Chương 118: Chương 118
Cũng đúng, tại sao cô lại có cảm giác như mình đang ngoại tình với Diệp Cảnh Trì vậy chứ?
Nguyễn Linh điều chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh nói: "Em không lúng túng."
Giọng của Diệp Cảnh Trì có vài phần bất lực: "Được."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì vài giây, rồi rút tay về.
Nhưng bàn tay của Diệp Cảnh Trì lại tăng thêm lực, không làm đau cô, nhưng lại khiến cô không thể dễ dàng thoát ra.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Anh làm gì vậy?"
Diệp Cảnh Trì cúi đầu: "Làm hòa."
Nguyễn Linh: "..."
Cô không tính toán với anh, nắm tay thì sao tính là làm hòa.
Vì đầu óc của Nguyễn Linh lúc này chỉ toàn là câu hỏi kinh điển kia, nên cũng hỏi tiếp:
"Anh sai ở đâu?"
Nghe vậy, khoé môi của Diệp Cảnh Trì khẽ cong lên.
Giọng nói của anh không gấp gáp, nhưng lại mang theo vài phần dịu dàng: "Lần này anh sẽ trả lời đàng hoàng, được chứ?"
Nguyễn Linh: "..."
"Anh nói đi."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu, giọng điệu chậm rãi hơn: "Trước khi gặp em, chưa từng yêu ai."
Sau đó, ánh mắt anh lại lướt qua bàn tay đang đan xen của họ: "Nắm tay như thế này, em cũng là người đầu tiên."
Nguyễn Linh lặng lẽ nghĩ, đây gọi là nắm tay sao?
Chỉ là lòng bàn tay và mu bàn tay chạm vào nhau, không có nắm lại, cũng không có đan xen ngón tay.
Nhưng tâm trạng, đột nhiên vẫn tốt hơn rất nhiều.
...
Mặt khác, đạo diễn sau khi nổi giận quay lại, thở phào một hơi, vô tình nhìn sang hướng Nguyễn Linh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến đạo diễn Lý phải dụi mắt.
Đó không phải... là cổ đông lớn đứng sau Tinh Thịnh, tổng giám đốc Diệp của Diệp thị sao?
Phim truyền hình trước đó của đạo diễn Lý chính là do Tinh Thịnh đầu tư, ông ấy còn từng ăn cơm với Diệp Cảnh Trì một lần, cách nói chuyện và khí chất mạnh mẽ của đối phương khiến ông ấy nhớ mãi không quên.
Tại sao tổng giám đốc Diệp, lại ở cùng cô Nguyễn?
Nhìn kỹ lại, tư thế của hai người dường như còn có chút thân mật.
Ánh mắt và nụ cười trên gương mặt tổng giám đốc Diệp, là thứ mà ông ấy chưa từng thấy trước đây.
Đạo diễn Lý nhớ lại, lần gặp mặt trước đó, còn có người đặc biệt tiết lộ với ông ấy rằng, tổng giám đốc Diệp nhiều năm nay vẫn luôn độc thân.
Chỉ có một đứa con trai mười mấy tuổi, mà danh tính của mẹ đứa trẻ vẫn là một bí ẩn.
Các ông chủ đầu tư khác, tham gia sự kiện không thể tránh khỏi việc dẫn theo những người bạn gái khác nhau, một số còn vướng vào những chuyện mờ ám với các minh tinh nổi tiếng.
Nhưng Diệp Cảnh Trì giống như đang ở trong một thế giới khác, chưa bao giờ dẫn theo bạn gái tham gia sự kiện, cũng chưa bao giờ nghe nói anh có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào.
Đạo diễn Lý: "..."
Ông ấy phát hiện ra bí mật gì sao?
Không đúng! Đạo diễn Lý đột nhiên phản ứng lại.
Lúc này ông ấy nên nghĩ đến việc tại sao tổng giám đốc Diệp lại đến phim trường, chứ không phải chuyện này!
Đạo diễn Lý muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng lại không dám phá vỡ bầu không khí thân mật giữa tổng giám đốc Diệp và cô Nguyễn.
Đang do dự, Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhìn sang.
Hai người đối mặt nhau, không khỏi khiến đạo diễn Lý lại giả vờ như không nhìn thấy.
"Tổng giám đốc Diệp!" Đạo diễn nhanh chóng chạy đến nụ cười trên mặt.
"Sao cậu đến đây vậy? Xem tôi bận rộn quá, còn không phát hiện là cậu đã đến." Đạo diễn Lý cười nói: “Không ngờ cậu và cô Nguyễn cũng là bạn bè, thế giới này thật nhỏ bé."
