Chương 202: Chúa Đất

27/04/2025 10 8.0
Chương 199: Chúa Đất

Người Thái đương nhiên là có lằn ranh đỏ của mình, tỉ như đảm bảo quyền tự trị, tỉ như duy trì quyền lực của đám thủ lĩnh thế tục lẫn thần quyền, tỉ như không cho phép quân triều đình đóng quân trong lòng Ngưu Hống v.v. mà việc của Lê Niệm cùng bọn Đinh Phúc là không ngừng thăm dò giới hạn này.

Công việc thăm dò này chú định là dài dằng dặc mà buồn chán, Lê Ê không định hành xác cái thân già của mình như thế.

Cầm Sương chắp tay với bóng lưng già cả cô độc kia, trong mắt của hắn chợt nổi lên một tia mê mang hơi sa vào trầm tư.

Lê Niệm lúc này cũng ngồi thẳng lưng dậy, cười nhe răng với Cầm Sương.

Cuộc đàm phán cứ bắt đầu như vậy.

Ban đầu Cầm Sương còn không biết xấu hổ lật lại các vấn đề đã đạt được nhận thức chung từ lần sơ đàm trước đó ra nói lại một lần.

Như mở đường giao thông đến các mường lớn, mở cửa các mường các chiềng với thương nhân người xuôi v.v. bây giờ đều bị thằng này xốc lên bàn lại.

Lê Niệm biết thừa là Cầm Sương không có ý muốn ép triều đình nhân nhượng thêm gì ở mấy điều khoản này cả, hắn làm như thế chẳng qua là muốn tỏ vẻ “ta đây không vội” với triều đình nhằm che giấu chỗ khó của Mường Thanh mà thôi.

Xem đi, thằng này còn mặt dày đòi triều đình cho mười xứ Thái Đen “vay” mười bảy vạn tạ lương thực cơ mà.

Điều kiện này rõ ràng là thằng này muốn quấy cứt lên cho thơm, nếu triều đình dư thừa số lương thực lớn như thế đem đi nuôi báo cô thì đã cấp phát cho đại quân của Lê Ê thêm lương thực đủ dùng cả năm đánh Hưng Hóa rồi.

Từ lông gà vỏ tỏi đến quan chức, ý Cầm Sương muốn được kế nhiệm Chúa Thái Xa Khả Sâm ở chức Nhập nội Tư Không kiêm Đồng Bình chương sự.

Đám Phù tạo bên dưới cũng muốn kiếm một quan nửa chức gì đấy.

Không vì gì khác, chỉ đơn thuần muốn lấy một danh phận để dựa vào mà đương cự lại quân Cảnh Long mà thôi. Đem lên bàn đàm phán với Đao văn Trì còn có thể mượn hơi quan ấn triều đình Đông Kinh ban cho đi hù dọa một chút, biết đâu được lại có tác dụng gì thì sao.

Lê Niệm biết tỏng m·ưu đ·ồ của thằng này, đời nào thả cho hắn toại nguyện dễ thế, nhân cơ hội đề cập đến vấn đề quân dịch, coi đây là trao đổi ngang giá.

Cầm Sương nghe Lê Niệm cắn chắc cái giá này không nhả thì hơi nhíu mày.

“Xem ra triều đình Đông Kinh cũng đã nắm bắt được phong thanh gì đó!”

Ý thức được điểm này, quá trình đàm phán tiếp theo hắn không khỏi khí thế hơi chùng, tương đối cam chịu mà tiếp nhận thêm điều kiện thứ hai - cho con em dòng chính các mường xuống Đông Kinh học tập. Là chân chính dòng chính chứ không phải chi thứ đi qua loa như lần đàm phán hôm trước.

Ngoài mặt thì nhăn nhó nhưng trong bụng Cầm Sương không lấy chuyện này làm quan trọng gì. Hà hà … chính trị mà, hứa là một chuyện, đến khi thực hiện có bao nhiêu phần thật lại là chuyện khác.

Người hắn đã gửi xuống Đông Kinh, là dòng chính hay chi thứ không phải một câu nói của Cầm Sương hắn là xong sao? Chả lẽ triều đình còn có thể thực sự cho người đi kiểm tra huyết thống?

Ở bên kia bàn đàm phán, Lê Niệm không nghe được lời trong lòng Cầm Sương, nếu không hẳn là cũng sẽ cực kỳ đồng tình.
“Người đã xuống đến Đông Kinh, là dòng chính hay không không phải là một câu nói của triều đình hay sao! Hà hà …”

Cuộc đàm phán này cứ thế diễn ra đến trưa ngày thứ hai mới xong.

