Chương 191: Tập Đoàn

27/04/2025 10 8.0
Chương 188: Tập Đoàn

Trong quân doanh của quân nhà Đại Nội ở mặt đông đảo Đối Mã.

Đại Nội Giáo Hoằng cẩn thận đọc xong quân báo của Hữu Điền Hoằng Đốc gửi về, hơi nhíu mày. Suy tư một lúc rồi đứng dậy dùng khăn ướt lau mặt, đoạn vén rèm doanh trước bước ra.

Mả mẹ nó! Đám tay trong các nhà khác cài cắm vào liên quân càng ngày càng quá đáng, đời thuở nào hạm đội Vĩnh Xương vừa nhổ neo hộ tống quân đổ bộ buổi sáng, đến đầu giờ chiều quân Đối Mã đã thiết đặt sẵn gần hai ngàn quân mai phục quanh làng Tiểu Mậu Điền bao giờ.

Trên biển thì đại quân mới đổ bộ chưa ướt bãi đã có hơn trăm thuyền hải tặc đánh úp hạm đội Vĩnh Xương.

Chỉ có vũ dũng của binh lính nhà Đại Nội cùng hỏa khí của hạm đội Vĩnh Xương mới có thể cứu quân đoàn của hắn khỏi một cú đâm lén chí mạng như thế.

“Hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta! Chả lẽ bọn chúng cho rằng nhà Đại Nội là tượng đất không biết chấn nộ hay sao!”

Bực bội vén rèm doanh trướng bước ra đã thấy một tên gia thần dáng người bệ vệ ôm thái đao khoanh tay đứng gác bên ngoài.

Lắc đầu cười bất lực, từ sau khi huynh trưởng q·ua đ·ời đến nay đám gia thần coi hắn như hòn ngọc quý trên tay, bất kể ăn ngủ, sinh hoạt gì cũng có ít nhất một tên kè kè bên cạnh.

- Thế Nguyên! Đã canh ba rồi, đi về lều nghỉ ngơi đi, quân vụ hôm nay đã xong, ngươi không cần phải canh gác ở đây nữa!

- Gia chủ, quân vụ quan trọng, chút vất vả này có là gì, người không cần lo lắng!

Tên gia thần này xuất thân từ một gia tộc phong thần lâu đời của nhà Đại Nội, năm kia mới làm quán lễ (còn gọi là lễ nguyên phục/ lễ trưởng thành) liền đặt đại danh theo tên huynh trưởng hắn.

Ở Đại Hòa, khi một thanh niên đến độ tuổi làm quán lễ thường sẽ đặt đại danh, cái tên này thường sẽ đặt theo tên người mà mình tôn kính.

Giả như gia chủ nhà Đại Nội đời trước - Đại Nội Trì Thế đặt đại danh theo chữ “Trì” của Chinh di Đại Tướng quân thứ tư - Túc Lợi Nghĩa Trì.

Đến lượt Đại Nội Giáo Hoằng lại lấy chữ “Giáo” trong tên chinh di Đại Tướng quân thứ năm - Túc Lợi Nghĩa Giáo làm chữ đầu tiên trong tên mình.

Tương tự như vậy - thân làm gia thần lớn lên và làm quán lễ dưới thời gia chủ đời trước của nhà Đại Nội - Thứu Đầu Thế Nguyên liền lấy chữ “Thế” trong tên của Đại Nội Trì Thế làm chữ đầu tiên trong đại danh của mình.

Rảo bước đến tường rào doanh trại, Đại Nội Giáo Hoằng vừa đi vừa câu được câu mất nói chuyện với Thứu Đầu Thế Nguyên.

- Lần này xuất quân cũng là vội vàng, nhà ngươi mới thành thân được mấy tháng đã phải theo quân chinh chiến, nương tử trong nhà như hoa như ngọc lại phải đưa thân vào chốn binh nhung! Ngươi mà có mệnh hệ gì …

Thứu Đầu Thế Nguyên nghe thế trực tiếp bỏ qua phần sau, hớn hở nói.
- Đại nhân quá lời rồi! Nếu không có đại nhân đích thân đứng ra xin dâu, thần thấp cổ bé họng sao có thể với cao được tức phụ như thế chứ. Cưới được nàng coi như là tiểu nhân dùng hết khí vận một đời đi, được như thế này coi như nhân sinh có phúc rồi, dù c·hết trận cũng không có gì hối tiếc!

