Chương 196: Đường Lui

27/04/2025 10 8.0
Chương 193: Đường Lui

Tiến vào đại doanh ở mặt tây nam núi Hữu Minh nó mới hơi hài lòng một chút, hơn hai ngàn quân ở đây đúng là dòng chính nhà Thượng Sam, tuy quân uy không thể so sánh với quân nhà Đại Nội nhưng cũng coi là nhiêm chỉnh, hơn hẳn đám thổ phỉ ở phụ doanh đàng kia.

Vừa đến lều soái đã thấy cặp mắt đào hoa của Thượng Sam Phòng Triều (Uesugi Fusatomo) thích thú nhìn bộ dạng thê thảm của mình, Lê Ý lập tức xù lông, liệng nguyên bộ đao khiên vào góc quân trướng bực dọc gắt gỏng.

- Thượng Sam đại nhân thấy điều gì đáng châm chọc sao?

Thượng Sam Phòng Triều ho khan một tiếng, lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng dậy ra vẻ nghiêm chỉnh.

Đèo mẹ! Thằng này đúng là trời ban cho bộ túi da tốt, chỉ một động tác đơn giản như thế cũng gợi nên một loại khí thế không giận mà uy, ai như thằng ôn con Lê Thọ Vực, dù là xụ mặt ra vẻ nhiêm trang vẫn chả khác gì con khỉ đội nón. Ngoại trừ hèn hạ như thằng đánh bẫy gà ra không gợi lên được bất cứ ấn tượng nào khác.

Thượng Sam Phòng Triều hơi tỏ vẻ có lỗi, châm chước nói.

- Công tử Ý đường xa vất vả rồi, mọi người đều vì lợi ích chung cả, tại hạ hoan nghênh còn không kịp, sao có thể châm chọc điều gì cơ chứ!

Thằng này nói đúng, đều là vì miếng ăn cả, ai lại rảnh rang đi bắt lỗi nhau bao giờ. Đặt mông ngồi phịch xuống cái ghế xếp, nó xoa xoa cái bụng đã đang b·iểu t·ình vì miếng bánh nướng cứng như đá đang lạo xạo trong dạ dày thỏa mái nói.

- Không giấu gì Thượng Sam đại nhân, lũ chúng ta hành quân từ sáng đến giờ đã đói đến rã họng rồi. Chuyện khác để sau nói, trước hết mời nài sai bọn hỏa đầu nấu cho anh em dưới tay ta một bữa ăn nóng sốt cái đã!

Thượng Sam Phòng Triều không bất ngờ chút nào, cất tiếng cười sảng khoái nói vọng ra.

- Đưa thức ăn cùng nước nóng ra cho đám huynh đệ mới tới!

- Vâng!

Gia thần nhà Thượng Sam ở ngoài nói vọng vào lĩnh mệnh.

Thượng Sam Phòng Triều nghiêng người cười nói.
- Lúc xuất quân Tả Kinh đại nhân (Đại Nội Giáo Hoằng) dặn đi dặn lại quân của ngài là khách quân, lần này theo quân đổ bộ tham chiến đã là ngoài phận sự, chúng ta phải thiết đãi đàng hoàng. Người của ta từ giờ thìn đã nổi lửa nấu cơm, chỉ chờ quân của ngài tới mà thôi!

Nghe được lời này Lê Ý hồng quang đầy mặt, lỗ mũi hơi nở, cảm thấy bản thân thực là có mặt mũi. Khách quân mà, đi theo hò hét trợ uy thấy chút việc đời mà thôi! Kể cả tiểu hầu gia nhà chúng ta có muốn quát tháo phong vân, dẫn người lên trước đánh giặc cũng phải bước qua xác lão già Lý Vĩ cái đã.

Nói thẳng ra là nó đã chuẩn bị tâm lý bị đám võ sĩ Đại Hòa khinh thường ra mặt rồi.

Ai ngờ thằng cha Đại Nội Giáo Hoằng lại phúc hậu thế.

Chưa chờ nó hồi đáp lời gì đã có hai ả cơ th·iếp vén rèm bưng rượu cùng thức ăn bước vào.

Dễ thấy quá mà, kể cả hai ả đã mặc quân phục, trong quân ngũ rặt một lò đại lão thô đào đâu ra hai kẻ da mịn thịt mềm như vậy, kể cả không phải cơ th·iếp cũng là nam sủng, không sai được!

Lê Ý không khỏi thầm than thằng này thực biết chơi, quân cơ trọng địa vẫn không thèm kiềm chế thú vui tao nhã này lại.

