Chương 115: Chương 115
Nguyễn Linh đang lướt qua bài đăng trên diễn đàn thì cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô quay đầu lại, thì thấy Diệp Hủ đang nhìn mình.
Ánh mắt của cậu thiếu niên hết sức cẩn thận, còn có do dự.
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: "Sao?"
Diệp Hủ: "Mẹ... đừng để ý những gì họ nói, họ chỉ thích nói lung tung thôi. Hơn nữa, mẹ cũng không... "
Cậu nuốt nước bọt, không nói tiếp nữa, có lẽ là sợ làm tổn thương cô.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ hai giây, rồi đột nhiên cười lên.
Diệp Hủ nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Nguyễn Linh cong môi: "Mẹ không buồn đâu, ngược lại, mẹ còn khá vui."
Diệp Hủ: "......?"
Nguyễn Linh chỉ vào màn hình điện thoại: "Con xem này."
Diệp Hủ nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng vẫn không hiểu.
Nguyễn Linh túc: "Họ nói mẹ là phụ nữ già 20 tuổi ấy, chẳng lẽ trông mẹ chỉ tầm 20 tuổi thôi sao?"
Diệp Hủ sững người.
Nguyễn Linh tươi cười: "Còn nữa, con xem này, họ nói mẹ giống học sinh lớp 12!"
Diệp Hủ: "......"
cảm của thiếu niên trông rất khó hiểu.
Thấy vậy, Nguyễn Linh thở dài một hơi, đầy tâm trạng: "Ài, đợi sau này con bị gọi là chú thì con sẽ hiểu thôi."
Thân thể của Diệp Hủ cứng đờ.
Từ "chú" đối với cậu vẫn có chút sức nặng.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Nguyễn Linh chuyển hướng câu chuyện: “Để cái bài đăng này ở đây cho họ đồn đại lung tung, có vẻ không hay lắm."
Nghe vậy, Diệp Hủ im lặng một lúc, thử thăm dò: "Mẹ... không muốn ảnh hưởng đến cậu ta sao?"
Nguyễn Linh chớp mắt: "Ai?"
Diệp Hủ: "... Hứa Trừng."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À đúng rồi, họ là nhóm nhạc nam, nếu lén lút hẹn hò, không phải sẽ bị gọi là sập nhà sao?"
Nếu không phải Diệp Hủ nhắc nhở, cô suýt nữa quên mất quy tắc ngầm là thần tượng không được hẹn hò.
Diệp Hủ không trả lời, nhưng khóe môi lại chủ mà nhếch lên vài phần.
Thì ra, cô không phải vì lo lắng cho danh tiếng của Hứa Trừng nên mớᎥ...
Ở một bên khác, Nguyễn Linh tò mò hỏi hệ thống: "Hệ thống, nếu Hứa Trừng thật sự hẹn hò, có bị fan mắng không?"
Hệ thống: [Trong nguyên tác, mối tình của Hứa Trừng và nữ chính trong truyện vườn trường, quả thực đã khiến sự nghiệp của cậu ấy bị tổn hại nặng nề.]
Nguyễn Linh càng thêm hứng thú: "Ồ? Mau kể cho tôi nghe đi!"
Hệ thống: [sau một thời gian Hứa Trừng im ắng, cuối cùng cũng nhờ một vai phụ trong bộ phim truyền hình đã có chút nhiệt độ. Tuy nhiên, khi sự nghiệp mới có bước ngoặt, cậu lại bị paparazzi chụp được ảnh cùng nữ chính đi chơi gắp thú bông rồi nắm tay. Hứa Trừng ra mắt từ lâu đã có định vị là thiếu niên ngoan ngoãn, cũng luôn duy trì thiết lập độc thân, vì vậy người hâm mộ liên tục yêu cầu Hứa Trừng đưa ra lời giải thích.]
Nguyễn Linh: "Vậy cậu ấy không giải thích sao?"
Hệ thống: [Đúng vậy. Là nhân vật nam phụ si tình, Hứa Trừng không muốn giải thích đồn hẹn hò với nữ chính khiến nữ chính đau lòng, cũng vì vậy dẫn đến việc hàng loạt fan rời bỏ.]
