ nhân tạo như cậu sao ngay cả ví dụ cũng không hiểu?]
Hệ thống:
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Không hổ là nam chính mà tôi nhìn trúng, Hứa Trừng hoàn toàn diễn ra được cảm giác ngượng ngùng của thiếu niên, mà không hề sến súa chút nào”
Chẳng lẽ không phải là Hứa Trừng diễn xuất tốt ư, sao lại thành công lao của cô rồi.
Nguyễn Linh hài lòng nhìn Hứa Trừng và Ninh Huyên diễn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thưởng thức.
Hai người họ không hổ là nam nữ chính được lựa chọn theo miêu tả của tác giả nguyên tác, dù là khí chất hay vẻ ngoài, đều vô cùng ăn khớp với hình tượng trong tiểu thuyết.
bản thân Hứa Trừng thôi chưa đủ, cũng bởi vì tính đặc thù của bộ phim này mà được bổ sung một cách hoàn mỹ.
Hứa Trừng xuất thân từ thành viên nhóm nhạc nam, công việc chính là hát nhảy.
Để Hứa Trừng có thể chuyển đổi thành diễn viên, công ty đã đăng ký lớp diễn xuất cho Hứa Trừng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn rất khó để diễn xuất của cậu ta đạt tới tiêu chuẩn chính quy.
Nhưng nam chính của bộ phim này vừa vặn là học sinh trung học, có thể nói một nửa Trừng đang diễn bản thân, ngược lại lên hình một loại cảm giác vô cùng tự nhiên.
Nguyễn Linh đang xem, chai nước chanh bỗng đưa tới tay cô.
Cô thuận tay nhận lấy, phát hiện nắp chai đã được vặn một nửa.
Nguyễn Linh vẫn đang nhìn vào nam nữ chính, cô uống một ngụm, nói một cách tùy tiện: "Sao về lâu quá vậy? Có gặp chuyện gì trên đường không?"
"Gặp một số rắc rối nhỏ." Giọng nói trầm thấp du dương của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Nhưng đã giải quyết xong rồi."
Nguyễn Linh giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Cô vô thức nhìn lại điện thoại một nữa, thấy mới chỉ hơn ba giờ chiều.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, ánh mắt đầy thắc mắc.
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: nay công việc của công ty không bận, tôi vừa vặn đến gần đây gặp khách hàng, nhân tiện ghé qua xem."
Nguyễn Linh nhìn xung quanh: "Diệp Hủ đâu? Không phải thằng bé nói là sẽ mua nước cam cho em
Diệp Cảnh Trì: "Thằng bé bị nhân viên gọi đi, nói là cảnh tiếp theo cần thiết kế cho thằng bé một kiểu tóc mớᎥ."
Nguyễn Linh gật đầu.
Diệp Hủ sẽ còn một cảnh đối đầu nữ chính, có lẽ cảnh khá quan trọng.
Nguyễn Linh: "Anh một mình tới sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Ừ. Bảo vệ canh cửa là của trường, có quen tôi, nên đã cho tôi vào ngay."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Hứa Trừng và Ninh Huyên đang diễn xuất.
Diệp Cảnh Trì cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn sang.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì lên tiếng: "Em rất thích xem họ diễn à?"
Linh gật đầu: "Đúng vậy, em thấy họ diễn rất tốt! Anh có muốn xem cùng em không?"
Mắt cô sáng lấp lánh, dường như rất thích thú háo hức.
Ngoài lần trước nói chuyện về công việc của studio, Diệp Cảnh Trì rất ít khi thấy cô lộ ra ánh mắt như vậy.
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, che đi cảm giác kì lạ ở trong "Được."
Bên cạn♄ Nguyễn Linh có một chiếc ghế gấp, là nhân viên trước đó đã mang đến để Diệp Hủ ngồi cạnh cô.