Đạo diễn là người tinh ranh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, giả vờ như không thấy hành động thân mật của hai người, chỉ dùng hai chữ "bạn bè" để qua loa.
Ông ấy đã gặp quá nhiều ông chủ, ôm eo nắm tay bạn gái, nhưng đối với bên ngoài vẫn chỉ gọi là bạn bè.
Có một loại mối quan hệ mà ai cũng biết, nhưng lại đều ngầm hiểu không nói ra.
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Nguyễn Linh.
Giọng điệu của anh tự nhiên, bình tĩnh mà nói: "Vợ tôi đầu tư vào đoàn phim của mọi người, cô ấy đến đây chơi, nên tôi cũng theo dõi."
Nguyễn "..."
Đạo diễn Lý: "?!..."
Đạo diễn bị sốc đến mức suýt nữa không kiềm chế được biểu cảm của mình: là... vợ của cậu..."
Dáng vẻ của Diệp Cảnh Trì sức thong thả, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười: "Ừ, vợ tôi."
Đạo diễn Lý: "..."
Ông ấy bị chậm thông tin, đến mức không biết rằng Diệp Cảnh Trì đã kết hôn.
Trong nháy mắt, tất cả những điều mà ông ấy không hiểu trước đây, dường như cũng có lời giải thích.
Chẳng hạn, tại sao đối thủ không đội trời chung là đạo diễn Trần lại đột nhiên chùn bước khi họ đối đầu nhau.
Tổng giám đốc Diệp là đang nhường đường cho vợ mình!
Sau khi hết kinh ngạc, đạo diễn Lý nhanh chóng lấy lại nụ cười: “Ha ha, hóa ra là như vậy. Tổng giám đốc Diệp chắc chưa biết, vợ cậu là ân nhân lớn của đoàn phim chúng tôi, may nhờ có sự đầu tư của vợ cậu, đoàn phim chúng tôi mới có thể quay phim thuận lợi.”
Đạo diễn Lý biết rõ những điều ông ấy nói, có lẽ Diệp Cảnh Trì còn rõ hơn ông ấy.
Nhưng tuyệt đối không thể xuyên thủng được, đương nhiên phải hết sức khen ngợi Nguyễn... À, bà chủ Diệp trước mặt ông chủ.
Cảnh Trì khẽ nói: “Mọi người vẫn cứ gọi cô ấy là cô Nguyễn đi. Mối quan hệ của tôi và cô ấy, cũng không cần để quá nhiều người biết.”
Đạo diễn Lý sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Phải, phải, cô Nguyễn.”
Nếu tổng giám đốc Diệp đã nói vậy thì ông ấy đương nhiên phải thuận theo ý của đối phương.
Trong lòng đạo diễn Lý, lại phần kính nể cô Nguyễn hơn nữa.
Lời của tổng giám đốc Diệp, ngoài việc thể hiện sự khiêm tốn, còn như một lời cảnh báo cho họ. Để họ đối xử với cô Nguyễn cũng giống như đối xử với tổng giám đốc Diệp.
“E hèm.” Đạo diễn Lý hắng giọng: “Tổng giám đốc Diệp, cậu và… và cô Nguyễn có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.”
Diệp Cảnh Trì không trả lời, nhìn về phía Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh tùy ý nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi, cứ coi hai người chúng tôi không ở đây là được.”
Nghe vậy, đạo diễn Lý do dự một chút, nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Dù sao thì tổng giám đốc Diệp cũng đã đến đoàn phim, ông ấy đâu dám thật sự bỏ mặc người ta ở đây.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm nói: "Nghe nói bộ phim này, vai chính đều là người mới?"
Đạo diễn Lý lập tức hiểu ý: "Phải, phải! Tôi sẽ gọi những người trẻ tuổi đó đến ngay, giới thiệu cho cậu biết! Cậu đợi lát nhé!"
Nói rồi, ông ấy vội vàng bước đi.
Nguyễn Linh nhìn lưng của đạo diễn, cau mày: "Sao ông không nghe lời em, chỉ nghe lời anh thôi?"
Diệp Cảnh Trì cười nhạt: "Anh xuất hiện ở đây, họ cũng phải làm gì đó, mới có thể yên tâm quay phim tiếp được."
Nguyễn Linh đã hiểu.
Đây cũng là một cách để an ủi lòng người, chẳng qua thường thì chỉ những người có địa vị cao mới dùng được.
Cô tuy là nhà đầu tư, nhưng không giống như Diệp Cảnh Trì làm tổng giám đốc đã lâu, đương không thể thuần thục được như anh.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Ra là vậy, quả nhiên là tổng giám đốc Diệp, ông chủ lớn."