Tức phụ nhà thằng này đúng là đích trưởng nữ một nhà phong thần khác, không những thông hiểu cầm kỳ thư họa mà nhan trị cũng vào hàng thượng thừa. Theo lẽ thường nữ nhân như thế sẽ được đưa vào hậu viện của Đại danh - tức là Đại Nội Giáo Hoằng hắn làm th·iếp, không lý gì khác, đơn thuần đảm bảo lòng tin giữa phong thần cùng chủ tử mà thôi.

Lui một bước, kể cả không gả làm th·iếp cho Đại danh cũng sẽ liên hôn với đích trưởng tử các nhà phong thần khác nhằm thắt chặt quan hệ với nhau.

Cứ như thế, nếu không có Đại Nội Giáo Hoằng thấy thằng này tăm tia con nhà người ta, hiểu ý liền đích thân đứng ra xin dâu cho thì cái thân phận thứ tử của hắn mút mùa với cao lên được.

Cứ nhìn thằng mày rậm mắt to này cười ngoạc cả mồm ngày đón dâu là biết miếng bánh từ trên trời rơi xuống này thơm ngon đến mức nào.

Nhếch miệng cười, Đại Nội Giáo Hoằng cố tình kéo cao tiếng trêu chọc.

- Thôi! Nói ra lời ấy không sợ nương tử nghe được xoắn đứt tai à, ha ha …

Thứu Đầu Thế Nguyên như con mèo bị đạp phải đuôi nhảy tưng tưng lên phản bác.

- Hừ! Nữ nhân lo quản lý hậu viện là được, chuyện chinh chiến là thiên chức của nam nhân, nào đến lượt nàng vươn tay đến chỉ trỏ. Mon men ý kiến tiểu liền đánh cho một trận!

Xì cười, Đại Nội Giáo Hoằng dám thề, với độ cưng nựng của thằng này với vợ mà làm được như lời nói vừa rồi hắn liền đi đầu xuống đất.

Dừng bước, quay đầu lại bày một bộ “nhìn mặt tao giống tin lời mày không” cười khẩy châm chọc nói.

- Mạnh miệng vừa thôi, ta ghe bọn thị th·iếp nói có đứa ở nhà bị vợ bắt quỳ trên giường cả nửa đêm đấy! Phồng má giả làm người mập với ai ở đây!

Đại Nội Giáo Hoằng bốc phét, chả có thị th·iếp nào dám đem chuyện lông gà vỏ tỏi này nói với hắn cả, chẳng qua hắn không tin có cặp nào chồng may mắn lắm mới lấy được vợ mà đàng nam lại có ưu thế cả.

Ai ngờ Thứu Đầu Thế Nguyên mặt đen lại như gan lợn, thở phì phì.

- Tiểu nói thật đấy, đại nhân! Thứu Đầu Thế Nguyên ta đỉnh thiên lập địa, há lại để cho đàn bà lấn át như thế! Ngài không tin lần này ban sư khải hoàn xong tiểu đánh cho nàng một trận nên hồn ngay.

“Mả mẹ nó! Thằng vũ phu này!”

Người ta nói hiệp cậy võ phạm cấm, văn cậy chữ loạn pháp cấm có sai. Bọn võ biền là như thế đấy, cái gì cũng tốt mỗi tội không nhịn được người khác nói mát, nghe vài câu khích đểu liền sửng cồ hết cả lên không để ý hậu quả gì cả.

- Tầm bậy, ai dạy nhà ngươi như thế! Chỉ có loại đàn ông quấn váy, vô năng ngoài xã hội mới về nhà động thủ động cước với nương tử nhà mình thôi! Nhớ lấy!

Hắn phải dập ngay loại hành động bồng bột này từ trong trứng nước. Chưa nói đến làm như thế là p·há h·oại hạnh phúc gia đình người ta, chỉ ở quan điểm của hắn mà xét hai vợ chồng nhà này lấy nhau là do hắn đích thân xin dâu, trung thực mà nói nhà gái vì nể mặt hắn mới chấp nhận gả đích trưởng nữ nhà mình cho tên thứ tử này.
Giờ lấy nhau được tháng trước tháng sau thằng này bày trò vũ phu, gà bay trứng vỡ trong nhà thì mặt mũi hắn để đâu? Khiến hắn đối mặt với cha anh vợ thằng này như thế nào?

