Chương 116: Chương 116
Cô bé này, hóa ra còn có hai bộ mặt?
Trần Tùng Dương cũng xuất hiện ngay sau đó, tay cầm hai phần cơm khác.
Có vẻ như cậu ấy quen biết hai cô gái này, vừa nhìn thấy hai người đã nhíu mày: “Hai cái đuôi của Hứa Trừng, tới đây làm gì thế?”
Hai nữ sinh lại giật mình một lần nữa: “Chào đàn anh Trần.”
Trần Tùng Dương là bạn thân của Diệp Hủ, có mối quan hệ rộng rãi trong trường, danh tiếng không thua kém Diệp Hủ.
“Không có việc gì thì đừng đứng chắn đường!” Trần Tùng Dương không thích Hứa Trừng, đương nhiên cũng không có gì tốt đẹp với hai “fan cuồng” của Hứa Trừng này.
Nữ sinh tóc ngắn bị Trần Tùng Dương dọa lùi lại một bước, miệng lí nhí phản bác: “Chúng em đâu có chắn đường…”
Nhưng đã hoàn toàn không còn khí thế như trước nữa.
Nữ sinh tóc dài cẩn thận nhìn Nguyễn Linh, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Người kia rốt cuộc có quan hệ gì với Diệp Hủ và Trần Tùng Dương? Tại sao hai người họ lại giúp cô xếp hàng mua cơm, còn bảo vệ cô như vậy?
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm một người tìm đến.
Tô Quân Nhược nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rồi lại nhìn biểu cảm của hai cô gái kia, cũng phần nào hiểu ra được điều gì đó.
"Không phải đã nói mấy người đừng có tới gây rắc rối sao?" Tô Quân Nhược nhíu mày nói: “Hay tưởng nghỉ hè thì không ai quản, nên bắt đầu lộng hành?”
Giọng nữ sinh tóc dài run rẩy: "Tô, chị Tô! Chị, sao chị cũng tới đây?”
Thực lực của nhà họ Tô ở trường học chỉ đứng sau nhà họ Diệp, Tô Quân Nhược càng nổi tiếng với danh xưng là thiên kim đại tiểu thư.
Ngoại trừ lúc đi gặp Diệp Hủ, xung quanh Tô Quân Nhược thường có vài tùy tùng, đều là học sinh có gia cảnh khá.
Những học sinh của trung học Tú Lễ không đến mức sợ hãi Tô Quân Nhược, nhưng ít nhất là không ai dám chủ động chọc cô ấy.
Lần này, hai nữ sinh đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Nữ sinh tóc ngắn còn muốn giãy dụa một chút: "Chúng em chỉ muốn nhắc nhở vị này một chút, vị...... chị gái này.”
Tô Quân Nhược hoài nghi nhìn hai người: "Thật sao?”
Nhưng ánh mắt của nữ sinh tóc dài lại vô thức nhìn về phía sau Tô Quân Nhược, sắc mặt lại lần nữa trở nên sinh độn̴g.
Trong mấy phút ngắn ngủi, cô ta liên tiếp bị kích thích vài lần, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nữ sinh tóc ngắn ở bên cạnh phản ứng nhanh, đỡ lấy cô ta, oán giận nói: "Sao lại không có tiền đồ như vậy...”
Nói xong, cũng ngây ngẩn cả người.
Người xuất hiện sau lưng Tô Quân Nhược lại là Hứa Trừng.
Hứa Trừng nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ sinh tóc ngắn cắn cắn môi: "Đàn anh Hứa, chúng em là lo lắng cho anh... Cho nên muốn tới hỏi thử, cô ta..."
Nữ sinh nhìn Nguyễn Linh, chột dạ nói hết nửa câu sau: "Hỏi xem rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với anh.”
Hứa Trừng: "......”
Cậu thiếu niên nhìn về phía Nguyễn Linh, giọng điệu lịch sự và có chút hối lỗi: "Xin lỗi cô Nguyễn, đã làm phiền cô rồi."
Sau đó lại nhìn về phía hai cô gái, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô Nguyễn là ân nhân của tôi, cũng là nhà đầu tư của đoàn phim."
