Chương 190: Khách
27/04/2025
10
8.0
Chương 187: Khách
Hữu Điền Hoằng Đốc kiếm cái nhà gỗ cao nhất, leo lên nóc nhà phóng nhãn nhìn về phía bờ biển, chân mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Chỉ thấy hơn một dặm bên ngoài, trên đường từ bãi biển vào làng cũng đang có một tràng chém g·iết.
Quân thanh viện đúng ra phải đến hỗ trợ cho quân của hắn lúc này đã đang bị một đám Oa Khấu chặn đường, hết thảy độ dăm sáu trăm tên.
Từ trên ngọn đồi thấp ngay cạnh sơn khê (con nước nhỏ chảy giữa khe núi) còn có độ gần hai trăm tên cung thủ liên tiếp kéo cung bắn tới tấp xuống bãi cát.
Nhìn tình thế này hẳn là quân tiếp viện vừa đổ bộ lên bờ, nửa đường vào làng hội họp với quân của hắn liền bị quân Đối Mã ẩn nấp trong sơn khê đổ ra đánh, nhất thời không dứt ra được.
Vừa tụt xuống khỏi mái nhà, hắn quay sang một tên gia thần gầm thét.
- Viện binh nhất thời nửa khắc không tới được, ngươi chỉ huy quân lính chậm rãi rút lui về phía sau hàng rào, cố gắng thu hẹp tuyến trước đánh cầm chừng câu giờ.
- Mả mẹ nó!
Hữu Điền Hoằng Đốc không nhịn được liền chửi bậy.
Nếu có hai trăm thiết kỵ ở đây, không … một trăm cũng đủ … nếu có một trăm thiết kỵ ở đây hắn tự tin có thể dễ dàng đánh nát hơn nghìn tên ô hợp trước mặt trong vòng một đến hai khắc giờ, không hơn.
Đáng tiếc, lần này đổ bộ xác định sẽ men theo sông Tá Tu mà tiến, địa hình khó khăn nên cánh quân của hắn không biên chế đội kỵ binh nào cả.
…
Trên bãi biển.
Trường Vĩ Thực Cảnh một thân nhung trang, cưỡi trên lưng một con ngựa đen tuyền, ánh mắt ngưng trọng đánh giá đám Oa Khấu đang ra sức đeo bám, ngăn trở quân của hắn cùng quân nhà Đại Nội tiến vào làng Tiểu Mậu Điền tiếp ứng Hữu Điền Hoằng Đốc.
Cân nhắc một lúc, hắn châm chước nói với thủ lĩnh hậu quân nhà Đại Nội - Thứu Đầu Hoằng Trinh (Washizu Hirosada).
- Xem ra bọn ranh con này muốn dây dưa tới cùng, chôn chân quân ta ở đây cho đến khi quân trong làng bị toàn diệt!
Thứu Đầu Hoằng Trinh thúc ngựa tiến lên một nhịp, chăm chú nhìn đám hải tặc trăm người như một vung vẩy các loại binh khí trong tay hò hét thị uy, thi thoảng tổ chức một vài đợt xung kích nhỏ vào trận tiền quân mình, hung tàn nói.
- Ai cho lũ ô hợp này lá gan sử dụng quân số tương đương trêu chọc võ sĩ nhà Đại Nội? Đã như vậy thì để cho đám hải tặc ngu muội này mục nát cùng với hạm đội của bọn chúng đi!
Nói rồi hét lớn.
- Đại Nội uy vũ!
Bốn năm trăm tên binh lính nhà Đại Nội đồng thanh hưởng ứng.
- Không gì cản nổi!
Thứu Đầu Hoằng Trinh hài lòng gật đầu, nói với tên phó tướng bên cạnh.
- Hoằng Vĩnh, đệ chỉ huy đội hình bộ binh!
- Rõ!
Thứu Đầu Hoằng Vĩnh không chút do dự nào, lớn tiếng bài bố bộ binh.
