Chương 201: Nghiền Nát

27/04/2025 10 8.0
Chương 198: Nghiền Nát

- Trấn Man tướng quân nói rất đúng! Chiến dịch này Cầm Sương tuy là chưa bại một trận quyết chiến nào nhưng người Thái dưới sự lãnh đạo của hắn trước thì mất Mường Mai (Mai Châu) Mường Sang (Mộc Châu) sau thì mất Mường Vạt (Việt Châu) Mường Mụa (Mai Sơn Châu) giờ lại phải bỏ cả Mường La mà chạy.

Đinh Phúc từ ngoài doanh trướng bước vào, hơi thi lễ với Lê Ê một cái, đoạn tiếp tục nói.

- Riêng Mường Sang b·ị đ·ánh cho gần như tuyệt diệt, ngay cả Phù tạo cũng c·hết trận không có người kế tục. Người dưới trướng Cầm Sương tuy không nói gì nhưng dù ít hay nhiều vẫn có một chút oán khí! Có đám Phù tạo các nhà khác gây áp lực, kẻ này dù có kiên định đến mức nào cũng phải có điều biểu hiện, bằng không cái ghế Chẩu mường của hắn ắt sẽ lung lay.

Lê Niệm nghe thấy cũng phải, mới hơi nghiêng người thỏa mái.

- Nói như vậy, Cầm Sương có nhiều lý do để nhân nhượng chúng ta trên bàn đàm phán hơn là cháu tưởng!

Như nghĩ đến cái gì, thằng này xoa tay cười nói.

- Hay là chúng ta nhân cơ hội o ép bọ chúng thêm một chút, giả như điều thứ tám, khiến mười xứ Thái Đen cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Vạn Tượng!

Lê Ê xì cười, vỗ đầu thằng này đến [bốp…] một cái, hừ hừ nói.

- Đắc ý vong hình, cho vài miếng ngon ngọt mũi liền hếch lên trời!

Nói rồi vân vê nhúm thuốc rê, thôn vân thổ vụ xong mới hơi lắc đầu.

- Thằng Cầm Sương này, dù nói ngược nói xuôi thế nào cũng là chư hầu một phương, người Thái, dù có thất thế hơn nữa cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ. Mà lần này, có thừa nhận hay không thì bọn chúng cũng là chủ động ra hàng. Lũ chúng ta mài đũng quần ở đây bốn tháng trời trước sau không ép được chúng vào một trận quyết chiến nào. Nếu không phải mượn được áp lực từ bên ngoài chắc gì chúng ta đã có thể ép chúng ngồi vào bàn đàm phán!

Đinh Phúc cũng cho là đúng phụ họa nói.

- Đối với loại loạn đảng chủ động cầu an này chúng ta không nên đay nghiến quá mức, khiến chúng chịu không nổi mà quyết cá c·hết lưới rách thì chỉ tổ làm lợi cho Vạn Tượng cùng Xa Lý mà thôi!

- Bẩm tướng quân! Cầm Sương cầu kiến!

Ngay lúc này, rèm doanh trướng lại bị vén lên, Đỗ Lam một thân nhung trang từ bên ngoài bước vào chắp tay báo.

- Thấy không? Đến nước này hắn còn vội hơn chúng ta, bọn mi có thể thỏa mái xoa nắn rồi đấy. Cho vào đi!

Lê Ê gác một chân lên bàn, nhún vai tỏ vẻ "sớm biết là như thế".
Chốc lát sau, Đỗ Lam mang theo một đám mười mấy người Thái đi đến bên ngoài doanh trướng của Lê Ê.

Cầm Sương vẫn như sáu bảy ngày trước đó, mặt tròn rám nắng, ánh mắt sáng ngời mà linh động, không có vẻ gì là chán nản sau khi đánh mất Mường La cả.

Tiến lên phía trước một bước, Cầm Sương cực kỳ nghiêm cẩn vái Lê Ê một vái.

- Sương! Lại được gặp lại đại nhân!

Lần nữa đích thân đặt mình vào chỗ hiểm, hắn cũng là có nỗi niềm khó nói.