Nghe vậy, hai cô gái đều có vẻ mặt kinh ngạc. Cô gái tóc ngắn còn hét lên: "Cô ta, cô ta là ——"
Giọng điệu của Hứa Trừng hiếm khi lạnh lùng: "Công việc của cô Nguyễn rất bận rộn, hai người đã làm phiền cô ấy thì nên xin lỗi."
Thường ngày, Hứa Trừng luôn là người khiến người khác cảm thấy như đang được tắm trong ánh nắng mùa xuân, dường như sẽ không bao giờ nổi giận.
Cho dù đã nhiều lần bị chặn đường để tỏ tình, cũng đều mang vẻ mặt ôn hòa để từ chối đối phương, không bao giờ lạnh lùng.
Hai cô gái chưa từng Hứa Trừng như lúc này, đều bị dọa sợ.
Cô tóc dài phản ứng lại trước, cuống cuồng cúi đầu xin lỗi Linh: "Cô Nguyễn, xin lỗi, chúng tôi sai rồi!"
Hứa Trừng cau mày nhìn về phía người kia.
Cô gái tóc ngắn do dự một lúc, cuối cùng cũng nhìn về phía Nguyễn Linh: "Cô Nguyễn, xin lỗi."
Trong suốt quá trình, Nguyễn Linh đều ngồi một cách thảnh thơi.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra, khí thế của mình thậm chí còn không thể sánh bằng một vài học sinh cấp ba.
Câu nói "rồng mạnh không đè được rắn địa phương" quả thật đúng.
Hai cô gái xin lỗi xong, chạy vội đi.
Tô Quân Nhược mới có thời gian giải thích với Nguyễn "Kiều Nguyệt đi xếp hàng rồi, bảo cháu qua đây nói trước với cô một tiếng."
Nói xong, cô ấy lại nhìn Hứa Trừng với vẻ nghi hoặc: "Cậu đến đây làm gì?"
Trần Tùng Dương chen ngang: biết được, tên này hại cô bị hiểu lầm, khiến mọi người đều nghĩ cô với cậu ta là ——"
Chưa nói xong, Trần Tùng Dương đã bị ánh mắt của Diệp Hủ dọa cho sợ hãi, im lặng.
Diệp Hủ nhìn về phía Hứa Trừng, ánh mắt không thiện cảm.
Hứa Trừng cũng nhận ra mình hiện đang rất không được chào đón.
Cậu ta nhìn về phía Nguyễn Linh, miễn cưỡng cười một tiếng: "Cô Nguyễn, xin lỗi. Tôi lâu rồi không về trường, không biết bọn họ lại đi gây phiền phức cho người khác như vậy."
"Vì lỗi của tôi, đã gây ra rắc rối cho cô, rất xin lỗi." Hứa Trừng cúi đầu thật sâu.
Biểu cảm của thiếu niên chân thành, ánh mắt lộ vẻ hối lỗi, giọng điệu cũng đầy tự trách.
Nguyễn Linh sợ nhất là có người ở trước mặt cô thể hiện bộ dạng này.
Hơn nữa cho dù là nghệ sĩ trưởng thành, cũng không nhất định có thể kiềm chế được "fan cuồng" của mình.
Vì vậy, Nguyễn Linh gật đầu, tiện nói: "Không sao, không
Diệp Hủ ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Ai biết được bọn họ lấy danh nghĩa cậu, đã bắt nạt bao nhiêu người rồi."
Trần Tùng Dương cũng hùa theo: "Đúng vậy! Bạn học Hứa, cậu cũng không quản lý những fan hâm mộ này của cậu, để họ ở trường gây chuyện!"
Hứa Trừng: "... Là lỗi của tôi, tôi sẽ nói rõ với họ."
Trần Tùng Dương hừ một tiếng: "Cũng đúng. À, cậu đến tìm cô Nguyễn làm gì?"
Hứa Trừng không trả lời Trần Tùng Dương, mà nhìn về phía Nguyễn Linh: "Cô Nguyễn, đạo diễn bảo tôi hỏi cô, tối nay cô có muốn ăn cơm cùng đoàn phim không?"
Toàn bộ đoàn phim có Hứa Trừng là quen thuộc nhất với trường học, do đó đạo diễn mới bảo Hứa Trừng đến tìm Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh còn chưa trả lời, Trần Tùng Dương đã ở bên cạnh mỉa mai: "Cô rất bận! Không thể tùy tiện đi ăn cơm với người khác, đúng không cô?"
