Chương 97: Khương Ly sợ đến mất mật
Tiếng mái ngói loảng xoảng bắt đầu vang lên từ bốn phương tám hướng, giống bị như cuồng phong thổi tung, bốn người lập tức đứng lên, Khương Ly ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy ngói đen được lợp trên đỉnh đang tưng lên với biên độ nhỏ, trong tiếng ồn ào còn pha thêm bầu không khí thần quái.
Bỗng nhiên, nửa cái mái ngói rớt lộp bộp xuống dưới, chia năm xẻ bảy trên nền gỗ!
Khương Ly thét lên một tiếng rồi được Cảnh Diêm ôm vào trong ngực che chở, ngăn cản chỗ ngói vỡ vụn kia.
“Trận hồi hồn mạnh như vậy à?!” Lam Lam chưa định thần kịp, miếng ngói kia xém chút đã đập lên đầu chị rồi, may là Trịnh Liêm nhanh tay kéo chị ấy lại một phen mới không bị miếng ngói lấy mạng.
“Đừng nói chuyện, đứng dựa vào ven tường đi.”
Cảnh Diêm vừa dứt lời, đèn dây tóc treo trong phòng bếp tức khắc lóe lên, lúc sáng lúc tối, bốn người dán lưng lên vách tường gạch gỗ, nhìn mái ngói trên nóc liên tiếp rơi xuống, lạch cạch đùng đùng không ngừng, vô cùng đáng sợ.
Nhưng hiện tượng khủng bố này cũng chịu dừng lại rồi.
Ngay vào lúc này, dây tóc cũ chợt tắt “phụt” một tiếng ——
Trái tim của Khương Ly cũng chìm xuống vực, cô nắm chặt đồ của Cảnh Diêm, may là cánh tay anh vẫn còn đặt trên eo cô, tiếp xúc thân thể như thế cũng giảm bớt được nỗi sợ, đôi mắt nhắm tịt của cô lại mở ra.
Phòng bếp rộng lớn đã chìm vào trong bóng đêm, may là chậu than vẫn còn mấy khúc củi đang cháy, ánh lửa đỏ chỉ mang đến ánh sáng mỏng manh, để lại bóng của họ lên mặt tường.
Bởi vì Cảnh Diêm bảo đừng nói chuyện, tuy sợ nhưng Khương Ly và Lam Lam đều ngậm chặt miệng, mà Trịnh Liêm cũng ít nói, anh ấy đứng gần cửa phòng bếp, thấy mái ngói không còn rơi nữa nên thử đi nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng bếp có hai cửa, một cái hướng ra đường nhỏ sau núi, cái còn lại là đi vào trong viện, ván cửa lại quá dày nên không nghe rõ được gì hết.
Trịnh Liêm nhíu mày nhìn Cảnh Diêm đang đứng trong tối.
Khương Ly thấy Cảnh Diêm chỉ chỉ mặt đất, Trịnh Liêm lập tức hiểu ý, dưới cánh cửa kia có khe hở chừng một lóng tay, anh ấy liền quỳ một gối xuống cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ không còn tiếng động gì, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá ngày càng nồng và lạnh lẽo nói không nên lời, Khương Ly nhìn ánh lửa đang lay lắt trong chậu, cái cổ cứng còng nhìn lên nóc nhà lần nữa.
Sau đó trông thấy…
“A… ưm!”
Đôi mắt trừng lớn vì hoảng sợ của cô bị Cảnh Diêm nhanh chóng che khuất, âm thanh xém phát ra cũng phải cố kìm lại, lòng bàn tay lạnh toát kề sát môi, cô có thể cảm nhận gương mặt mình đang run lên vì sợ hãi.
Lam Lam bên cạnh cũng ngẩng đầu, dưới tình huống không hề phòng bị mà bị dọa cắn đầu lưỡi!
Trên nóc nhà tăm tối, chỗ mái ngói rơi xuống trống trơn, từng con người giấy đang nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, ánh sáng càng ít ỏi, mấy cái mặt giấy kia có vẻ càng trắng, trong ánh lửa lay động, từng gương mặt giấy đều mang thái độ quỷ dị khác nhau.
Đang khóc, đang cười, đang hận…
Cứ âm thầm lặng lẽ như vậy… dán mặt nhìn xuống.
Cả người Lam Lam lạnh toát, cắn đau lưỡi cũng quên phải thả ra. Ngay cả thở cũng yên tĩnh cùng với bầu không khí, thậm chí chị ấy còn trông thấy Tề Tinh Tinh mới biến thành người giấy hồi sáng, mặt cậu ta vặn vẹo, há miệng, răng cưa lộ ra như hận không thể lập tức cắn chết chị.
Khương Ly vùi mặt vào trong ngực Cảnh Diêm, cố gắng hít thở, thấy anh đang cúi đầu nhìn mình thì dùng tay chỉ chỉ lên trên, rồi lại chỉ chỉ xuống dưới.
Ý là hỏi anh những người giấy đó có xuống đây được không?
Cảnh Diêm lắc đầu, ngón tay hơi run rẩy đã bị anh nắm trong lòng bàn tay, cảm giác khô nóng xua tan cái lạnh lẽo trong máu cô. Đôi vai căng chặt của Khương Ly lập tức thả lỏng không ít, chỉ cần những người giấy đó không xuống dưới tấn công bọn họ thì cô không quá sợ nữa.
Có điều cô đã thả lỏng quá sớm rồi, mái ngói trên nóc lại ầm ầm, lần này còn rơi nhiều ngói xuống hơn nữa!
Khương Ly thấy tay người giấy đã dần dần luồn từ bên ngoài vào, hung hăng bắt lấy xà nhà ở trên nóc, nào giống như sẽ không xuống dưới chứ, rõ ràng là sắp xuống luôn rồi! Cô lập tức nhìn về phía Cảnh Diêm, đôi mắt trừng lớn.
Anh thì hay rồi, thản nhiên ôm lấy cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Ý của tôi là… không biết.”
Khương Ly sợ đến mất mật: !!!
Tiếng mái ngói vỡ vụn, tiếng người giấy cọ xát, âm thanh sợ hãi nuốt nước bọt của Lam Lam cũng trở nên rõ ràng trong phòng bếp đủ loại tiếng động.
Mà Trịnh Liêm quỳ gối nhìn dưới cạnh cửa một hồi cũng nâng người lên, lạnh lùng nhìn người giấy đang trên nóc nhà, sau đó nhìn ba người ở ven tường.
“Không phải cương thi.”
Lam Lam nhìn chằm chằm người giấy lập tức hít vài hơi khí lạnh, lại hoảng sợ nhìn Trịnh Liêm, hồn về lúc này không phải là cương thi, vậy chỉ có thể là…
Hồn ma!