Ngay từ đầu, quân mười xứ Thái Đen đúng là khí thế hung hăng càn rỡ, ngay cả đại doanh của quân triều đình cũng dám ngang nhiên vây công là đủ hiểu.

Đó đâu phải hành động mà bọn nổi loạn cò con dám mơ tưởng tới.

Trải qua mấy tháng trời tranh phong với quân triều đình, tuy nói không có trận thất bại nào lớn đến mức đủ để quyết định thắng bại c·hiến t·ranh nhưng như thế không có nghĩa là bọn hắn có thể tiếp tục cù cưa như thế này mãi.

Phải biết, cuộc chiến này đang diễn ra trên đất của người Thái. Từ tháng bảy đến nay, ruộng đồng, vườn tược của người Thái khắp một dải từ Mai Châu lên đến La Châu bị tàn phá mất sáu bảy phần mười.

Tuy thời đại này chưa có ai nói câu "một đội quân đánh trận bằng cái dạ dày của nó" nhưng chỉ cần không thiểu năng cũng có thể hiểu được sáu bảy phần mười lương thực thất thu kia có nghĩa là gì.

Cứ tiếp diễn như thế này thì đừng nói đánh trận, ngay cả xoay xở làm sao để mùa xuân sang năm con dân của mình không c·hết đói hàng loạt cũng đã đủ khiến Phù tạo các mường đau đầu.

Còn thỏa mái cầm cự được chỉ còn họ Cầm ở hai thung lũng Mường Thanh, Mường Tấc (nay là tt. Phù Yên) cùng họ Bạc ở Mường Mụa (Mai Sơn Châu). Số là trước khi quân triều lên đến Mường Mụa thì họ Bạc đã ra lệnh cho dân chúng thu hoạch lúa chín năm sáu phần mười từ trước rồi.

Thành ra hai nhà này gần như không bị tổn hại gì, có thể dựa vào đó mà trường kỳ giằng co!

Thế nhưng họ Cầm, họ Bạc vốn liếng thâm sâu hùng hậu không có nghĩa là các nhà khác cũng như thế.

Thân là Chẩu mường, Cầm Sương cố nhiên có thể bất chấp mọi nhẽ mà liều c·hết đánh tới cùng, trong tương lai gần các nhà khác hẳn là cũng sẽ nể mặt mà tiếp tục cắn răng đánh tiếp mà thôi!

Cũng chính vì hắn là Chẩu mường, quan điểm của hắn không chỉ căn cứ trên lợi ích họ Cầm mà còn phải cân nhắc lợi ích cho các nhà khác, cho toàn bộ mười xứ Thái Đen.

Hơn bất cứ ai khác, Cầm Sương đang cảm thấy như có người cầm đuốc dí vào mông, vừa nóng vừa rát.
Tình hình mười xứ Thái Đen bây giờ, trước là hơn vạn quân triều đình trang bị tinh lương, sau là hai vạn Hồng y quân Cảnh Long (Xa Lý) kiêu dũng thiện chiến, lương thực trong kho đã vơi quá hai phần ba.

Cầm Sương có thể đảm bảo Mường Thanh chưa mất đã là hết sức, yêu cầu hiện tại là nhanh chóng kết thúc c·hiến t·ranh trên một mặt trận để tập trung đối phó mặt trận còn lại.

Như Cầm Sản đã nói (xem lại chương 162) tất cả các nhà khác ở mười xứ Thái Đen đều có thể đầu hàng Cảnh Long, duy chỉ có họ Cầm không được, kết quả của bại trận trước Cảnh Long chỉ có thể là hủy diệt, dòng chính nhà họ Cầm sẽ biến mất khỏi dòng sông lịch sử.

Đến nước này đối tượng hòa hoãn đã rất rõ ràng, Cầm Sương không thể dông dài diễn kịch được nữa.

Xử lý không khéo đến một ngày bốn năm nhà phù tạo còn lại chịu không nổi, liên hiệp diệt họ Cầm không phải là chuyện nói cho vui.

Lý là như thế, vậy nên hôm nay hắn phải lần nữa đích thân đến trại quân triều đình để kiếm được một thỏa thuận có lợi.