Diệp Cảnh Trì ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía đang
Hứa Trừng và Huyên đang nói gì đó, Ninh Huyên hờn dỗi nhìn Hứa Trừng: không tin đâu!"
Ngay sau đó, cậu thiếu niên giơ ba ngón tay lên, ánh mắt thành thật lại có chút gấp gáp: "Tớ hứa! Không có lừa cậu!"
Diệp Cảnh đang chăm chú nhìn thì nghe thấy một tiếng hít hơi thật dài.
Ánh mắt Nguyễn Linh đang sáng lấp lánh, khóe miệng không tự chủ mà cong lên: "A, thật là ngọt ngào! Quả nhiên CP mà em đu là tuyệt nhất!"
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh quay đầu lại, sau đó chợt hiểu ra: "Ồ, anh không hiểu "đu CP" là gì đúng không?"
Diệp Cảnh Trì: "......"
Nguyễn Linh nhìn anh với ánh mắt "đúng là vậy rồi".
Cô hào phóng giải thích cho Diệp Cảnh Trì: "Nói đơn giản thì là em thấy hai người họ diễn rất tốt, nhìn rất xứng đôi, giống như trời sinh một cặp."
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm.
Nguyễn Linh lại thở dài: "Quả nhiên, tình yêu thuần khiết vẫn là ở lứa tuổi thiếu niên! Tuổi còn nhỏ thì ngây thơ, trưởng thành lại pha lẫn lợi ích. Chỉ có lúc này, tình cảm mới thuần khiết và non nớt, khiến em nhớ lại hồi trước..."
Cô chỉ tự mình cảm thán, nói được một nửa thì không tiếp tục nữa.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Hồi trước gì?"
Nguyễn Linh nhớ lại: "Hồi trước..."
Nói được hai chữ, Nguyễn Linh quay đầu lại nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh đang dụ em nói kể à?”
Diệp Cảnh Trì: "......Không có."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì thừa nhận: "Chỉ là hơi tò mò một chút."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Nói đến đây, em cũng rất tò mò."
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng: "Tò mò gì?"
Nguyễn Linh mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời: "Tò mò về tình sử của anh."
Lần trước ở trong xe, Nguyễn Linh đã muốn hỏi rồi, nhưng tiếc là lúc đó có tài xế và Diệp Hủ ở đó, cô không tiện lên tiếng.
Nhân viên ở phim trường đang bận rộn, cũng không ai đến quấy rầy cô và Diệp Cảnh Trì, đây chính là cơ hội tốt để hỏi.
Nguyễn Linh trước tiên nhìn xung quanh một cách nghiêm túc, sau đó vẫy tay gọi Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bật cười, nhưng vẫn rất phối hợp mà nghiêng người lại gần một chút.
Nguyễn Linh nghiêm túc hỏi: "Thực lòng mà nói, trước khi gặp em, anh đã yêu bao nhiêu lần rồi?"
Diệp Cảnh Trì hỏi ngược lại: "Trước khi gặp em?"
Nguyễn Linh: "Đúng vậy, sao thế?"
Nếu không hỏi trước khi gặp cô thì chỉ có thể là sau khi gặp cô thôi.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: "Vậy bây giờ chúng ta, cũng tính là đang yêu sao?"
Nguyễn Linh: "......"
Cô im lặng một lúc, rồi mạnh mẽ trả lời: "Không tính, trường hợp của chúng ta đặc biệt, không thể phân loại."
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng, cũng không phản đối.
Nguyễn Linh thúc giục anh: "Đừng chuyển chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu, chậm rãi lên tiếng: "Em là người đầu tiên."
Nguyễn Linh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Cảnh Trì.
Trong đôi mắt của người đàn ông dường như đang cuộn trào một loại cảm xúc nào đó, nhưng lại khiến cô không thể phân định được.
Diệp Cảnh Trì quả nhiên có tính cách của một thương nhân, nói chuyện không thích nói rõ ràng, mà muốn để cô tự đoán.