Diệp Cảnh Trì lại không quan tâm đến vài phần mỉa mai trong giọng điệu của cô, ngược lại như thể chiều chuộng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bàn tay đặt trên mu bàn tay cô hơi xoa xoa, như đang an ủi, lại như có chút ý nghĩa khác.
Nguyễn Linh bị da mặt dày của Diệp Cảnh Trì làm cho ngơ ngác, tức giận trực tiếp rút tay về.
Lần này người đàn ông không phòng bị, cô rất dễ dàng rút tay về.
Chỉ là nụ cười trên mặt Diệp Cảnh Trì vẫn không hề giảm sút, dường như anh đang rất vui vẻ.
...
Không lâu sau, đạo diễn dẫn theo vài người trẻ tuổi trong đoàn phim đến.
Có nam chính Hứa Trừng và nữ chính Ninh Huyên, còn có nam phụ Vương Sâm Mạnh.
Nhìn thấy Diệp Cảnh Trì, biểu cảm của Trừng rõ ràng là sững sờ.
Hứa Trừng biết Diệp Cảnh Trì.
Bố của Diệp Hủ cũng được coi là một nửa người nổi tiếng ở trường.
Mà lúc này, Diệp Cảnh Trì lại đang ngồi cạnh Nguyễn Linh, điều này khiến Hứa Trừng đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ.
Đạo diễn Lý cười tươi giới thiệu từng người một: "Đây là Vương Sâm Mạnh, thủ vai nam thứ. Mới tốt nghiệp được một năm, xuất thân từ trường lớp, cũng được coi là một nửa người mới."
Trước khi đến, Vương Sâm Mạnh đã được nhắc nhở rằng người cần gặp là ai.
Vương Sâm Mạnh lập tức cung kính nói: "Tổng giám đốc Diệp! Xin chào, rất vinh dự được gặp anh!"
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Đối mặt với Diệp Cảnh Trì, Vương Sâm Mạnh lại không dám tỏ ra nịnh bợ quá lộ liễu, vì vậy anh ta không dám nói gì nữa.
Đạo diễn Lý lại giới thiệu cho Diệp Cảnh Trì nữ chính Ninh Huyên.
Biểu hiện của Diệp Cảnh Trì vẫn không có gì đặc biệt, thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại trên mặt nữ diễn viên quá một giây.
Ninh Huyên căng thẳng nuốt nước bọt, cũng không dám làm gì khác.
Cuối cùng, đạo diễn Lý lại vỗ vai Hứa Trừng, đẩy thiếu niên đến trước mặt Diệp Cảnh Trì.
"Đây là Hứa Trừng, có thể coi là người mới nhất trong đoàn phim của chúng tôi." Đạo diễn cười nói: “Đây là... ừm, là do cô Nguyễn giới thiệu, không ngờ khi thử vai lại phù hợp bất ngờ, tôi đã lấy hết can đảm chọn người mới, đóng vai nam chính của chúng ta."
Đạo diễn Lý nói như vậy là muốn thể hiện sự coi trọng đối với Nguyễn Linh, đồng thời thể hiện công lao của mình.
Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Cảnh Trì lại trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Hứa Trừng vài giây.
Hứa Trừng hơi mím môi, ngón tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Cậu ta nhận ra thái độ của Diệp Cảnh Trì đối với cậu ta dường như khác với hai diễn viên còn lại.
Sau vài giây im lặng, đạo diễn Lý cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Đạo diễn Lý có vẻ bối rối, không biết phải xoay sở thế nào để giải vây, nhưng ông ấy cũng không biết Diệp Cảnh Trì có ý gì.
Khóe môi của Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhếch lên vài phần.
"Người mới cũng không có gì là không tốt." Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Trước đây phim truyền hình của Tinh Thịnh cũng có nhiều người mới được sử dụng, hiệu quả cũng không tồi."
Đạo diễn Lý tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn cười theo: "Đúng, đúng."
Diệp Cảnh Trì lại đứng dậy.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Diệp Cảnh Trì đi tới trước, vỗ vai Hứa Trừng.
"Cố lên." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, trông như đang động viên hậu bối bình thường.
Hứa Trừng lại cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục ôn tồn "cổ vũ" cậu ta: "Diễn cho thật tốt, vợ tôi rất coi trọng cậu."
Hứa Trừng: "..."
Đạo diễn Lý: "..."
Đã nói là muốn khiêm tốn cơ ? Còn đặc biệt dặn ông ấy gọi cô Nguyễn là cô Nguyễn nữa.
Rồi tại sao lại gọi "vợ tôi"?