- Đao thuẫn thủ tiến lên! … Cung thủ chuẩn bị xạ kích! …
Đám bộ binh nhà Đại Nội nghe được tiếng tù và không ai bảo ai xiết chặt đội hình, b·iểu t·ình lãnh liệt nhìn đám hải tặc như nhìn n·gười c·hết.
Trong tiếng gọi nhịp đều đặn, từng hàng từng hàng võ sĩ, binh lính nhà Đại Nội bước từng bước chậm rãi chen vai thích cánh đẩy về phía trước.
[Uuu … uuu … uuu …]
Hài lòng cười ha hả, Thứu Đầu Hoằng Trinh đưa tù và lên miệng thổi một tràng rõ dài.
Vỗ vai em trai một cái, hắn hung hăng chỉ cây giáo dài về phía lũ hải tặc, gầm thét.
- Giết!
Nói rồi thúc ngựa đi trước làm gương.
- Thề sống c·hết cùng đại nhân!
Hơn hai mươi tên võ chức theo sau cũng vung vẩy đao thương thúc ngựa đuổi theo tướng chủ nhà mình xông lên không chút e sợ nào.
“Đúng là một lũ chó điên!”
Trường Vĩ Thực Cảnh lầm bầm một tiếng nhìn Thứu Đầu Hoằng Trinh nhân đức không nhường ai thúc ngựa phi thẳng vào đám hải tặc, đối với sinh tử trước mắt điềm nhiên như không.
Nhổ một ngụm nước miếng xuống bãi cát, hắn thắt chặt dây quai mũ trận, nói với về phía sau.
- Đánh trống trận lên!
Nói rồi cũng thúc ngựa dẫn theo mười mấy tên võ chức nhà Trường Vĩ thúc ngựa theo sau tên gia thần nhà Đại Nội.
[Thùng … thùng … thùng …]
Trong tiếng trống trận dồn dập, gần bốn mươi thiết kỵ từ trong quân trận nhà Đại Nội xông thẳng về phía đám hải tặc.
Trong chốc lát, tiếng tù và gọi chiến, tiếng trống trận trầm hùng men theo không khí vang vọng khắp nơi, không khí se lạnh buổi đầu đông đột nhiên trở nên hừng hực lửa nóng.
Đám quân nhà Đại Nội trong làng đang khổ chiến nghe thấy tiếng trống trận cùng tiếng tù và ở ngoài làng dường như cũng biết mình không chiến đấu một mình, được tiếp thêm sức lực đương cự lại bọn hải tặc đông gấp hơn hai lần đang điên cuồng đẩy tới.
Không biết tên nào không nhịn được hò hét.
- Đại Nội uy vũ!
Đám đồng đội chung quanh vô thức hưởng ứng.
- Không gì cản nổi!
Loại không khí túc sát đó, ngay cả Lê Ý cách chiến trường ba bốn dặm cũng có thể ngửi thấy.
Trên thuyền Định Hải, Lê Ý dùng ống nhòm chăm chú nhìn tràng sát lục trên bờ, buồn bực nói với Lý Vĩ.
- Chúng ta mới quyết định xuất quân đổ bộ xuống làng Tiểu Mậu Điền từ sáng nay, tính cả thời gian chuẩn bị lẫn đi biển không nhiều hơn bốn canh giờ, thế mà quân Đối Mã đã bố trí được lực lượng “chào đón” quân ta đầy đủ như thế này. Xem ra việc bảo mật thông tin trong liên quân còn tồi tệ hơn cả thành Đông Kinh, há há …
Lý Vĩ khoan thai gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ chút nào nói.
- Không phải ai cũng thích sự bành trướng quyền lực của nhà Đại Nội, kể cả khi chư vị đại nhân ở Bình An Kinh đang bận tranh đấu quyền lực cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện họ thuận tay liệng vài viên đá cản đường liên quân nhà Đại Nội tây chinh cơ chứ!