Nguyễn Linh: "Nhưng cuối cùng nữ chính vẫn chọn Diệp Hủ."
Hệ thống: [Tất nhiên rồi!]
Không thì sao Diệp Hủ lại được gọi là nam chính truyện vườn trường cơ chứ.
Nguyễn Linh thở dài: "Tội nghiệp quá."
Nói đến đây, cô cũng coi như là một người đu nam phụ.
Trước đây khi xem tiểu thuyết và phim truyền hình, Nguyễn Linh hầu như luôn đứng sai bên, yêu thích cặp đôi nam chính và nam phụ si tình.
Nếu không biết trước tình huống, cô có thể sẽ thực sự đứng về phía Hứa Trừng.
Tuy nhiên bây giờ, cô đã chọn đứng bên Diệp Hủ từ lâu rồi.
Nếu lúc đó, Diệp Hủ và Hứa Trừng thực sự đánh nhau vì nữ chính thì bản thân cô chắc vẫn…
Vẻ mặt suy tư, lại có chút lưỡng lự của Nguyễn Linh, đều lọt vào mắt Diệp Hủ.
Diệp Hủ khẽ lên tiếng: "Mẹ sao vậy?"
Nguyễn Linh hoàn hồn, chớp mắt một cái.
"Mẹ đang nghĩ." Nguyễn Linh nói: “Nếu con và Hứa Trừng đánh nhau, mẹ vẫn sẽ đứng về phía con."
Diệp Hủ sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
"Từ trước đến nay con không bao giờ đánh nhau." Cậu thiếu niên ỉu xìu nói: “Huống hồ cũng đánh với Hứa Trừng."
Nói là vậy, nhưng khóe miệng vẫn không thể kiểm soát được mà nhếch lên.
Trần Tùng Dương cầm mấy chai nước ngọt mát lạnh, đi vào lớp học.
"Hủ ca, cô à!" Cậu ấy lớn tiếng nói: “Cháu mua ba chai, hai người chọn trước đi, cái còn lại đưa cháu!"
Nói rồi đặt mấy chai nước ngọt lên bàn học.
Rồi lại vội vàng lên tiếng: "Cô đã xem chưa! Họ dám vu khống, còn mắng cô nữa!"
Nguyễn Linh bình tĩnh trả lời: "Xem rồi."
Trần Tùng Dương tỏ ra tức giận: "Cô đừng tức giận, cháu đã giúp cô giải thích rồi, còn mắng họ lại!"
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Hả? Cháu giải thích khi nào?"
Trần Tùng Dương tỏ vẻ tự hào: "Vừa nãy! Cháu đang cầm nước ngọt về thì thấy!"
Nguyễn Linh mở diễn đàn, cuộn xuống dưới——
[Nhật Chiếu Tùng Lâm: Các cậu đừng có nói bậy nữa! Đây là mẹ kế của Diệp Hủ!]
[Nhật Chiếu Tùng Lâm: Hơn nữa người ta không phải 18, 20 tuổi gì đâu! Năm nay cô đã 26 tuổi rồi!]
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Hủ: "..."
Thấy biểu cảm của hai người, Trần Tùng Dương gãi đầu, không hiểu gì: "Mọi người sao vậy? Câu trả lời của cháu có vấn đề à?"
"Trần Tùng Dương." Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Cháu có nghĩ đến việc, nếu người ta biết cô là mẹ kế của Diệp Hủ, còn tưởng cô và Hứa Trừng là một đôi thì Diệp Hủ và Hứa Trừng sẽ là quan hệ như thế nào không?"
Trần Tùng Dương giật mình, ánh mắt đầy hoang mang: "Ừm... nếu Hứa Trừng là bạn trai của mẹ kế Hủ ca, vậy Hứa Trừng chính là..."
Nói giữa chừng, sắc mặt Trần Tùng Dương thay đổi.
Diệp Hủ đã sớm tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Trần Tùng Dương.