Gút mắc tốn nhiều thời gian nhất là vấn đề người nhà họ Xa, Cầm Sương sống c·hết yêu cầu triều đình phải cắt lại một phần đất đai Mường Sang cho người thừa kế còn nhỏ tuổi của Xa văn Thành cai trị.

Hai bên tranh cãi nửa ngày trời, cuối cùng Cầm Sương nhượng bộ một bước chỉ cần đất Đà Bắc (khu vực nằm giữa Mộc Châu và Sông Đà, nay là các xã Tân Hợp, Tân Lập, Tả Lại và một số vùng chung quanh) Lê Niệm cân nhắc một lúc, nhớ lại lời Lê Ê đã nói đàng nào hai đất Đà Bắc cùng Mã Nam triều đình cũng chưa đủ khả năng thiết đặt trực trị, đơn thuần là bán khống mà thôi.

Lại nói, hai đất này vốn đã có chúa đất do họ Xa phân phong đến ăn lộc, giờ cho con cháu họ Xa về cai trị, biết đâu được bọn này quay lại cắn nhau với chủ cũ thì sao.

"Được như thế chẳng thiện lắm ru!"

Cân nhắc thiệt hơn một lát Lê Niệm cũng gật đầu đồng ý.

Đến đây hai bên mới hoàn toàn nhất trí, đem văn bản điều đình cho Lê Ê xem xét.

Theo đó.

Một, triều đình thừa nhận quyền tự trị của mười xứ Thái Đen, bao gồm quyền lực thiêng liêng về cả thế tục lẫn thần quyền của các thế lực địa phương.

Hai, toàn bộ các thủ lĩnh người Thái Đen, trên đến phù tạo, dưới đến trưởng bản đều sẽ được triều đình xem xét đưa vào hệ thống quan lại chính thống, bắt đầu từ Cầm Sương nhậm chức Đồng Bình chương sự kiêm Đà Giang Hành quân Tổng quản.

Ba, triều đình phải ân xá cho toàn bộ các Phù tạo, quan Khun tham gia nổi loạn - ngoại trừ gia tộc họ Xa ở Mường Sang là kẻ cầm đầu phải bị nhiêm trị, đất Mường Sang phải thiết đặt trực trị - tuy nhiên, để tỏ tấm lòng khoan hậu của Hoàng Đế, triều đình vẫn cho phép con cháu họ Xa an cư ở đất Đà Bắc.

Ngược lại, Cầm Sương đại diện toàn bộ mười xứ Thái Đen chấp nhận sáu trong chín điều kiện của triều đình bao gồm.

Một, các Phù tạo, quan Khun của mười xứ Thái Đen mỗi năm một lần về Đông Kinh triều kiến thiên tử (yêu cầu của triều đình ban đầu là mỗi năm hai lần).

Hai, mười xứ Thái Đen đều phải cho con em dòng chính nhà mình xuống Đông Kinh hoặc Tây Kinh học tập, tu dưỡng tại Quốc tử giám hoặc Quốc học. Nhân tuyển Phù tạo, quan Khun sau này buộc phải chọn từ những người này.

Ba, mỗi ba năm một lần triều đình sẽ cử quan lại dân sự lên mười xứ Thái Đen thống kê số ruộng, số đinh báo cáo về triều đình.

Bốn, người Thái đảm bảo thông suốt cho tuyến đường thủy từ Bài Mộc lên đến Tả Làng (nay là từ bờ nam hồ thủy điện Hòa Bình lên đến xã Chiềng bằng/ h. Quỳnh Nhai/ Sơn La) cùng với tuyến đường bộ từ Mộc Châu lên đến Mường Thanh. Song hành với đó, phải cho thông đường từ các Mường luông (mường lớn) ra hai con đường thủy bộ này.

Năm, người Thái không được kiếm cớ ngăn cản thương lái người Kinh có giấy thông hành của triều đình cấp phát thâm nhập các bản, chiềng, mường tiến hành giao thương bằng bất cứ hình thức nào, theo bất cứ cách hiểu nào.

Sáu, mỗi năm hai lần vào mùa xuân và mùa thu, mỗi mường phải cung cấp một số lượng trai tráng nhất định phục quân dịch. Số lượng trai tráng phục dịch sẽ được tính toán dựa trên báo cáo về số ruộng, số đinh như đã nói ở mục ba. Tối đa không quá hai trăm trai tráng mỗi mường.