Đèo mẹ! Đại Việt hay Đại hòa cũng thế, Lê Ý ghét nhất là trò ném đá giấu tay của mấy lão già vô sỉ này.
Mắt không rời chiến trường, nó ngứa răng nói với Lý Vĩ.
- Chúng ta không tới giúp sao?
Lý Vĩ cười cực kỳ đôn hậu, nói.
- Thiếu chủ! Chúng ta là khách quân từ xa đến, còn không quen thuộc khí hậu thủy thổ Đại Hòa, mạo muội lâm trận không thể tránh khỏi có nhiều trúc trắc, mấy hôm trước giúp nhà Đại Nội đánh một trận đại hải chiến đã là tận tâm tận lực. Đồng minh mà, giúp đỡ tận lực quá họ lại cho là ta có yêu cầu gì lớn lắm thì hỏng việc.
Lê Ý ê cả răng, Lý Vĩ vòng vo rất xa nhưng tựu lại thì ý tứ rất rõ ràng.
“Nơi này là Đại Hòa, cuộc c·hiến t·ranh này là việc của nhà Đại Nội, vì lợi ích có thể ra tay tương trợ một hai, còn đánh tận mạng thì tuyệt không thể được. Nào có đạo lý vì giúp người khác đánh thắng liền mạo hiểm hi sinh thực lực nhà mình bao giờ!”
Đối với chuyện đổ bộ lên bờ, quan điểm của lão lại càng rõ ràng. Hạm đội Vĩnh Xương là khách quân, đổ bộ gia tăng chút thanh thế thì được, đánh mào đầu dọn bãi tuyệt đối không có cửa.
Ngay cả Lê Ý là thiếu chủ cũng không thể khiến cho lão suy nghĩ mảy may, nếu Lê Ý không nghe lời phải lão cũng không ngại thay Lê Khôi thi hành gia pháp.
Đến mức ngay tại chỗ chống đối khiến Lê Ý có lòng oán hận, sau này chưởng quyền bày trò xa lánh?
Xì! Lão chính là gia thần - gia nội chi thần. Cả thiên hạ đều có thể ruồng rẫy Lê Khôi, chỉ có gia thần bọn hắn không bao giờ phản chủ.
Ngược lại, gia chủ cũng bị ràng buộc về trách nhiệm đối với gia thần, không phải nói “tao ghét thằng này, thằng khi làm tao ngứa mắt” mà xa lánh được.
Giả như năm đó Lê Nguyên Long có lòng ghét Lê Lễ lớn tiếng phê phán quan hệ của mình với Nguyễn thị Lộ cuối cùng cũng chỉ có thể kiếm cớ giáng lão làm Thái tử Thiếu bảo cho bõ ghét chứ không làm gì hơn được.
Nói như thế để hiểu đối với chủ tử nhà mình Lý Vĩ có vô hạn trung thành, dốc sức cống hiến. Đồng thời, lão cũng chả lo ngại Lê Ý sinh ghét đì đọt mình cùng tử tôn chút nào.
Từ biểu hiện của thằng này mấy năm qua, lão vững tin Lê Ý chưa ngu đến mức tự hủy trường thành như thế.
Lại lạc đề rồi, quay lại trận đổ bộ hôm nay, lần này ra biển, nhiệm vụ chính của hạm đội Vĩnh Xương không phải là đánh tảo thanh chiếm bãi, tác dụng chính của gần bốn chục chiếc thuyền lớn này là bảo kê quân đổ bộ không bị đối phương t·ấn c·ông từ phía sau.
- Báo! Chư vị đại nhân, mười dặm về phía bắc phát hiện một đám thuyền lạ chừng trên trăm chiếc ẩn núp trong cảng cá của làng A Liên, bọn chúng đang men theo bờ biển nhanh chóng xuôi về phía chúng ta.
Lê Ý nghe xong báo cáo liền ra vẻ thế cùng nhún vai với Lý Vĩ ra hiệu.
“Chú muốn làm gì thì làm, coi cháu là linh vật trên thuyền là được rồi!”