Trần Tùng Dương thấy có chút sợ hãi, đột nhiên phản ứng lại: "Không không không! Tuy cháu không biết cô tặng tên đó nước hoa làm gì, nhưng cô rõ ràng không phải là bạn gái của Hứa Trừng mà!"
Nguyễn Linh: "Cháu nói đúng. Vậy tại sao cháu không giải thích điểm quan trọng nhất này, mà chỉ nói cô là mẹ kế của Diệp Hủ?"
Trần Tùng Dương sững sờ: "Cháu... cháu quên mất."
Lúc đó cậu ấy không nghĩ nhiều, chỉ thấy tin đồn này quá là phi lý, nên lập tức gõ một đoạn rồi đăng lên.
Nguyễn Linh thở dài.
"Còn nữa." Nguyễn Linh hỏi: “Sao cháu giải thích tuổi của cô làm gì? Điều này có quan trọng không?"
Trần Tùng Dương lắp bắp: "À, là như này... Cô hơn Hứa Trừng mười tuổi, nên chắc chắn không thể là bạn gái của Hứa Trừng rồi, như vậy thì tin đồn không phải sẽ được phá vỡ sao?"
Nụ cười của Nguyễn Linh mang theo một chút sát khí: "Ý cháu là cô già lắm rồi đúng không?"
Trần Tùng Dương nuốt nước bọt.
"Không! Hoàn toàn không! Cô là người xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất! So với tên Hứa Trừng kia thì vô cùng xứng đáng!" Chàng trai cao 1m8 liên tục lắc đầu, đầy vẻ khiếp sợ.
Lần này biểu cảm của Nguyễn Linh đã dịu hơn nhiều, nhưng ánh mắt của Diệp Hủ lại nặng nề hơn.
Trần Tùng Dương: "..."
Chết rồi, cậu ấy lại nói sai nữa.
Cuối cùng, Diệp Hủ gửi cho Diệp Cảnh Trì một tin nhắn, nói về chuyện bài đăng.
Ban đầu chỉ có hai bức ảnh trước đó, nên Nguyễn Linh cũng không gấp gáp chuyện xóa bài đăng.
Nếu phía Hứa Trừng bị tin đồn này làm phiền thì đội ngũ của Hứa Trừng sẽ lên tiếng giải thích là được.
Nhưng Trần Tùng Dương lại "giải thích ngược lại" như vậy thì mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn, chẳng biết chừng Diệp Hủ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại này.
Tạo tin đồn thì dễ, nhưng giải thích tin đồn thì khó, tốt nhất là nên ngăn chặn sự lan truyền của tin đồn càng sớm càng tốt.
Diệp thị.
Diệp Cảnh Trì nhìn điện thoại, vẻ nghiêm túc.
Trợ lý Bùi bị gọi đến văn phòng tổng giám sợ đến mức không dám thở mạnh.
Anh ấy đi theo tổng giám đốc Diệp đã nhiều năm, còn chưa từng thấy tổng giám đốc Diệp có ánh mắt như vậy.
Tựa như...... Có sát khí.
Sau khi Diệp Cảnh Trì nhận được tin nhắn chưa đến hai phút, bài post cũng đã không còn.
Năm phút sau, trên diễn đàn lại xuất hiện một bài viết làm sáng tỏ, nói người tặng nước hoa cho Hứa Trừng là nhà đầu tư của đoàn làm phim, nước hoa là phúc lợi Thất Tịch cho đoàn làm phim.
Trần Tùng Dương biết mình tốt bụng sai chỗ, vừa bối rối vừa áy náy.
May mắn cuối cùng không gây thành đại họa, Trần Tùng Dương tỏ vẻ muốn mời hai người đến căn tin ăn cơm trưa, để bù đắp sai lầm của mình.
Trường trung học Tú Lễ là trường tư nhân, cho dù chi phí vận hành căn tin trong kỳ nghỉ hè rất cao, nhưng mỗi ngày vẫn mở một phần quầy cho học sinh dùng cơm.
Bình thường trong ngày nghỉ, cũng có không ít học sinh dứt khoát đến căn tin ăn cơm.