Nói rồi vỗ vai Thứu Đầu Thế Nguyên, chủ tớ hai người dắt díu nhau vào lều bếp trong quân doanh.

Giờ này đã muộn, trong bếp không còn gì nhiều, sai đầu bếp rang một ít đậu tương, lại múc hai bát cháo yến mạch, bào một đĩa cá ngừ khô rồi cắp hai cút rượu gạo lững thững về quân trướng.

Vẫy tay ra hiệu Thứu Đầu Thế Nguyên cũng ngồi xuống bàn, rót cho hắn một chén, mình một chén.

Đoạn không nói không rằng nhấc chén của mình lên uống một ngụm hết sạch, dưới ánh trăng sáng hắn nhìn thấy rất rõ xa xa ven tường quân doanh có mấy tên phu dịch ngồi dựa vào tường húp cháo chẳng cần đũa.

Những kẻ này hẳn là phu chăn ngựa, chăn bò theo quân. Bọn chúng phải chờ đám tiểu tổ tông bốn chân ăn uống no đủ rồi mới dám vội vàng húp miếng cháo lót dạ, đặng còn đi ngủ, ngày mai chúng còn phải dậy sớm chuẩn bị hành quân.

Vô thức nhấc tô cháo lên lùa vài đũa, đột nhiên hắn cất tiếng hỏi Thứu Đầu Thế Nguyên.

- Thế Nguyên, lĩnh dân nhà chúng ta sống như thế nào? Bữa bữa có được lửng dạ không? Nếu nam nhi trong nhà c·hết trận ở đây mùa đông sang năm có bị c·hết đói không?

Thứu Đầu Thế Nguyên hơi nghiêng đầu, không trách chủ tử nhà mình. Đại Nội Giáo Hoằng tám tuổi đã được gửi đến Bình An Kinh (Heian-kyo) học tập, từ đó đến khi trưởng thành thời gian hắn sinh sống trong lâu đài Sơn Khẩu (lâu đài Yamaguchi) chắc chỉ tính bằng tháng.

Sau khi kế vị Đại Nội Trì Thế làm gia chủ, hắn cũng dành phần lớn thời gian cho cuộc chinh phạt nhà Thiếu Nhạc cùng các chư hầu của nó ở đảo Cửu Châu.

Đa số các quyết sách phát triển lãnh địa đều được đưa ra và thực hiện một cách gián tiếp như thế.

Thứu Đầu Thế Nguyên châm chước một lát, nói.

- Đại nhân! Trong thiên hạ này dân đen đều như nhau cả, lương thực có bao giờ là đủ đâu. Trai tráng c·hết hết trên chiến trường thì giờ này năm sau cảnh bán con độ nhật không phải là hiếm lạ gì!

Đại Nội Giáo Hoằng nhíu mày.

- Nói như thế con dân bốn phiên dưới sự cai trị của nhà Đại Nội ta cũng chưa thể ca vũ một mảnh thái bình? Nhà chúng ta làm Thủ hộ như vậy có phải là rất thất bại không?

Thứu Đầu Thế Nguyên biết gia chủ nhà mình lại nổi máu nhân từ, cười nói.

- Năm trước tiểu theo đại nhân đi đánh Trúc Tiền Quốc (phiên Chikuzen) thấy đời sống dân chúng ở Đại Tể Phủ (trị sở của phiên Trúc Tiền, nay là Dazaifu/ Fukuoka) còn không bằng dân chúng các làng ngoại ô nhà chúng ta.
Liệng mấy hạt đậu tương vào miệng, Đại Nội Giáo Hoằng ra chiều thú vị nghiêng người.

- Ta cũng đích thân tiến vào Đại Tể Phủ, sao không nhận ra?

Thứu Đầu Thế Nguyên bí hiểm nói.

- Dân chúng ở Đại Tể Phủ phải ăn năm sáu bát cơm mới no, còn lĩnh dân nhà Đại Nội chúng ta bốn năm bát đã no rồi.

Đại Nội Giáo Hoằng càng tò mò hơn hỏi.

