Chương 197: Cùng Một Loại

27/04/2025 10 8.0
Chương 194: Cùng Một Loại

Binh giáp sẵn sàng rồi hắn mới thúc ngựa về phía dân làng đã sớm bị quân nhà Thượng Sam vây chật như nêm. Chưa chờ hắn đặt câu hỏi, đã có một ông lão dẫn đầu dân làng quỳ mọp xuống trước ngựa của hắn run rẩy nói.

- Lạy ngài! Chúng con là sơn dân trên núi, không biết đến sự vĩ đại của ngài đến mức nào! Nhìn thấy quan quân qua đây chỉ biết dâng lễ vật quý giá nhất trong làng tới đại nhân. Hi vọng ngài có thể hài lòng mà bỏ quá cho tội lỗi của chúng con, cho chúng con được tiếp tục sinh sống ở đây.

Nói xong liền điên cuồng phất tay, hơn hai mươi trai tráng mở mười mấy cái giỏ lớn ra. Bên trong nào rượu, nào gạo, còn có một số thịt và cá khô v.v.

Thượng Sam Phòng Triều hơi buông thõng dây cương không nói gì, nghẹo đầu nhìn ông lão như là trên mặt lão có hoa. Bên cạnh hắn, Lê Ý cũng thúc một con ngựa chiến chạy lại, thân mặc giáp cuirass sáng loáng, im lặng không nói gì.

Lần nữa vung tầm mắt lên ngôi làng trên sườn núi, Thượng Sam phòng Triều thú vị nhếch môi hỏi.

- Các ngươi là dân chúng trong ngôi làng kia?

Ông lão điên cuồng dập đầu, thống thiết nói.

- Đúng vậy! Đại nhân suy xét cho! Tổ tiên chúng con đã sống ở đây được mười mấy thế hệ rồi. Chúng con không dám mơ ước cao xa gì, chỉ mong đại nhân thu lấy lễ này, nhân từ mà tha cho chúng con một con đường sống.

Thượng Sam Phòng Triều gật nhẹ đầu rồi lại hơi lắc.

- Ở đây đúng là có một ngôi làng, ta cũng tin là dân làng đã sống ở đây mười mấy thế hệ ... Hiềm một nỗi!

Hắn nghiêng người cười tủm tỉm nói với ông lão.

- Giờ này đã là giờ cơm tối, trong ngôi làng kia sao lại chưa nổi khói bếp!

Nói rồi vươn tay rút thái đao chém xuống đầu ông lão.

Ông lão đang quỳ mọp kia nhanh như chớp né ra khỏi nhát đao đòi mạng, không biết móc từ đâu ra mấy cái thủ lý kiếm (shuriken) ném thẳng vào mặt Thượng Sam phòng Triều.

Mấy chục tên trai tráng thấy thế cũng nhanh như chớp lấy ra mấy cây khổ vô (kunai) lao vào chém g·iết với đám võ sĩ nhà Thượng Sam.

Thượng Sam Phòng Triều vung thái đao chặn thủ lý kiếm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ông lão, đoạn hai chân kẽ thúc bụng ngựa, chiến mã liền vọt mạnh về phía trước tà đao lướt tới.

Đúng lúc này, từ rừng cây chung quanh tràn ra từng đám từng đám quân Đối Mã hò hét đánh tới.

[Viu ... viu ... phập ... phốc ...]

Từ trong rừng, mấy trăm mũi tên từ nơi lẩn khuất bắn ra, chỉ vài loạt tên đã bắn gục năm sáu chục tên lính nhà Thượng Sam.
[Huýttt...]

Lý Vĩ thấy tiền quân có biến, thổi một hồi còi hét lớn.

- Cơ động đội hình! ... Bảo vệ thiếu chủ! ...

Quân Nam Xương chung quanh nghe thấy tiếng còi lệnh ngay lập tức hò hét tập kết thành đội thành ngũ che vai thích cánh tiến về phía trước.

Trước trận tiền, Lê Ý đang cưỡi ngựa, chậm chạp chưa có phản ứng gì, Lý Vĩ xót ruột thúc ngựa về phía trước, chỉ nha kỳ chữ "黎" (Lê) về phía nó gầm thét.

- Tiến lên!

Mấy đội hình bộ binh quân Nam Xương chậm rãi đều nhịp tịnh di về phía nha kỳ chỉ tới.