Diệp Hủ cũng nhìn về phía Nguyễn Linh, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng.
Cậu không muốn cô đi.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ một cái đầy bất lực, lên tiếng: "Không cần, hôm nay tôi không đi ăn với mọi người được."
Vốn dĩ cô cũng định về nhà nghỉ ngơi sớm, buổi sáng ngày mai còn phải chụp ảnh cho khách.
Hứa cúi đầu, che đi sự thất vọng trong mắt: "Vậy tôi sẽ báo cáo lại với đạo diễn."
Rồi lại ngẩng đầu lên: "Cô Nguyễn, vậy tôi không làm phiền cô ăn trưa nữa, tôi về phim trường trước."
Hứa Trừng rời đi, bầu không khí vẫn còn căng thẳng.
Tô Quân Nhược kéo cánh tay Trần Tùng Dương: "Trần Tùng Dương, Kiều Nguyệt còn đang xếp hàng ở kia, cậu theo tôi đi tìm cậu ấy, đi thôi."
Tùng Dương không hiểu: "Sao? Một mình cậu ấy không được à?"
Tuy nhiên Tô Quân Nhược vẫn không khách khí kéo Trần Tùng Dương đi, chỉ còn lại Nguyễn Linh và Diệp Hủ.
...
Một lúc lâu sau, Diệp Hủ mới ủ rũ lên tiếng: "Thực ra nếu mẹ muốn đi thì cũng được mà."
Nguyễn Linh nói với vẻ ẩn ý: "Nếu mẹ mà đi, không phải người nào đó sẽ ghen tị sao?”
Diệp Hủ lập tức quay mặt đi: "Không có!"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Là ai vừa nhìn mẹ bằng ánh mắt đó, cứ như mẹ đồng ý đi ăn thì sẽ khóc vậy."
Diệp Hủ lại nói: có!"
Hai đôi tai đỏ bừng lại bộc lộ tâm trạng của thiếu niên.
Cuối cùng Nguyễn Linh không nhịn được mà cười lớn lên.
Sau bữa trưa, Tô Quân Nhược, Kiều Nguyệt và Trần Tùng Dương đều tập trung tại nơi tập hợp của các diễn viên quần chúng.
Còn Diệp Hủ được đạo diễn chọn vai, có lời thoại và phân cảnh nhiều hơn những diễn viên quần chúng bình thường một chút, thực ra cũng tương đương với một vai phụ có ít phân cảnh.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đến phim trường.
Người phụ trách phim trường sau khi hỏi tên Diệp Hủ, đã phát cho cậu bộ quần áo, rồi để thợ trang điểm đến làm cho cậu một kiểu tóc đơn giản.
Khoảng hai giờ chiều, cảnh đầu tiên của Diệp Hủ được bấm máy, là cảnh với nam nữ chính.
Nhân viên nhìn ra Nguyễn Linh rất quan tâm đến Diệp Hủ, nên nhanh chóng lấy ghế gấp, sắp xếp cho Nguyễn Linh một vị trí có tầm nhìn tốt chỉ sau đạo diễn.
Vai diễn của Diệp Hủ là trúc mã từng yêu thầm nữ chính, vì đi du học nước ngoài nên đã lâu không gặp nữ chính.
Nói cách khác, đây là một nhân vật công cụ khiến nam chính ghen tị, thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nam nữ chính.
Vai diễn này chỉ có vài cảnh, nhưng trong nguyên tác lại được miêu tả là có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, có thể sánh ngang với nam chính.
Những nam nghệ sĩ có ngoại hình phù hợp với mô tả đều không muốn đến đoàn phim nhỏ này, đóng một vai có ít phân cảnh như vậy, vì vậy đoàn phim vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp.
Đạo diễn vốn định tìm một nam khách mời, chỉ cần vài quay cảnh xa là được, nhưng không ngờ lại gặp Diệp Hủ.
Cảnh này là lần đầu tiên nhân vật của Diệp Hủ xuất hiện trước mặt nữ chính sau nhiều năm.