Khinh bỉ thì khinh bỉ, nó không chút huyền niệm nào nhấc chén rượu sake lên mời Thượng Sam Phòng Triều.

- Sự võ dũng của Thượng Sam đại nhân toàn quân đều đã nghe tiếng, giữ chốn binh nhung mũi tên hòn đạn lấy đầu chủ tướng quân giặc như lấy đồ trong túi. Đại trượng phu phải nên như thế! Ý chỉ hận thân này ít tuổi, vũ lực chểnh mảng, nếu không cũng nguyện theo bước đại nhân cả phá trận địch, kiến công lập nghiệp. Nào! Để Ý kính đại nhân ngài một chén!

Nhắc đến chiến công chém đầu chủ tướng phe địch trong trận hải chiến mọi hôm, Thượng Sam Phòng Triều cũng không nhịn được cười ha hả, luôn mồm “không đáng là gì” “cũng thường thôi” các thứ. Chẳng qua từ vẻ mặt tiểu nhân đắc thế của thằng này người mù cũng thấy được trong bụng hắn hoan hỉ đến mức nào.

Ăn uống đến nửa giờ chiều, khách chủ tận hứng mới ra về, Thượng Sam Phòng Triều thiếu chút nữa còn sai người đắp hương án cắt máu ăn thề với Lê Ý.

Nó chỉ có thể bày tỏ năm xưa đã kết nghĩa anh em với lão già Đại Nội Trì Thế rồi, bây giờ lại kết nghĩa với thế hệ sau như Thượng Sam Phòng Triều quả thực không tiện mà trốn tránh sự nhiệt tình của thằng này.

Lê Ý vừa ra về, Thượng Sam Phòng Triều ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, vẻ say trên mặt trôi đi không còn đọng lại chút nào, rảo bước về hậu doanh.
Ở hậu doanh, một thiếu niên độ mười hai mười ba tuổi bước đến đưa một cái khăn ướt cho hắn, đoạn hơi khó hiểu hỏi.

- Huynh trưởng, một đám khách quân mà thôi, trên biển không nói, đánh trận trên bộ thuần túy là đi theo cho có lệ, sao huynh phải tiếp đón nồng hậu thế?

Thượng Sam Phòng Triều cầm lấy khăn ướt từ tay thiếu niên, lau mặt thật kỹ rồi mới nói.

- Phòng Định, đệ phải nhớ, sống ở trên đời đừng bao giờ ngần ngại kiến tạo thêm cho mình một con đường lui. Tuy thế cuộc vẫn đang diễn ra đúng theo kế hoạch của chúng ta nhưng ai biết đâu chữ ngờ. Một vạn lần không may liên quân thất bại trong chiến dịch này thì sao? Hạm đội Vĩnh Xương hùng mạnh như thế nào đệ cũng thấy rồi. Đến lúc đó đệ có cho rằng một chút giao tình với kẻ nắm giữ hạm đội hùng mạnh như vậy là thừa hay không? Nói không ngoa, đôi khi một chút ân huệ không đáng kể như thế này có thể trở thành cọng rơm cứu mạng đấy!

Thượng Sam Phòng Định (Uesugi Fusasada) nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu, đoạn gập người thụ giáo.

...

Nghỉ ngơi một đêm, ngay ngày hôm sau đại quân đã rục rịch lên đường tiến về phía bắc vây bắt Tông Trinh Thịnh. Đến tận bây giờ bọn hắn vẫn chưa biết cái đầu Thượng Sam Phòng Triều chém xuống hôm đó là đầu của Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang chứ không phải Đại Lang, thành ra mục tiêu vây g·iết của liên quân bây giờ tối thượng là Tông Trinh Thịnh.

"Lão Tông mà biết được hẳn là sẽ xúc động lắm, hà hà ... "

Đại quân hơn bốn ngàn người chia làm ba cánh, trung quân đông nhất hơn ba ngàn người, hai bên cánh do hơn ngàn tên hải tặc phiên Nhất Kỳ bảo vệ.

Trung thực mà nói Lê Ý rất nghi ngờ năng lực của đám hải tặc này, nó dám cá chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quân chủ lực Đối Mã bọn chúng sẽ bỏ cánh chạy đầu tiên.

Đem vấn đề này đi hỏi Thượng Sam Phòng Triều, thằng cha này chỉ mỉm cười nói hắn vốn không trông đợi gì vào đám hải tặc này có thể giữ vững hai cánh, sung bọn chúng làm cảnh giới vòng ngoài mà thôi.