Ngay bên cạnh Lê Ý, quân nhà Thượng Sam gặp cảnh trong đánh ra, ngoài đánh vào, tiền quân thế mà hơi có chút bối rối, đội hình thoáng chốc b·ị đ·ánh tán loạn.

Thượng Sam Phòng Triều lúc này chỉ có thể bỏ qua ông lão, kéo cương ngựa quay lại ổn định đội hình quân nhà mình.

- Không được hoảng loạn! ... Đao thuẫn thủ bảo vệ cung thủ! ... Cung tiễn thủ quay lại bắn trả! ...

Quân nhà Thượng Sam dù sao cũng là tinh nhuệ, nhanh chóng lần nữa lấy lại bình tĩnh tái lập đội hình.

[Viu ... viu ... phập ... phốc ...]

Cung thủ nhanh chóng bắn từng mũi tên nặng cả ba bốn lạng xuống đầu quân Đối Mã.

[Huýttt ...]

Lý Vĩ thổi mạnh còi đồng, quân Nam Xương theo hầu đột ngột dừng lại, vác nỏ lớn lên tay, kéo lẫy cài tên như mấy trăm cỗ máy.

Quân Nam Xương tuy là thân binh của Lê Ý nhưng thời gian nó lên làm đội trưởng đám khỉ đột này chưa đủ dài để thay đổi hệ v·ũ k·hí lẫn kỹ - chiến thuật gì.

Hơn nữa, bọn ôn con này bao nhiêu năm trời ăn tập sử dụng v·ũ k·hí lạnh, lại đã thấy máu, đều đạt đến cảnh giới gọi là hãn tốt, giờ đột nhiên chuyển qua hệ v·ũ k·hí nóng nó thấy hơi lãng phí.

Theo ý nó, tốt nhất sang năm có thể mượn thời thế bành trướng thân binh của mình lên gấp đôi gấp ba, đến lúc đó cho số quân gia tăng đó sử dụng hỏa khí cũng chưa muộn.
Lại lan man rồi!

Trước trận tiền, chờ quân Đối Mã vào tầm mười lăm trượng Lý Vĩ mới lần nữa thổi còi.

[Huýttt ... phăng ... phăng ... phăng ... viu ... kịch ... phập ...]

Nỏ thỉ của quân Nam Xương là loại phá giáp hạng nặng có đầu bằng thép hình tam lăng, thiết kế tối ưu cho nhiệm vụ xuyên giáp. Ở khoảng cách mười đến mười lăm trượng, giáp phúc quyển là chưa đủ để bảo vệ chủ nhân mình trước sức tàn phá khủng kh·iếp này.

Nỏ thỉ tam lăng dễ dàng cắt đứt mấy tấm thép mỏng được khảm trên áo giáp mà xuyên vào thân thể.

Chỉ một loạt nỏ thỉ đã khiến ba bốn chục tên giặc Đối Mã đổ gục ngay trước mặt Lê Ý.

Trái với lo sợ của Lý Vĩ, Lê Ý không phải là bị tràng chém g·iết này làm cho kh·iếp sợ không phản ứng được gì. Chẳng qua, nó phát hiện bản thân vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo tới mức lạnh lùng.

Cái cảm giác này, dường như trong lần bị mấy tên tù binh len lén á·m s·át bên bờ Lỗi Giang nó cũng đã trải qua một lần.

Hai lần như một, nó không cảm thấy không thỏa mái chút nào, luồng gió lạnh cuốn theo mùi máu tươi tanh tưởi đập thẳng vào mặt còn khiến nó không nhịn được say mê hít một hơi.

Tựa hồ mỗi một tế bào, mỗi một mô, mỗi một cơ quan trong cơ thể nó đều đang reo hò hưởng thụ tràng sát lục này.

Nó hơi đờ người ra, cúi đầu nhìn kỹ xuống bàn tay đã có mấy vết chai vì luyện đao của mình, nó bất giác nghĩ miên man.

"Chẳng lẽ từ trong ra ngoài, từ thân thể đến linh hồn mình đều thừa hưởng từ Lê Khôi sao?"

Nó lắc mạnh đầu.

"Không đúng, linh hồn này được nuôi dưỡng ở thời đại Xã Hội Chủ Nghĩa, bởi bố Dương, mẹ Ngọc, sao có thể điềm nhiên hưởng thụ tràng tranh đấu tàn bạo như thế này cơ chứ! Không!..."