Hữu Điền Hoằng Đốc kiếm cái nhà gỗ cao nhất, leo lên nóc nhà phóng nhãn nhìn về phía bờ biển, chân mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Chỉ thấy hơn một dặm bên ngoài, trên đường từ bãi biển vào làng cũng đang có một tràng chém g·iết.
Quân thanh viện đúng ra phải đến hỗ trợ cho quân của hắn lúc này đã đang bị một đám Oa Khấu chặn đường, hết thảy độ dăm sáu trăm tên.
Từ trên ngọn đồi thấp ngay cạnh sơn khê (con nước nhỏ chảy giữa khe núi) còn có độ gần hai trăm tên cung thủ liên tiếp kéo cung bắn tới tấp xuống bãi cát.
Nhìn tình thế này hẳn là quân tiếp viện vừa đổ bộ lên bờ, nửa đường vào làng hội họp với quân của hắn liền bị quân Đối Mã ẩn nấp trong sơn khê đổ ra đánh, nhất thời không dứt ra được.
Vừa tụt xuống khỏi mái nhà, hắn quay sang một tên gia thần gầm thét.
- Viện binh nhất thời nửa khắc không tới được, ngươi chỉ huy quân lính chậm rãi rút lui về phía sau hàng rào, cố gắng thu hẹp tuyến trước đánh cầm chừng câu giờ.
- Mả mẹ nó!
Hữu Điền Hoằng Đốc không nhịn được liền chửi bậy.
Nếu có hai trăm thiết kỵ ở đây, không … một trăm cũng đủ … nếu có một trăm thiết kỵ ở đây hắn tự tin có thể dễ dàng đánh nát hơn nghìn tên ô hợp trước mặt trong vòng một đến hai khắc giờ, không hơn.
Đáng tiếc, lần này đổ bộ xác định sẽ men theo sông Tá Tu mà tiến, địa hình khó khăn nên cánh quân của hắn không biên chế đội kỵ binh nào cả.
…
Trên bãi biển.
Trường Vĩ Thực Cảnh một thân nhung trang, cưỡi trên lưng một con ngựa đen tuyền, ánh mắt ngưng trọng đánh giá đám Oa Khấu đang ra sức đeo bám, ngăn trở quân của hắn cùng quân nhà Đại Nội tiến vào làng Tiểu Mậu Điền tiếp ứng Hữu Điền Hoằng Đốc.
Cân nhắc một lúc, hắn châm chước nói với thủ lĩnh hậu quân nhà Đại Nội - Thứu Đầu Hoằng Trinh (Washizu Hirosada).
- Xem ra bọn ranh con này muốn dây dưa tới cùng, chôn chân quân ta ở đây cho đến khi quân trong làng bị toàn diệt!
Thứu Đầu Hoằng Trinh thúc ngựa tiến lên một nhịp, chăm chú nhìn đám hải tặc trăm người như một vung vẩy các loại binh khí trong tay hò hét thị uy, thi thoảng tổ chức một vài đợt xung kích nhỏ vào trận tiền quân mình, hung tàn nói.
- Ai cho lũ ô hợp này lá gan sử dụng quân số tương đương trêu chọc võ sĩ nhà Đại Nội? Đã như vậy thì để cho đám hải tặc ngu muội này mục nát cùng với hạm đội của bọn chúng đi!
Nói rồi hét lớn.
- Đại Nội uy vũ!
Bốn năm trăm tên binh lính nhà Đại Nội đồng thanh hưởng ứng.
- Không gì cản nổi!
Thứu Đầu Hoằng Trinh hài lòng gật đầu, nói với tên phó tướng bên cạnh.
- Hoằng Vĩnh, đệ chỉ huy đội hình bộ binh!
- Rõ!
Thứu Đầu Hoằng Vĩnh không chút do dự nào, lớn tiếng bài bố bộ binh.