"Người đầu tiên" có nghĩa là gì?
Người yêu đầu tiên hay là người vợ đầu tiên?
Nguyễn Linh không có kiên nhẫn để đoán, vì vậy cô thẳng thắn truy hỏi: "Người đầu tiên gì cơ?"
Diệp Cảnh Trì nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Linh cũng không chịu thua kém, nhìn lại anh.
Sau một lúc lâu, khoé môi của Diệp Cảnh Trì khẽ mím lại: "Người đầu tiên..."
Lời chưa nói hết, đạo diễn nhiên hét lên một tiếng "Cắt" ở trong loa, khiến mọi người trên trường quay đều giật mình.
...
Nguyễn Linh chợt tỉnh, có cảm giác như bị kéo trở lại thế giới thực.
Cô thu hồi ánh mắt đối diện với Diệp Cảnh Trì, quyết định kết thúc chủ đề này: "Thôi, thật ra em cũng không tò mò lắm, chỉ là hỏi thử thôi."
Bản năng cho cô biết, cũng giống như ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lúc nãy, câu hỏi này nếu còn tiếp tục gặng hỏi thì sẽ có chút nguy hiểm.
Nhưng người đàn ông lại không ý cô.
Diệp Cảnh Trì: "Không sao, là tôi muốn trả lời."
Nguyễn "......"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thẳm, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: "Tất cả những danh xưng liên quan đến tình yêu mà em có thể nghĩ ra, đều là người đầu tiên."
Nguyễn Linh có chút rung động.
Trong nháy mắt, nhiều từ ngữ lướt qua tâm trí cô.
"Người "người tình" "bạn gái" "vợ" ...
Sau đó, Nguyễn Linh phát hiện, Diệp Cảnh Trì quả thực đã thể hiện sự xảo quyệt của một thương nhân.
Rõ ràng không nói gì, lại để lại cho cô một không gian tưởng tượng.
Cô có hiểu theo bất kỳ hướng nào, nhưng quyền giải thích cuối cùng lại thuộc về anh.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh đột nhiên cảm thấy hơi không vui.
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì: "Vậy sao?"
"Vậy..." Nguyễn Linh giòn giả nói: “Người yêu cũ, vợ cũ, vợ đầu, những thứ này cũng tính à?"
Lần này đến lượt Diệp Cảnh Trì im lặng.
Ban đầu người đàn ông hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dần.
Nguyễn Linh vẫn nhớ lần trước mình vô tình nhắc đến chuyện ly hôn, phản ứng của Diệp Cảnh Trì mạnh mẽ ngoài ý muốn.
Lúc đó cô còn nghĩ, sau này không cần thiết thì đừng nhắc đến nữa, đợi đến lúc sự cần thiết thì nói cũng không muộn.
có lẽ là trước lạ sau quen.
Lần này Nguyễn Linh không những không lo lắng Diệp Cảnh Trì sẽ tức giận, thậm chí còn có chút mong chờ xem anh sẽ phản ứng thế nào.
Có lẽ, cũng có chút ý muốn báo thù.
Ai bảo anh không nói rõ ràng, cứ để cô đoán.
Thấy Diệp Cảnh Trì mãi không trả lời, Nguyễn Linh đành dứt khoát hướng ánh mắt về phía trường quay, không nhìn anh nữa.
Đạo diễn dường như không hài lòng lắm với hiệu quả của cảnh quay này, đang nói chuyện với vẻ mặt gấp gáp.
Nguyễn Linh nhìn vài giây, bỗng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp.
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Diệp Cảnh Trì đã đưa tay qua, đặt lòng bàn tay lên lòng bàn tay cô.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là nhìn xung quanh, xem có ai chú ý đến chỗ này không.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều bị đạo diễn thu hút, không ai để ý đến hành động nhỏ của họ.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Diệp Cảnh Trì: "Lúng túng cái gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Nguyễn Linh chớp mắt một cái.