Về phía triều đình, tuy nói bây giờ kết cuộc tốt nhất là Cầm Sương nhận triều đình chiêu an, thế nhưng bọn Lê Ê cũng không biết được tình thế khó xử của Cầm Sương đã đến mức nào.

Triều đình không biết hoàn cảnh của họ Cầm hiện tại khiến hắn mất hẳn quyền lựa chọn, chỉ còn một con đường duy nhất là ngả về phía triều đình Đông Kinh. Vậy nên không thể cân nhắc được giới hạn của thằng này ở đâu.

Đối với Cầm Sương, đây là một điều có lợi.

Trung thực mà nói, nếu không có điểm mù thông tin này chưa chắc bọn Lê Ê, Đinh Phúc đã phủ định yêu cầu gia tăng sức ép của Lê Niệm.

Thói đời vốn là như vậy! Nếu như mọi chuyện đều nắm hết trong lòng bàn tay, không có gì nằm ngoài suy tính thì Đại Việt đã sớm bắc đấm Thiên Triều, nam đạp Chiêm Thành, tây chinh Vạn Tượng từ mấy trăm năm trước rồi.

Trước thềm doanh trướng, nhìn thấy thái độ thằng này coi như cung kính, Lê Ê gật đầu bệ vệ ngồi trên cái ghế xếp ngay trước cửa doanh trướng, xua tay sai người bê ra trước trướng bồng một cái bàn tre với vài cái ghế xếp, sự tình còn dài mà.

Chờ thân binh dọn trà nước lên, Lê Ê mới cười như không cười tếu táo hỏi.

- Hà hà … Nếu hôm nay Chẩu mường không đến lão già ta còn tưởng lũ bọn mi chuẩn bị cắt đất lập quốc cơ đấy! Nói thật đi, mi định xưng vương thật à?

Người không biết con tưởng lão với Cầm Sương là bạn hàng xóm, sáng ra không có việc gì buôn chuyện với nhau.

Chỉ có Cầm Sương đuôi mắt hơi nheo, hắn ghét nhất ở đám người Kinh này là trước hoặc sau khi nói cái gì cũng cười một tràng dài cực kỳ giả dối.

Thói này là học của đám người Ngô nham hiểm, mặc kệ lời nói có đáng cười hay không đều hi hi ha ha lấy lệ vài tiếng, khuôn mặt dường như vĩnh viễn mang một tia tiếu ý, đối với ai cũng là thân thiết như vậy nhưng ẩn dấu phía sau là những tâm tư bẩn thỉu nham hiểm chí cực.
Người Thái không giỏi lươn lẹo, vì vậy giao thiệp với những kẻ này luôn chịu thiệt thòi.

Ngồi thẳng lưng lên, Cầm Sương cẩn thận đề cao mười hai phần cảnh giác, đối mặt với loại mèo già hóa cáo này thì cẩn thận đến mấy cũng không phải là thừa.

Trong bụng nghĩ miên man như thế, mặt ngoài Cầm Sương lại cực kỳ làm mất mặt tiên tổ trên cao mà học theo Lê Ê nở nụ cười giả tạo, xoa hai bàn tay vào nhau tỏ vẻ ngại ngùng nói.

- Ha ha … Lão tướng quân nói đùa, Sương chẳng qua là một thằng mán mọi ở đất cằn chim không thèm ỉa mà thôi. Ngài nói như thế là tiện sát tiểu nhân đấy.

Lê Ê vẫn chưa tha cho, vân vê ria mép híp mắt nhìn thẳng vào Cầm Sương nói.

- Chẩu mường nói lời ấy sai rồi! Lão già ta thấy ngài là nhân trung long phượng, mã trung xích thố. Mười mấy xứ Thái ở đất Ngưu Hống (Hưng Hóa) là nơi tách biệt, có vương giả chi tượng đó! Há há …

“Lại là thứ tiếng cười giả dối đó, mả mẹ nó!”

Cố nén không thích trong bụng, Cầm Sương làm như trung thành cảnh cảnh, đưa tay lên lau hai giọt nước mắt vốn không tồn tại, thống thiết vái nói.

- Chúng tiểu nhân chỉ mong đời đời hưởng lộc vua, được ơn nước, nào dám mảy may nghĩ đến những ý tưởng vô quân vô phụ đó!

Lê Ê không chút nào để ý lời thằng này có mấy phần nghìn là thực, nhìn về phía rừng núi vĩ ngạn chung quanh, ánh mắt xa xăm thì thào nói.

- Vô quân vô phụ sao! Thực ra, bậc cha chú chưa bao giờ ngần ngại dang tay chào đón đám con cháu biết sửa sai về nhà. Chỉ có điều, có tạo cơ hội cho chúng thay đổi làm người mới hay không còn phải nhìn xem bọn chúng thực sự đã biết sai hay chưa? Thực tâm hối lỗi hay qua loa lấy lệ? Cuối cùng còn phải thấy cách chúng bày tỏ thái độ như thế nào cái đã! Mi nói có đúng không, Chẩu mường?

Vẻ mặt Cầm Sương đọng lại, nào còn lại chút dư vị nào của vẻ thuần phục thuận theo ban nãy, giọng hơi lạnh lùng.

- Lão tướng quân, tiểu nhân cho rằng - hơn bất cứ ai hết - ngài hiểu rõ tình thế và vị thế của người Thái chúng ta hiện tại, lại càng rõ giới hạn của chúng ta đến đâu. Thứ cho tiểu nhân bất kính một câu! Chúng tiểu nhân sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, trên mảnh đất tổ tiên dẫn theo Hồng y quân cầm kiếm sắt, nỏ chiến từng bước từng bước chinh phạt mà có. Trên mảnh đất này, tổ tiên chúng tiểu nhân đốt rẫy làm ruộng, đời đời tranh đấu với hùm beo mà giữ lấy bản mường. Người Thái đời đời sinh sống trên máu thịt của tổ tiên như thế! Vinh quang tổ tiên không cho phép chúng tiểu nhân chấp nhận những điều kiện hà khắc đến mức ấy, nếu vẫn tiếp tục là toàn bộ chín điều kiện kia không chút nào nhân nhượng thì xin ngài chuẩn bị gươm giáo đi, chúng ta gặp lại nhau ở chiến trường!

[Bộp … bộp … bộp …] Giữa doanh trại chỉ có tiếng vỗ tay lạc lõng của Lê Ê, lão bừng bừng hứng thú vừa vỗ tay vừa gật đầu với Cầm Sương.

- Thuyết hay lắm, khá khen cho Chẩu mường mười xứ Thái Đen, có chí khí lắm! Há há …

Lê Ê càng cười càng to, tay càng vỗ càng vang dội, đoạn tắt ngấm không chút nào báo trước, lão trầm giọng nói.

- Được! Vì chút phong thái này của mi, bản tướng làm chủ bỏ qua điều kiện thứ chín, quân triều đình sẽ không đóng quân ở bản mường của bọn mi nữa. Những thứ còn lại mi đàm phán với thằng Niệm đi!

Nói rồi đứng dậy rảo bước vào quân trướng, chui được nửa cái đầu vào rồi như lại nhớ đến cái gì, ngoái đầu ra cổ quái nói.

- Chẩu mường! Coi như lão già ta thiện ý nhắc nhở mi một lần! Thời đại của chúng ta đang trải qua những biến chuyển ngàn năm chưa hề có, thịnh thế Đại Việt sắp tới không gì có thể ngăn cản nổi. Người Thái bọn mi, hoặc là chấp nhận phai mờ vào dòng sông lịch sử mà ngoan ngoãn rút đầu vào mai rùa giữ mạng, hoặc là vì vun đắp thêm vinh quang cho tổ tiên mà đóng góp một phần sức lực nhỏ nhoi của mình vào sự biến chuyển vĩ đại đó. Chỉ có hai con đường ấy thôi, bất cứ một thứ tư tưởng âm u nào muốn châu chấu đá xe hòng kéo chậm vòng quay tất nhiên đó đều sẽ bị nó vô tình nghiền nát. Những lời này có thể mi đã nghe qua một lần rồi, nhưng lần này là lão già ta nói. Nhớ lấy lời ta!
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025