Chương 198: Quen Thuộc

27/04/2025 10 8.0
Chương 195: Quen Thuộc

Ly Vĩ mắt sáng rực lên, một loạt hành động vừa rồi của Lê Ý lão quen đến không thể lại quen.

Gia chủ nhà mình trên chiến trường cũng có một loại thiên phú kỳ dị như thế.

Lão thúc ngựa dẫn theo ba ngũ kỵ binh xông đến bên cạnh Lê Ý, cắm nha kỳ xuống kéo cung bắn thẳng vào mặt một tên cung thủ Đối Mã đang cố gắng bắn lén thiếu chủ nhà mình.

[Phăng ... viu ... phập ...]

Cây cung phức hợp nặng hơn hai tạ bắn mũi tên nặng trong tầm mười trượng hiếm có thứ gì cản được, dễ dàng xuyên qua mặt nạ của tên cung thủ đưa hắn về với tổ tiên.

Đoạn lão lấy tấm khiên lớn treo bên hông ngựa lên che, hưng phấn hỏi Lê Ý.

- Thiếu chủ! Vừa rồi là sao vậy?

Lê Ý bật cười, mắt sắc đảo quanh thì thào.

- Thật! Con bà nó tất cả đều là thật!

- Thiếu chủ nói gì cơ!

Lê Ý ngượng ngùng gãi mũi.

- Không có gì! Cháu chỉ hơi hưởng thụ loại không khí chung quanh này thôi! Đi, chú Vĩ, theo cháu giải quyết đám tạp nhạp này!

Lê Ý thúc ngựa tuốt mã đao xông về phía tiền quân, Lý Vĩ lúc này liệng cái tư duy khách quân sang một bên, cười dài phất tay ra hiệu bọn Lê Hoằng, Lý Dục, Lê Bác ba người dẫn theo gần sáu mươi kỵ ruổi ngựa theo sau Lê Ý, phần lão phải ở lại chỉ huy đám bộ binh.

- Thiết Đột hãm trận! ... Thề c·hết không lùi! ... Thiết Đột hãm trận! ... Thề c·hết không lùi! ...

Quân Nam Xương cũng nối gót mà tới, đám này vốn là hậu bị Thiết Đột, vừa đều nhịp đẩy tới vừa phát ra tiếng rền rĩ rì rào như sóng biển.

Vừa đến trận tiền liền đeo nỏ lên lưng, vòng tay xuống hông trái rút đoản đao, đề khiên lớn dựng tường khiên tiến về phía trước.

Đám võ chức (Haori) nhà Thượng Sam đang khổ chiến thấy đám khách quân vốn chỉ nên ở bên ngoài hò hét trợ uy vũ lại thể hiện dũng như thế không khỏi cảm thấy da mặt hơi nóng cũng không giữ sức nữa, ra lệnh cho quân kinh túc (Ashigaru) dưới tay tung sức ra đánh.
Quân Đối Mã vốn đang dựa vào ưu thế bất ngờ kiếm được chút lợi thế bắt đầu b·ị đ·ánh bật trở ra.

Chẳng mấy chốc quân khinh túc phiên Đối Mã ở tuyến trước chịu không nổi áp lực khí thế hơi chùng.

Thượng Sam Phòng Triều nghe gia thần bên cạnh nói quân Đối Mã đã hiển bại thế, vung thái đao lên hò hét.

- Quân Đối Mã bắt đầu bỏ chạy rồi! ... Tấn công! ...

Quân nhà Thượng Sam nghe thấy thế cũng lớn tiếng hò hét theo khiến quân Đối Mã ở tuyến trước không nhịn được bắt đầu cảnh giác nhìn đồng đội hai cánh cùng phía sau, những lúc như thế này không ai muốn là người cuối cùng bỏ chạy.

Cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, không biết tên nào đi đầu làm mẫu quăng giáo chạy trước, cả một mảng lớn tuyến trước quân Đối Mã trong chốc lát sụp đổ.

Đến lúc này, cuộc tàn sát mới chính thức bắt đầu.

...

Trời trở tối hẳn, cuộc truy kích của quân nhà Thượng Sam đã dừng lại từ lâu, chỉ có quân Nam Xương dựa vào tầm nhìn tốt trong đêm nên cố dí thêm một chút, đến tối muộn Lý Vĩ mới dẫn quân lục tục về doanh.

Cuối cùng đại quân vẫn không dám hạ trại bên ngoài sơn hạp, lý do rất đơn giản - nước.

Ngôi làng trên núi kia có mấy cái giếng lớn nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp đủ nước dùng cho hơn một ngàn người.