- Ồ! Lời ấy là lý làm sao?

Thứu Đầu Thế Nguyên không giấu diếm nữa, như thật hồi đáp.

- Những năm nay tiểu theo lão đại nhân cùng đại nhân ngài chinh chiến liền nhận ra một điều. Người ta càng nghèo thì ăn càng khỏe, giả như chúng tiểu nhân tuy là tập võ nhưng mỗi bữa cơm ở nhà ăn ba bát cơm, khi đánh trận chỉ tầm bốn bát cơm là đủ rồi. Còn đám quân khinh túc thằng nào thằng nấy đều quất hẳn bốn năm bát mới no. Ban đầu tiểu nhân cho là bọn chúng đơn thuần có cái dạ dày lớn, thế nhưng lưu ý quan sát mấy chục người thì thấy cùng một tạng người những kẻ càng nghèo ăn càng khỏe. Đêm về suy nghĩ kỹ lại mới ngộ ra, thì ra không phải dạ dày chúng trời sinh lớn hơn tiểu nhân mà do thức ăn chúng ăn vào nghèo nàn quá. Đứa nào tốt thì ăn cơm với một chút muối vừng, rong biển, cá khô v.v. tệ thì chỉ có muối và rau dại thôi.

Mắt Đại Nội Giáo Hoằng sáng lên.

- Cho nên?

- Cho nên tiểu nhân kết luận rằng tạng người như nhau thì dưỡng chất cần nạp vào cơ thể một ngày là tương đương nhau. Nếu thiếu thức ăn thì bù thêm cơm cháo, nếu nhiều thức ăn thì bớt cơm cháo đi, thế thôi.

Đại Nội Giáo Hoằng vỗ tay lên đùi, cực kỳ sảng khoái.

- Dân chúng Đại Tể Phủ ăn khỏe hơn lĩnh dân nhà chúng ta một bát cơm nghĩa là thức ăn chúng nạp vào cơ thể thua kém lĩnh dân nhà chúng ta một lượng như thế. Từ đó có thể kết luận đời sống của lĩnh dân nhà chúng ta sung túc hơn đúng không? Nói nghe có lý lắm!

Thứu Đầu Thế Nguyên thấy gia chủ có vẻ như đã được trấn an, đánh nhanh rút gọn húp hết bát cháo yến mạch rồi gom hết bát đĩa bình chén bê xuống.

Đại Nội Giáo Hoằng ngồi đó, tâm linh không khỏi có một luồng khổ sở.

Sao hắn lại không biết Thứu Đầu Thế Nguyên đang an ủi mình cơ chứ, từ năm ngoái Đại Nội Giáo Hoằng đã cho người âm thầm điều tra. Chỉ riêng ở đất thang mộc nhà Đại Nội - phiên Chu Phòng (phiên Suo) cùng phiên Trường Môn (phiên Nagato) có ít nhất bảy phần mười lĩnh dân trong tình trạng nghèo đói.

Nói cho đúng ra là theo đúng sức ăn thì lượng gạo làm ra một năm chỉ đủ dùng trong mười đến mười một tháng. Thời gian còn lại phải ăn độn bằng các thứ thực phẩm thứ cấp như củ mài, rau rừng v.v.

Nực cười là trong cùng thời gian đó các nhà phong thần dưới quyền hắn lại lấy ra gần chục vạn thạch lương thực đem bán cho đám lãnh chúa đảo Cửu Châu (đảo Kyushu).

Quả là châm chọc!

Thế nhưng thân là minh chủ của bọn chúng hắn có thể làm gì đây? Sử dụng bàn tay sắt bắt chúng phải bán lương thực với giá thấp cho lĩnh dân trong khi rõ ràng có thể bán số lương đó với giá gấp rưỡi, gấp đôi cho thương lái à?

Thân là gia chủ, người cầm đầu cả một tập đoàn lợi ích, đã thụ hương lợi ích do tập đoàn mang lại sao hắn lại có thể mặt dày tâm đen xuống tay chặt đứt tài lộ của đám tiểu đệ đây.

Nhìn bóng lưng Thứu Đầu Thế Nguyên lui ra, Đại Nội Giáo Hoằng chỉ có thể bất lực thở dài thườn thượt!
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025