Tay trái nó ôm c·hặt đ·ầu, sâu trong thức hải nó không ngừng có một thứ nào đó đang gầm thét những âm thanh vô nghĩa.

Ngay lúc này, ở bên phải nó có một tên lính Đối Mã, ánh mắt chăm chú nhìn tên võ sĩ của đối phương đang ôm đầu ra vẻ dày vò lắm.

Sau khi xác định thằng này không để ý đến mình, hắn nhếch mép cười khinh thường.

Loại này hắn thấy cũng nhiều, là đóa hoa được nuôi dưỡng trong hậu viện các gia đình danh giá, chưa trải qua phong sương, không biết chiến trường tàn khốc. Chính tay hắn còn từng đ·âm c·hết một tên.

Nắm chặt cây thương trong tay, hắn tụ lực nhắm thẳng vào cổ đối phương mà đâm tới, trong mắt xẹt qua một tia hả hê.

Lý Vĩ chỉ còn cách Lê Ý bảy tám trượng, trơ mắt nhìn một tên bộ thương thủ đối phương đâm giáo về phía chủ tử nhà mình, mắt như nứt ra, khản cổ gầm lên.
- Thiếu chủ!

Lê Ý vẫn đang trong quá trình tự hỏi không ngừng.

Bấy lâu nay, nó luôn cho mình chỉ là người đứng ngoài, là loài mượn xác mà thôi.

Thái độ của nó đối với cái thế giới này - trung thực mà nói - giống như một thằng nhóc đang cố gắng xây dựng thế giới của chính mình trong game minecraft.

Lạnh lùng mà vô tư, bao dung mà bác ái với tất cả mọi người trong cái thế giới này.

Cái gì là bác? Không phân sang hèn, không luận yêu ghét, không lý tốt xấu, đối với mọi người đều là như nhau, đó gọi là "bác".

Đương nhiên - có thể vì sự thực khách quan nào đó mà nó có thể ưu ái một chút với Lê Khôi, với Phạm Vân, với Lê Điềm nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi.

Nó - Lê Duy Dung chưa bao giờ chân chính dung nhập vào cái thế giới này, chưa bao giờ thực sự coi bố, mẹ, em gái kiếp này là chí thân.

Đến hôm nay, qua hai lần gặp gỡ chém g·iết, nó lại nhận ra nó với Lê Khôi là cùng một loại người. Từ thể xác đến tính thần đều là cùng một loại.

Lê Duy Dung không khỏi lâm vào miên man.

Chợt, mi tâm nó đột nhiên có cảm giác nhói nhói, mở bừng mắt ra, cái thiên phú trời đánh mà nó thừa kế từ Lê Khôi cho nó biết nó đang trong hoàn cảnh nào.

Như một phản xạ tự nhiên - vô điều kiện, cỗ thân thể gần mười năm qua như một ngày kiên trì luyện tập thung công, thân pháp, quyền pháp, đao pháp, cung pháp của nó không cần đại não điều khiển.

Nghiêng người ... vung đao ... chém!

[Két ... v·út ... phập ... phốc ... xì xì ...]

Tiếng mũi thương rít khi rê trên áo giáp ... tiếng đao phong xé qua không khí ... tiếng sắt thép chặt qua xương thịt ... tiếng đầu người bay ra khỏi cổ rơi xuống đất ... tiếng máu không ngừng phun ra từ cái cổ đứt gọn nối đuôi nhau tạo thành một bản giao hưởng nhịp nhàng mà tanh máu.

Nói thì lâu, hành động thì nhanh, từ lúc nó lâm vào miên man đến lúc chém đứt đầu kẻ đánh lén chỉ loanh quanh hai đến ba hơi thở.

Lê Ý không thở mạnh, tim không đập nhanh, tất cả mọi thứ đến một cách nghiễm nhiên như nó vốn phải thế.

Ánh mắt nó lạnh nhạt mà lý trí, có chăng ở nơi sâu nhất trong đáy mắt có một tia hưng phấn mỏng manh nhìn thoáng qua cỗ thân thể không đầu đang phun máu phì phì dưới chân con chiến mã, đáy lòng không mảy may có một chút gợn sóng nào.

Khóe miệng nhếch lên một đường vi diệu!

"Thật là ... cùng một loại!"
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025