Chương 189: Xót Thương

27/04/2025 10 8.0
Chương 186: Xót Thương

(Mấy bữa nay tác hơi bận, hôm qua gõ được có hơn một ngàn chữ, hôm nay lấy cả chương hôm qua gộp vào thành một chương lớn luôn).

Thấy Lê Ý có vẻ là nghe lọt tai lời mình nói, Lý Vĩ len lén hở nhẹ ra một hơi.

Lần này lão theo quân nắm quyền chỉ huy tuyệt đối hạm đội Vĩnh Xương, vừa trực tiếp đánh trận vừa tận dụng cơ hội dạy dỗ một đám nhị đại dòng chính nhà Lê Khôi.

Ờ … đặc biệt là chủ tử nhà mình chỉ có một mống độc đinh ở đây, Lý Vĩ không dám lơ là chút nào.

Người trẻ tuổi mà, thằng nào không có chút bệnh sĩ, mũi hếch lên trời tự cho là hạo thiên lão đại ta lão nhị cơ chứ. Càng là thân phận cao, bị bao quanh trong hào quang cha chú thì loại bệnh này càng nghiêm trọng.

Lão cũng không muốn tạo thành thói quen xấu cho tiểu chủ tử nhà mình, sau này đến đời bọn hắn cầm quân nháo ra vài trận đại bại thì đúng là ô nhục.

Lý Vĩ còn định nói thêm gì, chỉ là lúc này quân nhà Đại Nội đã bắt đầu triển khai cuộc đổ bộ. Chiến trận quan trọng, lão không tiện dạy dỗ chủ tử nhà mình nữa, tranh thủ gào thét ra lệnh.

- Lệnh cho mười hai chiếc Đại Phàm di chuyển vào trong tầm một dặm! … Kéo hết cửa sập lên! … Nạp đạn cho pháo! … Sẵn sàng yểm trợ bất cứ lúc nào! …

Hạ lệnh xong lão nhíu mày lại nhìn lên bầu trời.

Mặt trời dường như có thể bị mấy đám mây xám ngoét che lấp bất cứ lúc nào, chỉ cần trời không mưa, loại thời tiết se lạnh này cực kỳ thích hợp cho chiến trận.

Dưới mặt biển, độ hai chục chiếc thuyền của nhà Đại Nội đám quân tiền trạm chậm rãi chèo vào bãi biển.

- Shōri o inorimasu (Nguyện chiến thắng ở bên chúng ta)! …

- Banzai (Vạn tuế)! …

- Shōri o inorimasu! …

- Banzai! …

Đám thủy thủ cùng binh lính đã bắt đầu cất tiếng hò reo, vừa lớn tiếng xốc lên tinh thần chúng vừa khua chèo chậm rãi tiến về phía bãi biển. Để chuẩn bị cho chiến dịch này, nhà Đại Nội không những sử dụng chiến thuyền mà còn dùng cả thương thuyền lẫn ngư thuyền đảm nhiệm thuyền chở quân, vận tải.

Vì vậy, nhìn từ xa mấy chục chiếc thuyền có to có nhỏ hô to gọi nhỏ cùng nhau trông cực kỳ bất tương xứng với cái khí thế thôn phệ vạn quân trong những lời hò hét kia.

Làng Tiểu Mậu Điền nằm ngay mặt bắc dòng Tá Tu Xuyên (sông Sasu) mặt tây của làng có một bãi cát lớn, rất phù hợp để đổ bộ.

Từ đây tiến thẳng vào làng sau đó cứ ven theo dòng Tá Tu Xuyên mà tiến, chỉ mất chưa đến mười lăm dặm - độ nửa ngày đường - là có thể đến sườn tây núi Hữu Minh.

Quân báo hồi sáng mới nhận được, chủ lực của Tông Trinh Thịnh đang ở phía tây bắc đảo Đối Mã tương sát với quân nhà Đại Nội đồn trú ở Vĩ Kỳ.

Nếu bọn hắn thiết lập được một hành dinh ở đây có thể liên hợp với cảng Nghiêm Nguyên cùng cảng Vĩ Kỳ, dễ dàng chia cắt, vây nhốt phần lớn chủ lực của nhà họ Tông ở góc tây bắc của hòn đảo.

