Chương 95: Đêm hồi hồn thất tuần

27/04/2025 10 8.3

Nhưng ngoài Khương Ly ra thì không ai thấy người giấy trước mộ đang đứng lên, càng không thấy được sự dị thường của Lâm Diệu.

Chỉ có Cảnh Diêm chậm rãi dắt cô đi, thấp giọng nói: “Sợ thì đừng nhìn loạn.”

Nghe anh nói như vậy, Khương Ly đã sợ nổi da gà, lẩm bẩm nói : “Thứ tôi nhìn thấy là sự thật à? Thế Lâm Diệu đã… hừm, những người giấy kia đã… đã đứng lên hết rồi, có đuổi theo kịp không?!”

Cảnh Diêm xoay cái đầu không ngoan ngoãn của cô trở về.

“Bây giờ thì không.”

Thế… trễ một chút nữa là sẽ kịp à?

Khương Ly cố gắng khống chế tầm mắt của mình, chỉ nhìn dưới chân, lúc này trời vẫn chưa tối đen, màu giấy tiền vàng mã trắng vàng vẫn hết sức rõ ràng, có tờ mặt trên in hoa rỗng, có tờ còn hoàn chỉnh, còn có tờ bị dính máu. 

Lam Lam phía trước đã chạy tới nói chuyện với Khúc An Nguyên, Trịnh Liêm đi đằng sau nhìn Khương Ly.

Con đường núi cong hẹp có mấy chục người đi nhưng lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đang không ngừng sột soạt, sân cũ đã hiện lên trước mắt rồi. 

“Đây là ông cụ đi theo chúng ta trở lại.”

Đột nhiên có người mở miệng.

Khương Ly hoảng sợ quay đầu lại nhìn lại, sau khi thiêu giấy tiền vàng mã và khăn tang, bọn họ đã chặt nhánh cây bách ném vào trong đống lửa, bây giờ sương khói không bay lên trời mà trải dài con đường bọn họ đi qua, cứ luôn lấp ló, trong vô thức, tất cả bọn họ đã ở bên trong sương khói.

Đáng sợ nhất chính là, Khương Ly nhìn thấy nhóm người giấy đứng thẳng trước mộ ở nơi cuối làn sương, chúng đang quay mặt về phía bọn họ!

“Tôi thấy chân mình hơi nhũn ra rồi.” Khương Ly cười khổ nói với Cảnh Diêm.

Sau đó, cô được anh cõng một đường về nhà cũ.

Trời đã đen hoàn toàn, có người còn phải về nhà, trời đêm nay lại không thấy ánh trăng, ánh đèn pin kiểu cũ mỏng manh chiếu lên đường cái, tốp năm tốp ba người rời đi, trong sân cũng không còn nhiều người ở lại, ngay cả ba mẹ trong thiết lập của Cảnh Diêm cũng trở về nhà.

Lam Lam nhìn bầu không khí không hợp lý của đêm nay, nghiêm túc nói với Khương Ly: “Hai người cũng về đi.”

Bây giờ đã là tháng tư, gió đêm vừa lạnh, khói vương mùi giấy khét bao phủ toà tứ hợp viện cũ kỹ, trong sự yên tĩnh chỉ có trản đèn treo dưới hiên đang không ngừng lắc lư.

Khương Ly nhìn Cảnh Diêm bên cạnh, anh vẫn luôn làm theo ý cô, cô muốn ở lại thì anh sẽ ở lại theo, tuy không nói một câu nhưng lúc nào cũng khiến cô cảm thấy rất an toàn. Nhìn sang Lam Lam đang vô cùng lo lắng và Trịnh Liêm mặt lạnh, cô kiên định lắc đầu.

“Không đi, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta mau đến chính đường rải bột mì đi.”

Không biết là trùng hợp hay là trò chơi cố ý sắp xếp, bác cả nhà họ Bạc lại giao nhiệm vụ rải bột mì cho Trịnh Liêm và Lam Lam, chính đường rộng như vậy mà muốn phủ kín bột mì cũng là chuyện rất tốn thời gian, mà thứ bọn họ đang thiếu cũng chính là thời gian.

“Khương Khương, chị nhớ kỹ ân tình của em! Đi, để chị xem đêm nay có cái gì tới.” Lam Lam không sợ nữa, nhiệt huyết cả người bỗng chốc sục sôi.

NPC còn ở đây đã ai về phòng nấy, không có động tĩnh gì nữa, dường như trong sân chỉ còn lại bốn người bọn họ, cổng lớn chính đường không khóa lại, nhìn vào theo khe hở, trong bóng đêm chỉ có một nguồn sáng.

“Chị Lam mở cửa chậm thôi, bây giờ gió hơi lớn, đừng để đèn hồn bị thổi tắt.”

Khương Ly nhỏ giọng nhắc nhở, bác cả nhà họ Bạc cũng nhấn mạnh, nếu đèn hồn bị tắt, vong hồn sẽ không đi được. Hồn không đi được sẽ ở lại trong viện, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng khó đoán. 

Nhất là cụ ông còn chết ngoài ý muốn, oán khí rất nặng, rất dễ biến thành lệ quỷ.

Làm không khéo thì đêm nay bọn họ có thể sẽ chết sạch!

“Chị biết, chị biết.”

Lam Lam gật đầu, tay đẩy cửa mà lạnh cả người, cái lạnh này nhanh chóng lan ra toàn thân, nhất là khi nhìn chính đường trống rỗng trong tầm mắt, chỗ vốn đặt quan tài chỉ còn đèn hồn lẻ loi đang chiếu sáng, ánh sáng lập loè mỏng manh loang lổ trên bức tường, cảnh tượng kia khủng bố khó tả biết bao.

Lam Lam đi vào trước, sau đó là Khương Ly, Trịnh Liêm và Cảnh Diêm mỗi người xách một túi da rắn đựng bột mì vào theo sau.

“Rải từ bên kia, không được chừa chỗ trống, không được mỏng quá hay dày quá.” Cảnh Diêm nói rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Khương Ly, chỉ đèn hồn: “Em đến đó xem đi, chiếu sáng cho bọn họ nữa.”

Độ sáng bên trong rất thấp, Khương Ly lấy chiếc đèn pin cũ đã chuẩn bị từ trong không gian ra, giữ chặt ở trong tay, đủ để cho Lam Lam thấy được một góc, bột mì trong túi có màu vàng, toả ra mùi hương của lúa mạch, bên trong có thêm mấy cái chén sứ để múc bột mì.

“Báo cáo cậu nhỏ, tôi phát hiện một vấn đề lớn, ờm… có khi nào không đủ bột mì không?”

“Bởi vậy anh ấy mới nói không thể rải quá dày.” Khương Ly trả lời giúp Cảnh Diêm.

Lam Lam thay đổi sắc mặt, không thể dày quá vì sẽ không đủ bột mì, không thể mỏng quá vì có thể sẽ không lấy dấu chân được.

“Trò chơi này… chó đẻ thật!”

8.3
Tiến độ: 100% 103/103 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025