Hôm nay bởi vì có tuyển chọn diễn viên quần chúng, người trong căn tin nhiều hơn bình thường không ít.
Trần Tùng Dương tự biết mình sai, một lần nữa chủ động gánh vác nhiệm vụ xếp hàng, để Nguyễn Linh và Diệp Hủ tìm chỗ ngồi trước.
Nhưng một mình Trần Tùng Dương lấy phần cơm của ba người vẫn có chút khó khăn, vì thế Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ cũng đi theo cậu ấy xếp hàng.
Đừng để chuộc tội không được, rồi lại làm đổ cơm.
Sau khi nói với Diệp Hủ mình muốn ăn gì, một mình Linh đi vào một góc căn tin, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Cô gửi tin nhắn cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, hỏi bọn họ hiện tại đang ở
Hai người trả lời là họ cũng đang muốn tới căn tin ăn cơm, lập tức sẽ đến ngay.
Ngồi trong chốc lát, trước mặt đã có hai nữ sinh đi tới.
Đầu tiên hai người nhìn chằm chằm váy Nguyễn Linh vài giây, tiếp theo lại nhìn chằm chằm mặt của cô một hồi lâu.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, đi lên.
Nữ sinh tóc ngắn lên tiếng trước: "Cô chính là phụ nữ già hai mươi tuổi tặng nước hoa cho Hứa Trừng?”
Nguyễn Linh: "......”
Xem ra bình luận "làm sáng tỏ" của Trần Tùng Dương, cũng không phải tất cả mọi người đều thấy được.
Có nên nói không nhỉ, thật ra cô có cảm giác như được lấy lòng.
Hai nữ sinh này nhìn chằm chằm vào mặt mình cả buổi, thế nhưng không có nghi ngờ chuyện cô hai mươi tuổi.
Nhưng kiểu nói "phụ nữ già" này vẫn không thể chấp nhận, Nguyễn Linh cảm thấy mình cần phải giáo dục bọn họ một chút.
Nguyễn Linh thản nhiên lên tiếng: "Hai người bao nhiêu tuổi?”
Nữ sinh tóc ngắn ưỡn ngực: "Tôi mười sáu tuổi, lớp phó bên cạnh tôi cũng sắp đón sinh nhật mười sáu tuổi rồi!"
Nguyễn Linh "ồ" một tiếng: “Vậy sắp rồi, chưa tới năm năm.”
Nữ sinh tóc ngắn ngẩn người: "Cái gì năm năm?”
Giọng điệu của Nguyễn Linh hết sức bình thản: "Không phải hai người cảm thấy mình không sống tới năm hai mươi tuổi sao? Vậy bây giờ có thể tính toán xem, còn được mấy năm sống sót.”
Nữ sinh tóc ngắn sửng sốt một chút, sắc mặt khẽ thay đổi: "Cô, sao cô có thể......”
Nguyễn Linh không nhanh không chậm trả lời: "Thế nào, tôi nói không đúng chỗ nào à?”
Nữ sinh tóc ngắn hít sâu một hơi, họng hồi lâu không thể nói ra thành lời.
Cô ta quay đầu nhìn nữ sinh tóc dài bên cạnh: "Cậu nói với cô ta đi!”
“Được, được!" Nữ sinh tóc dài thoạt nhìn lá gan hơn một chút, hoảng hốt đồng ý.
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Nguyễn Linh: "Ờ, chúng tôi tới là muốn nói cho cô biết, dù cô có phải là bạn gái của Hứa Trừng hay không, đều phải…"
Cô ta còn chưa kịp nói xong thì Diệp Hủ đã đi tới.
Diệp Hủ đặt một phần cơm chiên lên bàn, sau đó nhìn hai người họ với vẻ mặt không vui: “Mấy người đang làm vậy?”
Hai nữ sinh nhìn thấy người đi tới thì đều giật
“Đàn… Đàn anh Diệp Hủ!” Giọng nói của nữ sinh tóc ngắn rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với lúc trước: “Anh, anh tìm chúng em có chuyện gì?”
Nguyễn Linh: “…”