Trung thực mà nói, khu vực này chẳng to hơn bàn tay là mấy. Vây được nhóm giặc lớn ở đây thì Tông Trinh Thịnh không khác gì ba ba trong rọ, mọc cánh cũng khó thoát.

Nói không ngoa, c·hiến t·ranh Đối Mã có thể nhanh chóng ca khúc khải hoàn hay không nhìn vào cuộc hành quân này cả.

Trên bãi cát vàng, sóng biển lăn tăn vỗ nhẹ nhàng, mang theo chút sư ôn cuối cùng của mùa thu trước khi cái lạnh lẽo của mùa đông chiếm cứ hoàn toàn hòn đảo này.

Ngự trên những con sóng đó quân Đại Nội chẳng tốn nhiều thời gian đã đâm hết thuyền vào đến bờ cát, đám võ sĩ nhà Đại Nội thân mặc phúc quyển giáp (giáp haramaki) đầu đội mũ trận (kabuto) tay cung tay kiếm nhanh nhẹn nhảy tử trên thuyền lên bờ.

Theo sau là đám quân túc khinh (bộ binh nhẹ Ashigaru (1)) vai vác giáo dài yểm trợ.

Cuối cùng mới là mấy tên nha nội thúc ngựa nhảy lên bờ cát.

Lê Ý chăm chú quan sát, quân nhà Đại Nội đổ bộ lên bờ biển cũng không vội vàng hành động, đợi nhân lực đầy đủ mới chậm rãi kết thành đội thành ngũ tràn vào làng.

Mấy trăm tên binh lính võ sĩ nhà Đại Nội vào trong làng xong cũng không thấy động tĩnh gì, đám Trường Vĩ Thực Cảnh đã cho thuyền chậm rãi theo đuôi sẵn sàng đổ bộ lên bãi cát, Lê Ý quay sang Lý Vĩ nói.

- Quân ta có thể đổ bộ theo rồi chứ?

Chiếc Định Hải của Lê Ý đã vào đến tầm một dặm tính từ bờ biển, Lão Lý nheo mắt dùng ống nhòm quan sát, lắc nhẹ đầu nói.
- Chưa được, quá yên tĩnh, ngay cả một tiếng chó sủa, chim kêu cũng không có.

Lê Khiêm đứng đằng sau Lý Vĩ cũng đang dùng ống nhòm nhìn về phía làng chài miệt mài quan sát.

Đột nhiên đồng tử hắn thu nhỏ lại vừa bằng cái lỗ kim, vừa thất thanh hét vừa chỉ về phía bắc làng Tiểu Mậu Điền.

- Phía bắc … phía bắc làng có cung thủ mai phục!

Lê Ý nghe thế trái tim không khỏi giật trệ đi một nhịp, nắm ống nhòm lên nhìn về phía Lê Khiêm chỉ tới đã thấy trên ghề đồi phía trên làng Tiểu Mậu Điền có mấy trăm cung thủ nằm im mai phục tự lúc nào.

Bây giờ bọn chúng mới lóp ngóp bò dậy lục tục giương cung cài tên nhắm thẳng về phía đám Hữu Điền Hoằng Đốc đang tản mát trong làng.

“Hí … hí …”

Cùng lúc đó, chiến mã dưới háng Hữu Điền Hoằng Đốc như nhận ra gì đó bất thường, bắt đầu lồng lộn lên.

- Trên đồi! Thật nhiều người trên đồi!

Một tên trường thương thủ nhà Đại Nội tinh mắt đột nhiên kêu lên, hoảng sợ chỉ giáo lên đồi.

Hữu Điền Hoằng Đốc ngoái đầu nhìn theo mũi giáo của tên túc khinh, chỉ thấy trên ngọn đồi phía bắc làng Tiểu Mậu Điền lóp nga lóp ngóp cả nghìn quân Đối Mã.

Càng c·hết hơn là trong đó có ba bốn trăm tên cung thủ đã đang giương cung kéo căng hết cỡ nhắm thẳng xuống quân của hắn trong làng.

Hữu Điền Hoằng Đốc bất giác hít một hơi khí lạnh trầm giọng gào thét.

- Địch tập! … Địch tập! … Địch có cung thủ! … Nhanh chóng tổ chức đội hình! … Thuẫn thủ nhanh dựng tường khiên! …

[Phanh … phanh … phanh …]

Chưa chờ hắn nói xong, toàn bộ cung thủ trên đồi đồng loạt buông tay, từng mũi tên nặng trình trịch xé gió lao xuống.