Ba điều kiện còn lại gồm “theo quân triều đình tham chiến ở phía tây” “cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Vạn Tượng cùng Xa Lý” “cho quân triều đình vào các mường đóng quân giá·m s·át” Cầm Sương sống c·hết không chịu.

Lê Ê chỉ nhìn thoáng qua Đinh Phúc, thấy thằng này gật nhẹ đầu liền dùng ấn Trấn Man Tướng quân đóng lên, đoạn nhanh chóng cho người đem về Đông Kinh.
Đoàn người của Cầm Sương rời khỏi doanh trại của người Kinh độ mươi dặm đã thấy hơn ngàn trai tráng rầm rập từ hai bên sườn núi ra đón, trong đó có hơn năm trăm bộ binh trọng giáp.

Đi đầu là Phù tạo Mường Muổi - Mứn Pú cùng Cầm Sinh - em thứ hai của Cầm Sương.

Kể ra cũng lạ, trận giải vây bản Buôn, thằng này bị trọng thương hôn mê li bì năm sáu ngày không tỉnh, ấy vậy mà chỉ vừa xuống giường độ mươi ngày lại đã sinh khí bừng bừng mặc giáp đeo thương lăm lăm đòi ra trận.

Cầm Sương đến ôm chầm lấy Cầm Sinh cười ha hả, Cầm Sinh cũng ôm lấy hai vai anh cả siết thật chặt.

Hiện tại đang là cuối tháng mười một, thời tiết đương mùa mát mẻ nhưng hắn lại thấy sau lưng Cầm Sương ướt đẫm mồ hôi.

Cầm Sương chỉ cười, mặc kệ trinh sát triều đình lấp ló chung quanh, ngay tại chỗ cởi áo khoác cùng áo vạt chéo ra chỉ thấy bên trong sáng loáng là giáp sắt.

Vừa cởi áo giáp vừa cười tự giễu nói.

- Mả mẹ nó, hôm qua, lúc lão già kia vỗ tay cười tao còn tưởng đó là ám hiệu gọi đao phủ vào phân thây mười mấy người chúng ta chứ!

Mứn Lạn cũng ngồi phịch xuống đất, cởi hộ giáp mặc th·iếp thân bên trong ra, xoay người lên ngựa cười nói với Mứn Pú.

- Chẩu mường nói đúng đấy, ánh mắt của lão già kia quả thực đáng sợ, em chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy da gà toàn thân nổi lên lấm tấm!

Đoàn người đi thêm mươi dặm nữa lại có độ ba ngàn bộ binh đứng chờ, hội binh đầy đủ rồi mới lên đường trở về Mường Muổi.

Dọc đường, Cầm Sinh hí hửng thúc ngựa đến bên cạnh Cầm Sương nói.

- Vừa nhận được tin từ Mường Thanh, chú Lý đương đêm đem quân vượt dòng Nậm Nưa tập kích trại của quân Cảnh Long, chém đầu hơn ba trăm tên, trong đó có em trai Đao văn Trì là Đao văn Đãng. Lần này chúng ta đình chiến với người Xá ở phía đông xong có thể quay trở về cùng chú Lý gõ đầu bọn tiểu nhân âm hiểm này!

Cầm Sương biết em trai ham chinh chiến, thích phô diễn vũ dũng nhưng cũng hơi nhíu mày. Ham chinh chiến không phải là sai, tổ tiên người Thái cũng là tay kiếm tay cung mà đánh ra một phen cơ nghiệp như thế này, nhưng phải xem hoàn cảnh như thế nào cái đã.

Mười xứ Thái Đen vừa mới kết thúc một hồi chinh chiến, nếu bây giờ lại không biết tự lượng sức mà chủ động lao vào một hồi tương sát, tiêu hao đến chút sức lực cuối cùng để cho người Kinh nhận ra thì một tờ khế ước điều đình cũng chả khác gì tờ giấy lộn.

Muốn duy trì vị thế của Hưng Hóa trong mắt triều đình, giờ này nên xem xét làm sao có thể vừa giữ được sức vừa khiến người Cảnh Long rút lui mới phải.

Càng nghĩ càng bực, Cầm Sương không vui mắng.

- Đánh đánh g·iết g·iết, suốt ngày chỉ biết sính vũ lực chém g·iết, cái đầu sinh ra để đặt lên cổ cho có à?