Quân chủ lực lại phải hành quân thêm gần bốn dặm về phía làng A Liên nằm bên bờ biển.

Làng A Liên nằm ngay bên cạnh một con nước nhỏ đổ ra biển, ở đấy không chỉ có đủ nước cho hơn ba ngàn người mà còn có thể dễ dàng tiếp cận tiếp liệu từ hạm đội đang neo đậu ngoài biển.

Nhờ đó mà Lê Ý có thể tái hợp với con ngựa yêu của mình, mấy ngày nay cưỡi con ngựa lùn Thượng Sam Phòng Triều tặng cho, nó đã sắp sầu c·hết.

Doanh trại một nửa ở trog làng, một nửa trên lưng núi nhìn thẳng ra mép nước, theo bất cứ cuốn binh pháp nào thì đây cũng là binh doanh hoàn hảo, binh lính có thể an tâm nhỉ ngơi dưỡng sức, chỉ chờ mặt trời ngày mai vừa ló dạng là băng qua hẻm núi tiến vào khu vực rừng núi chung quanh vịnh Kim Lý.

Đánh đến đấy có thể coi như là phần cuối của chiến dịch.

Con bà nó!
Lần xuất chinh này đánh trận quá lâu, vốn là Lê Ý còn muốn dành chút thời gian tiến đến Hải Đông, Hải Tây đích thân móc nối với vài bộ tộc Nữ Chân, Mạt Hạt, Phù Dư v.v. tản mát quanh hai khu vực này nhằm thiết đặt thương mậu.

Nó vững tin rằng không một thủ lĩnh nào, bất kể ở Hải Đông hay Hải Tây có thể từ chối được hạt kiều mạch, gạo cùng ... thép mà thương hội Vĩnh Xương đem đến.

Nghĩ đến cái gì khó chịu bụng nó lại đói, thằng cha Thượng Sam Phòng Triều khốn nạn, đánh trận xong còn gọi nó sang doanh trướng của hắn họp quân vụ đến tối mịt, bụng nó kêu òng ọc nhưng nhất quyết không ăn cái thứ cơm quân ngũ của Đại Hòa.

Thời đại này phương thức chế biến trong quân ngũ Đại Hòa cũng không lấy gì làm phong phú hơn cơm lính Đại Việt, chẳng qua là bỏ kiều mạch vào nồi đem luộc. Đến lúc gần chín thì bỏ thêm một chút rau dại vào ăn cùng. Lần này theo quân Đại Hòa được Thượng Sam Phòng Triều chia cho một ít rong biển.

Mả mẹ nó! Hôm đó Lê Ý hứng trí bừng bừng ăn cơm rong biển, ai ngờ gắp cái thứ nhơm nhớp tanh tanh đó lên nó chỉ muốn nôn ra cả mật xanh mật vàng.

Nhìn quanh một vòng thấy đám võ chức chung quanh gắp ăn ngon lành, có tên còn bê cả bát lên vét sạch.

Bộ dạng này của bọn chúng cho Lê Ý biết nó trách oan Thượng Sam Phòng Triều rồi.

Đồ mặn thì tùy, nếu hậu cần thuận tiện thì mới mong được nếm mùi thịt cá, còn không chỉ có thể trông chờ vào mấy kẻ tay chân nhanh nhẹn đi săn cải thiện.

Ngay cả cơm nước của tướng lãnh cũng chỉ tốt hơn một chút, thay thế hạt kiều mạch bằng gạo trắng. Hiềm một nỗi đám quý tộc Đại Hòa là một đám động vật ăn chay có chọn lọc, thành ra bữa ăn quanh đi quẩn lại chỉ có cá.

Năm đó nó đem vấn đề này đi hỏi Đại Nội Trì Thế, lão già vô sỉ này vừa gặm một cái đùi nai vừa nói với nó, từ nửa sau thời Phi Điểu (thời đại Asuka 592-710) khi Phật giáo dần dần lớn mạnh ở Đại Hòa, giới quý tộc Đại Hòa dần "thấm nhuần" những điều kiêng kỵ của đạo Phật - trong đó có sát sinh.

Việc g·iết và ăn thịt súc vật dần trở thành một hành động dơ bẩn và bị xem thường, ít lâu sau đó có lệnh cấm g·iết mổ súc vật, thịt súc vật trở thành thực phẩm dành cho người nghèo.

Nó thực sự chả hiểu đám động vật ăn chay có chọn lọc này, nếu đã ăn chay thì làm cho trót, đừng ăn luôn cả thịt nai, lợn rừng cùng các loại cá, chim hoang dã luôn đi!