Từ sau cuộc xâm lược của người Mông Cổ - từ một loại v·ũ k·hí chú trọng vào tầm bắn và tốc độ bắn - cung tên Đại Hòa đã tiến hóa khác xa so với tổ tiên chúng.

Cung Đại Hòa ngày nay được làm ngày càng dày, càng nhiều lớp vật liệu xen kẽ cho lực kéo tối đa ngày càng nặng, kết hợp với loại mũi tên nặng được thiết kế đầu sắt thành hình tam lăng hoặc tứ lăng.

Tất cả những cải tiến này chỉ nhằm phục vụ một mục đích duy nhất - tăng khả năng xuyên giáp.

Người Đại Hòa trời sinh có một loại cố chấp - vì đạt được khả năng xuyên giáp cao nhất - bất kể kết cấu cây cung hay thiết kế mũi tên đều được tối ưu cho mục đích này.

Thành ra một số yếu tố khác - giả dụ như tầm bắn - liền bị bọn họ chấp nhận đánh đổi.

Kết quả là cung Đại Hòa chỉ có tầm bắn hiệu quả trong khoảng mười lăm đến hai mươi trượng (60-80m).

Đương nhiên, đánh đổi nhiều như thế thì thành quả thu được sẽ không đến nỗi tệ.

Một cây cung chiến có lực kéo một tạ rưỡi có thể bắn mũi tên trận nặng ba lạng dễ dàng xuyên qua mũ sắt từ khoảng cách tám đến mười trượng (32-40 m).

Bất chấp sự thực rằng không phải kẻ nào cũng có thể dùng loại cung có lực kéo đến một tạ rưỡi, tuy nhiên, lần này phục kích quân Đối Mã mượn địa thế trên cao, từ lưng đồi bắn xuống như thế này vẫn đủ sức biến đám quân túc khinh chỉ được trang bị phúc quyển giáp thành một bầy nhím.

Đối mặt với cơn mưa đoạt mạng, Hữu Điền Hoằng Đốc không dám ngồi trên lưng ngựa nữa nhoài người núp vào một bức tường đất ngay bên cạnh.

Vài tên nhanh trí cũng học theo hắn núp ngay vào công trình che chắn gần nhất.

Đáng tiếc, gần năm trăm quân nhà Đại Nội ở đây không phải ai cũng lanh trí như thế.

[Viu … viu … rít … kịch … keng … phập … phốc …]

Một loạt mũi tên sắc lạnh bắn xuống, mắt thấy đã có hơn hai mươi tên lính nhà Đại Nội bị mũi tên vô tình đâm xuyên qua thân thể.

- Áaaa … Cứu mạng! … Đại nhân cứu mạng! …
Mấy tên may mắn chưa bị đưa đi gặp tổ tiên nằm la liệt trên đất điên cuồng kêu gào.

Hữu Điền Hoằng Đốc nuốt một ngụm nước miếng, ngoái cổ lại nhìn con ngựa yêu của mình bị mười mấy mũi tên cắm lít nhít trên người.

Không khác được, hắn mặc bộ chiến bào màu đỏ rực nổi bật như thế này, khắp chung quanh lại chỉ có hắn cùng vài tên sĩ quan khác cưỡi ngựa.

Hai đặc điểm này cộng lại đã chú định kẻ địch sẽ “đặc biệt chăm sóc” vị trí của hắn.

“Phì … phì ..”

Con ngựa thấy chủ nhân nhìn về phía mình, cố sức kêu lên vài tiếng hô ứng nhưng có một mũi tên bắn xuyên qua cổ nó, mặc kệ nó cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể phát ra những thanh âm vô lực.

Không để mình bị thất lạc quá lâu, Hữu Điền Hoằng Đốc hít sâu một hơi, đoạn hét lớn.

- Không được hoảng loạn! … Nhanh chóng tái tổ chức đội hình! …

Nói rồi rút thái đao ra men theo tường dựng dậy từng tên võ sĩ, thúc dục chúng hướng dẫn binh lính nhanh chóng tái lập đội hình.

Mả mẹ nó! Hôm nay hắn phải cho đám man di Đối Mã biết danh tiếng của nhà Đại Nội không phải chém gió mà có.