- Đao thuẫn thủ tiến lên! … Cung thủ chuẩn bị xạ kích! …
Đám bộ binh nhà Đại Nội nghe được tiếng tù và không ai bảo ai xiết chặt đội hình, b·iểu t·ình lãnh liệt nhìn đám hải tặc như nhìn n·gười c·hết.
Trong tiếng gọi nhịp đều đặn, từng hàng từng hàng võ sĩ, binh lính nhà Đại Nội bước từng bước chậm rãi chen vai thích cánh đẩy về phía trước.
[Uuu … uuu … uuu …]
Hài lòng cười ha hả, Thứu Đầu Hoằng Trinh đưa tù và lên miệng thổi một tràng rõ dài.
Vỗ vai em trai một cái, hắn hung hăng chỉ cây giáo dài về phía lũ hải tặc, gầm thét.
- Giết!
Nói rồi thúc ngựa đi trước làm gương.
- Thề sống c·hết cùng đại nhân!
Hơn hai mươi tên võ chức theo sau cũng vung vẩy đao thương thúc ngựa đuổi theo tướng chủ nhà mình xông lên không chút e sợ nào.
“Đúng là một lũ chó điên!”
Trường Vĩ Thực Cảnh lầm bầm một tiếng nhìn Thứu Đầu Hoằng Trinh nhân đức không nhường ai thúc ngựa phi thẳng vào đám hải tặc, đối với sinh tử trước mắt điềm nhiên như không.
Nhổ một ngụm nước miếng xuống bãi cát, hắn thắt chặt dây quai mũ trận, nói với về phía sau.
- Đánh trống trận lên!
Nói rồi cũng thúc ngựa dẫn theo mười mấy tên võ chức nhà Trường Vĩ thúc ngựa theo sau tên gia thần nhà Đại Nội.
[Thùng … thùng … thùng …]
Trong tiếng trống trận dồn dập, gần bốn mươi thiết kỵ từ trong quân trận nhà Đại Nội xông thẳng về phía đám hải tặc.
Trong chốc lát, tiếng tù và gọi chiến, tiếng trống trận trầm hùng men theo không khí vang vọng khắp nơi, không khí se lạnh buổi đầu đông đột nhiên trở nên hừng hực lửa nóng.
Đám quân nhà Đại Nội trong làng đang khổ chiến nghe thấy tiếng trống trận cùng tiếng tù và ở ngoài làng dường như cũng biết mình không chiến đấu một mình, được tiếp thêm sức lực đương cự lại bọn hải tặc đông gấp hơn hai lần đang điên cuồng đẩy tới.
Không biết tên nào không nhịn được hò hét.
- Đại Nội uy vũ!
Đám đồng đội chung quanh vô thức hưởng ứng.
- Không gì cản nổi!
Loại không khí túc sát đó, ngay cả Lê Ý cách chiến trường ba bốn dặm cũng có thể ngửi thấy.
Trên thuyền Định Hải, Lê Ý dùng ống nhòm chăm chú nhìn tràng sát lục trên bờ, buồn bực nói với Lý Vĩ.
- Chúng ta mới quyết định xuất quân đổ bộ xuống làng Tiểu Mậu Điền từ sáng nay, tính cả thời gian chuẩn bị lẫn đi biển không nhiều hơn bốn canh giờ, thế mà quân Đối Mã đã bố trí được lực lượng “chào đón” quân ta đầy đủ như thế này. Xem ra việc bảo mật thông tin trong liên quân còn tồi tệ hơn cả thành Đông Kinh, há há …
Lý Vĩ khoan thai gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ chút nào nói.
- Không phải ai cũng thích sự bành trướng quyền lực của nhà Đại Nội, kể cả khi chư vị đại nhân ở Bình An Kinh đang bận tranh đấu quyền lực cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện họ thuận tay liệng vài viên đá cản đường liên quân nhà Đại Nội tây chinh cơ chứ!
Đèo mẹ! Đại Việt hay Đại hòa cũng thế, Lê Ý ghét nhất là trò ném đá giấu tay của mấy lão già vô sỉ này.
