Chương 96: Chị Lam sắp hết thời gian rồi

27/04/2025 10 8.3

Khương Ly cũng không dám đưa lưng về phía cổng lớn đang thổi từng đợt gió lạnh, nghiêng người ngồi xổm một bên chiếu đèn pin cho ba người bọn họ, rồi dùng tay phải che bên mép chén đèn hồn, chén gốm không lớn, bên trong mới được rót đầy dầu hạt cải, tro đen lắng đọng thấm vào sợi bấc dài, ngọn đèn dầu nho nhỏ cháy lên ở mép chén, gió thổi qua lay lắt như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Lúc này Khương Ly không dám thở mạnh: “Mọi người rải cẩn thận một chút, có ngọn lửa đang cháy.”

Ánh đèn yếu ớt, ba người không ngừng lắc chén tráng men dọc theo ven tường, bột mì đổ ào ạt trên mặt đất xi măng, bụi mịn chậm rãi bay trong ánh sáng.

“Biết rồi, em để ý đèn hồn đi, chị thấy gió đang ùa vào rồi đấy.” Lam Lam nói, dùng đũa trong không gian của Khương Ly để đảo bột mì, một lớp không mỏng không dày đủ để lấy dấu vết hồn hồn.

Ba người làm nên hiệu suất nhanh hơn rất nhiều, khi Trịnh Liêm xem thời gian đã gần 9 giờ, chính đường cũng phủ kín bột mì rồi, dưới đế chén đèn hồn cũng có. Cảnh Diêm và Trịnh Liêm còn đỡ, chỉ dính bột mì ở hai tay, còn Lam Lam thì dính đầy tóc, còn không ngừng hắt xì.

Khương Ly cũng hiểu vì sao Cảnh Diêm chỉ bảo cô trông đèn rồi.

“Chị Lam chị lau mau đi.”

Tuy nói như vậy nhưng Lam Lam lại trơ mắt thấy Khương Ly cầm khăn tay lau tay cho Cảnh Diêm.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì nữa đây?” Khương Ly nhìn sương khói ngày càng dày đặc trong sân, dường như toàn bộ khói đốt lúc chạng vạng đã tập trung hết ở nơi này, tầm mắt cũng mờ đi, bầu không khí khủng bố cũng hơn hẳn mấy ngày trước. 

Cảnh Diêm chỉ nói một chữ.

“Chờ.”

Thời gian hồi hồn đương nhiên là ban đêm âm khí nặng nhất, bột mì đã được rải xong rồi, bây giờ bọn họ chỉ có thể chậm rãi chờ đợi. Nhưng cảm giác chờ đợi này lại tràn ngập nỗi sợ không tên…

Bốn người ngồi ở trong phòng bếp, bởi vì đêm nay rất lạnh nên đốt một lò lửa, khoai lang đỏ mà Lam Lam bảo Khương Ly trữ trong không gian cuối cùng cũng có tác dụng rồi, ném liên tiếp mấy củ vào lửa, mùi khoai nướng thơm ngào ngạt bốc lên. 

“Mau lên, sắp cháy thành than rồi.”

Khương Ly và Lam Lam ngồi xổm trên mặt đất, cầm bằng tay không rồi bị bỏng xuýt xoa, sau đó đã có một đôi đũa được đưa tới, Khương Ly nghiêng đầu thấy là của Trịnh Liêm, cô chưa kịp nhận thì khoai lang đỏ đã bị Cảnh Diêm xiên đũa vào, lột vỏ đưa tới tận miệng Khương Ly.

Hai người đàn ông một trái một phải, đối diện với nhau thông qua Khương Ly, một người lạnh lùng, một người có khí thế, ánh lửa đang cháy bừng bừng trong lò cũng mạnh mẽ hơn vài phần.

Khương Ly cảm giác được sát khí: Nhỏ yếu, sợ hãi, còn hơi thèm…

Lam Lam cũng bị phỏng tay nhưng không ai quan tâm: Hèn mọn, phẫn nộ, còn muốn khóc…

“Alo, ông lớn cho tôi mượn chiếc đũa này đi.” Trong thời khắc mấu chốt, Lam Lam chỉ có thể tự ra tay, dũng cảm dùng bản thân để hóa giải ánh mắt hình viên đạn của người sói và nam thần, cũng như giải quyết vấn đề dạ dày.

Cuối cùng Khương Ly vẫn chọn Cảnh Diêm, ăn từng miếng khoai lang đỏ nóng bỏng miệng, không lâu sau đã không tim không phổi híp mắt hưởng thụ rồi.

“Ngọt quá đi.”

“Ngọt bao nhiêu?”

“Đây, anh nếm thử đi.” Khương Ly nói xong liền giơ khoai lang đỏ đến miệng Cảnh Diêm, sau đó thấy đôi môi mỏng của anh chậm rãi cắn chỗ cô đã gặm, ánh mắt sâu xa, tai cô đột nhiên nóng lên.

Lam Lam ngồi ở đối diện, rưng rưng mắt nhìn hai người, khoai lang đỏ trong miệng cũng không còn ngọt nữa: “Sao chị lại thấy hơi chua thế nhở?”

“Vậy chắc là hỏng rồi.” Trịnh Liêm lạnh lùng ít lời lại mở miệng nói.

Còn khoai lang hỏng hay người hỏng thì không biết.

Thời gian đã tới 11 giờ đêm, Khương Ly và Lam Lam cắn hạt dưa, trà táo đỏ mới pha còn bốc hơi nóng, bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào, Khương Ly nghi hoặc thắc mắc.

“Rốt cuộc là khi nào mới đến?”

Lam Lam khoan thai phủi vỏ hạt dưa trên người ra rồi nói: “Nhiệm vụ phụ của chị còn ba tiếng đếm ngược, cảm giác thời gian gấp rút đáng chết thiệt, nào, cho chị một cái bánh quai chẻo nữa, để chị ăn no nào.”

Khương Ly: … Giọng điệu này của chị sao chẳng thấy gấp chút nào vậy!

Ngược lại, Khương Ly càng thêm nôn nóng, đương nhiên là do thời gian hồi hồn càng muộn sẽ càng bất lợi cho họ, sợ nhất là sắp hết thời gian đếm ngược mà vong hồn hoặc cương thi mới chịu đến, Lam Lam lại cần phải ra ngoài nhìn dấu vết hồi hồn trước khi thời gian quay về 0.

Như vậy thì khả năng cao bọn họ sẽ đối mặt với vong hồn.

Khương Ly chưa từng vội vàng như vậy, nếu không phải bác cả nhà họ Bạc nói lúc hồi hồn sẽ có động tĩnh thì cô còn nghi ngờ mình đã bỏ lỡ mất rồi. 

“0 giờ, chị Lam sắp hết thời gian rồi…” Khương Ly hốt hoảng nói.

Đột nhiên! Trên nóc phòng bếp truyền đến tiếng mái ngói rung động ——

Cùng lúc đó, Cảnh Diêm thấp giọng nói.

“Tới rồi.”

8.3
Tiến độ: 100% 103/103 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025