[Phăng … viu …]

Trên ghề đồi đối diện, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang tụ lực bắn một mũi tên bay thẳng xuống rìa làng.

Một tên võ sĩ nhà Đại Nội nâng cao thuẫn bài trong tay, ngay khoảnh khắc mũi tên chạm vào thuẫn bài tên võ sĩ kia đã bản năng cảm thấy không ổn, tiếc là đã muộn.

Mũi tên tam lăng nặng hơn bốn lạng bắn từ cây cung nặng hơn hai tạ của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang không phải là loại thuẫn bài bằng gỗ trong tay hắn có thể ngăn chặn.

[Kịch … phập … phốc …]

Mũi tên dễ dàng xuyên qua thuẫn bài, dư lực chưa tán đâm xuyên qua phần ngực phía dưới xương quai xanh, dễ dàng tước đi sinh mạng của tên võ sĩ.

Nhìn thấy tên võ sĩ nhà Đại Nội chậm rãi không còn cử động gì nữa, một loại kích động đến mức cuồng nhiệt từ trong mắt Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang hừng hực bốc lên.

Cổ buồn bực, hận thù do hải tặc bị hạm đội nhà Đại Nội đánh tan tành chậm rãi tiêu thất.

Thấy quân nhà Đại Nội đã bắt đầu tái tổ chức được đội hình, có thứ có tự bắt đầu tiến vào chiếm giữ những vị trí hiểm yếu ven làng, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang biết thời gian dùng ná bắn chim đã kết thúc.

Hắn tung người nhảy lên một mỏm đá, rút thái đao ra vung tay hét lớn.

- Các anh em, bọn giặc đã thế cùng, cho chúng biết cái giá của việc chọc giận hải vương chúng ta! Giết!

- Giết! … Giết! …

Đám hải tặc Oa Khấu tên nào tên nấy mắt long sòng sọc, khí thế như hồng vung cao đao kiếm giáo mác lên hô hào hưởng ứng.

Đoạn có năm sáu trăm tên mượn ưu thế từ trên cao tổ chức t·ấn c·ông về phía quân Đại Nội dưới làng, quyết tấu một trận ra trò ở đây.

Quân nhà Đại Nội cũng không phải phường hèn mạt, thấy đối phương đổ quân xuống đánh, không ai bảo ai chậm rãi rời khỏi nơi che chắn kết thành đội, thành ngũ dàn trận đương cự.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang dẫn theo mấy chục tên thân tín xông lên ở phía trước nhất.

- Anh em theo ta đánh vỡ tuyến trước của chúng!

Hắn hét lớn một tiếng, vung thái đao rong tay chém về phía trước, chém rách cả áo giáp của một tên khinh túc ở ngay trước mặt.

Đắc thế không tha người, hắn thu thái đao về lần nữa chém ra, tay chém miệng thì gào thét.

- Giết vào!
Ngay lúc này, từ giữa quân trận nhà Đại Nội, thân hình như thiết tháp của Hữu Điền Hoằng Đốc nhanh nhẹn mà mẫn tiệp rút thái đao ra đón đánh Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang.

[Choang …]

Hai đao tương bính, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang chỉ cảm thấy một luồng kình lực như hãn hải từ thân đao truyền về cổ tay, hổ khẩu tê rần, thái đao đã tuột khỏi tay văng sang một bên.

Chưa chờ Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang phản ứng, Hữu Điền Hoằng Đốc đã lần nữa vung đao chém bồi.

[Roẹt … Xoẹt …]

Tiếng đao sắc chém rách áo giáp ngập vào trong thịt.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang định thần lại, chỉ thấy tên thân tín đã che kín trước mặt mình từ bao giờ.

- Tứ Lang! … Tứ Lang! …

Ôm thân thể của thân ảnh vừa đỡ đao cho mình rối rít lui về phía sau, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang run rẩy rên rỉ.

Kẻ đỡ một đao đoạt mạng kia cho hắn chính là em trai thứ tư - Tảo Điền Tả Vệ Môn Tứ Lang.

Nhà hắn có bốn anh em trai, nhị lang c·hết trong một lần đánh c·ướp ven biển Triều Tiên, Tam Lang xung phong nhận việc giả dạng hắn trá hàng Đại Nội Giáo Hoằng e là lành ít dữ nhiều.