Hợp lý, lấy năng lực cầm quân của tiểu hầu gia nhà chúng ta nghĩ ra được cách nào có thể tận dụng được điểm mạnh của bọn hải tặc này tốt hơn mới là lạ.

Đảo Đối Mã gần như có thể chia thành hai phần rõ ràng với nhau qua eo đất Mỹ Tân (eo đất Mistushima) về hành chính lại chia làm ba miền, phần đảo miền nam gọi là Nghiêm Nguyên (Izuhara) với cảng khẩu cùng tên, trước c·hiến t·ranh là lãnh địa của nhà họ Tông. Miền bắc lại chia làm hai miền, một nửa gọi là Phong Ngọc (Toyotama) nửa cực bắc gọi là Thượng Huyện (Kamiagata) hai miền này về lý thuyết vẫn do họ Tông chưởng quản nhưng thực tế chỉ nghe lệnh nhà Tảo Điền.

Đại quân cứ thế vượt qua Hắc Thổ sơn tiến vào A Liên (nay là IzuharaMachi Are) quyết tảo thanh toàn bộ góc tây bắc của miền Nghiêm Nguyên.

Quyết tâm cao như thế nhưng bọn hắn sục sạo hơn một ngày trời không gặp bóng dáng quân chủ lực Đối Mã đâu.
Chả lẽ Tông Trinh Thịnh kéo hết quân lên phía bắc vây đánh cảng Vĩ Kỳ (cảng Ozaki) rồi à?

Cái cảng đó cùng với vịnh Kim Lý (nay là vịnh Imazatoura) tầm bảy dặm về phía nam hình thành thế ỷ dốc tương trợ cho nhau.

Lại có tới gần bốn ngàn quân hai nhà Sơn Danh cùng Đại Nội chia ra trấn thủ, ngoài biển còn có một nửa hạm đội liên quân làm thanh viện. Muốn đánh gấp mà lấy được hai nơi đó nói nghe thì dễ.

Không có chút lo lắng nào, Thượng Sam Phòng Triều cứ thế cho lùng sục từng ngôi làng, từng khe núi ở A Liên, đảm bảo không có một con chuột nào có thể lén lút ẩn núp qua được.

Lê Ý chán đến c·hết bị thằng này cắt cử đi giá·m s·át vệ sinh trong quân, nó cực kỳ khinh thường tư duy của Thượng Sam Phòng Triều, đối với con khỉ nhiệt đới như nó, tháng mười một âm lịch ở Đại Hòa đã lạnh cắt da cắt thịt.

Thời tiết như thế ăn ở bẩn chút cũng chả sao, đàng nào cũng đâu thể diễn tiến thành ẩm thấp, hác lào lang ben gì được.

Chửi thì chửi như thế nhưng đối với quân lệnh của Thượng Sam Phòng Triều, tiểu hầu gia nhà chúng ta vẫn không lơi là tẹo nào. Không khác được, Lý Vĩ viện cớ "rèn luyện" như ôn thần cầm cái roi ngựa lúc nào cũng có thể vì việc công mà quất vào đít nó.

Trời lạnh thế này mà ăn một đòn của lão Lý thì đau đớn thấm vào ruột gan.

Thế là Lê Ý quyết tâm trút cơn uất ức của mình lên đám đám binh lính, cái gì mà lán trại phải dựng thành hàng thành lối, ỉa đái phải tập trung lại một khu vực nhất định v.v.

Tên nào vi phạm thì ăn mười quân côn, đám võ sĩ cũng là như thế, không có ngoại lệ.

Trời dần ngả về tây, ở đàng xa xuất hiện một ngôi làng, đìu hiu đứng trên sườn núi, đi qua ngôi làng này đi chừng mười dặm xuyên qua một sơn hạp thì có thể tiến thẳng đến vịnh Kim Lý, quân Đối Mã hẳn là đang lởn vởn quanh cái cảng này.

Đến lúc đó coi như hoàn thành hợp vây toàn bộ quân Đối Mã ở góc tây bắc của miền Nghiêm Nguyên.

Từ trên làng bỗng nhiên có mấy chục trai tráng khiêng hơn mười cái sọt bước xuống.

Quân nhà Thượng Sam ở phía trước tiền trạm liền quay về báo cáo.

Thượng Sam Phòng Triều ra hiệu cho toàn quân dừng lại, tất cả cung nỏ thủ giương cung cài tên sẵn sàng ứng phó bất cứ đột biến nào.
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025