Cầm Sinh ra sức chống chế.
- Ai bảo đám con hoang đó dám nhân cơ hội chúng ta tương sát với quân Xá đâm sau lưng! Loài cẩu vật không biết đến danh dự đó chỉ đáng bị đính đầu lên mã sóc mà thôi!

Cầm Sương ngoái đầu lại nhìn anh em Mứn Pú, Mứn Lạn thấy chúng không để ý đến chỗ này mới thấp giọng nói.

- Đây là c·hiến t·ranh, không phải là trẻ con đánh nhau ven sông, càng không phải võ sĩ đấu sức trên võ đài. Trong trò chơi này người ta có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào mà không cần bàn đến võ đức. Đánh thua chính là mất đất, chúng ta sẽ phải học theo Xá Khao, Xá Iém, Xá Ie v.v. từ bỏ đất đai tổ tiên lang bạt đi nơi khác (1).

Cầm Sinh chống chế nói.

- Đất Mường Thanh là của chúng ta, tổ tiên chúng ta dẫn theo Hồng y quân dùng kiếm sắc cung cứng mà lấy được! Đất này đời đời sẽ là của nhà họ Cầm chúng ta.

Cầm Sương cười ha hả, vỗ đến [bốp] vào đầu thằng em một cái.

- Mường Thanh là đất thánh, nó sẽ luôn tìm chủ nhân mới xứng đáng với giá trị của bản thân. Mường Thanh xưa kia là đất của Xá Khao, Chẩu mường Lạng Chượng đánh thắng Xá Khao thì đất ấy về tay Lạng Chượng, sau này Phạ Xa Mứn dựa thế Vạn Tượng đánh đuổi con cháu Lạng Chượng mà làm chủ Mường Thanh, cuối cùng mới đến tay họ Cầm chúng ta. Hiện tại chúng ta là mạnh mẽ, sức lực dồi dào, trai tráng khỏe mạnh nên chúng ta là chủ Mường Thanh. A Sinh, mày hãy nhớ lấy, không gia tộc nào vừa ra đời liền có đất cắm dùi, đất là người ta dùng nắm đấm c·ướp lấy từ tay những kẻ không xứng đáng.

Nhìn trời đất, rừng núi chung quanh, Cầm Sương không khỏi bị cảm nhiễm, gần như rít lên nói.

- Bao giờ mày mới trưởng thành được đây? Thế giới này lớn lắm, người vũ lực hơn hẳn chúng ta nhiều lắm, lúc nào cũng lăm le sử dụng vũ lực như một con trâu chỉ biết húc tới thì sớm muộn gì cũng có ngày kiệt lực mà c·hết. Mày là em tao, mãi không nhớ tao sẽ dùng roi đánh cho đến khi mày nhớ mới thôi.

Cầm Sinh im lặng lắng nghe, anh trai hắn lúc nào cũng một bộ thâm sâu trầm tĩnh, rất ít khi nổi tính khí như thế này. Hôm nay nổi giận nghĩa là chuyện đã rất gấp, không dung hắn qua loa, dù trong bụng có một vạn lần không phục cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Cầm Sương thấy thằng này yên lặng thụ giáo cũng hơi xuôi, chân thành khuyên lơn.

- Chuyện gì lương tiền không giải quyết được thì mới phải dùng đao kiếm, đao kiếm cũng không giải quyết được thì phải thỏa hiệp. Một đường mãng đến đen là con đường ngắn nhất đến diệt vong đấy!

Cầm Sinh như nghĩ ra cái gì, cũng lầm bầm nói.

- Người Thái chúng ta quá thừa vũ dũng nhưng lại không biết tính toán điểm dừng, đây là chỗ yếu!

Cầm Sương quay ngoắt lại nheo mày hỏi.

- Lời này ai nói?

Cầm Sinh như rơi vào hồi ức, hồi lâu sau mới nức nở nói.

- Anh Thành nói! Buổi tối trước khi Tà Niết thất thủ anh ấy đã nói với em như thế!

Cầm Sương nghe đến cái tên ấy gần như rên rỉ tán thán.

- Con cáo Mộc Châu sao!

Chú thích:

(1) “Xá” là cách người Thái gọi ngoại tộc một cách miệt thị, ý nghĩa tương đương với người Việt gọi các sắc dân khác là “mán” vậy.

Xá Khao là người La Ha sống ở Mường Thanh.

Xá Iém, xá Ie là người Khơ-mú sống ở Mường Sang (Mộc Châu).
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025