Càng nghĩ càng bực, tiểu hầu gia nhà chúng ta liền trút giận lên mấy tên khinh túc nhà Thượng Sam.

- Quan quân pháp đâu! ... Mấy thằng này ra mép nước uống nước lã, còn không mau đem xuống đánh mười quân côn!

Nói rồi khệnh khạng bước về phía khu lán trại của quân Nam Xương.

Thấy không? Thân binh của tiểu hầu gia nhà chúng ta có khác, lều lán, võng màn chỉnh tề, trên bếp than đang sôi sùng sục là nước nóng.

Ăn ở như thế mới hạn chế được c·hết oan vì bệnh tật. Nó dám khẳng định, quân Nam Xương chưa hẳn là đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất Đại Việt nhưng ở với nó tám chín tháng nay đã sớm trở thành đội quân sạch sẽ nhất thiên hạ. Đúng vậy, là hạng nhất, là số một, không có một trong.
Bước vào nhà bếp lại thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi canh bếp lửa.

Ơn trời! Đầu bếp trên thuyền cuối cùng cũng tới!

Lăng xăng chạy lại mở nắp cái nồi sắt lớn ra nhìn, Lê Ý không khỏi méo xệch cả miệng. Những tưởng tiếp cận được đoàn thuyền vận tải rồi cơm canh sẽ khá hơn, ai ngờ quanh đi quẩn lại vẫn là gạo khô luộc.

Mà thôi! Nhập gia tùy tục, quân Nam Xương mấy tháng này cũng chỉ ăn cá khô kho mặn, tiểu hầu gia nhà chúng ta thấy thế cũng không tiện đòi hỏi gì nhiều.

Tên đầu bếp thấy vẻ mặt méo xệch của Lê Ý liền mở cái nồi nhỏ ra, từ bên trong bốc lên mùi thịt kho thơm nức mũi, nó không nói không rằng cắm đầu ăn hết nửa tô cơm.

Qua cơn đói mới như nhớ ra cái gì, liền hỏi thịt ở đâu ra? Thế mới biết hôm nay trong lúc truy đuổi quân Đối Mã một tên ngũ trưởng vô tình bắn được một con lợn rừng, bọn binh lính đã chia nhau ăn hết từ lâu.

"Bọn ôn con này! Có miếng ăn ngon cũng không nhắc tướng chủ bọn chúng một tiếng!"

Nó đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với phần còn lại của tô cơm thì Lý Vĩ bước vào. Lão già này vừa tuần sát một vòng quanh đại doanh, xác nhận không còn gì thiếu sót mới trở về!

Lý Vĩ đón lấy tô cơm từ tay đầu bếp, không mặn không lạt nói.

- Chém tại trận hơn bảy trăm đầu, trong đó quân Nam Xương chém hai trăm mười bảy tên, lại bắt làm tù binh chín mươi mốt tên, quân ta c·hết mười ba, b·ị t·hương mười sáu, thiệt hại của quân nhà Thượng Sam không dưới ba trăm.

Lê Ý buông bát xuống.

- Cháu nhớ đến lúc quân địch vỡ trận quân ta cả c·hết lẫn b·ị t·hương không hơn mười người cơ mà!

Không trách nó kỳ quái, quân Nam Xương vũ lực kinh người, trang bị nào là khiên rộng đao sắc, giáp dày bằng thép, khôi mạo che kín mặt v.v. có thể nói là hoàn mỹ.

Đối thủ chỉ là quân Đối Mã phần đông chỉ trang bị phúc quyển giáp, tốt hơn một chút thì có khôi mạo, hộ thủ mà thôi.

- Đúng vậy! Trong lúc thiếu chủ quay trở về hậu quân, thần dẫn quân truy kích bị quân tiếp viện của chúng đánh từ bên hông. Cho chúng ta một đòn hồi mã thương đau điếng! Cũng nhờ vậy mà ta chém thêm được hơn trăm đầu.

Vừa nói, lão vừa nhe răng đen ra cười, từ trong tròng mắt đỏ chảy ròng ròng ra từng dòng tàn khốc.

Chời đựu! Ngay lúc này Lê Ý chỉ cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, cực kỳ khẳng định cho rằng quân Đối Mã dây nhầm người.

Phải kẻ khác gặp đòn hồi mã thương như thế còn có thể bất ngờ bối rối, riêng vé mấy lão già Lam Sơn này rặt một lò đều là loài sài lang khát máu cả!

Cơ may lật ngược tình thế ư? Vô hạn tới không!
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025