Bốn anh em trai bây giờ chỉ còn lại Tứ Lang là vẫn ở sát bên cạnh hắn.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Tứ Lang há miệng ngáp ngáp, lại không nói được gì, chỉ có máu tươi theo từng nhịp thở tràn ra.

Nhìn tròng mắt đứa em trai cuối cùng chậm rãi lạc đi, đáy mắt Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang thoáng chốc trở nên dữ tợn, ngửa mặt lên trời hét lớn.

- Aaaaaaa…

Không nói không rằng, hắn đoạt lấy cây thế đao (đao naginata) từ tay một tên hải tặc, cương đao trong tay chém ra nhanh như chớp, lưỡi đao sắc lạnh vẽ một đường về phía Hữu Điền Hoằng Đốc đang thả cửa chém g·iết Oa Khấu.

Như cảm nhận được cái gì, Hữu Điền Hoằng Đốc dừng động tác chém g·iết, thân hình hơi chếch về bên phải một nhịp, vừa hay né được đao phong của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang.

Đánh lén không thành hai mắt Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang lại càng đỏ hơn, lần nữa vung thế đao muốn lấy mạng kẻ g·iết em trai mình.

Hữu Điền Hoằng Đốc nhận ra tên này, hẳn là đầu lĩnh của bọn hải tặc, hắn nhếch miệng cười châm chọc.

Thủ hạ bại tướng mà thôi, không đáng để ý. Nếu không phải thời khắc mấu chốt có người đứng ra làm khiên thịt che chắn hắn đã chém thằng này làm hai mảnh.

Không dây dưa với thằng này nữa, hắn chậm rãi lui sâu vào trong quân trận nhà Đại Nội.

Nói đùa cái gì, đừng nhìn hắn đô con lực lưỡng, trí tuệ của hắn lại không tỉ lệ nghịch với kích thước cơ thể. Đây là chiến trường chứ không phải tỉ thí trên võ đài, c·ướp lấy thời cơ âm đối phương một nhát, được thì hay trật thì thôi, chả việc mẹ gì hắn phải cố chấp đấu tay đôi với tướng lãnh đối phương cả.

Hắn chưa bao giờ quên lời dặn dò của ông già hắn trước khi xuất chinh.

“Cha chỉ còn có mày là người thừa kế thôi đấy, liệu hồn mà giữ cái mạng đem về làm ngựa giống cho nhà Hữu Điền!”

Xì cười, có lời dặn dò của ông già làm chỗ dựa tâm lý hắn còn e ngại điều chi!

Nhìn quanh một vòng, Hữu Điền Hoằng Đốc hơi nhíu mày.

Quân nhà Đại Nội kiêu dũng thiện chiến là đúng, thế nhưng cứ một chọi hai như thế này cũng không phải là hay, vài chỗ trên tuyến trước đã bắt đầu có dấu hiệu núng thế.

Ngoái đầu nhìn về phía bờ biển, hắn nhỏ giọng lầm bầm.

“Quái đản, quân thanh viện hẳn là nên đến rồi mới phải!”

Chú thích:

(1) Cho đến trước thời chiến quốc, binh lính Nhật Bản được chia làm ba loại chính.

Một là Haori - nghĩa là “võ chức” về cơ bản đây chính là các samurai cấp thấp, khi ra chiến trường thường được trang bị rất nặng. Tất cả những tưởng tượng của bạn về võ sĩ Nhật Bản đều được tìm thấy trên đám võ chức này.

Hai là Ashigaru - nghĩa là “khinh túc” đây chính là lực lượng chủ lực trong q·uân đ·ội, quân khinh túc thường được trang bị quyển giáp nặng khoảng 4-5 kg cùng nón trận bằng giấy sơn hoặc sắt.

Ba là Zohei - nghĩa là lính đánh thuê, đây là lực lượng hỗn tạp nhất và khó đoán định nhất. Chúng có thể là các lãng nhân (các samurai mất chủ/ rounin) tù nhân bị đày đến biên cương, thảo khấu, c·ướp biển hoặc bất cứ thứ gì bạn có thể nghĩ ra. Trang bị của đám này cũng vì thế mà thượng vàng hạ cám, có đám được trang bị và huấn luyện tốt - như các lãng nhân chẳng hạn - nhưng phần lớn là một lũ c·ướp ô hợp gia nhập các quân đoàn đánh thuê mưu sinh.
8.0
Tiến độ: 100% 202/202 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025