Sau khi đạo diễn hô "Diễn", Diệp Hủ theo yêu cầu đi đến cửa lớp học, trước tiên chào hỏi nam chính do Hứa Trừng thủ vai.
"Cắt!"
Giọng đạo diễn vang lên từ loa: "Hai người nhìn nhau như thế là sao? Bây giờ hai người còn chưa gặp mặt, không quen biết nhau! Sao hai người nhìn nhau giống như kẻ thù vậy?"
Nguyễn Linh ở bên cạnh xem mà tò mò không ngớt: "Hệ thống, cậu nói xem đây mới là diễn mà đã thế rồi. Khi họ gặp nữ chính thật thì phải làm sao đây?"
Hệ thống: [……]
Hai người họ thế này, chẳng phải là do ký chủ tự gây ra sao?
……
May mắn thay, hôm nay chỉ có hai phân đoạn có cảnh của Diệp Hủ, một trong số đó là cảnh thoại giữa Diệp Hủ và nữ chính.
Vì vậy, cảnh cần Diệp Hủ và Hứa Trừng cùng xuất hiện, chỉ có cảnh này thôi.
Phim được quay lại đến lần thứ ba thì cảnh này cuối cùng cũng qua, không tốn quá nhiều thời gian.
Khi trở lại bên cạnh Nguyễn Linh, Diệp Hủ trông có vẻ không vui lắm, nhỏ giọng nói: "Con thấy ánh mắt của mình rất bình thường mà."
Nguyễn Linh không chút khách sáo mà vạch trần cậu: "Đạo diễn nói đúng, đặc biệt là đoạn đầu, con trông giống như muốn đánh Hứa Trừng một trận."
Diệp Hủ không nói gì nữa.
Một lúc sau, Diệp Hủ lên tiếng: "Mẹ muốn uống gì không? Con mua cho mẹ."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Ê-kíp không biết sở thích của cô, những đồ uống chuẩn bị sẵn Nguyễn Linh đều không thích lắm.
Nhân viên hiện trường lại rất bận rộn, vì vậy Nguyễn Linh cũng không bảo họ đi mua riêng.
Diệp Hủ gật đầu, đi xuống lầu.
Tầng một của tòa nhà giảng đường này có máy bán hàng tự động, nhưng không có loại nước cam mà Nguyễn Linh thích uống nhất.
Vì vậy, Diệp Hủ đi đến bãi đậu xe, cậu nhớ máy bán hàng bên kia có nước cam.
Nhưng vừa đi được nửa đường, cậu đã bị một người chặn lại.
Người đến là Cung Vũ Kiệt, là một trong những vai phụ của đoàn phim, cũng cùng công ty với Vương Sâm Mạnh.
Anh ta nghe Vương Sâm Mạnh nói cô Nguyễn đối xử rất đặc biệt với Diệp Hủ, liền muốn giúp anh Sâm Mạnh xả giận, cũng coi như là kiếm chút ân tình.
Cung Vũ Kiệt nhìn thấy thiếu niên lẻ loi trước mặt: “Nghe nói, cậu tên Diệp Hủ?”
Diệp Hủ cảnh giác nhìn đối phương: “Có chuyện gì?”
Cung Vũ Kiệt lạnh lùng cười: “Tôi nghe anh Sâm Mạnh nói, cậu là niềm vui mới của cô Nguyễn?”
Diệp Hủ: “...”
Biểu cảm của thiếu niên trở nên kỳ lạ.
Cung Vũ Kiệt cho rằng đối phương đang ấp úng, liền hừ một tiếng: “Nhìn dáng dấp cậu cũng khá đấy, nhỏ tuổi thế mà sao không biết chuyên tâm vào con đường chính đạo ? Hay là để anh đây cho cậu vài lời khuyên?”
Lời vừa dứt, một bàn tay rắn chắc đặt lên vai Diệp Hủ.
Cung Vũ Kiệt giật mình, ngẩng đầu lên.
Khí thế của người đàn ông này rất mạnh mẽ, khiến Cung Vũ Kiệt chỉ nhìn một cái đã vô thức tránh né ánh mắt của đối phương.
Chỉ nghe người đó trầm giọng lên tiếng: “Nghe nói cậu muốn cho con trai tôi lời khuyên?”