Mắt không rời chiến trường, nó ngứa răng nói với Lý Vĩ.
- Chúng ta không tới giúp sao?
Lý Vĩ cười cực kỳ đôn hậu, nói.
- Thiếu chủ! Chúng ta là khách quân từ xa đến, còn không quen thuộc khí hậu thủy thổ Đại Hòa, mạo muội lâm trận không thể tránh khỏi có nhiều trúc trắc, mấy hôm trước giúp nhà Đại Nội đánh một trận đại hải chiến đã là tận tâm tận lực. Đồng minh mà, giúp đỡ tận lực quá họ lại cho là ta có yêu cầu gì lớn lắm thì hỏng việc.
Lê Ý ê cả răng, Lý Vĩ vòng vo rất xa nhưng tựu lại thì ý tứ rất rõ ràng.
“Nơi này là Đại Hòa, cuộc c·hiến t·ranh này là việc của nhà Đại Nội, vì lợi ích có thể ra tay tương trợ một hai, còn đánh tận mạng thì tuyệt không thể được. Nào có đạo lý vì giúp người khác đánh thắng liền mạo hiểm hi sinh thực lực nhà mình bao giờ!”
Đối với chuyện đổ bộ lên bờ, quan điểm của lão lại càng rõ ràng. Hạm đội Vĩnh Xương là khách quân, đổ bộ gia tăng chút thanh thế thì được, đánh mào đầu dọn bãi tuyệt đối không có cửa.
Ngay cả Lê Ý là thiếu chủ cũng không thể khiến cho lão suy nghĩ mảy may, nếu Lê Ý không nghe lời phải lão cũng không ngại thay Lê Khôi thi hành gia pháp.
Đến mức ngay tại chỗ chống đối khiến Lê Ý có lòng oán hận, sau này chưởng quyền bày trò xa lánh?
Xì! Lão chính là gia thần - gia nội chi thần. Cả thiên hạ đều có thể ruồng rẫy Lê Khôi, chỉ có gia thần bọn hắn không bao giờ phản chủ.
Ngược lại, gia chủ cũng bị ràng buộc về trách nhiệm đối với gia thần, không phải nói “tao ghét thằng này, thằng khi làm tao ngứa mắt” mà xa lánh được.
Giả như năm đó Lê Nguyên Long có lòng ghét Lê Lễ lớn tiếng phê phán quan hệ của mình với Nguyễn thị Lộ cuối cùng cũng chỉ có thể kiếm cớ giáng lão làm Thái tử Thiếu bảo cho bõ ghét chứ không làm gì hơn được.
Nói như thế để hiểu đối với chủ tử nhà mình Lý Vĩ có vô hạn trung thành, dốc sức cống hiến. Đồng thời, lão cũng chả lo ngại Lê Ý sinh ghét đì đọt mình cùng tử tôn chút nào.
Từ biểu hiện của thằng này mấy năm qua, lão vững tin Lê Ý chưa ngu đến mức tự hủy trường thành như thế.
Lại lạc đề rồi, quay lại trận đổ bộ hôm nay, lần này ra biển, nhiệm vụ chính của hạm đội Vĩnh Xương không phải là đánh tảo thanh chiếm bãi, tác dụng chính của gần bốn chục chiếc thuyền lớn này là bảo kê quân đổ bộ không bị đối phương t·ấn c·ông từ phía sau.
- Báo! Chư vị đại nhân, mười dặm về phía bắc phát hiện một đám thuyền lạ chừng trên trăm chiếc ẩn núp trong cảng cá của làng A Liên, bọn chúng đang men theo bờ biển nhanh chóng xuôi về phía chúng ta.
Lê Ý nghe xong báo cáo liền ra vẻ thế cùng nhún vai với Lý Vĩ ra hiệu.
“Chú muốn làm gì thì làm, coi cháu là linh vật trên thuyền là được rồi!”
Tiến độ: 100%
202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan