Chương 199: Quốc Vận

27/04/2025 10 8.0
Chương 196: Quốc Vận

"Chiến tranh là một hành vi b·ạo l·ực dùng để buộc đối phương phục tùng ý chí của mình, là sự huy động sức mạnh không hạn độ đến tột cùng của các bên tham chiến. Đó không phải là sự tác động của một lực lượng sống vào lực lượng c·hết mà là sự xung đột quyết liệt giữa hai lực lượng sống. Vì vậy, khi chưa đánh bại được kẻ địch thì lực lượng tham chiến vẫn sợ nó đánh bại mình."

Lê Thọ Vực nhớ rõ lần đó hắn xuống Nghi Sơn, theo lệ ra biển lớn đã từng nghe Lê Ý nói mấy câu này.

Bàn về phép cầm quân, trong mắt bọn hắn Lê Ý không khác gì con gà nhép. Nhưng về những phương diện khác - đặc biệt là lý luận - thằng ôn con đó luôn có thể đưa ra những lời lẽ sắc bén đến ghê người.

Người Thái đen đang b·ị đ·ánh kẹp từ hai phía, tình thế vô cùng hiểm nghèo nhưng Cầm Sương vẫn cắn răng diễn tuồng. Cố gắng bày một bộ "huyết chiến tới cùng" hòng tìm kiếm một vị thế tốt hơn trên bàn đàm phán.

Nào biết quân triều đình đã nhận được tin Đao văn Trì đem Hồng y quân Xa Lý đông chinh từ lâu.

Vì vậy mà cuộc chiến vẫn tiếp diễn, chỉ là thiếu đi một chút tàn khốc mà thôi.

Quân triều đình đánh đến ngày thứ năm thì quân thủ lũy Mường La chống không nổi nữa, người Thái bắt đầu dắt díu nhau mà chạy về phía Mường Muổi.

Cứ nghĩ đến trò hề này Lê Thọ Vực lại không nhịn được nở một nụ cười cực kỳ "chân thật" dường như đã mường tượng ra cảnh Cầm Sương tuyệt vọng quỳ rạp xuống trước mặt mình hèn mọn cầu xin triều đình rủ lòng thương xót.

Từ những năm Đại Bảo đến nay, mỗi một lần ra quân chinh phạt đội ngũ theo quân còn có cả sử quan lẫn ... họa sư.

Kẻ trung nhị số một thiên hạ như Lê Nguyên Long rất đơn giản bị đứa cháu nhỏ đầy tò mò của mình xúc xiểng đi làm mấy trò đó lấy tư liệu khoe khoang .. à nhầm, là tài liệu mà minh quân Lê Nguyên Long nhà chúng ta bày trò đó làm tài liệu cho đời sau nghiên cứu mới đúng.

Chỉ cần nghĩ đến việc tên mình sẽ được ghi vào sách sử, dáng vẻ oai phong lẫm liệt của bản thân sẽ được họa sư tạc vào vách núi thời đại, vinh quang vô thượng đó khiến hắn suýt nữa không nhịn được gầm thét lên.

Kể cả đã ra sức kiềm chế bản thân, mỗi bước chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng nhún nhảy.

Bước đến gần doanh trướng của Lê Niệm hắn liền thấy một bóng hình nho nhỏ đang bê chậu nước ra ngoài.

Thân ảnh kia vừa liếc thấy hắn đã ngọt ngào gọi.
- Anh ơi!

Ha hả! ... Là con bé người Thái Lê Niệm bắt được trên đường hành quân.

Vì một lý do mà ai cũng biết là lý do nào đấy đám gia thần nhà Lê Niệm bất chấp quân kỷ lưu con bé này lại, cho tắm rửa sạch sẽ, quân áo tươm tất sai hầu bên cạnh Lê Niệm.

Đám chú bác trong quân tuy biết nhưng cũng vì hoàn cảnh đặc thù nhà thằng này mà đều lựa chọn vờ như không thấy.

Chỉ mấy ngày con bé con này đã bắt đầu nhận ra ở trong doanh trại này không còn sợ bị người bắt nạt, không còn bị đói, liền tươi roi rói mà chấp nhận làm linh vật trong doanh trại quân Phủng Thánh.

Được cái con bé này cũng xinh xắn, tuy đã mười bốn mười lăm nhưng thân thể lâu ngày thiếu dinh dưỡng vẫn chỉ cỡ mười hai mười ba tuổi. Mọi người trong doanh cũng vui lòng thấy có cái đuôi nhỏ lăng xăng chạy qua chạy lại.

Chỉ mấy ngày đã bập bẹ học được vài câu tiếng Kinh, không biết thằng chó đẻ nào dạy, gặp ai cũng trước một câu "Anh ơi!" sau một câu "Em yêu anh!" lại còn bằng giọng mũi nhõng nhẽo.

Đèo mẹ!

Hôm đó lần đầu nghe nó gọi hai tiếng "Anh ơi!" Lê Thọ Vực móc mãi trong ngực mới tìm ra nửa miếng thịt khô tặng cho con bé này!

Xoa xoa đầu con bé, trong ánh mắt trông đợi của nó dúi vào tay nó nửa thanh lương khô mới yên thân bước vào doanh trướng.

Vừa bước vào trong đã thấy gương mặt anh tuấn đến mức gợi đòn của Lê Niệm đang chăm chú xử lý văn thư, Lê Thọ Vực cất tiếng cười nói.

- Không vào trong Mường La à? Bọn họa sư đã bắt đầu chuẩn bị vẽ tranh rồi đấy!

Lê Niệm đặt bút xuống liếc xéo Lê Thọ Vực một cái, sang sảng mắng.

- Anh sợ em c·hết không đủ nhanh à? Cả chiến dịch này đánh từ đầu tới đuôi quân Phủng Thánh đều lập công lao hãn mã, vinh quang như thế là đủ rồi. Công lao đến mức này không cần phải góp mặt trong một bức tranh người ta mới biết đóng góp của mình. Công lao quá nhiều cũng không phải việc tốt đẹp gì, sẽ khiến người không thích, có những kẻ làm bạn không thể giúp ích được gì cho ta nhưng khiến chúng ghi hận thì ta sẽ khốn đốn. Nếu không phải lão tướng quân ở đây em còn định bán bớt quân công sang cho các vệ khác kia kìa. Nay chiếm được Mường La đã là đợt vớt quân công cuối cùng, cơ hội ra mặt này phải dành cho anh em các vệ, các quân khác nữa, như thế trong doanh mới hài hòa!
Lê Thọ Vực ngồi xuống ghế xếp, không thể phản bác được chỉ có thể thở dài.

Lê Niệm sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt, tâm trí sớm thành thục hơn người, xét vể đạo đối nhân xử thế ngay cả thằng nhóc nhà chú Khôi nổi tiếng là thần đồng cũng khó có thể sánh bằng.

Nghĩ lại vệ quân của mình cũng đã có nhiều chiến công, có lẽ cũng nên học theo Lê Niệm tạm tránh phong mang là hơn, hắn lục tục bước ra khỏi doanh trướng chạy về phía lán trại tìm giám quân nhà mình.

Lê Thọ Vực đi rồi, Lê Niệm thở dài như quả bóng vì hơi ngồi xẹp xuống ghế. Con bé người Thái không biết đã lặng lẽ vào doanh trướng từ lúc nào, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa bóp thái dương cho hắn. Lê Niệm cứ thế ngồi yên lặng trong doanh trướng đến hơn một canh giờ.

Đợi đến khi trời đã về chiều mới ra lệnh cho quân Phủng Thánh hành quân vào Mường La.

Đi qua tường nam lũy Mường La liền thấy t·hi t·hể người Thái nằm dặt dẹo ngày càng nhiều, trên thân bọn chúng trăm người như một mặc áo màu đỏ chót đã rách nát.

Cơn mưa lạnh buốt đầu đông phủ thêm lên từng cỗ t·hi t·hể lạnh tanh một lớp thê lương chảy ròng.

Ven đường, quân lính hớn hở lật từng cái xác lên xem xét, muốn biết đám người Thái này c·hết trận như thế nào.

Nhát đao này chém theo góc như vậy, mũi giáo kia đâm thẳng tới ra sao.

Con bé người Thái theo chân Lê Niệm vẻ mặt tái nhợt, mỗi lần nhìn thấy t·hi t·hể là lại nghiêm chỉnh vái lạy mấy cái, đoạn cực kỳ chăm chú thì thầm một tràng đảo từ bằng tiếng Thái, hắn chỉ nghe loáng thoáng có chữ "khoăn" nghĩa là linh hồn.

Hẳn là con bé này đang cầu mong cho hồn phách n·gười c·hết về được với gia đình!

Lê Niệm lắc đầu, n·gười c·hết dưới chân lũy Mường La này phải kể đến hàng ngàn

Đến bữa tối con bé này vẫn chưa khôi phục lại vẻ hoạt bát thường ngày, mọi khi cơm tối gần xong là nó đã như con chó con, bắt đầu quấn lấy mấy tên hỏa đầu gọi "Anh ơi!" loạn hết cả lên rồi. Khi đó đám hỏa đầu sẽ xới cho nó một bát gạo đồ thật đầy, còn đặc biệt để lên trên hai con cá khô kho.

Tối nay cơm nước đã dọn ra từ lâu vẫn chưa thấy con chó nhỏ ở đâu, mấy tên hỏa đầu liền lớn tiếng gọi bằng giọng Thanh Hóa đặc sệt.
- Chăn! Mi ở mô rồi, lại đây ăn cơm!

Tìm mãi mới thấy con bé Chăn đang núp ở một góc nhà sàn, ôm gối khóc rưng rức.

Hỏa đầu bê cả thau cơm đến huơ huơ trước mặt nó, trên cùng vẫn đặt hai con cá khô kho, hôm nay còn đặc cách thêm một lá gan gà béo núc ních nữa.

Nếu là thường ngày, nó vui vẻ mà ngọt ngào hô câu "Em yêu anh!" rồi sung sướng ăn lấy ăn để rồi, bây giờ lại vờ như không thấy.

Liếc nhìn con bé vẫn đang sụt sùi, hỏa đầu thở dài một tiếng, đặt thau cơm bên cạnh nó rồi lững thững bước về lều bếp.

Lê Niệm ngồi trong nhà, lặng lẽ nhìn con bé khóc thêm gần nửa canh giờ nữa mới ôm lấy thau cơm, cứ như thế từng thìa từng thìa lớn súc cơm ăn, được hai miếng nước mắt lại trào ra.

Thấy con Chăn đã ăn cơm, Lê Niệm cũng không theo dõi nữa, bước vào buồng trong.

Con bé Chăn chỉ nhìn thấy từng t·hi t·hể mặc áo đỏ băng lãnh an tĩnh nằm trong mưa mà không thấy nam doanh t·hi t·hể quân triều đình chất lên đống củi hỏa thiêu đến cả ngàn.

Người Thái có đồng bào, có người thân sao người Lạc lại không có thân tộc, người thương nhớ cơ chứ.

Hơn ai hết, hắn hiểu rõ đây là bắt buộc, Đại Việt muốn yên ổn phát triển thì trong phải trấn áp được kimi, ngoài phải đánh dẹp được di địch.

Chỉ cần một bước sai cả quốc gia vào chỗ vạn kiếp bất phục cũng không phải là nói quá.

Người Di, người Bạch cũng từng có vương quốc của riêng mình, hùng mạnh tới mức đông chống Đại Đường, tây vả Thổ Phồn răng rơi đầy đất. Có những lúc còn đánh cho Đại Đường mất hẳn một châu, người Lạc có thể thoát khỏi ách đô hộ phương bắc nói không ngoa cũng có một phần nhờ người Nam Chiếu vừa g·iết vừa bắt người Hán ở quanh thành Tống Bình đến hơn mười lăm vạn người, khiến căn cơ người Hán xây dựng ở Giao Chỉ bấy lâu tan thành mây khói, sau này Cao Biền di dân Hán xuống cũng không thể khôi phục lạiđược.

Ấy thế mà chỉ vì trong nước không yên, đương lúc q·uân đ·ội Đại Lý tử chiến với người Mông Cổ ở thung lũng Nhĩ Hải có thổ phiên chỉ đường cho quân Mông Cổ vượt qua dãy Thương Sơn mà đánh thẳng vào kinh đô, thế là người Bạch, người Di mất nước.

Từ sau khi bị người Mông Cổ tiêu diệt chúng gần như mất hút, gần hai trăm năm đã qua không có dấu hiệu gì cho thấy chúng có thể một lần nữa khôi phục lại sức mạnh của mình.

Đến tận ngày nay chúng chỉ còn là những sắc dân hạng hai ở trên chính đất tổ của mình.

Lần này nói Lê Niệm theo quân đi đánh dẹp không bằng nói hắn là đi làm nên lịch sử. Hắn đã nhìn thấy con đường vươn lên của quốc gia, luồng trung nhị ... à nhầm, luồng nhiệt huyết bị hoàn cảnh gia đình cưỡng ép vùi dập bấy lâu nay như sắp vùng dậy hồi sinh.

Con người mà, không thể sống đờ đẫn như một con rối, suốt đời qua loa không có lý tưởng, chẳng có mục tiêu được.
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025